Cẩm Thành Mùa Hoa

Khuyển Tử theo Trang Dương lên lầu, đứng ngoài phòng ngủ của Trang Dương. Trang Dương vào phòng ngủ lấy đồ cũ, cầm lấy hai bộ y phục vải thô, một thường một váy. Đồ cũ Trang Dương rất nhiều, chất liệu cũng tốt, sẽ đo mẫu thân sửa nhỏ, đem cho A Bình mặc, y phục vải thô Trang gia tuyệt không hiếm.

“Đây là quần áo ta mặc năm ngoài, ta mặc có chút nhỏ, cậu chắc sẽ vừa vặn.”

Trang Dương lấy quần áo đưa đến cho Khuyển Tử, Khuyển Tử vươn tay nhận lấy, đem y phục ôm vào trong lòng, lúc ôm lấy, nó ngửi thấy mùi thơm hương cỏ, đây là mùi quần áo xông hương.

“Vết thương trên tay cậu là chuyện thế nào?”

Trang Dương kéo lấy một tay Khuyển Tử, đầu là một bàn thay thô ráp, trên ngón tay chồng chất vết thương, có mấy móng tay còn chảy máu, màu máu đỏ thẩm đông lại trên miệng vết thương, ngoài ra còn có nhiều vết cắt nhỏ, nhìn như, nhìn giống như là bị vật nhỏ mảnh mà sắc bén khứa trúng, đây là những vết thương trên ngón tay, lòng bàn tay thì trực tiếp quấn một dải vải, dải vải dơ bẩn, có thấm dấu máu.

Khuyển Tử muốn thu lại tay, Trang Dương nắm chắc không buông, Khuyển Tử ngẩng đầu trừng Trang Dương, nó mày kiếm mắt to, tướng mạo anh khí, lúc trừng người thần sắc rất hung.

“Ta bên này có hộp thuốc cao, ban đêm lúc cậu ngủ, đem tay rửa sạch, sau đó thoa thuốc lên.”

Một hộp sơn mài tròn nhỏ đặt trong lòng bàn tay Khuyển Tử, Trang Dương lúc này mới thả bàn tay nắm chặt của Khuyển Tử.

Khuyển Tử vội vàng thu hồi tay, cầm hộp sơn mài, đem mắt liếc Trang Dương, trong mắt hoài nghi không hiểu nỗi.

Người này với cậu không thân không chẳng quen, tại sao lại đối với nó tốt như vậy?

“Đừng sợ hãi, ta chỉ nhìn thấy cậu không lớn hơn A Bình là bao, lại chịu không biết bao nhiêu khổ.”

Trang Dương nói đến A Bình, ánh mắt rơi trên người A Bình đang thập thò ngó nhìn bên kia, ánh mắt Khuyển Tử nhìn theo, cũng nhìn thấy cậu bé nhát gan kia.

“Ờ.”

Khuyển Tử đáp một tiếng, hiển nhiên rất thờ ơ, nó không phải là sợ hãi, mà là bối rối. Với lại nó cũng không hiểu nổi tại sao nó với thằng nhóc -- nhìn như là em trai của thiếu niên, không chênh lệch bao nhiêu, lại trả qua rất nhiều khó khăn, thiếu niên liền muốn đối với nó tốt như vậy. Nó chưa từng nghe qua chuyện như vậy, trước kia cũng không gặp qua cảnh ngộ này. Với Khuyển Tử mà nói, đây là chuyện khó bề tưởng tượng.

“Đến thu hoạch mùa thu, trả anh gạo ăn còn có y phục, còn có thuốc cao.”

Khuyển Tử không muốn cầm đồ không rõ ràng, với lại mẫu thân từ nhỏ đã giáo dục nó, cầm đồ người khác, thì phải trả.

“Được.”

Trang Dương mỉm cười, nghĩ đứa nhỏ này có tâm cảnh giác đối với người khác, mà lại nhìn còn rất có cốt khí. Cậu nào có cần Khuyển Tử trả lại mấy món đồ đó.

“Tôi biết đào măng non, biết bện giỏ trúc, còn biết gieo trồng, còn cần cái gì chỗ tôi cứ nói với tôi, tôi sẽ đến giúp đỡ.”

Lúc Khuyển Tử nói mấy lời này, giống như một người lớn, nó ôm y phục, vội vã cúi người hành lễ, lên xoay người đi xuống lầu.

Trang Dương ở hành lang tầng hai, nhìn hình dáng Khuyển Tử rời khỏi viện tử, nhìn nó lánh vào rừng trúc sau căn phòng. Một buổi sáng sớm, hạ nhân trong viện còn chưa bắt đầu bận rộn, Khuyển Tử thì đã chặt xong trúc.


“Anh ơi, tại sao lại cho anh ta u phục?”

A Bình đến hỏi Trang Dương, cậu nhóc nãy giờ luôn trốn một bên quan sát.

“Hai bộ quần áo vải thô mà thôi, cậu ta vừa lúc thiếu y phục. A Bình, em lại đây xem.”

Trang Dương dẫn A Bình đến phòng ngủ của mình, chỉ đến một cánh cửa sổ, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy bóng dáng Khuyển Tử trong rừng kéo trúc, thân hình nó cong như cây cung, hiển rõ tốn sức như thế nào, trong rừng chậm chạp di chuyển,

“Anh ơi, em nhất định chăm chỉ đọc sách.”

A Bình nhìn đến khó chịu, cho rằng anh trai là muốn đem bọn trẻ nhà nghèo dạy dỗ mình.

“Chỉ là muốn em chớ vì cậu ấy nghèo hèn, liền đi khinh bỉ.”

“Uhm, em biết rồi.”

A Bình cảm thấy anh trai nói cái gì cũng đúng.

Khuyểm Tử léo trúc về nhà, đem trước đặt trước cửa, liên ôm quần áo đi tìm mẹ mình. Mẹ Lưu thức khuya dậy sớm, mệt mài dệt vải, nà luôn luôn ngồi trước khung dệt, một lần người liền ngồi đến mấy canh giờ.

Mấy năm lại đây, bà chỉ dựa vào dệt vải nuôi dưỡng Khuyển Tử, mỗi ngày làm việc không ngừng, như vật mới có một bữa cơm ăn.

“Mẹ ơi, anh hàng xóm nhà Trang gia cho con một bộ đồ cũ.”

Khuyển Tử hiển nhiên rất cao hứng, cầm quần áo ướm trên người mình.

Mẹ Lưu đặt con thoi xuống, dụi vò đôi mắt khô, tay bà chống trên eo, từ từ đứng dậy, bà tường tận bộ đồ tốt con trai khoát lên người, cũng nhìn thấy bộ đồ gần rách nát thành mảnh dưới người con trai.

“Con trai, đi đem quần áo thay đi.”

Mẹ Lưu xoa xoa đầu con trai, trong lòng bà khó chịu. Làm một người mẹ, bà không hề lưu ý đến đứa con ăn mặc đến tả tơi như vậy, giống như một đứa ăn mày, lại chẳng chu đáo như cái vị người ngoài kia, may mà vị anh trai nhà hàng xóm nhà Trang gia kia nhân ái.

“Dạ, mẹ, con cảm thấy tay áo có chút dài.”

“Đi thay trước đi, để mẹ xem chỗ nào cần sửa nhỏ.”

Khuyển Tử về phòng ngủ của mình, đem y phục trên thân mình cởi ra, nghĩ muốn lấy y phục cũ của Trang Dương mặc, cầm y phục lên đưa đến gần bên mũi ngửi ngửi, quả nhiên có mùi hương, lại nhấc cánh của mình ngửi thử, cả người thúi mùi mồ hôi. Khuyển Tử không có lập tức lấy y phục thay đổi, mà đi xách nước vào trong phòng tắm rửa. Tắm sạch một phen, mới đem quần áo của Trang Dương thay lên người.

Mấy ngày này, quả thực quá khổ nhọc, chỉ lúc toàn thân bốc mùi, Khuyển Tử mới nhân lúc trời tối, chạy đến trong sông tùy tiện chà rửa mấy cái. Hôm nay nó tỉ mỉ tắm rửa, một thân sạch sẽ, mới thay lên quần áo của Trang Dương.


Quả nhiên tay áo, quần dưới đều dài rất nhiều, Trang Dương lớn hơn Khuyển Tử hai tuổi, cậu cao hơn Khuyển Tử một cái đầu.

Khuyển Tử vươn cánh tay ra, mẹ Lưu cuốn lại tay áo dài, cầm kim chỉ khâu ngắn tay áo. Trẻ con lớn rất nhanh, đến năm sau cao lớn, lại đem phần khâu lại này tháo ra. Tay áo xếp ngắn, tiếp sau mà quần dưới, cũng xử lý như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, Khuyển Tử chưa từng mặt quần áo giống như vậy, bộ y phục trên người mặc dù là đồ cũ, nhưng hoàn hảo không vết rách, nhìn không ra dấu tích từng dùng, giống như một bộ quần áo mới.

“Lại đây, me giúp con chải đầu.”

Khuyển Tử ngoan ngoãn ngồi xuống, mẹ Lưu cầm lượng, tỉ mỉ chu dáo chải một búi tóc trẻ con bình thường dễ nhìn, quấn lên một dải râu tóc màu đen.

Lần chỉnh đốn này, Khuyển Tử quả thực rực rỡ tươi mới. Lúc trước nếu như nói là một tên ăn mày, thì lúc nàu là một thiếu niên anh tuấn kiên cường.

Chính giữa mày mắt, vô cùng giống người cha một đi không về của nó.

Mẹ Lưu thở dài, cũng không biết là nên vui mừng thanh thản hay là buồn bã khó chịu.

“Cầm quần áo cũ đến đưa cho mẹ, cần may thì may, cũng sắo thành vải rách rồi.”

Mẹ Lưu trước nay không hề tự thương xót tự bi ai, năm ấy chọn lấy cha Lưu, cũng không hối hận cái gì, thậm chí cho bà giữ lại một đứa con như vầy.

“Con phải cảm ơn anh hàng xóm nhà Trang gia, thật là người tốt hiếm có trong thiên hạ.”

Mẹ Lưu chưa từng thấy anh trai hàng xóm Trang gia trong miệng Khuyển Tử, nhưng mà người này trước là tặng gạo ăn, tiếp sau đó lại tặng Khuyển Tử y phục cũ, có thể thấy một người cực kỳ nhân ái.

“Uhm.”

Khuyển Tử gật gật đầu, nó biết nhận ân tình người ta, phải hồi báo.

Ban đêm trước khi đi ngủ, mượn ánh trăng, Khuyển Tử đem hộp sơn mài nhỏ tròn mà Tràn Dương tặng mở ra, ngửi thấy mùi cây thuốc. Thuốc cao này hiện lên sắc xanh, xoa lên vết thương trên bàn tay lạnh lạnh buốt buốt, vô cùng thoải mái.

Bởi vì cuộc sống qua ngày, mẹ Lưu suốt ngày thủ bên khung thêu, quan tâm đối với Khuyển Tử không nhiều. Trên người Khuyển Tử thường có vết thương, luôn luôn cảm thấy là vết thương nhỏ, tự mình có thế tự khỏi. Hóa ra còn cần bôi thuốc a, Khuyển Tử nằm sấp trên chiếu, nhìn hộp sơn mài trong tay.

Hai cánh tay mặt dù có thương, Khuyển Tử vẫn gọt trúc, chế tác cành trúc. Mầm đậu nẩy ra dây leo nhỏ, cần phải chống giàn trước trong ruộng đậu cho dây đậu leo lên.

Sáng tinh mơ uống xong một bát cháo trắng, Khuyển Tử liền bắt đầu làm việc. Nó vọt cành trúc trước, sau đó ôm đến bờ ruộng, lấy cành trúc cắm vào trong đất canh tác, dựng thành ba góc giàn.

Chỉ một người không ai giúp đỡ, chỉ có thể từ từ làm, muốn vội cũng không được.

Dựng xong giàn trúc thứ nhất, Khuyển Tử đem dây đậu dắt quanh trên cành trúc, nó che chở mấy lá dây nhỏ giống như là che chở đứa nhỏ.


“Anh Khuyển Tử, anh đang làm gì đấy?”

Nghe thấy một âm thanh tiếng con gái lanh lảng, Khuyển Tử quay đầu, nhìn thấy Trang Lan đứng bên cạnh nó. Đến chẳng có một mình Trang Lam, còn một tên nhóc e lệ dắt theo một con chó vàng con.

Khuyển Tử vốn không muốn để ý đến Trang Lan, nhưng lại nhớ đến bộ dáng Trang Dương đối xử ôn hòa với nó.

“Dựng giàn cho ruộng đậu.”

“Để em giúp anh, em cũng biết.”

Trang Lan từ dưới trên đất dựng lên cành trúc, có ý muốn vừa học vừa làm mà giúp đỡ.

Khuyển Tử thấy bộ dáng nhiệt tình của cô nhóc, nghĩ thầm dù sao cũng đang thiếu người phụ, mà cô nhóc này rất nhí nhố, không để cô nhóc giúp đỡ ước chường sẽ quấy rầy nó, giống như lần trước muốn nó bện giỏ vậy.

“Không được dẫm mầm đậu, đi qua bên này, cành trúc cắm nghiêng như vầy, cắm thành từng hàng một.”

“Như vầy sao?”

“Nghiêng thêm chút, đầu cành trúc cần phải có thể dựa vào nhau.”

Khuyển Tử dạy Trang Lan cắm cành trúc như thế nào, cậu dạy rất nghiêm túc.

Trang Lan chưa từng ra đồng làm việc, Trang gia có rất nhiều ruộng,  do tá điền và người hầu cày cấy. Cô nhóc này chỉ đang chơi đùa, cảm thấy rất thú vị, hứng khởi bừng bừng.

A Bình cẩn thận đứng một bên nhìn, cậu nhóc tính tình hướng nội, không giỏi cùng người lạ giao tiếp, chung sống.

“A Bình, lấy cho em cành trúc.”

Trang Lang cắm xong một cây trúc, hướng A Bình kêu gọi, một đống cành trúc lớn đang ở bên chân A Bình.

“Này.”

A Bình lấy lên một cây, đưa cho Trang Lan.

“Hai người là anh em?”

Khuyển Tử cảm thấy tính tình hai người này thật sự quá trái ngược.

“Uhm, A Bình là anh trai em.”

“Vậy cái người dẫn theo heo vòi thì sao?”

Khuyển Tử cảm thấy người kia chắc là anh lớn của bọn họ, chỉ là nó cũng không rõ lắm Trang gia có bao nhiêu người, cũng như mối quan hệ là gì.

”Đó là anh hai chúng em, con heo vòi tên là Măng Trúc.”


Trang Lan nói về Trang Dương, góc miệng dương lên, hiển nhiên rất kiêu ngạo.

Khuyển Tử cầm dây thừng buộc cành trúc, nghe thấy con heo vòi con kia cũng có tên, cảm thấy rất hiếm lạ.

“ Anh... Khuyển Tử, cành trúc dùng xong rồi.”

A Bình học Trang Lan kêu như vậy, cậu nhóc nhìn Khuyển Tử, cảm thấy Khuyển Tử lớn hơn mình, kỳ thực hai người cùng tuổi.

“Tôi đi vót tre tiếp, không cần hai người giúp đỡ nữa, phần còn lại tôi có thể tự mình là.”

“Anh Khuyển Tử, dê của anh thả chỗ nào?”

“Sau nhà.”

“Nhà anh sao không nuôi gà.”

“Không nuôi.”

”Sao lại không nuôi bò, cày đất phải nuôi bò.”

“”

Khuyển Tử dùng dao bầu chặt tách trúc, tiếng chặt vang bang bang.

A Bình dựa gần bên tai Trang Lan nói: “Em đừng nói nữa, đừng làm Khuyển Tử nổi nóng.”

“Hỏi chút xíu thì có làm sao.”

Trang Lan vốn dĩ không sợ gì, cô nhóc ngồi trên chiếu, rút ra hai dây nan trúc mà chơi.

“Anh Khuyển Tử, anh dạy em bện giỏ được hay không.”

A Bình không tiếp tục để tâm Trang Lan nữa, cảm thấy cô nhóc chút nữa thể nào cũng bị giáo huấn, cậu nhóc đi đến bờ sông, cúi người chơi đùa cùng Bán Trứng.

Ngần đầu, nhìn thấy bên bờ đối diện đi đến một người con trai nhã nhặn, chính là anhTrang Dương. Trang Dương đi qua cầu mộc, bên cạnh ậu là Măng Trúc.

Đại khái nhìn thấy bọn nhóc đều ở bờ đối diện, nên mới đi qua.

“Anh ơi.”

A Bình vui mừng gọi cậu.

Khuyển Tử lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Dương đã qua cầu, đang đi về phía bọn họ.

Hoàng hôn, ánh tà dương chiếu lên thân hình một cún một heo, ba đứa trẻ cùng một thiếu niên thanh tú xinh đẹp.

Căn nhà gỗ bên cạnh bọn họ đốt lên đống lửa, dòng sông nhỏ trước căn nhà êm đềm chảy, ránh chiều khoát lên ngọn núi nơi xa, phong cảnh nhất thời tuyệt đen như một bức họa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận