Mộc Ái Ái sau khi suy ngẫm thì lên tiếng: "Cậu biết anh ta sao? Cậu làm sao để xác thực?"
Cơ Tuyết nhíu mày.
Sự thực chính là nàng không hề biết một chút gì về hắn.
Chẳng lẽ lại đi hỏi anh trai nàng hoặc dì Tiêu.
Hình như đều không ổn cho lắm.
Nếu như xác định được rồi thì thế nào? Nàng biết cùng hắn nói chuyện gì trong khi nàng chính là người đề nghị chuyện đính hôn?
Ài, đúng thực là khó xử.
Thôi mặc kệ đi, nếu anh ta tìm nàng nói chuyện trước thì sẽ đối chất sau, còn không thì cứ xem như nàng không biết gì đi.
Dẫu sao cũng chẳng biết gì về hắn, vậy thì không biết tới cùng luôn cũng chẳng sao.
Đến ngày đính hôn liền sẽ ba năm rõ mười.
Nhìn Mộc Ái Ái, nàng lắc đầu: "Tớ không biết, cho nên tớ nghĩ là thôi đi.
Mặc kệ anh ta, muốn đến đâu thì đến."
Mộc Ái Ái đồng tình: "Ừ, tớ cũng nghĩ như vậy.
Cứ thuận theo tự nhiên đi, biết đâu đấy mới là sự lựa chọn đúng đắn."
Im lặng một lúc, cô nàng lại lên tiếng: "Tuần sau là lễ đính hôn rồi sao?"
Cơ Tuyết gật đầu: "Ừm, tối thứ bảy tuần sau, vào tiệc party của công ty anh trai tớ."
Mộc Ái Ái mắt trợn tròn: "Cậu liều như vậy luôn á?"
Nàng thản nhiên nói: "Bình thường thôi mà.
Dù sao party này cũng chỉ toàn mời những người quen, tiện làm luôn cái lễ đính hôn cũng có gì kì lạ đâu."
Mộc Ái Ái lắc đầu: "Cô nương à, cậu quá ngây thơ rồi.
Nói là chỉ mời người quen nhưng đều là những người có máu mạch không đấy.
Bên phía đằng trai cũng không đơn giản chỉ mời người thân đâu nhỉ? Còn chưa nói đến sẽ có cánh phóng viên nữa.
Sai một ly đi một dặm đấy nàng ơi, một khi lên thuyền giặc rồi thì đừng mong còn đường thoát thân."
Cơ Tuyết gật đầu: "Tớ biết, anh trai tớ cũng nói như vậy."
Mộc Ái Ái lại trợn tròn mắt: "Vậy mà cậu còn dám làm? Lỡ như cậu không ưng hắn thì sao?"
Nàng cười gượng: "Chắc không đâu!"
"Không cái gì mà không? Cậu một khi xuất hiện tại đó thì sẽ không còn đường để chạy, chỉ có thể tiếp tục bước tới.
Cho dù hắn là một gã xấu xí, một tên thần kinh hoặc là một kẻ biến thái, cậu cũng phải cắn răng mà gả đấy, không hối hôn được đâu.
Chưa nói đến mặt mũi hai nhà, danh dự và tiếng tăm của công ty anh trai cậu sẽ chịu ảnh hưởng nặng nhất.
Cậu có cân nhắc qua chưa?"
Cơ Tuyết lâm vào trầm mặc.
Nàng đích thực còn chưa nghĩ xa đến như vậy.
Khi đó nàng có lẽ đã quá xúc động rồi.
Ài, chỉ vì người đàn ông kia mà nàng lại lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
Nhưng biết làm sao được, là nàng tự mình đưa ra quyết định, cho nên nàng phải tự chịu trách nhiệm cho sự bồng bột của mình.
Sự việc cũng đã rồi, bản thân nàng cũng chẳng thấy vướng mắc gì, thôi thì cứ đến đâu hay đến đó vậy.
Biết đâu quyết định trong lúc thiếu suy nghĩ này lại mang đến cho nàng nhiều bất ngờ hơn thì sao?
Mỉm cười nhìn Mộc Ái Ái, nàng nói: "Yên tâm đi, tớ biết phải làm thế nào mà.
Tớ tin anh trai sẽ không gạt tớ đâu.
Anh ấy nói hắn là người tốt, có trách nhiệm lại trọng tình cảm, hẳn sẽ là một người chồng tốt."
Mộc Ái Ái liếc xéo nàng: "Ồ, chưa gì đã nhận người ta làm chồng rồi đấy!"
Cơ Tuyết cũng không chịu thua: "Ồ, có người thèm chồng rồi kìa!"
"Tớ có sao? Cậu thì có!" Mộc Ái Ái bĩu môi.
Nàng cười phá lên, sau đó nằm ngay ngắn, đắp chăn, nhẹ giọng nói: "Thôi đi ngủ sớm một chút, đêm qua tớ không ngủ rồi."
Cô nàng nằm kế bên nhíu mày: "Cậu lại thế nữa rồi, không tốt cho sức khoẻ đâu."
"Tớ biết rồi mà, giờ ngủ sớm nè."
"Ừm, vậy ngủ thôi.
Mai chủ nhật cùng nhau đi shopping, ăn uống, vui chơi những ngày độc thân cuối cùng đi."
Lăng Kỳ sau khi trở về nhà của mình thì cứ mở Weibo của nàng xem đi xem lại khúc nhạc mà nàng nói dành tặng cho vị hôn phu của nàng, mà người đó chính là hắn.
"Giả như ái hữu thiên ý".
Hắn cứ lặp đi lặp lại tựa khúc nhạc trong vô thức như thể làm như thế sẽ khiến hắn hiểu được ý tứ của nàng vậy.
Nghiền ngẫm lời khúc nhạc, hắn dường như lại loáng thoáng hiểu được hàm ý của nàng, nhưng lại dường như quá mơ hồ khiến hắn khó lòng phân định.
Nàng muốn nói với Lăng Kỳ hay Tiêu Kỳ? Nàng muốn tặng cho hôn phu của nàng hay phu quân của nàng?
Rốt cuộc nàng là Vương phi của hắn hay chỉ là Cơ Tuyết của thế giới này?
Đặt chiếc iPad xuống bàn làm việc, hắn đứng dậy đi về phía bức hoạ được treo ở phía đối diện để có thể nhìn rõ ràng hơn nữ nhân hiện hữu bên trong.
Đây chính là dáng vẻ của nàng khi lần đầu tiên hắn thấy nàng.
Khi ấy nàng một thân bạch y đang ngồi trong đình viện gảy cổ cầm.
Hắn chính là bị vẻ đẹp thanh thuần của nàng lay động chân tám, lại thêm nụ cười ngọt ngào và đôi tròng mắt long lanh tinh khiết hơn cả vì sao trên trời khiến hắn không thể rời tầm mắt.
Ở bên nàng càng lâu, hắn càng thêm hãm sâu, càng yêu nàng hơn gấp bội.
Đến khi mất nàng, hắn càng rõ ràng hơn lòng mình, hắn không thể sống thiếu nàng!
Trải qua phong ba bão táp, tình yêu của hắn đối với nàng ngày một lớn hơn, cho nên khi gặp lại nàng, đứng trước mặt nàng, hắn mới không cách nào kiểm soát được chính mình.
Cũng may ông trời không tuyệt đường người, lại cho hắn cơ hội được ở cạnh nàng một cách danh chính ngôn thuận, trở thành hôn phu của nàng, nàng lại có thể một lần nữa gả cho hắn.
Nếu như hắn và nàng còn không được gọi là nhân duyên trời định thì còn có thể là gì nữa đây?
Tuyết nhi, kiếp này, kiếp sau, hàng ngàn hàng vạn kiếp nữa nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta, là Vương phi của ta, là vợ của Tiêu Kỳ ta mà thôi!
Một ngày trước lễ đính hôn, Cơ Tuyết trở về nhà của Cơ Minh Vĩ, ba mẹ và anh trai nàng cũng đã tề tựu đông đủ.
Cũng ngày hôm đó, Tiêu Nguyệt Mẫn cho người mang quà lớn quà nhỏ đến hỏi thăm, cũng mang theo lễ phục đã chuẩn bị cho nàng.
Nhìn chiếc váy dạ hội màu trắng được thiết kế vô cùng tinh xảo bày ra trước mắt, Cơ Tuyết không khỏi kinh ngạc.
Nàng ít khi mặc kiểu trang phục này nhưng không có nghĩa nàng không có sự hiểu biết nhất định về nó.
Ngẩng đầu nhìn Tiêu Nguyệt Mẫn, nàng mỉm cười nói: "Dì Tiêu à, sao lại tốn kém như vậy? Chiếc váy này quá xa hoa rồi!"
Tiêu Nguyệt Mẫn nở nụ cười dịu dàng của bậc trưởng bối: "Đứa nhỏ ngốc, chiếc váy này thì tính là gì? Dì còn thấy nó quá đơn giản, chưa thể bộc lộ được hết khí chất của con.
Dì đã cho nhà thiết kế nổi tiếng chuẩn bị áo cưới cho con rồi, nhất định phải đẹp hơn chiếc này gấp trăm lần mới được."
Nàng ngượng ngùng: "Dì Tiêu, không cần phải như vậy đâu mà, sẽ rất lãng phí."
Tiêu Nguyệt Mẫn cầm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tuyết à, dì chỉ có một thằng con trai, tính khí của nó thì lại không được tốt cho lắm, con chịu gả cho nó là dì mừng lắm rồi.
Mà con cũng là con dâu duy nhất của dì, cả đời chỉ có một lần mặc áo cưới, dì không thể để con chịu ủy khuất được."
Bà thở dài một cái rồi nói tiếp: "Thằng con trai của dì lạnh lùng cao ngạo, lại không hiểu phong tình, nếu như nó không biết cầu hôn con, con đừng chấp nhặt có được hay không? Dì thật sự lo lắng sau khi đính hôn, không biết đến ngày nào mới có thể tổ chức lễ cưới được đây!"
Khoé miệng Cơ Tuyết chợt co rút.
Còn chưa đính hôn mà đã nghĩ đến ngày kết hôn rồi? Dì Tiêu à, người thật đúng là 'hoàng thượng chưa lo mà thái giám đã lo' rồi đấy!
Hiện tại nàng còn chưa nghĩ đến muốn kết hôn sớm như vậy.
Nếu có thể thì hai, ba năm nữa hẵng nhắc tới đi, cứ mang trên mình là người đã có hôn ước là được rồi.
Nhưng mà cũng chẳng thể nói trước được điều gì, đợi qua lại một thời gian với vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng rồi hẵng nói.
Biết đâu chừng hắn không vừa mắt nàng, hoặc giữa đường nhảy ra một tiểu tam nào đó thì sao? Rồi hắn hủy bỏ hôn ước chẳng hạn?
Vân vân mây mây đủ loại tình huống bất ngờ xảy ra, chẳng ai đoán trước được.
Cứ đến đâu hay đến đó đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng mà, nàng đúng là nghĩ quá xa rồi.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, nàng cười gượng: "Dì Tiêu à, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Dì đừng nghĩ ngợi nhiều quá, giữ gìn nhan sắc ngày mai còn làm mẹ chồng con chứ!"
Tiêu Nguyệt Mẫn cười vui vẻ: "Ai nha, sớm muộn cũng gọi mẹ, chi bằng bây giờ gọi luôn đi.
Dì chờ mòn mỏi từ lâu lắm rồi!".