Cầm Thánh Vương Phi FULL


Cơ Tuyết hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào cánh cửa đang đóng chặt, kiên định nói: "Được rồi, đi thôi!"
Ngay khi nàng vừa dứt lời, cánh cửa lớn trước mặt cũng từ từ rộng mở, tức thì khói trắng toả ra, toàn bộ ánh đèn đều hướng về phía cuối sảnh chờ đón nhân vật chính xuất hiện.

Cơ Phong dìu Cơ Tuyết bước vào bên trong sảnh tiệc, tiến về phía người đàn ông đang đứng quay lưng về phía họ cách đó không xa.

Khi ba người đã đứng ngang hàng, người đàn ông mặc lễ phục hoa lệ từ từ quay người sang, Cơ Tuyết cũng làm động tác y như hắn.

Đến khi hai cặp mắt chạm nhau, sắc mặt nàng đại biến, nụ cười mỉm trên môi chợt tắt trong nháy mắt, cánh tay đang khoác trên tay Cơ Phong run rẩy kịch liệt khiến y cũng phải nhíu mày.

Lăng Kỳ tâm tình ngược lại vô cùng thoải mái.

Nàng đã tiến vào nơi này thì chắc chắn không thể chạy được nữa, mà hắn cũng tuyệt đối không để cho nàng có cơ hội chạy thoát.

Cho nên hắn chỉ cần cùng nàng hoàn thành nghi thức này là đã có thể kê cao gối mà ngủ.

Nhìn nàng một thân váy dạ hội kiều diễm xinh đẹp, đáy lòng hắn không khỏi dâng lên tính chiếm hữu tuyệt đối.

Hắn chỉ ước gì có thể ngay lập tức đưa nàng rời khỏi nơi này, giấu nàng đi để không một ai có thể nhìn thấy vẻ đẹp của nàng ngoại trừ hắn.

Nhìn đến xương quai xanh tinh xảo bên dưới cần cổ trắng ngần, bờ trai trần mịn màng lộ ra bên ngoài, hắn không khỏi hít ngụm khí lạnh.

Trong đầu hắn lúc này chỉ duy nhất một ý nghĩ muốn đánh dấu chủ quyền, để tất cả nam nhân trên thế giới này biết rằng nàng là của hắn, không cho bất cứ một ai dám mơ tưởng đến nàng.


Dục vọng ngày một dâng lên, hắn chợt nhớ đến lời Cơ Phong nói hôm qua, y đã chuẩn bị cho hắn phòng Tổng thống tại khách sạn này.

Vậy thì đêm nay chính là đêm động phòng đầu tiên của nàng và hắn ở thế giới này.

Cơ Tuyết vẫn còn chết lặng, không dám tin vào những gì đang hiện hữu trước mắt.

Vị hôn phu nàng mang ra để khiêu khích hắn vậy mà chính là hắn.

Đây có phải là ông trời đang trêu đùa nàng hay không?
Vì để trốn tránh hắn mà trong lúc nhất thời quyết định đính hôn, thế nhưng cuối cùng vẫn chạy trời không khỏi nắng, lại tự bản thân đâm đầu vào.

Nàng đã tạo nghiệp gì mà lại phải ăn quả đắng như thế này cơ chứ?
Liếc nhìn em gái vẫn chưa chịu buông tay, Cơ Phong lên tiếng: "Tuyết nhi, em sao vậy?"
Nàng bần thần cất giọng: "Anh hai, em muốn hủy..."
Nàng còn chưa nói hết câu, Cơ Phong dường như đã đoán được nàng sẽ nói gì, y lên tiếng cắt ngang: "Tuyết nhi, anh đã từng nói qua, cho dù có chuyện gì xảy ra, một khi em đứng tại nơi này rồi, em không thể thay đổi quyết định."
Lăng Kỳ lúc này cũng lên tiếng: "A Phong, cậu để tôi nói với nàng đi."
Cơ Phong liếc mắt sang nhìn hai người đứng hai bên, sau đó gật đầu: "Được, tôi giao Tuyết nhi cho cậu, liệu mà hành sự."
Dứt lời, y kéo tay của nàng đặt vào tay Lăng Kỳ, sau đó tiến về phía trước không ngoảnh đầu lại.

Bàn tay Cơ Tuyết bị bàn tay của hắn nắm lấy, nàng cố gắng rút về nhưng hắn càng nắm chặt hơn.

Một cánh tay khác của hắn vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của nàng, kéo nàng sát lại gần hắn hơn, khẽ cúi đầu đặt một nụ hôn lên má nàng, nhẹ giọng nói: "Tôi biết em đang rất tức giận, nhưng hiện tại em không thể tùy hứng tự làm theo ý mình.


Đợi nghi thức kết thúc, chúng ta nói chuyện rõ ràng.

Em muốn phán quyết tôi như thế nào cũng được nhưng ít nhất em cũng nên nghe tôi giải thích có được không?"
Khi môi hắn chạm vào má nàng, nàng bất giác sững sờ tại chỗ.

Lại nghe thấy hắn nói những lời kia, nàng có muốn phản bác cũng không có khả năng.

Hắn nói đúng, nơi này nhiều người như vậy, nàng không thể vì bản thân đang tức giận mà tùy hứng làm bậy.

Nếu không, không chỉ ảnh hưởng đến công ty của Cơ Phong, danh dự của hai nhà đều sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

Chuyện đã đến nước này, nàng thực sự là không còn đường lui nữa rồi.

Thấy nàng im lặng không nói gì, cũng không tiếp tục giãy dụa nữa, hắn biết nàng đã chịu thoả hiệp, liền kéo cánh tay của nàng khoác vào cánh tay hắn, kẹp chặt không để nàng có cơ hội xoay chuyển dù chỉ một chút.

Khẽ nghiêng đầu sang nhìn nàng, hắn nhẹ giọng nói: "Thả lỏng một chút, không cần tức giận nữa.

Bây giờ cười lên đi, cùng tôi bước lên sân khấu hoàn thành nghi thức đính hôn.

Lát nữa em muốn mắng muốn đánh tôi như thế nào cũng được."
Nghe giọng điệu dịu dàng của hắn, Cơ Tuyết chợt nhíu mày.


Không hiểu sao nàng bỗng có cảm giác quen thuộc giống như đã từng nghe được những lời này của ai đó, cũng với giọng điệu như thế này.

Khẽ lắc đầu xua tan ý nghĩ vừa thoáng qua, nàng nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Lăng Kỳ khẽ mỉm cười, gật đầu: "Được."
Hai người từng bước đi lên sân khấu trong tiếng nhạc du dương cùng ánh mắt trầm trồ tán thưởng của mọi người.

Nhìn thấy tràng cảnh này, Cơ Phong mới thả lỏng tâm tình, hắn chỉ sợ nàng nghĩ không thông mà bỏ chạy thì hắn đúng là trăm miệng cũng không giải thích được.

Phải biết rằng nơi này cánh nhà báo không ít, hắn thật sự không muốn ngày mai trên đầu tạp chí kinh tế cùng tạp chí lá cải là trò khôi hài của hai nhà Cơ - Lăng và công ty hắn vất vả gầy dựng đâu.

Tiêu Nguyệt Mẫn đứng trên sân khấu nhìn thấy con trai mình vậy mà chủ động nắm tay Cơ Tuyết, còn hôn người ta nữa thì không khỏi trợn tròn mắt, tự hỏi từ lúc nào thằng con trai băng lãnh của mình lại hiểu phong tình rồi?
Ai nha, xem ra rất nhanh bà sẽ được nhìn thấy hôn lễ thế kỷ của hai đứa nó rồi, cũng rất nhanh sẽ được ẵm cháu nữa.

Thật là mừng còn hơn ký được hợp đồng trăm triệu đô nha.

Đứng trên sân khấu, Cơ Tuyết cũng không biết bản thân làm thế nào hoàn tất được các nghi thức rườm rà kia, chỉ biết sau khi hắn đeo nhẫn vào tay nàng, sau đó hôn nàng thì nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Từ giây phút này trở đi, nàng và hắn đã có hôn ước khó có thể bác bỏ.

Vậy mà trước đó nàng còn hi vọng vị hôn phu chưa biết mặt sẽ có thể vì một lý do nào đó mà hủy hôn.

Hiện tại xem ra, đó là chuyện mơ mộng hão huyền rồi.

Tan tiệc, Cơ Tuyết dẫn theo Mộc Ái Ái trở về phòng thay đồ.

Sau khi thay lễ phục ra, nàng hướng Mộc Ái Ái nói: "Ái Ái, hiện tại tớ muốn trốn khỏi nơi này, cậu đi cùng tớ có được không?"
Mộc Ái Ái nhíu mày: "Cậu làm sao vậy? Trước đó chẳng phải rất vui vẻ sao? Bây giờ muốn trốn đi là thế nào? Vị hôn phu của cậu thì thế nào?"

Nàng lắc đầu: "Ái Ái, hiện tại cậu đừng hỏi.

Sau khi rời khỏi đây, tớ kể rõ mọi chuyện cho cậu được không?"
Nhìn sắc mặt trắng bệch cùng hoảng loạn của nàng, Mộc Ái Ái trong lòng tràn ngập nghi vấn, cũng biết nàng có điều khuất tất khó có thể nói rõ ràng trong chốc lát.

Chẳng phải đã nói sẽ ủng hộ nàng vô điều kiện sao? Vậy thì cô chỉ có thể đáp ứng mà thôi.

Thở dài một cái, cô gật đầu: "Được rồi, tớ đi cùng cậu là được chứ gì?"
Nhìn lễ phục và trang sức vẫn còn nằm rải rác khắp nơi, cô hỏi: "Vậy những món đồ này thì sao?"
"Sẽ có người đến thu thập."
Mộc Ái Ái gật đầu: "Ừm, vậy tốt rồi, đi thôi."
Hai người lén ra khỏi khách sạn, bắt một chiếc taxi đi thẳng tới một club cách đó không xa.

Sau khi uống một cốc rượu được bartender pha chế, Cơ Tuyết mới nghẹn ngào kể lại những gì xảy ra giữa nàng và Lăng Kỳ, lý do vì sao nàng quyết định đính hôn, cũng như suy nghĩ của nàng vào thời điểm gặp lại hắn hôm nay.

Sau khi kể xong, nàng lại uống tiếp một ly nữa.

Tửu lượng của nàng vốn không cao, hai ly có thể nói là vượt quá sức chịu đựng của nàng rồi cho nên lúc này nàng đã không còn tỉnh táo mấy.

Mộc Ái Ái từ đầu đến cuối đều lặng im nghe nàng kể không hề lên tiếng dù chỉ một câu.

Đến khi nàng nói xong rồi, Mộc Ái Ái cũng chẳng biết phải khuyên nàng như thế nào, chỉ đành im lặng cùng nàng uống rượu.

Thấy Cơ Tuyết đã uống đến ly thứ tư, Mộc Ái Ái mới lên tiếng ngăn cản: "Đủ rồi, cậu say rồi, đừng uống nữa."
Nàng lắc đầu nguầy nguậy: "Tớ không say, tớ rất tỉnh táo."
Quay sang nhìn Mộc Ái Ái, sóng mắt nàng đã nhoè đi không thể phân định rõ ràng, nàng dựa vào vai cô, thều thào nói: "Ái Ái, tớ phải làm sao đây? Quyết định của tớ sai lầm rồi có phải hay không? Vậy mà lại là hắn ta? Ông trời sao lại trêu đùa tớ như thế chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận