Cầm Thánh Vương Phi FULL


Cơ Vũ nhìn Nam Cung Giác, cảm thấy lão có chút bất thường, không nhịn được âm thầm quan sát lão.

Những khi lão trầm mặc không nói thì chứng tỏ lão đang suy nghĩ hoặc gặp phải tình huống vô cùng khó khăn.

Cơ Vũ không khỏi cảm thấy bất an.

Chẳng lẽ nhóm người Ám Tiêu kia thật sự không bình thường?
Thấy Nam Cung Giác mãi không nói gì, hắn lên tiếng hỏi: "Lão im lặng như vậy là ý gì? Chẳng lẽ lão biết về nhóm người thuộc Ám Tiêu kia?"
Nhìn ánh mắt đầy ý thăm dò của Cơ Vũ, Nam Cung Giác lắc đầu: "Ta cũng không rõ, phải nhìn thấy mặt hắn ta mới biết đích xác là ai."
Dừng một chút, lão lại nói tiếp: "Nhưng hành động của Ám Tiêu vào thời điểm này hẳn cũng không bình thường lắm.

Ta sẽ cho người đi tìm hiểu.

Ngươi trước trở về kinh thành gặp Cơ Phong, hỏi hắn xem phía Kỳ Vương thế nào, trên đường trở về có gặp phải bất trắc gì không rồi tính tiếp."
l
Cơ Vũ ngoài mặt là người kinh doanh nhưng thực chất công việc chính của hắn là bảo tiêu, cũng là một thế lực không nhỏ trong giang hồ, có điều không mấy người biết hắn lại chính là môn chủ của Tinh Vũ bảo tiêu, mà Nam Cung Giác lại là một trong số ít người đó.

Tinh Vũ bảo tiêu có chỗ đứng như hiện nay trong giang hồ, Nam Cung Giác đóng góp một phần không nhỏ.

Cho nên lão mặc dù đã sớm ẩn cư, nhưng vị thế của lão ở triều đình cũng như trong giang hồ đều không thể xem thường.

"Được, vậy ta trở về kinh thành trước, nếu có tin tức gì ta sẽ cho người báo tin cho lão.

Kỳ Vương là đệ tử của lão, lão cũng cho người đi hỏi thăm một chút đi." Cơ Vũ lên tiếng.

Nam Cung Giác bĩu môi: "Xú tiểu tử, việc này còn phải đợi ngươi nhắc nhở à."

Cơ Vũ cũng không chịu thua, lườm lão: "Biết đâu được, lão an nhàn quá, sớm đã quên sự đời rồi.

Lại thêm mấy ngày nay mới thu nhận đệ tử mới, vui vẻ quá nên bỏ mặc đệ tử cũ cũng không chừng?"
Nam Cung Giác vơ cuốn sách trên bàn ném về phía hắn, quát: "Xú tiểu tử, ngươi ngứa đòn rồi có phải hay không?"
Lão lườm hắn một cái, sau đó nhìn hắn cười gian xảo: "Ha ha...!Ta vừa có chủ ý không tồi.

Ngươi có cảm thấy muội muội của ngươi mà gả cho Kỳ Vương có phải hay không vô cùng thích hợp? Hai đứa đệ tử của ta thân càng thêm thân, mà ngươi cùng Cơ Phong thân làm ca ca của nàng có phải hay không càng thơm lây?"
Cơ Vũ nghe vậy không khỏi trợn tròn mắt nhìn Nam Cung Giác.

Kỳ Vương là loại người gì chứ? Muội muội của hắn xinh đẹp như thế, dịu dàng như thế, làm sao có thể giao muội muội bảo bối của hắn cho nam nhân vừa xấu xí vừa lạnh lùng kia được?
"Nam Cung Giác, lão một vừa hai phải thôi.

Kỳ Vương là loại người gì lão còn không hiểu rõ hay sao? Sát thần băng lãnh thì thôi đi, còn bị hủy dung nữa chứ! Lão nhìn muội muội của ta mà xem, hắn có chỗ nào xứng với muội muội xinh đẹp tài hoa của ta chứ?"
Nam Cung Giác nghe hắn nói không khỏi co giật khoé miệng.

Sát thần băng lãnh thì lão còn tạm chấp nhận, bởi vì cái danh Sát thần đã sớm truyền khắp Hoằng Quốc.

Còn hủy dung? Này lão làm sao nghe lọt tai?
Lăng Kỳ từ nhỏ đã vô cùng tuấn mỹ, bởi vì mẫu thân hắn cũng là sư muội của lão vốn là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Tuy mấy năm nay số lần lão gặp hắn không nhiều nhưng dáng vẻ bên ngoài của hắn cũng sẽ không quá thay đổi đi.

Vậy chỉ có thể nói, chính vì chiếc mặt nạ bạc kia mà khắp Hoằng Quốc cho rằng hắn bị hủy dung sao?
Nam Cung Giác cười trong lòng.

Chiếc mặt nạ bạc kia chính là kiệt tác của lão đấy.


Vậy thì lão có thể lý giải vì sao Cơ Vũ lại nói Lăng Kỳ như thế rồi.

"Kỳ Vương vốn không bị hủy dung, mặt của hắn hoàn toàn không có một vết sẹo nào cả.

Hắn đeo mặt nạ chẳng qua chỉ để tránh bị truy sát mà thôi." Nam Cung Giác giải thích.

"Phải không?" Cơ Vũ cảm thấy không đáng tin.

"Ý ngươi là sao? Đệ tử của ta thế nào chẳng lẽ ta không rõ bằng ngươi?" Nam Cung Giác trợn chừng mắt.

Cơ Vũ vội xua tay: "Không không, ta không có ý này.

Ta chỉ quá đỗi ngạc nhiên mà thôi.

Kỳ Vương không bị hủy dung là tốt."
"Ngươi hình như có chút thất vọng khi biết hắn không bị hủy dung có phải hay không?" Nam Cung Giác liếc xéo hắn.

"Nào có, lão đừng nghĩ oan cho ta chứ!"
Nam Cung Giác hừ lạnh: "Tốt nhất là như thế."
Nghiêm túc lại một chút, lão nói tiếp: "Vậy gả muội muội ngươi cho hắn thì thế nào? Ngươi có ý kiến?"
Cơ Vũ lắc đầu: "Ý kiến của ta có ý nghĩa gì sao? Phụ mẫu ta mới có quyền quyết định chứ! Hơn nữa còn phải xem Kỳ Vương có muốn hay không? Muội muội ta nhất định phải là Vương phi, không thể làm Trắc phi được."
Nam Cung Giác vuốt râu, cười: "Này thì ngươi hoàn toàn có thể an tâm, đồ đệ này của ta xưa nay đều ở biên quan, bên cạnh làm gì có nữ nhân nào.

Muội muội ngươi gả cho hắn dĩ nhiên là làm Vương phi rồi."

Cơ Vũ gật đầu hài lòng: "Này thì còn tạm được."
Lại nhìn Cơ Vũ bằng ánh mắt gian xảo, Nam Cung Giác cất giọng: "Vậy việc nói với phụ mẫu cùng đại ca Cơ Phong của ngươi, trăm sự nhờ ngươi đó.

Nhớ nói tốt cho đồ đệ của ta một chút đấy."
"Nam Cung Giác, lão đừng vội mừng.

Lão còn chưa hỏi qua ý muốn của muội muội ta đâu." Cơ Vũ cũng không tỏ ra yếu thế.

"Ha ha..." Nam Cung Giác cười ngả ngớn: "Này ta không lo.

Đồ đệ của ta có thân phận gì, lại tuấn mỹ vô song, đi khắp Hoằng Quốc này tìm đâu được nam nhân thứ hai? Ta e cũng chỉ có hắn mới xứng với muội muội của ngươi thôi.

Ngươi thấy có đúng hay không?"
Lão dừng lại một chút, vuốt râu rồi nói tiếp: "Nam thanh nữ tú, môn đăng hộ đối, lại còn là huynh đệ đồng môn, quá hảo rồi."
Cơ Vũ lại bĩu môi, không cho là đúng nói: "Chuyện chung thân đại sự mà lão cứ làm như hái rau ngoài đồng, mua cá ngoài chợ vậy hả?"
Nam Cung Giác gật đầu thật mạnh: "Này còn không phải sao? Chuyện chung thân đại sự trước nay đều do phụ mẫu làm chủ, Hoàng thất quan lại thì do Hoàng thượng chỉ hôn.

Cùng lắm ta đến gặp Hoàng thượng nói vài ba câu, thánh chỉ ban hôn lập tức chiếu cáo thiên hạ.

Không phải dễ như trở bàn tay à?"
"Ồ, vậy lão trước tiên nói với Kỳ Vương đã rồi tính tiếp."
Cơ Vũ phủi phủi y phục rồi đứng lên: "Nói chuyện phiếm vậy đủ rồi, ta đi trước đây, muội muội chắc đã chờ bên ngoài lâu rồi."
"Chờ một chút."
Nam Cung Giác gọi hắn lại, lấy từ trên giá một hộp gỗ, đưa cho hắn: "Cầm thứ này về cho gia gia ngươi, nói ta mừng đại thọ cho hắn.

Ta hiện tại không thể đến, hẹn hắn khi rảnh rỗi sẽ đến cùng hắn đánh cờ uống vài chén."
Cơ Vũ nhận lấy hộp gỗ, gật đầu: "Đã biết.

Vậy lão bảo trọng.


Nếu có tin tức gì cho người trực tiếp đến gặp ta.

Chuyện này hệ trọng, đừng thông qua quá nhiều người."
Nam Cung Giác sắc mặt nghiêm túc, gật đầu: "Được, ngươi cũng vậy."
Nói xong, Nam Cung Giác và Cơ Vũ cùng nhau trở lại đình viện, Cơ Tuyết lúc này cũng đã dọn xong hành lý, đang ngồi chờ đợi hai người họ.

Cơ Vũ giúp nàng mang hành lý ra xe ngựa, sau đó chào từ biệt Nam Cung Giác rồi vào trong xe chờ.

Cơ Tuyết nhìn Nam Cung Giác, mỉm cười nói: "Sư phụ, vậy đồ nhi từ biệt người tại đây.

Sau đại thọ gia gia đồ nhi sẽ trở lại tìm người."
Nam Cung Giác gật đầu: "Được."
Cơ Tuyết mày liễu nhíu lại rồi giãn ra, khoé miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng mãi không thốt thành lời.

Nam Cung Giác dường như cũng nhìn ra sự ngượng ngập của nàng, đang muốn lên tiếng thì nàng lại ấp úng: "Sư phụ, thật ra...!đồ nhi...!đồ nhi..."
Nam Cung Giác nhíu mày nhìn nàng: "Nếu như hiện tại không biết phải nói gì thì không cần phải nói, vi sư đều hiểu.

Con cứ từ từ suy nghĩ, vi sư đợi con trở về cùng vi sư ôn chuyện."
Cơ Tuyết nhìn lão, lão cũng nhìn nàng bằng ánh mắt thâm sâu mà thấu hiểu.

Dường như lúc này giữa hai sư đồ đạt được sự ăn ý thống nhất, tựa như tâm linh tương thông, không cần phải nói rõ ràng mọi chuyện mà có thể ngầm hiểu đối phương một cách thần kỳ.

Có lẽ ở thế giới thứ hai này, người có thể hiểu nàng chỉ có một mình Nam Cung Giác.

Nàng gặp được lão, có cơ duyên cùng lão kết bái sư đồ, âu cũng là duyên phận.

Cơ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười nhìn Nam Cung Giác: "Vậy sư phụ, sau khi đồ nhi trở lại sẽ cùng người hảo hảo tâm sự."
Nam Cung Giác cũng gật đầu mỉm cười: "Được."
"Sư phụ, bảo trọng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận