Cầm Thánh Vương Phi FULL


Lăng Kỳ sau khi đưa Hàn Vân về phủ thì trở về Ám Tiêu, lúc này Nam Cung Giác cũng đang ở đây.

Lão đã thu xếp mọi việc trong Ám Tiêu vô cùng cẩn trọng nên khi hắn đến cũng chẳng còn gì để làm nữa.

Có người đi trước giải quyết mớ rắc rối cũng được đấy nhỉ, như vậy hắn sẽ có thêm nhiều thời gian để ở bên cạnh Tuyết nhi rồi.

Lăng Kỳ nhìn Nam Cung Giác bằng ánh mắt không mấy thân thiện, sau đó lên tiếng: "Sư phụ, vậy những vấn đề vụn vặt còn lại người giải quyết cho đồ nhi đi, đồ nhi về trước nghỉ ngơi."
"Nghỉ ngơi?" Nam Cung Giác nghiến răng nghiến lợi.

Lăng Kỳ thản nhiên nói: "Đúng rồi, bồi Vương phi đi nghỉ ngơi.

Đây chẳng phải đúng ý sư phụ sao?"
Suốt từ sáng đến giờ hắn còn chưa gặp được nàng đâu, đã vậy còn phải bồi nữ nhân khác đi khắp kinh thành, mệt chết hắn rồi.

Hiện tại đã không còn việc gì quan trọng cần hắn xử lý, hắn dĩ nhiên phải chớp lấy thời cơ ở bên cạnh nàng nhiều một chút bồi dưỡng luyến ái.

Nam Cung Giác nhướn mày: "Vậy ý trung nhân ngươi mới mang về thì thế nào? Cả ngày nay không phải ngươi cũng bồi nàng ta đi ăn, đi dạo, đi mua sắm sao? Thế nào, ngày một người, đêm một người? Tinh lực cũng dư thừa quá nhỉ?"
Sắc mặt Lăng kỳ bỗng chốc xám xịt một mảng.

Nữ nhân giả dạng Tuyết nhi sao? Hắn không thèm để vào mắt đâu.

Hiện tại còn chưa biết được mục đích của nàng ta, nhưng rất nhanh hắn sẽ khiến nàng ta phải lộ đuôi cáo.

Hắn nhẫn nhịn bồi ả đi suốt mấy canh giờ đâu phải để chơi, hắn đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế.


Từ khi bước chân vào Kỳ Vương phủ đến giờ, nàng ta chưa từng để lộ chút sơ hở gì, nhưng chính vì quá cẩn trọng mới thực sự là sơ hở lớn nhất.

Rất tiếc ả ta không hiểu gì về mối quan hệ giữa hắn và Cơ Tuyết, cho nên càng không hiểu được giữa hắn và nàng đã từng ước hẹn những gì.

Đây chính là cái đuôi dài nhất mà hắn nắm được.

Điều này càng khiến Lăng Kỳ khẳng định, nữ nhân hắn mang về từ Bách Hoa sơn trang hoàn toàn không phải "Tuyết nhi" của hắn, Vương phi của hắn mới chính là "Tuyết nhi" thật sự.

Mắt hắn ánh lên tia sáng khác thường, khoé miệng khẽ cong lên.

Nếu như để nữ nhân kia và Cơ Tuyết gặp mặt thì sẽ thế nào nhỉ?
Lăng Kỳ bỗng nhiên vô cùng chờ mong khoảnh khắc nàng nhìn thấy một nữ nhân khác mang gương mặt của chính mình thì sẽ có biểu cảm như thế nào?
Ha...!Hắn cười trong lòng.

Hiện tại hắn nên trở về gặp nàng một chút, xem biểu cảm của nàng khi biết được cả ngày nay hắn cùng nữ nhân khác ở bên nhau ra sao?
Lăng Kỳ liếc nhìn Nam Cung Giác, thản nhiên nói: "Đồ nhi muốn dồi dào tinh lực thì nhất định phải nhờ sư phụ gánh vác sự vụ thêm rồi."
Không cho lão nhân gia có cơ hội phản bác, Lăng Kỳ chậm rãi đứng lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn lão nói: "Vậy sư phụ tiếp tục đi, đồ nhi tới chỗ Vương phi hàn huyên một chút, chắc nàng ấy cũng đang sốt ruột rồi.

Người nói có phải hay không, sư phụ?"
Lăng Kỳ nhếch miệng cười gian xảo, sau đó phủi mông bỏ đi để lại Nam Cung Giác mắt chữ a, miệng chữ o thập phần tức giận không thốt nên lời.1
Trở về Vương phủ tắm rửa xong xuôi, Lăng Kỳ đi đến Mai Uyển tìm Cơ Tuyết.

Ban đầu hắn muốn ung dung một đường đi vào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn cuối cùng chọn cách phi thân xuất hiện cho nàng cái kinh hỉ.

Vì vậy hiện tại hắn đang ở trên nóc nhà kế bên đình viện, nơi Cơ Tuyết và tiểu nha hoàn đang ngự.


Hắn từ xa đã nghe thấy tiếng đàn vang lên, cho nên hắn mới tìm đến nơi này, được dịp chứng kiến cảnh Cơ Tuyết đang ôm cây đàn kì lạ, chính là cây đàn mà trước kia Nam Cung Giác từng khoe với hắn.

Vì sao khi đó hắn lại không liên hệ đến nàng vậy nhỉ?
Chỉ có nàng mới có những thứ đặc biệt như vậy, giống như con người của nàng, vô cùng đặc biệt.

Đến nỗi hắn không thể không chú ý, không thể không đặt trong lòng, càng không thể không yêu.

Quả nhiên Nam Cung Giác không hề nói ngoa, không chỉ thanh âm phát ra từ cây đàn kia vô cùng đặc sắc mà trình độ gảy cầm của nàng còn đặc sắc hơn vạn phần.

Thử nghe mà xem, ai có thể tưởng tượng được thứ thanh âm đang vang lên lại chỉ xuất phát từ một cây đàn?
Nếu như hắn không tận mắt chứng kiến thì thật xin lỗi, hắn sẽ chẳng bao giờ tin.

Chờ đợi đến khi Cơ Tuyết gảy xong khúc nhạc, Lăng Kỳ mới từ trên nóc nhà phi thân xuống, sau đó thong thả cất bước đi đến ngồi bên cạnh nàng, giống như trước đây khi còn ở Bách Hoa sơn trang, hắn luôn ngồi nơi đó nhìn nàng gảy cầm.

Thu Cúc nhìn thấy Lăng Kỳ thì thi lễ một cái, sau đó nhanh chóng bị hắn đuổi đi.

Hắn chính là không muốn bị người khác làm phiền những khi hắn và nàng ở chung một chỗ.

Cơ Tuyết khi nhìn thấy hắn phi thân xuống thì mày liễu chỉ khẽ nhăn một chút, xong lại trở về bình thường như thể nàng chẳng thèm để ý đến việc hắn đã ở trên đó quan sát nàng bao lâu, hoặc là đã phát hiện ra nàng khác thường chỗ nào.

Thế nhưng trong lòng nàng lại khẩn trương muốn chết, thầm mắng hắn tán trăm lần: Muốn đến thì đến, làm chi lại cứ phải lén lén lút lút? Đây là Vương phủ của hắn cơ mà!
Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng.


Hai người mắt đối mắt không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng người chịu thua trước lại là nàng.

Quay mặt đi chỗ khác, Cơ Tuyết mới lạnh nhạt lên tiếng: "Kỳ Vương vì sao cửa chính không đi lại chọn leo tường mà vào?"
Lăng Kỳ khẽ cười: "Nàng không thích?"
Cơ Tuyết bĩu môi: "Ách, đây là phủ của chàng, chàng muốn đi lại như thế nào, thiếp làm sao có quyền lên tiếng!"
"Nàng không phải là Vương phi của ta sao?"
"Vậy thì thế nào?" Nàng nhướn mày.

Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Đương nhiên nàng có quyền quản ta.

Chỉ cần nàng yêu cầu, ta đều sẽ cân nhắc."
"Ồ." Cơ Tuyết liếc nhìn hắn, chậm rãi nói: "Vậy thiếp có thể yêu cầu chàng đừng đến viện của thiếp có được hay không?"
Hắn vậy mà gật đầu: "Dĩ nhiên được."
"Thật có thể sao?" Nàng không tin hỏi lại.

"Dĩ nhiên có thể, chỉ là..."
Lăng Kỳ nói lấp lửng, tay trái chống cằm chính mình, tay phải giữ lấy cằm nàng, nở nụ cười như gió xuân: "Chỉ là cảm phiền Vương phi dọn đến Trúc Uyển của ta, vậy thì ta không cần phải đến Mai Uyển nữa rồi.

Vương phi nói có phải hay không?"
"Ồ."
Cơ Tuyết nhếch mép cười.

Nàng đoán không sai mà, hắn mà có thể dễ nói chuyện như thế sao? Không có khả năng mà.

"Kỳ Vương thật sự muốn như vậy?"
Lăng Kỳ khẽ nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ồ, phu thê ở cùng một chỗ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.


Chẳng lẽ nương tử không muốn?"
Cơ Tuyết không chịu tỏ ra yếu thế, buông lời châm chọc: "Ồ, vậy phu quân không sợ có người không vui à?"
"Ai không vui, sao ta lại không biết nhỉ?" Lăng Kỳ nheo mắt nhìn nàng thăm dò.

Nàng gạt bàn tay đang giữ lấy cằm nàng ra, lên tiếng: "Phu quân không phải vừa mang người về sao?"
Lăng Kỳ khoé môi cong lên nhìn vẻ mặt mang chút không vui của nàng, sau đó nhanh như cắt ôm lấy Cơ Tuyết đặt trên đùi mình, một bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, tay kia giữ lấy cằm nàng để nàng đối mặt với hắn.

"Ồ, nương tử của ta cũng biết ghen rồi?"
Nàng bĩu môi: "Ai thèm ghen chứ!"
Hắn lại cười: "Đều viết cả trên mặt đây này."
Cơ Tuyết bị nói trúng tim đen, bực dọc muốn thoát khỏi sự trói buộc của Lăng Kỳ nhưng tất cả chỉ là công cốc.

.


Không bàn đến việc hắn là người luyện võ từ nhỏ, chỉ tính về sự chênh lệch giữa nam và nữ, nàng đã không phải là đối thủ của hắn rồi.

Cơ Tuyết càng muốn thoát ra, Lăng Kỳ càng siết chặt nàng hơn nhưng hắn biết khống chế lực đạo của bản thân không để cho nàng bị thương.

"Đau, chàng mau bỏ thiếp ra!" Cơ Tuyết tỏ ra yếu đuối.

"Ồ, thực sự đau sao? Để vi phu xem một chút!"
Nói đoạn Lăng Kỳ muốn thò tay tháo thắt lưng của Cơ Tuyết khiến nàng trợn tròn mắt, vội vàng giữ lấy bàn tay đang làm loạn trên người nàng, tức giận nói: "Chàng muốn làm gì?"
Lăng Kỳ thản nhiên nói như đúng rồi: "Không phải nàng nói đau sao? Vi phu chỉ muốn kiểm tra một chút."
Cơ Tuyết giãy dụa, ra sức nắm chặt vạt áo của mình: "Chàng có biết xấu hổ hay không? Giữa thanh thiên bạch nhật lại lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì?"
"Ồ." Lăng Kỳ nheo mắt nhìn nàng, không cho là đúng nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật? Nàng nhìn một chút hiện đã là canh gì rồi đi.

Còn có, nàng và ta đã là phu thê, mà đã là phu thê thì ân ân ái ái không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa hay sao? Ta làm sao phải xấu hổ? Nàng nói có phải hay không, nương tử?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận