Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra

Edit: Pingki

Với bản lĩnh của Vệ Bắc, cho cái tên cặn bã Lục Lượng này một bài học căn bản dễ như ăn một bữa sáng, hai đấm đã đánh cho tên khốn đó nằm rạp xuống đất, Diệp Sơ thấy Vệ Bắc đang hung hắng đánh người, sợ sẽ xảy ra chuyện không hay, vội vàng chạy lại kéo hắn vẫn còn muốn nên cho tên kia mấy phát nữa.

Ngay tại lúc Diệp Sơ muốn kéo Vệ Bắc ra, cô đội trưởng của đoàn cũng đã bị tiếng hét như lợn bị chọc tiết của Lục Lượng thu hút chạy đến đây, thấy tình huống như vậy vội hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Không đợi Diệp Sơ bắt đầu nói nguyên do sự tình, cái tên Lục Lượng lượng lúc nãy còn đang nằm chèm bẹp dưới đất, rên hừ hừ thì bỗng đứng phắt dậy, xấu xa chạy trước mách lẻo, cắn ngược lại Vệ Bắc, nói hắn vô duyên vô cớ ra tay đánh người.

Nói còn chưa xong, đã bị Vệ Bắc hung hăng trừng mắt nhìn một cái: “Thằng khốn, mày dám nói bậy hả!” Hắn nói xong, lại khua khua nắm đấm về phía tên Lục Lượng, làm tên kia sợ tới mức phải lủi ra sau lưng cô đội trưởng trốn.

Đáng thương cho cô đội trưởng kia, đang yên đang lành tự nhiên lại bị tên Lục Lượng đẩy lên hứng cơn lửa giận hừng hực của Vệ Bắc đứng phía trước, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Bạn học này, có chuyện gì cứ từ từ nói, không nên kích động! Ngàn vạn lần không nên kích động!”

Tình hình này quả thật cứ như Vệ Bắc ức hiếp tên Lục Lượng thật, vì tránh cho ầm ĩ một hồi lại chuyển sang hiểu lầm, Diệp Sơ vội vàng đi lên phía trước giải thích: “Cô đội trưởng, cô đừng nghe Lục Lượng nói, là anh ta giở trò với Tiểu Vi trước, bị bọn em phát hiện nên Vệ Bắc mới ra tay đánh hắn!”

“Thôi đi, cô là bạn gái của hắn, đương nhiên là nói bênh cho hắn rồi, các người đúng là một đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ!” Lục Lượng có thể là bị đánh cho ngu đầu rồi nên những lời lẽ bẩn thỉu thế cũng tuôn ra được.

“Mày nói cái gì?” Vệ Bắc nhất thời nổi giận, bước xông lên túm cổ áo tên Lục Lượng, Lục Lượng sợ tới mức chân như nhũn ra, vội kêu cứu mạng: “Cô đội trưởng, cô xem hắn lại muốn đánh em đây!”

Cô đội trưởng vội can ngăn, nhưng mà lúc vừa nhìn thấy tư thế này của Vệ Bắc, liền lùi lại, sau ba giây cân nhắc, cô ấy quyết định đẩy Diệp Sơ lên phía trước thay mình: “Em mau kéo bạn trai em ra, nhanh lên…”

Diệp Sơ hết chỗ nói rồi, nói thật với loại hành vi này của Lục Lượng, đừng nói là Vệ Bắc, ngay cả cô cũng muốn tiến lên kích động cho Vệ Bắc đánh thêm, nhưng xem tình huống lúc này nếu còn ra tay nữa, e rằng đến cuối cùng người đuối lí lại là cô và Vệ Bắc mất.

Sau một hồi đắn đo, Diệp Sơ ra hiệu ánh mắt cho Vệ Bắc: “Anh buông hắn ra đi.”

Dường như trong một tích tắc kia, tay Vệ Bắc liền thả ra, có điều ánh mắt vẫn không hề thay đổi, hung hăng nhìn chằm chằm Lục Lượng.

Tình cảnh này làm những người xung quanh có chút không thể tin được, thật giống như một con mãnh thú đang thét gào muốn cấu xé con mồi, nhưng huấn luyện viên vừa đi đến nói một câu, mãnh thú liền ngoan ngoãn buông tha con mồi trước mắt.

Tất cả bạn học đứng xung quanh đều im thin thít, bỗng ngay lúc này, một giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở truyền vào: “Cô đội trưởng, lời của chị kia mới là sự thật, vừa rồi Lục Lượng đã giở trò với em.”

Lời này vừa nghe là biết ngay của Trương Vi, Diệp Sơ có chút kinh ngạc, nói thật cô không hi vọng gì với cô gái Trịnh Vi nhát gan này, sẽ đứng ra tố cáo Lục Lượng, cho dù ở đây chỉ có mấy người thôi. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Trương Vi mà trên mặt cô ấy vẫn còn nước mắt, giống như cảnh quay chậm trên phim, từng bước một đi tới, cho tới khi đến trước mặt Lục Lượng mới dừng lại.

Sau đó, cô ấy chậm rãi giơ tay lên, trước ánh mắt của tất cả mọi người, bỗng nhiên hung hăng quăng cho Lục Lượng một cái tát thật là đau.

“Bốp!” một tiếng vỗ từ lòng bàn tay vang lên thật kêu, chân tướng sự việc lập tức rõ ràng.

Lúc này Trương Vi còn không biết, một cái tát đó không chỉ báo thù cho cô ấy, mà còn báo thù thay tất cả những sinh viên nữ từng bị Lục Lượng giở trò.

Sau đó, Lục Lượng bị phụ đạo viên mắng cho một trận xối xả, còn bị cách chức khỏi chức vụ chủ nhiệm văn phòng, cuối cùng không còn khả năng gây tai họa nữa, “Sát thủ nữ sinh” rốt cục đã biến mất khỏi giang hồ.

Khi tin tức Lục Lượng không được làm chủ nhiệm văn phòng nữa truyền đến, Vệ Bắc đã sớm quay về trường cảnh sát, Diệp Sơ liền gọi điện thoại đến cho Vệ Bắc báo tin vui, điện thoại mới vừa để xuống, Trương Vi liền gọi tới.

“Chị!”

Trong lòng Diệp Sơ mắng thầm: Cô mới là chị, cả nhà cô là chị ấy!

Sau đó cô mới hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Chị, em có thể mời chị ăn bữa cơm được không ạ? Em muốn gặp chị nói lời cảm ơn chuyện hôm trước.” Trương Vi yếu ớt hỏi.

Diệp Sơ muốn cự tuyệt, thế nhưng chữ “Không” của cô còn chưa nói ra, giọng điệu Trương Vi lập tức thay đổi, ở đầu bên kia cấp thiết nói: “Chị, em là thiệt tình, chị đừng cự tuyệt em.”

Diệp Sơ không còn gì để nói, cũng may đây là gọi điện, lời này mà nói trước mặt, người ta lại tưởng hai cô là đồng tính ấy chứ.

Âm thầm thở dài trong lòng, Diệp Sơ hỏi: “Mấy giờ? Mà ở đâu?”

Địa điểm Trương Vi mời khách ngay tại nhà hàng gần trường cô, lúc Diệp Sơ mới tới liền phát hiện ngồi cùng bàn còn có một nam sinh cao lớn, cô nghĩ đó là bạn trai của Trương Vi.

Kết quả vừa mới ngồi xuống, Trương Vi liền giới thiệu: “Chị, đây là em trai của em, đang học ở khoa thể dục của trường chúng ta, tên là Trương Trì.” Nói xong, lại kéo kéo góc áo Trương Trì, nói: “Mau gọi chị đi!”

Trương Trì bĩu môi, không nói chuyện, có thể nhìn ra được cậu ta là bị kéo tới đây tiếp khách.

Trương Vi đâu chịu bỏ qua, kiên trì nói: “Mau gọi chị a! Nhanh lên!”

Trước sự kiên trì của Trương Vi, cuối cùng Trương Trì mới miễn cưỡng hé miệng, phun ra một chữ: “Chị!”

Diệp Sơ lúc ấy thật muốn sụp đổ, cô chợt nhớ tới một truyện cười rất nổi tiếng trên Internet: Một cô gái cách ăn mặc rất thời thượng, đứng ở trước cửa trường học, chửi như tát nước một anh sinh viên: “Anh cứ đi tìm cái bà già chín chục tuổi kia đi!”

Một khắc đó, Diệp Sơ bỗng nhiên có một loại cảm giác già đi mấy chục tuổi, thanh xuân đã qua từ mấy chục năm rồi.

Bữa cơm này ăn thì ít mà buồn bực thì nhiều, Trương Vi cứ một câu chị, hai câu chị, làm Diệp Sơ vốn đang tươi trẻ giống như trở thành bà cô mấy lứa rồi, thế cho nên sau khi bữa cơm này chấm dứt, Diệp Sơ như lại thấy ánh mặt trời, trong lòng cô âm thầm hạ một quyết định gian nan, về sau mỗi lần nhìn thấy cô gái này, nhất định phải trốn đi đâu càng xa càng tốt, tuyệt không thể mềm lòng!

Nhưng mà, ông trời lại không cho cô được như ý.

Mặc dù Diệp Sơ không muốn bị cô ấy trước mặt sau lưng gọi mình là chị, nhưng Trương Vi lại thật là tinh mắt, đối với cô cũng rất nhiệt tình, không có việc gì cũng chạy đến tìm cô.

Như vậy mãi cho đến cuối tháng.

Diệp Sơ chịu khổ vì thân thích đến thăm, đau đến chết đi sống lại, cả người nằm cứng đơ ở trên giường.

*thân thích: dì cả :”>

Đúng lúc này, Trương Vi gọi điện thoại đến cho cô, Diệp Sơ uể oải bắt máy, vừa “Alo” một tiếng đã khiến Trương Vi lo sốt vó: “Chị, chị làm sao vậy? Chị bị bệnh sao?”

“Không có gì, chỉ là đau bụng kinh…”

“Đau đến như vậy sao? Chị uống một ít trà gừng cho ấm bụng đi chị.”

“Nhưng tôi không có thứ đó…”

Trương Vi sốt ruột: “Không có không được, bên này em có trà đó, để em mang lại cho chị nha? Aiz, không được rồi, chút nữa em phải lên lớp, đúng rồi, em trai em hình như không có giờ học, để em bảo nó đem qua cho chị…”

Cô ấy ở bên kia điện thoại nói lải nhải một mình hồi lâu, nhưng một chữ cũng không lọt được vào tai Diệp Sơ, cô cũng không biết điện thoại cúp lúc nào, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lát sau bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Lúc này, phòng cô mọi người đã lên lớp hết, Diệp Sơ vốn không muốn đứng lên, nhưng người kia dường như không có ý định bỏ qua, liên tục gõ cửa, không còn cách nào, cô đành phải lấy hết sức ra đứng lên, cả tay lẫn chân đều được tận dụng để “đi” được ra đến cửa, mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đã thấy một người đàn ông đứng chắn ở đó.

Diệp Sơ kinh ngạc, dụi mắt mấy cái, phát hiện người này đúng là nam thật, mặt mũi nhìn qua có chút quen quen.

Là ai nhỉ? Không đợi cô nhớ ra, người kia đã vươn tay ra đưa cho cô một túi trà gừng: “Chị tôi bảo tôi đưa cái này cho cô.”

Diệp Sơ ngây ra, vì đau bụng mà người như con tôm từ từ cong thân mình lại, còn tay thì đưa ra nhận.

Nhận xong đồ rồi, nam sinh kia còn chưa chịu đi, Diệp Sơ cảm thấy mình sắp đứng không nổi nữa, dùng hết sức lực hỏi: “Còn có…Chuyện gì nữa sao?”

Người kia do dự một chút, mở miệng nói: “Cô chắc là mình không sao chứ?”

“Cậu yên tâm, tôi không sao…không…” Nói còn chưa hết câu, trước mắt Diệp Sơ bỗng tối sầm, hai chân mềm nhũn, ngã vào lòng Trương Trì.



“Bắc ca lại gọi điện thoại cho vợ đấy à?” Nhị Suất đi vào phòng, nhìn thấy Vệ Bắc đang cầm di động, liền trêu chọc.

“Thì sao, cậu có ý kiến hả?”

“Nào dám a!” Nhị Suất vội vàng xua tay, cợt nhả xán lại gần đây, “Bắc ca, thật ra thì em thấy anh với vợ cứ cách xa nhau như vậy thật là khổ quá đi, đặc biệt là không tốt cho thân thể anh…”

Cái thằng này, trong đầu nó có lẽ ngoài mấy thứ đồi trụy ra thì cũng chỉ còn mấy thứ bậy bạ, Vệ Bắc có chút bất đắc dĩ, cũng không muốn phiền mà đứng lên.

Quả thật, mùi vị xa cách hai nơi như thế này không dễ chịu chút nào, thế nhưng hắn còn có thể làm gì nữa đây? Trường cảnh sát quản rất nghiêm, lần trước Đại Quân phòng bên cạnh trốn hai ngày đi chơi với bạn gái, lúc quay về liền bị xử phạt, còn ở trước mặt toàn bộ đại đội, khóc lên khóc xuống mà đọc một ngàn chữ kiểm điểm, đến bây giờ vẫn còn bị người khác cười cho kia.

Thôi đành gọi điện thoại vậy, Vệ Bắc ấn phím gọi.

Chuông chờ vang lên vài tiếng vẫn chưa thấy ai tới nhấc máy.

Chẳng lẽ đang trên lớp sao?

Ngay tại lúc hắn định cúp máy thì bỗng nhiên điện thoại lại thông.

“Alô.” Đầu bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông, Vệ Bắc lập tức trở nên cảnh giác.

“Anh là ai?” Hắn hỏi luôn, trong giọng điệu tràn ngập mùi thuốc súng.

Đối phương trầm mặc một lát, bỗng nhiên hỏi lại: “Anh tìm ai?”

Vệ Bắc lập tức phát cáu: “Tôi tìm vợ tôi, còn anh là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của cô ấy?”

Đối phương lại trầm mặc một lát nữa, không nhanh không chậm nói: “Bạn gái anh đang nằm trong bệnh viện, vẫn chưa tỉnh lại, có chuyện gì, anh đợi lát nữa lại gọi tới đi.” Nói xong, tút một cái cúp máy.

Tay còn đang cầm điện thoại, Vệ Bắc ngây dại.

“Bắc ca, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thấy Vệ Bắc đang ngơ ra, Nhị Suất ở bên cạnh hỏi.

Dường như cùng trong thời khắc đó, Vệ Bắc đang ngồi trên ghế bỗng đứng phắt dậy.

Nhị Suất bị làm cho hoảng sợ: “Làm sao vậy?”

“Tôi phải quay về một chuyến, cậu ở đây coi chừng giúp tôi.” Vệ Bắc nói xong, xoay người bước đi.

Nhị Suất và mấy người bạn cùng phòng đều ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, Nhị Suất mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Quay về? Anh ấy quay về đâu?”

Tiểu Hắc cùng phòng gãi gãi cái ót: “Chắc là quên đồ gì đó, quay lại phòng học lấy ấy mà.”

Nhị Suất: “Vậy anh ấy bảo tao coi chừng cái gì chứ?”

“Coi…” Tiểu Hắc sửng sốt trong chốc lát, “Coi cái con khỉ, mau mau đem cái đĩa phim kia sang cho tao!”

Nhị Suất và Tiểu Hắc không ngờ tới, Vệ Bắc vừa đi ngay cả quần áo cũng không kịp thay, thế mà chạy một mạch tới sân bay luôn.

Chờ tới khi hai tên đó hiểu ra, “quay về” từ miệng Vệ Bắc chính là về nhà thì chuyến bay tới thành phố A đã sắp hạ cánh rồi.

Máy bay vừa đáp xuống, Vệ Bắc liền chạy thẳng tới trường Diệp Sơ.

Khi đó đang là rạng sáng, bên ngoài sân bay taxi rất ít, lái xe vừa nghe hắn nói là muốn đến đại học F, lập tức báo cho hắn một cái giá cắt cổ vô cùng.

Không nghĩ tới anh bạn trẻ tuổi này hùng hùng hổ hổ, không hề nghĩ ngợi mà leo thẳng lên xe.

Cái này, đến lượt tài xế taxi sợ hãi mà nghĩ trong bụng, một cái giá mà cha nó cũng không nghĩ tới, thế mà nó không nói hai lời liền leo lên xe, không phải là ăn cướp đó chứ?

Bỗng nhiên thấy chột dạ, xe đang chạy trên đường, tài xế taxi kia giả vờ hỏi chuyện lâu la để tìm hiểu.

“Người anh em, cậu vội vội vàng vàng chạy tới trường học vậy, có chuyện gì gấp sao?”

“Uhm.” Vệ Bắc buồn bực ừ một tiếng, cũng không muốn nhiều lời.

Lái xe lại càng hoảng sợ, hỏi thêm: “Có chuyện gì gấp lắm hả?”

Lời vừa nói ra, giống như tạt nước vào cục đá vậy, không một tiếng trả lời.

Một lát sau, anh ta thấy người thanh niên kia lôi điện thoại ra bắt đầu gọi điện.

Một lần, hai lần, ba lần…

Điện thoại hình như không gọi được, nhưng cậu ta vẫn không ngừng gọi lại, sau một lát nữa, cậu ta nhỏ giọng chửi thề một câu, hình như là di động hết phin.

Lúc này, tài xế đã không còn thấy sợ nữa, mà là tò mò, tò mò rốt cục là chuyện gì đã làm cho cậu thanh niên này phải sốt ruột như vậy.

“Người anh em, tôi có điện thoại đây, nếu cần thì tôi cho cậu mượn gọi?” Đường đi còn dài, tài xế bắt chuyện làm quen.

“Không cần, cô ấy tắt máy.” Vệ Bắc không được vẻ lo lắng trên mặt, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Người đàn ông kia là ai? Tại sao điện thoại của Diệp Tử lại gọi không được, ngay cả điện thoại trong phòng kí túc cũng như thế?

“Anh tài xế.” Cuối cùng hắn cũng chủ động mở miệng: “Anh có biết gần đại học F có cái bệnh viện nào không?”

“Không nhiều lắm, hình như có hai cái.”

“Vậy được, đợi lát nữa anh chở tôi đến hai bệnh viện kia đi.” Hắn quả quyết nói.

Xem ra không phải là ăn cướp a, tài xế taxi thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Có bạn bè nằm viện sao?”

“Uhm, là bạn gái tôi.”

Bạn gái? Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu: “Sao cậu không nói sớm a, được rồi, ngồi cho chắc, tôi lập tức tăng tốc.” Vừa nói xong, xe trên đường cao tốc trong đêm tối bắt đầu phóng nhanh hơn.

“Chị, chị có thấy đỡ hơn được chút nào không?” Trương Vi qua điện thoại ân cần hỏi han.

“Uhm, tốt hơn nhiều rồi, lát nữa tôi chuẩn bị đi học.” Diệp Sơ lấy sách bỏ vào trong cặp mang theo bên mình, qua giọng nói đã thấy khá hơn không ít.

Ngay cả cô cũng không nghĩ đến, đau bụng kinh mà cũng có thể đau đến ngất xỉu, tuy rằng trước kia cô lâu lâu cũng bị đau một lần, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng giống ngày hôm qua, cũng may là Trương Trì tới kịp, đưa cô đi bệnh viện, nằm suốt hai tiếng đồng hồ, truyền dịch, uống thuốc giảm đau, đến giữa đêm thì đỡ hẳn.

Còn bị vị nữ bác sĩ hung dữ kia mắng cho một trận không kịp vuốt mặt, bắt cô sau này có bị dì cả đến thì không được ăn kem ăn đồ lạnh, nhưng mà người bị mắng thảm nhất vẫn chưa phải là cô, mà chính là Trương Trì kia.

“Cậu là bạn trai cũng không biết chăm sóc bạn gái mình một chút, đến ngày đó lại còn để cô ấy ăn kem? Con trai bây giờ ấy mà, không biết dì cả thăm là như thế nào, cũng đừng mở miệng ra nói mình hiểu phụ nữ, các người chẳng hiểu cái quái gì cả…”

Mắng một hồi lâu, ngay cả Diệp Sơ cũng phát ngại muốn đứng ra giải thích, nhưng Trương Trì lại im thin thít không nói một lời.

Em trai này đúng là so với câm điếc còn kiên nhẫn hơn, Diệp Sơ cảm thấy thực bất đắc dĩ.

“Cái gì? Chị vừa mới xuất viện đã muốn đi học ? Chị, chị nghe em đi, đừng đi a, đừng đi a!” Trương Vi trong điện thoại còn lo lắng hơn cả cô.

“Đàn em này, em cũng đừng lo lắng, em nghe giọng tôi bây giờ xem, còn giống người bị bệnh không?”

Trương Vi do dự một chút, rốt cục vẫn là thỏa hiệp, hỏi: “Được rồi, vậy chị đi cẩn thận một chút, đúng rồi, chị lát nữa học phòng nào a?”

“Có chuyện gì sao? ” Diệp Sơ hỏi.

Bên kia dừng một chút: “Không có việc gì đâu chị, để em xem nếu phòng học chúng ta gần nhau, em sẽ sang bên đó thăm chị.”

“Ah.” Diệp Sơ không nghĩ nhiều, nói số phòng của mình, sau đó thu dọn đồ đạc, muốn lên lớp.

Đây là buổi học về ánh sáng quan trọng, mà hình thức đi học điển hình của đại học chính là giảng viên ở trên bục viết ra đống công thức buồn tẻ cực độ, còn sinh viên thì nằm dưới kia ngủ say sưa.

Diệp Sơ tối hôm qua không được ngủ ngon, thế lúc này hai mí mắt đang đánh nhau kịch liệt.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy sau lưng có người gọi mình.

Cô giật mình một cái liền tỉnh hẳn, quay lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Bạn học ngồi đằng sau cô chỉ chỉ cửa sau: “Lớp trưởng, có một anh đẹp trai tìm cậu kìa.”

Cái gì? Diệp Sơ nhìn ra cửa sau, liền nhìn thấy Trương Trì đứng ở cửa, mặt lạnh đúng kiểu ưa thích, hai mắt thẳng tắp nhìn cô chăm chăm.

Tôi à? Diệp Sơ chỉ chỉ vào mình.

“Thôi đừng hỏi nữa, anh bạn đẹp trai kia tìm cậu đấy, mau mau ra ngoài đó đi.” Bạn học ngồi sau trêu ghẹo.

Diệp Sơ sợ cứ thế này sẽ khiến giảng viên chú ý đến mất thôi, đành phải đứng lên, cúi cúi người chạy ra ngoài.

Người vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Trương Trì đang tựa thân vào bức tường ở hành lang trước cửa, một thân đồng phục thể dục, một tay đút trong túi quần, còn tay kia thì cầm một túi giấy, ánh sáng từ hành lang rọi lại đây, chiếu lên một nửa người cậu ta, quang cảnh đó, không biết như thế nào lại khiến Diệp Sơ nhớ tới Vệ Bắc.

Đó là hồi trung học, tên kia cũng làm hành động thế này mà gọi cô từ trong lớp ra ngoài, từ vẻ mặt đến bộ dáng, giống như toàn bộ thế giới đều ngưng lại cùng với hắn vậy.

Nghĩ đến cảnh tượng khi đó, trong lòng Diệp Sơ cảm thấy ấm áp.

Đáng tiếc, người trước mắt này không phải là cái tên trong lòng cô kia.

Diệp Sơ định thần lại, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Chị tôi bảo tôi mang cái này đến cho cô.” Trương Trì vươn tay ra đưa cái túi giấy cho cô, bên trong là bánh mì và một hộp sữa.

Diệp Sơ lúc này mới nhớ ra là cô vẫn chưa ăn sáng.

Cô nhận lấy, mỉm cười nói: “Thay tôi gửi lời cảm ơn tới chị cậu, tôi vẫn chưa ăn sáng nữa.”

“Ngu ngốc.”

Lỗ tai cô hình như có nghe thấy từ gì đó, Diệp Sơ ngẩng đầu hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Bởi vì cậu ta rất cao, nên cô phải ngước cổ lên mới nói chuyện tay đôi được, ánh sáng từ hành lang chạy vào tận phòng học, chiếu lên hai người làm thành hai cái bóng thật dài trên mặt đất.

Trương Trì nhíu mày, bỗng nhiên không hề báo trước mà đến gần cô: “Tôi nói cô ngu ngốc.” Hắn gằn từng chữ một, sau đó một bàn tay bất ngờ xoa lên mặt Diệp Sơ.

Diệp Sơ bị hành động bất thình lình này của cậu ta làm cho hoảng sơ, theo bản năng lui lại đằng sau, ngay tại tích tắc đó, có một bóng người lao tới, vung một đấm nặng nề lên mặt Trương Trì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui