Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra

Edit: Pingki

Nào biết Diệp Sơ chẳng những không cảm kích, lại còn cố ý nói: “Không phải thế, em và mẹ anh đã nói trước cả rồi.”

“Nói gì mà nói a? Mẹ anh còn bảo anh đứng ở chỗ này chờ bà ấy đem trái cây ra nữa đấy, thế nên em đừng ngốc nữa, mau về nhà đi!” Hắn nói xong, túm lấy cánh tay của cô kéo đi.

“Anh làm gì vậy?” Diệp Sơ rốt cục nhịn không được nữa. Kì quái, không lẽ cái tên Vệ Bắc này hôm nay uống nhầm thuốc gì chăng? “Mẹ anh tự nhiên đi gạt chúng ta làm gì? Anh hôm nay làm sao vậy? Trông kì cục muốn chết!” Trời xanh ơi, địa cầu hỡi, chỉ số cảm xúc của cô ngốc kia cũng thấp quá mức đi?

Giờ khắc này, Vệ Bắc bắt đầu hơi phát cáu: “Diệp Phì, em đang muốn đùa giỡn anh phải không? Mẹ anh vì sao phải gạt chúng ta ra ngoài này gặp mặt nhau, trong lòng em rõ nhất, giả vờ ngu ngốc gì chứ?”

Diệp Sơ ngẩn ra, lại thấy biểu tình của Vệ Bắc, nháy mắt đã hiểu ra được vài phần, miệng muốn mở ra, lại muốn đem những lời muốn nói nuốt trở vào, do dự hồi lâu, lúc này mới dám hỏi thử một câu: “Không phải anh…đang giận em chứ?”

Vệ Bắc lập tức hết chỗ nói, hắn muốn nói ‘không phải tôi tức giận, mà tôi sắp bị tức chết rồi! Diệp Sơ à Diệp Sơ, em còn có thể trì độn hơn thế này nữa không?

Thấy Vệ Bắc đen mặt không nói lời nào, Diệp Sơ hỏi tiếp: “Anh sao thế? Rốt cuộc là có chuyện gì a?”

“Em còn không biết xấu hổ mà hỏi anh?” Vệ Bắc cả giận: “Diệp Phì, anh hỏi em, em thật sự muốn thi nghiên cứu sinh có phải không?”

Diệp Sơ lại ngẩn ra, lập tức gật đầu.

“Được!” Vệ Bắc cắn chặt răng, ra lệnh nói: “Thi nghiên cứu sinh cũng có thể, nhưng em phải cam đoan với anh, phải thi ở trường mình.”

Lời này nếu ở ngày thường, Diệp Sơ có thể sẽ không tức giận, có khi còn nói cho rõ ràng với hắn, thế nhưng tại lúc này, khó khăn lắm cô mới quyết định được ở lại thi nghiên cứu sinh, trong lòng còn đang ngập tràn áy náy với người nhà, bỗng nhiên bị hắn dùng giọng điệu ra lệnh thế này hét lên với mình, ủy khuất nơi đáy lòng liền dâng lên không ngừng.

“Em còn đang suy nghĩ, không nói trước được.” Cô cự tuyệt.

Cái này, ngòi nổ coi như bị châm cháy rồi.

“Em nói cái gì? Diệp Phì, em đang cố ý làm những chuyện đối nghịch với anh có phải không?” Thanh âm của hắn rất lớn, đúng lúc có chiếc xe bus ghé qua, hành khách trên xe đều tò mò nhìn hai người bọn họ.

“Em không muốn ầm ĩ với anh, em về trước.” Diệp Sơ cảm thấy có chút mất mặt, xoay người muốn đi, cổ tay lại bị túm lại.

“Không được đi, em ở lại nói rõ ràng cho anh, rốt cuộc em có nghe anh không?”

“Không nghe!” Diệp Sơ xoay người lại: “Em tại sao phải nghe anh? Nghiên cứu sinh thi hay không thi, mà thi ở chỗ nào cũng là chuyện của em, anh dựa vào cái gì mà đứng ra định đoạt? Anh là em sao?”

“Anh là bạn trai của em!”

Ngay lúc đó, trên bầu trời đúng lúc xẹt qua một tia chớp, tiếng sấm vang lên, trong nháy mắt lấn át tiếng gầm lên của Vệ Bắc.

“Dù thế anh cũng không có quyền quyết định thay em.” Diệp Sơ bình tĩnh trả lời.

Gió nổi lên, mây đen nghìn nghịt che khuất bầu trời, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống trên đầu hai người, rơi xuống cả mái che của trạm chờ xe,

Một hạt, hai hạt, ba hạt…

Cơn giận của Vệ Bắc lên đến đỉnh điểm, ngược lại cười rộ lên: “Được lắm Diệp Phì, anh vì nghe em mà bỏ thuốc lá, nghe em vào đại học, vì em mà chạy đi chạy lại hai nơi, vì em mà trở về, vì em mà phải trả giá nhiều như vậy, bây giờ em lại nói anh không có quyền quản em?” Hắn cười lạnh lẽo đến đáng sợ, trong tích tắc đó, trong ánh mắt hắn tràn ngập cuồng phong bạo vũ tựa như dã thú: “Anh hỏi em, rốt cuộc trong mắt em anh là cái gì?”

Cơn giông tố nói tới là tới, mưa to tầm tã biến thành một bức màn che khắp bầu trời.

Cổ tay Diệp Sơ bị Vệ Bắc bóp chặt, cô kinh ngạc nhìn hắn, khuôn mặt hắn xuyên qua màn mưa rơi vào mắt cô, cô có thể nhận ra được sự thất vọng tận sâu trong đáy mắt hắn. Một khắc đó, cô cảm thấy cổ tay bị hắn bóp không còn đau nữa, mà trái tim lại đau đớn không nói thành lời.

Cô vẫn luôn nghĩ tình yêu của hai người đến bước này là đương nhiên, thật sự không nghĩ rằng đã phải trả giá nhiều như thế.

Cô không rõ, vì sao hắn lại xem tình yêu này mệt mỏi như vậy.

Hoặc là, khiến hắn thấy mệt mỏi không phải là tình yêu, mà là cô.

Phải chăng, hết thảy ngay từ đầu đã là sai lầm?

Hai người, vốn dĩ không nên đến với nhau.

Ánh mắt Diệp Sơ trở nên ảm đạm: “Thực xin lỗi, em làm liên lụy đến anh.”

Mưa rền gió dữ át đi thanh âm nhỏ như muỗi kêu của cô, nhưng không cách nào át đi được cơn lửa giận trong ngực Vệ Bắc: “Em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa cho anh xem! Anh vì em làm nhiều như vậy, là để nghe lời xin lỗi này của em sao? Trong lòng rốt cuộc có từng nghĩ đến không vậy?”

Hắn yêu cô, cho nên không muốn rời xa cô, hắn yêu cô cho nên mới bằng lòng trả giá hết thảy vì cô, không cần báo đáp, chỉ muốn cô đừng rời khỏi mình. Thế nhưng vì sao hắn đã dốc lòng như vậy lại ngược lại, càng khiến hai người cách xa nhau?

Rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại không thể chạm đến trái tim nhau.

Bọn họ quen biết nhau hơn mười bốn năm, hắn từ năm mười ba tuổi đã phát hiện mình thích cô, hơn nữa trong mắt hắn không bao giờ để ý đến người thứ hai, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bỏ cuộc.

Hôm nay, hắn đột nhiên lại cảm thấy thực mệt mỏi.

Tay Vệ Bắc chợt buông ra.

Hai người cứ đứng bất động nhìn nhau như vậy, mặc cho mưa ra sức trút lên trên người bọn họ, cả người đều đã ướt sũng, nhưng vẫn không hề nhúc nhích. Xa xa có một chiếc xe bus đang lại đây, đèn xe rọi lên người cả hai, tài xế nghĩ rằng hai người muốn lên xe, vì thế nên điên cuồng bóp còi báo.

Pípppp….píppppp….

Tiếng gió, tiếng mưa rơi, xen lẫn tiếng còi xe, giữa một màn hỗn loạn này, khiến người ta không thể nhìn rõ con đường phía trước rốt cục ở nơi nào.

Diệp Sơ xoay người, đưa lưng về phía Vệ Bắc, con ngươi ảm đạm buông xuống.

“Em về trước.” Cô nhẹ nhàng nói, bước đi từng bước về phía trước tối mịt.

Vệ Bắc đứng lặng người tại chỗ, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô. Khuôn mặt trong mưa dần dần mơ hồ, nhìn không rõ đó là mưa hay là nước mắt.

Một năm lại một năm nữa, tình yêu của họ đã trải qua sự chờ đợi dài đằng đẵng, hắn tưởng rằng đã đến lúc khai hoa kết trái, cũng hướng về tương lai hạnh phúc.

Thế nhưng hắn lại phát hiện mình đã sai rồi, thì ra cái giá phải trả càng ngày càng lớn, cô không phải là con chim chịu ở trong cái lồng của hắn, trái tim cô chỉ muốn hướng về bầu trời bao la của mình, cho dù hắn có không muốn đi chăng nữa, cũng không thể nào nằm trong lựa chọn của cô.

Sự thật, vĩnh viễn tàn khốc như vậy.

Tình yêu, cuối cùng cũng sẽ bị mất phương hướng trong đêm bão táp…

Vài ngày sau, Vệ Bắc dọn đến phòng trọ.

Diệp Sơ cũng tìm lí do, sáng sớm đã quay về trường.

Tựa như hai hành tinh đã trải qua vạn năm chờ đợi, rốt cục lại đụng trúng sao chổi, chỉ vì một tính toán sai lầm bé nhỏ không đáng kể, nhưng đã phải lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, bọn họ cuối cùng cũng chỉ là gặp gỡ thoáng qua.

Người ta nói quả không sai: ‘tình trường thất ý, chức tràng đắc ý.’ Vệ Bắc mặc dù ở phương diện tình cảm có chút bế tắc, nhưng bên thực tập lại có vẻ như khá thuận lợi, lãnh đạo đội cảnh sát cũng phải ngỏ lời khen người trẻ tuổi mới đến chẳng những bề ngoài dễ nhìn, hơn nữa còn làm việc rất chắc chắn, điều quan trọng nhất là cậu ta không chơi trò ái muội với các đồng chí nữ. Phải biết rằng, phụ nữ ở trong đội cảnh sát này được ví như tài nguyên cực kỳ quý hiếm, bên trong nội bộ rất dễ xảy ra mâu thuẫn, rất bất lợi cho mối đoàn kết và hài hòa của cục.

*Tình trường thất ý, chức trằng đắc ý: Không may mắn trong tình yêu, nhưng sự nghiệp lại rất thuận lợi ( đại ý như thế ák)

Ngay tại lúc Vệ Bắc đang thực tập vô cùng thuận buồm xuôi gió, mỗi ngày Diệp Sơ cũng trôi qua vô cùng sinh động.

Đầu tháng chín, nơi dư thi cô vẫn chưa chọn xong, nhưng đã bắt đầu có tài liệu ôn tập đại hướng. Sin viên năm tư môn học ít, cả ngày đều cô chạy lên thư viện, mặc dù cuộc thi còn cách một đoạn thời gian rất dài, nhưng thi nghiên cứu sinh không phải nói thi là có thể thi, suốt một tháng qua, rất ít khi nhìn thấy bóng dáng cô ở trong phòng kí túc.

Những ngày không bên nhau, không có cãi vã, nhìn có vẻ rất yên ả, nhưng luôn có cảm giác thiếu đi điều gì đó.

Tháng mười, đúng dịp nghỉ lễ quốc khánh dài hạn.

Đêm trước kì nghỉ lễ, rất nhiều bạn học bắt đầu thu dọn hành lý về nhà, duy chỉ có Diệp Sơ là luôn luôn đến sớm về muộn như trước, không thấy động tĩnh gì.

Tương Phương Phỉ kiềm chế không được tính tò mò, hỏi cô có phải lại định không về nhà nữa hay không, cô nói dù sao nhà cũng gần, định ở lại trong trường thêm vài ngày nữa mới về.

Câu chuyện của các cô dần dẫn sang chủ đề làm gì sau khi ra trường. Tương Phương Phỉ nói rằng cô định tốt nghiệp rồi đi tìm việc luôn, vì người trong nhà đang chờ cô mau mau đi làm để nuôi em trai đến trường, mà cô cũng không có ý định tiếp tục học thêm.

So với dự định của Tương Phương Phỉ, Khương Tử lại càng nhanh hơn, cô và bạn trai đã ra mắt cha mẹ hai bên, hai nhà quyết định chờ hai người họ học xong là kết hôn luôn, đỡ phải chờ đợi thêm vài năm, chơi bời đến độ ngay cả kết hôn cũng kết không nổi.

“Tiểu Giai, còn cậu thì sao? Cậu định tốt nghiệp xong thì làm gì?” Diệp Sơ hỏi người bên cạnh chưa bao giờ tham gia vào câu chuyện của các cô – Trương Tiểu Giai.

Trương Tiểu Giai quăng cho cô hai chữ gọn lỏn: “Xuất ngoại.”

Diệp Sơ giật mình: “Cậu muốn xuất ngoại?”

Trương Tiểu Giai buông tạp chí điện tử trong tay xuống: “Là ý của ba tôi, tôi cũng không còn cách nào, coi như ra nước ngoài chơi hai năm vậy.”

“Vậy Trách Húc làm sao bây giờ?”

“Anh ta thì có thể làm sao? Mỗi ngày vẫn vậy thôi.” Cô trả lời nhẹ nhàng.

“Thế nhưng anh ấy không có ý kiến gì sao?” Diệp Sơ hỏi tiếp.

Trương Tiểu Giai là người thông minh, vừa nghe đã hiểu Diệp Sơ đang nghĩ gì, quay đầu lại nhìn cô một cái đầy ý vị: “Cậu có vẻ như đang có chuyện gì khó chịu.”

Diệp Sơ vội vàng ngậm miệng, sợ bị người ta hỏi đến ngọn đến ngành.

Cũng may tất cả mọi người đang lo cho ngày mai về nghỉ, không ai truy hỏi cô, chuyện liền chấm dứt như vậy.

Ngày hôm sau, trong phòng các cô ngoại trừ Diệp Sơ ra ngoài thì tất cả mọi người đều hào hứng xách vali về nhà.

Diệp Sơ ở lại trong trường, trừ việc ăn cơm ngủ nghỉ ra thì sẽ đọc sách, mỗi ngày trôi qua còn buồn hơn cả chữ buồn. Kỳ thật cô rất muốn về nhà, nhưng nghĩ đến Vệ Bắc lúc này cũng đang ở nhà nghỉ ngơi, cô lại do dự.

Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của cô tựa như một phương trình, Vệ Bắc chính là đại lương biến thiên trong phương trình đó.

Hắn xuất hiện làm cho cuộc sống của cô sinh ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, dần dần chính cô cũng không còn kiểm soát được.

Loại cảm giác này thực không yên, lúc ngọt ngào quá sẽ làm người ta chán ngán, nhưng khi phải đau khổ rồi, người ta lại không biết phải làm sao.

Mặc dù cô có thể giải được quỹ đạo đi phức tạp của phương trình này, nhưng lại không cách nào gỡ bỏ được nút thắt của người con trai kia trong lòng cô, tình yêu chính là một phương trình nan giải nhất trên thế gian này.

Mấy ngày nghỉ cứ mơ mơ hồ hồ đã trôi qua hơn phân nửa, đến ngày thứ năm, Diệp Sơ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Cô không biết mình rốt cục là làm sao, trước kia, đừng nói là năm ngày đọc sách, dù đọc cả năm tháng cô cũng có thể đọc được. Nhưng lúc này, cô luôn cảm thấy trong lòng mình như có những móng vuốt nho nhỏ, mỗi khi đêm khuya thanh tĩnh, những móng vuốt này lại bắt đầu khẽ quào, khiến cô không thể nào bình tâm được.

*** Bên Trung Quốc thi nghiên cứu sinh tương đương với thi lên thạc sĩ bên ta, còn bên ta nói là thi nghiên cứu sinh thì là tương đương với học lên Tiến sĩ nha ( Nguồn: hỏi một người chị trong nhà…)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui