Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công

Một loại nguyên do nguy hiểm đột nhiên vang lên trong lòng, thất vĩ yêu hồ ngẩn người, buồn bực nói: "Ngươi đừng quên những lời ngươi đã nói lúc trước. Ngươi đã phát tâm ma mà thề." Lê Tử Nam đột nhiên tìm hắn, yêu cầu hắn cùng nhau hợp tác ngăn cản Nịnh Hinh Nhi phi thăng thành tiên, điểm tốt chính là nàng không cần phải đối mặt với vô số đạo thiên lôi nguy hiểm kia, mà ba người bọn họ lại còn có thể có được nàng. Hồ ly vốn đa tâm, Lê Tử Nam tuy bình thường thanh lãnh, nho nhã nhưng thực chất rất âm hiểm, tà ác, làm cho hắn có vài phần kiêng kị, cho nên hắn bắt Lê Tử Nam phải thề độc, nếu thất hứa thân thể sẽ bị hủy diệt, nếu không hắn sẽ không hợp tác. Lê Tử Nam cũng làm, vì thế bọn họ mới liên thủ ngăn cản Nịnh Hinh Nhi, cũng thành công có được nàng.

"Tất nhiên, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi cũng nên biết thức thời." Lê Tử Nam lạnh lùng nói, đem Nịnh Hinh Nhi đang nửa tỉnh nửa mê giao cho Hạ Trọng Lâu đang đứng bên cạnh.

"Hinh Nhi giao cho ngươi chăm sóc, ta đây đi hấp thụ nguyên âm cùng linh khí." Lê Tử Nam nói xong, đứng dậy đi ra khỏi linh tuyền. Hắn biết Hạ Trọng Lâu rất thật thà, tình cảm của hắn đối với sư phụ càng thâm sâu hơn, hơn cả bản thân cùng với yêu hồ giảo hoạt kia.

"Ta sẽ chăm sóc sư phụ thật tốt." Hạ Trọng Lâu cẩn thận mà ôm lấy nàng, cật lức khắc chế ý niệm muốn điên cuồng luận động trong cơ thể nàng, thở dốc mà rửa sạch thân mình của nàng.

"Đừng chạm vào ta." Nịnh Hinh Nhi nửa tỉnh nửa ngủ, toàn thân vô lực đến nỗi ngay cả một ngón tay cũng không thể nhấc lên, đành phải để đại đồ đệ thay nàng rửa sạch thân thể. Sau khi bị ba người bọn họ chiếm hữu, có chút mờ mịt phát hiện chỉ có đại đồ đệ là đối với nàng có chút nhân tính. (Ngàn Tuyết là thú a, cho dù được nàng nuôi dưỡng mấy trăm năm, cũng căn bản không thể có nhân tính.)

Ngàn Tuyết nhìn Lê Tử Nam rời đi, ánh mắt u ám, tối tăm.

"Sư phụ, ta rất xin lỗi." Hạ Trọng Lâu áy náy mà nói. Nhìn thân mình trắng nõn của sư phụ khắp nơi bị xanh xanh tím tím, hoa huy*t giữa hai chân lại càng sưng đỏ đến thảm thương.

"Muốn xin lỗi ta thì hãy cởi bỏ Khóa Thần Hoàn." Thanh âm Nịnh Hinh Nhi khàn khàn mà nói.

"Tạm thời thì không thể, sư phụ." Hạ Trọng lâu vội vàng nói. Tu vi cả ba người bọn họ cộng lại cũng không thể ngăn cản sư phụ, thế nên Khóa Thần Hoàn ngàn lần không thể tháo ra.

Nịnh Hinh Nhi không đáp lời, nhắm mắt xem như mình đã chết.

"Chủ nhân, nàng rất thích sạch sẽ, ta sẽ giúp nàng tẩy tẩy nha." Ngàn Tuyết xoay người lại, thu hồi bộ móng sắc bén của bản thân, cùng giúp Hạ Trọng Lâu tẩy rửa thân thể cho nàng.

Ngón tay Ngàn Tuyết chạy dọc từ cẳng chân nàng sau đó lên tới đùi, rồi hướng vào giữa hai chân nàng. "Bên trong có quá nhiều thứ dơ bẩn, cần phải tẩy rửa sạch sẽ." Hắn hướng Hạ Trọng Lâu mà giải thích.

Nịnh Hinh Nhi nhíu mày, muốn khép hai chân lại, nhưng cả người vô lực bủn rủn, chẳng có sức làm được việc gì.

Hạ Trọng Lâu biết rõ Ngàn Tuyết nhân cơ hội này mà chiếm tiện nghi của nàng, nhưng vẫn thuận theo mà đem hai chân Nịnh Hinh Nhi mở rộng ra, đồng thời cảnh cáo nói, "Ngươi hãy kiềm chế, để sư phụ nghỉ ngơi thật tốt đi." Đối với năng lực kiềm chế của bản thân, hắn rất tin tưởng, nhưng còn với động vật yêu hồ như thế này thì lại lo lắng không yên.

"Được." Ngàn Tuyết thật cẩn thận mà đem ngón tay với vào trong hoa huy*t nàng mà móc ra tinh dịch. Hừ, đều là tại tên nhóc của tiểu tử Lê Tử Nam kia, nó đem tiểu huyệt nhi của chủ nhân nuốt đến sạch sẽ.

"A, a..." Nịnh Hinh Nhi khẽ hừ nhẹ một tiếng, xấu hổ mà ra lệnh, "Tắm rửa cho nhanh rồi dừng lại mau." hoa huy*t bủn rủn cuốn lấy ngón tay Ngàn Tuyết, vẫn như cũ mà sinh ra khoái cảm tê dại. Nếu nàng còn chút sức lực, tuyệt đối sẽ không cho hắn giúp bản thân tẩy rửa. Nhưng là với tình cảnh trước mắt, lời nàng nói còn có hiệu lực sao?

Lúc trước có Lê Tử Nam cảnh cáo, giờ lại có Hạ Trọng Lâu quan sát, Ngàn Tuyết cũng không dám cố ý trêu chọc Nịnh Hinh Nhi, tập trung giúp nàng tẩy rửa hoa huy*t sạch sẽ liền ngừng tay, thân thể co rụt lại, nháy mắt biến thành một con yêu hồ bảy đuôi trắng tuyết.

Hạ Trọng Lâu nghi hoặc mà nhìn sang, ôm lấy Nịnh Hinh Nhi đứng dậy, trực tiếp bay đến thạch thất của nàng, đem thân mình trần truồng của nàng đặt lên trên giường, từ không gian pháp khí của chính mình lấy ra tấm chăn tơ tằm mềm mại đắp lên thân thể trần như nhộng của nàng, "Sư phụ, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt đi." Hạ Trọng Lâu thương tiếc mà nói, với tấm thân xử nữ của sư phụ mà phải thừa nhận cùng lúc ba nam nhân, chắc chắn là mệt muốn chết rồi.

Rốt cuộc cũng kết thúc.

Nịnh Hinh Nhi nhìn thấy Hạ Trọng Lâu đang ôn nhu đắp chăn cho mình liền biết mình đã có thể nghỉ ngơi, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

"Tiểu Tuyết, cùng ta đi ra ngoài. Ngươi và ta đều cần hấp thụ nguyên âm chi lực của sư phụ." Hạ Trọng Lâu vừa nói, vừa nhanh chóng mặc quần áo vào.

"Chủ nhân chính là hang ổ của ta." Ngàn Tuyết đắc ý mà lắc lắc chiếc đuôi, "Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn tu luyện bên cạnh chủ nhân."

Hạ Trọng Lâu làm sao tin tưởng hắn sẽ không biến hình thành người? Hắn nhíu nhíu mày, rồi đi đến một góc trong phòng, ngồi xếp bằng, bản thân bắt đầu hấp thụ nguyên âm chi lực và linh khí vào trong đan điền.

Ngàn Tuyết kinh miệt mà hừ một tiếng, ghé vào một góc trên giường cũng bắt đầu tu luyện. Có bao nhiêu tu sĩ có thể tu luyện đến tu vi Hóa Thần đại viên mãn? Trong mười ngàn người cũng chưa chắc được một người! Nguyên âm của nữ tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn đối với nam nhân tu luyện mà nói là bảo vật trân quý đến mức nào. Nếu trong thời gian ngắn hắn không thể cùng chủ nhân giao hợp tinh thần và thể xác, hắn tự nhiên sẽ đến cướp lấy nguyên âm của nàng. Chỉ cần hắn có đủ sức mạnh và trí thông minh, hắn sẽ có thể có được...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui