Những ngày về sau, cả ba tên cầm thú này cứ thế luân phiên mà tiến hành thải âm bổ dương với thân thể nàng. Dưới tác dụng của xuân dược, nàng chỉ có thể vô lực tiếp nhận nhu cầu vô hạn của bọn họ, nàng càng ngày càng say đắm trong dục vọng, có thể là vì tác dụng của xuân dược, có thể là vì cơ thể nàng, cũng có thể là vì nàng đã đắm chìm trong đê mê của cơn say tình. Tu vi nàng ngày càng thụt lùi, từ Hóa Thần Kỳ đại viên mãn lùi lại Hóa Thần hậu kỳ, còn ba người còn lại thì sức mạnh không ngừng tăng lên. Hạ Trọng Lâu thì đang là Nguyên Anh đại viên mãn, đang tìm kiếm cơ hội để đột phá. Lê Tử Nam bắt đầu chạm đến cảnh giới Hóa Thần trung kỳ. Ngàn Tuyết vẫn ổn định ở Nguyên Anh hậu kỳ.
Phân chia trong thế giới tu tiên gồm: Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hóa Thần - Độ kiếp phi thăng, ở mỗi giai đoạn thì có trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn kỳ. Tu sĩ mỗi lần thăng cấp đều rất khó khăn, càng tiến xa, thì mức độ gian nan càng tăng lên, chênh lệch tu vi cũng càng lúc càng lớn. Cho dù cùng cảnh giới hay cùng kỳ tu sĩ, đôi khi chênh lệch nhau cũng rất lớn*.
Nghĩa là ví dụ như các bạn cùng tuổi, học cùng lớp, cùng trường nhưng có người này giỏi, người kia yếu. Cũng giống như cùng tu vi cùng cấp bậc, cùng là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng năng lực lại cách nhau rất xa.
"Các ngươi rốt cuộc còn muốn lợi dụng ta đến lúc nào?" Nịnh Hinh Nhi lười nhác dựa vào trên người Hạ Trọng Lâu, trên mặt lộ ra thần sắc kiều mị, quyến rũ. Người tu tiên không có khái niệm cụ thể về thời gian, thế nên nàng cũng không biết bị bọn họ giam cầm đã bao lâu, nhưng cũng có lẽ rất lâu rồi. Đầu tiên, tu vi nàng thụt lùi, chuyện này nàng đã biết trước; tiếp theo là nàng trưởng thành, trở thành nữ tử mười tám mười chín tuổi, đây lại là điều nàng không ngờ tới.
"Chờ một chút đi. Hinh Nhi, ta không muốn buông nàng ra." Khóe miệng Lê Tử Nam mỉm cười, hắn đang chăm chút cho móng tay của nàng. Gần đây, khi đang trong lúc cao trào, thường thích cào loạn trên người bọn họ, cào đến rách da, chảy máu, giống như muốn trả thù bọn họ. Tuy rằng đây cũng là một loại tình thú, nhưng quá thường xuyên thì không tốt, cho nên hắn sẽ giúp nàng tút tát lại móng tay, như vậy nàng sẽ không còn có thể gây thương tổn cho bọn họ nữa.
"Thật đáng ghét." Nịnh Hinh Nhi bất mãn, cái miệng nhỏ chu chu lên.
Hạ Trọng Lâu say đắm mà cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ của nàng, "Sư phụ, nàng chờ chút đi, chúng ta sắp tha cho nàng rồi, sau đó dạy nàng thật thải âm bổ dương. Sư đồ chúng ta sẽ cùng nhau âm dương song tu." Lê Tử Nam vừa mới chạm tới cảnh giới Hóa Thần trung kỳ, cho dù hắn là Nguyên Anh đại viên mãn và Ngàn Tuyết Nguyên Anh hậu kỳ, cả ba cùng hợp lực cũng chưa phải là đối thủ của sư phụ.
"Lời này các ngươi đã nói nhiều rồi." Nịnh Hinh Nhi nhàm chán mà nói, đem đôi chân nhỏ ngắn từ trong tay Ngàn Tuyết rút trở về, "Hiện tại, ta thật sự quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, các ngươi đừng làm phiền ta." Từ khi bị cầm tù, nơi nàng ở nhiều nhất chính là trên giường, tiếp đó là ao linh tuyền, cuối cùng là bị bọn họ ôm ra ngoài nhìn đến phong cảnh ban ngày và ngắm sao ban đêm. Hiển nhiên, cho dù là bên ngoài, bọn họ cũng sẽ đánh dã chiến, cuối cùng lại muốn tới hồ nước ngoài động mà tắm rửa, và lại thêm một hiệp. Bọn họ, ba tên cầm thú này thay phiên hấp thụ sức mạnh của nàng, thay phiên nhau tu luyện, mà thời gian nàng được nghỉ ngơi thì vô cùng ít ỏi, đa số là bị bọn họ làm cho mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, tiếp đó tỉnh thì lại tiếp tục.
Đồng thời nhận sự sủng ái của ba nam nhân, sư phụ ngày càng mỹ lệ. Sờ lên làn da này, thật mềm mịn, thật ấm áp, trắng trẻo như bông tuyết.
Ngàn Tuyết lưu luyến rời đi gót chân của nàng, dùng đôi mắt quyến rũ mà nhìn Nịnh Hinh Nhi. Nàng mười tám mười chín tuổi, tóc đen như mây, rối tung dính lên trên người Hạ Trọng Lâu, da trắng như bạch ngọc, tuyết mai, đôi mày cong cong, khóe mắt phiếm hồng, cái mũi tinh tế, miệng nhỏ kiều nộn ướt át, hai vai mượt mà, đôi chân thon dài, bộ ngực sữa đầy đặn nở nang, eo thon như liễu chỉ cần một tay thì có thể ôm trọn, cánh mông cong vút mê người, mắt cá chân tinh tế hoàn mỹ.
"Lần này chúng ta cho nàng nghỉ ngơi một chút." Lê Tử Nam gật đầu nói. Lời nói của hắn là có trọng lượng nhất trong ba người.
"Sư phụ, ta bồi nàng ngủ nhé, ta cam đoan với nàng sẽ không nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi." Ngàn Tuyết nói, rồi đột nhiên hóa thân thành một con yêu hồ tuyết trắng bảy đuôi.
"Sư phụ, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngàn Tuyết, nhớ giữ lời hứa của ngươi, nếu không..." Hạ Trọng Lâu vừa nói, vừa từ trên người Nịnh Hinh Nhi đứng dậy, xuống giường mặc lại quần áo.
"Ta biết, ta biết rồi." Ngàn Tuyết khoa chân múa tay, "Nếu ta ăn vụng, các ngươi có thể cấm túc ta." Bởi vì đã làm một lần, cho nên về sau hắn cũng không thừa dịp bọn họ vắng mặt mà giở trò, quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi nữa.
"Hinh Nhi, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đây, nàng yên tâm đi." Lê Tử Nam cũng đứng dậy rời đi.
Nịnh Hinh Nhi nhàn nhạt mà nhìn bóng dáng tuấn tú, cao lớn của bọn họ biến mất khỏi thạch thất của chính mình. Nàng biết, cái nghỉ ngơi của bọn họ không phải là ngủ nghỉ, mà là tu luyện, là đi hấp thụ những nguồn sức mạnh có được từ trên người nàng. Nàng giảm, thì bọn họ lại tăng, sớm muộn gì tu vi cũng sẽ vượt qua nàng, đến lúc đó, cho dù bọn họ có cởi bỏ Khóa Thần Hoàn ra, thì nàng cũng không có khả năng đánh thắng bọn họ.
Tu tiên có 5 cảnh giới, mỗi cảnh giới có 3 giai đoạn.