Cảm Thụ Mập Mờ

Thời gian giống như trở lại quá khứ, thói quen ỷ lại quả nhiên là loại hành vi hết sức đáng sợ.

Mấy năm gắn bó chung đụng, không thể nào trong một thời gian ngắn mà mất đi, khiến tất cả hành vi trở nên xa lạ và khó chịu.

Trừ bên ngoài càng thêm quý trọng nhau, nếu như nói lệ thuộc vào theo thói quen, nhiều tình cảm trở nên ái muội, tình cảm thay đổi và tầm nhìn cao hơn, càng gia tăng nhận định về những thứ khác.

Ban đêm tuyết rơi nhiều theo gió phiêu tán vào không trung, Phương Đồng Ân hứng thú dâng trào nhìn cảnh tuyết đẹp mê người, bông tuyết lạnh lẽo rơi vào trên gò má ấm áp, làm ướt khuôn mặt của cô.

Lệ Minh Kiệt đứng bên cạnh cô, lộ ra nụ cười ấm áp, cưng chiều nhìn cô như đứa bé đang cười không ngừng, mặc cho cô ngây thơ đem tuyết lạnh rơi trên người của cậu.

"Cậu biến thành Người tuyết rồi, tôi là Nàng Tuyết, cậu là Chàng Tuyết." Phương Đồng Ân hài lòng lại hả hê nhìn mái tóc bạc trắng cùng với tuyết trắng dính đầy lên áo khoác ngoài màu đen của cậu.

Nhìn cô không có chút nào phòng bị mà cười to lên, cậu lộ ra nụ cười gian trá, không khách khí vươn tay, để cho gương mặt đỏ ửng của cô dính sát vào áo khoác ngoài của cậu.

Không nhịn được run lên cầm cập, Phương Đồng Ân không né tránh kịp, cũng không thể đẩy nổi người con trai độc ác trước mặt ra.

Gương mặt ấm áp của cô đụng phải tuyết lạnh, tuyết trong nháy mắt hòa tan thành nước, chậm rãi chảy về phía cổ của cô.

"Lạnh quá!" Cô sử dụng toàn sức đẩy cậu, bất đắc dĩ cậu vẫn như cũ cũng không nhúc nhích, hại cô như kẻ điên quýnh lên kêu to, "Lệ Minh Kiệt, buông ra, nhanh lên. . . . . . Oa! Muốn chảy vào trong quần áo rồi, sẽ lạnh chết á!"

Cậu rất đáng ghét, rất quá đáng, loại chuyện ác như này cũng làm được. . . . . . Cô sẽ không thừa nhận mình chính là ác giả ác báo, mà là người đàn ông này thật quá không hiểu được thương hương tiếc ngọc.

Lệ Minh Kiệt vui vẻ cất tiếng cười to, có trời mới biết đã bao nhiêu lâu rồi cậu không cười sảng khoái như vậy.

Thời gian bận rộn ban ngày, cậu mang cô đi dọc theo tất cả con đường của thành phố mới xa lạ, đi vào các cửa hàng chứa đầy những thứ hàng hiệu xa hoa đắt giá, cậu ước gì có thể đem tất cả vật phẩm đắt giá đều để ra trước mắt của cô, chỉ là vì cầu được một nụ cười lúm đồng tiền của cô.

"Cái đó rất đẹp." Phương Đồng Ân chỉ vào tủ kính bên trong một con mèo hình hoa tai không biết là thật hay là giả.

Căn cứ phỏng đoán của cô, chạm trổ tỉ mỉ, trông rất sống động, trên người con mèo nhỏ kia còn có một viên kim cương to bằng ngón cái chắc chắn phải là giả, ít nhất là cô chưa bao giờ nhìn thấy một viên kim cương to đến như vậy.

Cho dù có nhìn thấy rồi, cô cũng không cách nào tưởng tượng được nó sẽ đắt cỡ nào, người có nhiều tiền cỡ nào mới có thể đủ năng lực mua nó.

"Con mèo kia?" Lệ Minh Kiệt theotầm mắt của cô, thấy được đồ mà tay nàng chỉ , "Ừ, quả thật làm đẹp lắm, không biết viên trên người nó là cấp bậc gì?"

"Cấp bậc? Thần kinh, đó là giả á! Làm sao có thể có viên to như vậy? Như vậy chỉ có ở cửa hàng hàng hiệu cực kỳ cao cấp mới có thể xuất hiện, có biết hay không?"

Nếu là cả con đường đều bán mắc như vậy, không phải đại biểu nơi này là thiên đường mua sắm của người có tiền sao?

Cô cũng không phải là người có tiền, Minh Kiệt cũng biết, cho nên không thể nào mang cô đi dạo cái loại của hàng đó đâu.

"Đi vào hỏi một chút chẳng phải sẽ biết." Nhìn cô có bộ dáng hình như hết sức yêu thích, Lệ Minh Kiệt đề nghị.

"Nếu như bán năm vạn đồng, tôi liền mua nó." Phương Đồng Ân có mang một chút tiền, đã lâu không mua đồ, mua một tinh phẩm nho nhỏ làm quà tặng cho chính mình, không quá đáng đi!

Đúng rồi, cô quên ngườicon trai bên cạnh này có một trăm vạn ư! Cô nghĩ hung hăng làm hao một khoản của cậu.

"Minh kiệt, nếu như vượt qua năm vạn đồng, ở trong vòng mười vạn đồng , cậu phải mua cho tôi."

"Mười vạn?" Cậu cố làm kinh ngạc nhếch lên đầu mày, vẻ mặt có vẻ bị làm khó, hình như thật đang suy nghĩ yêu cầu của cô.

"Này! Đừng hẹp hòi như vậy! Mới mười vạn đồng mà thôi, đối với cậu mà nói, không đáng kể chút nào." Ha ha, cô còn đang nhớ thù cũ đó!

Lần trước cậu vốn là phải đưa cô đi ăn một bữa tiệc lớn, còn phải mua quà tặng cô, không ngờ lại có tin tức làm chấn động cô, làm hại cô quên chiếm đồ tốt.

Hiện tại bù lại cũng không muộn đi! Hơn nữa lần này mua được thế nhưng hàng ngoại, càng thêm đáng giá.

"Được rồi!" Lệ Minh Kiệt cố nén cười, mặt miễn cưỡng nói.

Lấy được cho phép, Phương Đồng Ân hưng phấn không thôi, lôi kéo cậu bước vào trong cửa hàng.

Năm phút sau. . . . . .

"Điên rồi! Thật sự là điên rồi!" Phương Đồng Ân phồng má, lôi kéo Lệ Minh Kiệt đang cười to không ngừng, thở phì phò vọt ra ngoài tiệm." Viên kia kim cương thế mà lại là thật, hơn nữa còn đắt đến hù chết người."

Cái gì mà năm vạn, mười vạn? Cũng chỉ là một con số không đáng nhắc đến, giá trị của nó đắt đến kinh người.

"Tiền mua con mèo có thể đủ để mua một căn phòng rồi." Nếu là cô có từng đó tiền, đã biến thành người giàu từ lâu rồi." Hơn nữa, cậu cũng điên rồi sao? Làm sao lại vẫn lấy thẻ tín dụng ra, tính mua lại."

Không phải mười vạn đồng, hơn 100 vạn mua một viên đá. . . . . . Bị điên!

May là có cô đi cùng cậu, nếu không. . . . . . Nếu không là cậu thật sự tiêu số tiền đó rồi, cô sẽ đau lòng chết, sẽ khóc chết, sẽ phát điên. . . . . . Sau đó, cậu nhất định sẽ phá sản.

"Đồng Ân, số tiền lẻ kia, tôi vẫn có thể chi được." Lệ Minh Kiệt nhìn vẻ mặt thất vọng nhưng không quên biểu đạt tức giận của Phương Đồng Ân, thu lại nụ cười, nói cho cô biết sự thật.

"Tiền lẻ? Tiền lẻ? Tiền lẻ?" Cô xoay người lại, sửng sốt không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu chằm chằm.

Người đàn ông này rất không bình thường, cậu dám nói là tiền lẻ? Đây chính là con số thiên văn đó.

Đối với người chưa đầy hai mươi tuổi như cô mà nói, đó căn bản là một số tiền có thể đèchết người, thế nhưng cậu lại bình chân như vại, thái độ ung dung nói cho cô biết, đó chỉ là tiền lẻ?

"Này, Lệ Minh Kiệt, cậu quá kiêu ngạo, cậu lại kiếm được rất nhiều tiền, đúng không?" Thật là không có thiên lý, căn bản cậu không bình thường, đây tuyệt không phải là vì tuổi của cô và cậu khác nhau mà dẫn đến cái nhìn cũng khác nhau.

Cô biết nhà cậu có tiền, nhưng mà từ trước tới nay chưa muốn suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc chênh lệch giữa cô và cậu bao nhiêu.

"Kiếm một chút mà thôi, không có rất nhiều." Cậu tuân thủ giải thích.

"Tốt nhất là không có rất nhiều." Xem ra cô thật sự là quá khinh thường cậu."Nói tóm lại, vậy là tốt rồi."

Mệt cậu mới vừa rồi còn không nháy mắt lấy một cái, trực tiếp ném thẻ tín dụng ra, chuẩn bị mua con mèo nhỏ kia.

Nếu không phải là trong nháy mắt cô khôi phục tỉnh táo lại, ngăn cản hành vi của cậu, đem kéo người ra ngoài cửa hàng, hiện tại nhất định cô sẽ hối hận muốn chết.

"Đáng ghét! Nghĩ muốn mua thứ gì đó cũng khó như vậy, mặc kệ, chúng ta đi xem thứ khác, tôi không muốn chỉ xem không." Không thể từ trên người cậu lấy được một chút chỗ tốt, cô tuyệt không bỏ qua, hơn nữa tuyệt không muốn để cho người khác có cơ hội từ trên người cậu lấy được chỗ tốt.

Con mèo nhỏ bảy trăm năm mươi vạn! Cả đời cô cũng sẽ không thể quên nó đắt như thế nào.

Lệ Minh Kiệt đi theo phía sau cô, bất đắc dĩ cười khổ.

Cả con đường đều đầy những sản phẩm thời thượng, muốn ở chỗ này tìm được đồ bình thường không phải dễ, muốn chiếm tiện nghi thật đúng là có chút khó khăn.

Thật không biết. . . . . . Rốt cuộc cậu có nên nhận tội với cô hay không?

"Đồng Ân. . . . . ."

Kết thúc đợt tranh tài thứ nhất, Phương Đồng Ân hết sức may mắn được Bình thẩm viên thưởng thức, tiến vào đợt tranh tài thứ hai.

Trên hội trường có thật nhiều người quốc gia khác đến dự thi, không khí náo nhiệt, tràn ngập là bất đồng ngôn ngữ và trao đổi các tác phẩm nhỏ lẻ.

Nghe được tiếng Trung quen thuộc đang gọi, cô tò mò ngẩng đầu lên.

"Học trưởng Lương."

Học trưởng cùng trường cũng đi dự thi chung với cô, cũng thuận lợi vào vòng trong.

Lương Khải có khuôn mặt văn nhã đứng trước mặt cô, vui mừng hỏi: "Ông trời! Rốt cuộc gặp được em, một tháng này em chạy đi nơi nào? Làm sao lại không có ở khách sạn?"

Mặc dù ở trường hai người không cùng khóa, giao tình cũng không coi là sâu, nhưng mà anh vẫn thường xuyên nghe nói năm nhất có một bạn học nữ thanh tú khiến không ít bạn học nam khắc sâu ấn tượng.

"Em có người bạn ở tại nước Mĩ, cậu ấy lo lắng em ở khách sạn không quen, người nhàcủa em lại xin cậu ấy chăm sóc em, cho nên vừa tới Mĩ em đã đi tìm cậu ấy, cũng ở luôn tại nhà của cậu ấy." Phương Đồng Ân giải thích đơn giản.

"Ai, nơi này chỉ có hai người chúng ta cùng Thầy giáo, mặc dù Anh văn của tôi không tệ, nhưng là bốn phía đều là người không quen biết, em không ở đây, hại tôi cảm thấy thật nhàm chán lại cô đơn." Lương Khải làm bộ đáng thương oán trách.

"Em mới vừa nhìn thấy anh cùng cô gái đến từ Zehder kia trò chuyện với nhau rất vui." Cô cười khẽ nói, chỉ vào cô gái đang không ngừng nhìn về bên này, dáng người yểu điệu chính là một đại mỹ nữ.

"Cô ấy và chúng ta ở chung khách sạn, hơn nữa tác phẩm thiết kế của cô ấy thật rất tuyệt." Lương Khải nhún nhún vai, "Emđã không có ở đây, tôi lại không dám làm phiền Thầy giáo, chỉ đành phải làm quen nhiều bạn bè một chút, nếu không chỉ có một người buồn bực ở trong khách sạn, nhất định sẽ nổi điên lên."

"Ừ, có cơ hội thì đi nhiều hơn đi, em cảm thấy được cảnh tuyết nơi này rất đẹp." Đối mặt với học trưởng nhiệt tình, Phương Đồng Ân có thái độ xa cách, so với thời điểm đối mặt với Minh Kiệt là hoàn toàn trái ngược.

"Cảnh tuyết? Em thích tuyết? Tôi có mộtđề nghị khá tốt, đợi lát nữa kết thúc, chúng ta đến nhà hàng bên cạnh ăn bữa cơm đi! Mấy ngày trước đi qua tôi thấy, bên trong trang trí rất đẹp, có lẽ chúng ta còn có thể yêu cầu nhân viên phục vụ cho ngồi ở bên cửa sổ, một bên ăn cơm một bên thưởng thức cảnh tuyết." Lương Khải đối có cảm tình, cũng có hứng thú đối với cô.

"Ách. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Mặt cô lộ vẻ khó nghĩ.

"Em không cầnxấu hổ, tôi mời khách, hơn nữa chúng ta là sinh viên cùng một trường ra ngoài tranh tài, đoạn thời gian này cũng không có cơ hội nói chuyện, đi ăn cơm coi như là gia tăng tình bạn không tồi." Lương Khải cho là nàng xấu hổ, vì vậy hào phóng nói.

"Học trưởng, em đi cùng một người bạn tới, đợi lát nữa sau khi kết thúc, em phải cùng cậu ấy đi trước."

Buổi chiều Minh Kiệt phải về công ty, mà cô hiện tại đang bị bỏ rơi, là bởi vì cậu ta có chút công việc phải xử lý.

"Bạn của em? Ở đâu? Tại sao không thấy? Không sao, chúng ta có thể cùng đi ăn cơm, gần trưa rồi, em cũng sẽ đói bụng đúng không?" Lương Khải không muốn bỏ qua cơ hội cho người sống cùng cô, ra sức vun vào.

"Cậu ấy. . . . . ." Chẳng biết tại sao, Phương Đồng Ân có cảm giác, Minh Kiệt tuyệt đối sẽ không muốn cùng ai ngoại trừ cô ăn cơm cùng, dù sao cậu ta cũng là một người con trai quái gở!

Nghĩ đến đây, nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào, cả người có vẻ nhu hòa kiều mỵ.

Lương Khải nhìn thấy ánh mắt của nàng, không thể dời tầm mắt đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui