Cảm Thụ Mập Mờ

Bảy giờ tối, sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người phát hiện bình thường Phương Đồng Ân về rất sớm thế nhưng hôm nay vẫn còn ngồi lại.

"Đồng Ân, sao hôm nay không về sớm vậy?”

"Có vài phần trong bản thiết kế, tôi muốn làm cho xong trước." Phương Đồng Ân khẽ cười nói, không để ý tới mọi người chế nhạo.

"Ờ! Không sợ lại có một người đàn ông lên tận nơi bắt cô đem đi à?" Một nữ đồng nghiệp mập mờ trêu đùa.

"Nếu như người đàn ông của của cô lại lên nữa cũng tốt,mọi người lại có trò hay để xem rồi." Nam đồng nghiệp bên cạnh không nhịn được hùa theo.

"Các người đừng trêu chọc tôi nữa." Phương Đồng Ân đỏ mặt, xấu hổ la hét.

Mấy ngày trước, vì tạm thời nhận được một dự án thiết kế, cô bận rộn đến mức, quên mất đã hẹn với Minh Kiệt cùng đi ăn cơm, làm cho cậu ở dưới cửa công ty đợi cô gần một tiếng, cuối cùng không đợi được đành phải tự mình lên lầu đón cô.

Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao có không ít nam đồng nghiệp theo đuổi cô nhưng luôn bị từ chối? Thì ra cô sớm đã là hoa có chủ, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã.

"Như thế nào? Hôm nay đã xin phép rồi?" Đồng nghiệp hiếu kỳ thăm dò.

"Ừ, hôm nay cậu ấy cũng phải họp."

Trước khi tốt nghiệp đối với công việc kinh doanh của công ty, Lệ Minh Kiệt đã tìm hiểu thấu đáo, rất nhanh chóng đã đi vào quỹ đạo, lần này không báo trước đã quay về Đài Loan, chủ yếu là để thành lập một chi nhánh của tổng công ty tại đây.
Dù sao công ty của cha mẹ cậu đều ở Mĩ, muốn đem di dời hoàn toàn chúng quả thật rất khó khăn, bởi vậy, để giảm bớt khó khăn, cậu quyết định đem toàn bộ công ty của hai người sau khi đã xác nhập chuyển về Đài Loan, mai sau nơi này trở thành tổng bộ của công ty.

"Nhưng mà thật không nghĩ đến, người đàn ông của cô lại nổi tiếng như vậy." Một nữ đồng nghiệp khác đứng lên khỏi ghế, đi đến bên cạnh Phương Đồng Ân.

"Hử?" Cô quay đầu, nhìn đồng nghiệp nữ kia.

"Bạn trai của cô đó! Đừng nói cô không biết, tôi nhớ hình như từng nhìn thấy tin tức về anh ta trên một tạp chí tài chính kinh tế, có điều đã quên mất là để ở đâu rồi." Đồng nghiệp nữ luôn luôn có khả năng tán gẫu không hết chuyện.

"Có sao? Cậu ấy từng nhận lời phỏng vấn của tạp chí sao?” Phương Đồng Ân rất ngạc nhiên.

"Ừ, hình như là bài viết tương lai trong mười năm tới có khả năng trở thành doanh nghiệp ưu tú nhất, tôi còn nhớ dường như người đàn ông của cậu rất được xem trọng."

Minh Kiệt có thể lợi hại như vậy sao? Phương Đồng Ân nhịn không được mở to hai mắt. Là quyển tạp chí nào vậy? Cô cũng muốn mua một quyển để xem.

"Bạn trai của cô rất nổi tiếng, cô không biết sao?" Đồng nghiệp nữ nghi hoặc hỏi lại.

"Cậu ấy không nói, tôi cũng không bao giờ chú ý việc này." Cô và Minh Kiệt chỉ mới hai mươi ba tuổi, vừa mới quyết định mục tiêu của đời người, cố gắng phấn đấu cho sự nghiệp, nỗ lực, đâu có nghĩ tới sẽ trở thành người có tiếng tăm chuyện này là sao?

"Đợi tôi nhớ ra là quyển tạp chí nào, sẽ nói cho cô biết." Đồng nghiệp nữ cười nói.

"Được, nếu như cô nhớ ra, nhất định phải nói cho tôi biết đấy." Có lẽ cô có thể hỏi Minh Kiệt, nói không chừng cậu còn nhớ là quyển tạp chí nào.

Nếu như thật sự Minh Kiệt có bài phỏng vấn, đừng nói mua một quyển, cô dự tính mua mấy quyển, cất giữ làm kỉ niệm.

"Đồng Ân, có điện thoại." Một nữ đồng nghiệp khác gọi lớn.

"Chờ một chút!"

"Xem đi. Còn nói sẽ không đến đón, không phải đã gọi điện tới rồi sao?" Đồng nghiệp nữ đẩy khuỷu tay cô, nháy mắt ra hiệu.

Vẻ mặt Phương Đồng Ân xấu hổ, cầm lấy điện thoại, "Xin chào, tôi là Phương Đồng Ân...."

Khoảng mười giờ đêm, đường phố tĩnh mịch tối đen, Phương Đồng Ân chậm rãi đi về nhà.

Vừa về tới, cô nhẹ giọng thở dài, tràn đầy cảm giác vô lực, khuôn mặt trắng nõn không chút cảm xúc, hai mắt hoang mang, trong lòng phiền muộn.

"Đồng Ân." Tiếng gọi quen thuộc vang lên.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy xe hơi sang trọng đỗ trước cửa nhà, Lệ Minh Kiệt đứng bên cửa xe, dễ nhận thấy là đã chờ đợi rất lâu rồi.

"Minh.... Minh Kiệt." Nhìn gương mặt quen thuộc, trong đáy mắt của cậu lộ rõ dịu dàng,

"Sao cậu về trễ như vậy? Cậu nói tối nay phải tăng ca, nhưng tôi đến công ty đón cậu thì đồng nghiệp của cậu nói mới hơn 7 giờ cậu đã về rồi?" Cậu đi tới trước mặt cô, thấy cô bình yên vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Minh Kiệt...." Nghĩ tới trước kia vui vẻ như vậy, lông mày của cô nhíu chặt, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, sau đó nhớ tới chuyện gì, chậm rãi rũ mắt xuống.

Từ khi cô và cậu quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên cô không có cách nào nhìn thẳng cậu, không thể đối diện với cậu.

Nhíu mày, Lệ Minh Kiệt nhận ra cô có gì đó không bình thường, vươn tay, nâng mặt cô lên, ép cô nhìn thẳng mình, không cho phép trốn tránh.

" Làm sao vậy? Có chuyện gì rồi sao?"

Phương Đồng Ân không xác định ngước mắt lên nhìn cậu, nhanh chóng lắc đầu, "Không có chuyện gì, chỉ là ..... Hơi mệt chút thôi."

Không nhịn được khát vọng trong lòng, cô nhào vào trong ngực của cậu, né tránh ánh mắt sắc bén của cậu, bất kể là thân thể hay trái tim, cô đều không có dũng khí để loại bỏ khát khao được ỷ lại vào cậu khi mệt mỏi.

"Cậu đi đâu đấy? Điện thoại cũng tắt máy." Hành động này của cô rất bất thường, không giống Đồng Ân mà cậu quen biết một chút nào, cùng lắm là cậu chưa bao giờ nghĩ đến.

"Tôi...... Tùy tiện đi dạo một chút, di động...... Có lẽ là hết pin rồi, tôi không biết, thực xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi." Cô nhỏ giọng nói, hai tay vòng qua eo cậu, giống như một đứa trẻ không có sức lực, hài lòng nỉ non, "Ngực của cậu rất là ấm áp."

Cậu biết rõ lời cô nói 100% không thể tin được, nhưng không muốn bóc trần lời nói dối của cô, biết rõ cô có chuyện gì giấu cậu, hơn nữa chuyện này làm cho cô vô cùng bối rối và buồn bực.

Có chuyện gì bí mật mà không thể cho cậu biết được? Cô đang giấu cậu chuyện gì?

Sắc mặt của cô xem ra rất xấu, giống như sắp khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chuyện gì mà khiến cho cô gái nhỏ của cậu khổ sở như vậy?

Cho tới nay, bao giờ cô cũng tươi cười, trừ chuyện phải cùng cậu ly biệt năm đó ra, không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cho cô cảm thấy phiền não.

Là công việc đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là có ai làm cho cô khó chịu?

Ôm lấy Phương Đồng Ân, đáy mắt Lệ Minh Kiệt hiện lên nét thâm trầm sắc nhọn mà bằng tuổi cậu không nên có.

Lẳng lặng dựa vào lồng ngực ấp áp của cậu, ánh mắt của cô toát ra vẻ xót xa nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, như có rất nhiều chuyện buồn bực ở trong lòng không thể nói ra, quấn chặt làm đau đớn trái tim cô.

Vòng hai tay thật chặt qua hông của cậu, thân thể cô có chút rung động, chỉ muốn tan ra hòa vào trong cơ thể cậu, để không bao giờ phải rời xa cậu..... Không ai có thể chia rẽ hai người.

Bảy giờ tối, Phương Đồng Ân đi ra từ công ty, thấy một chiếc limousine đậu ở cổng.

"Cô còn không chuẩn bị rời xa cậu ấy sao?"

Giọng nói không quá quen thuộc, nhưng lời nhắc nhở cũng không tính là xa lạ cô dừng lại, vẻ mặt cứng nhắc nhìn người phụ nữ ngồi trong xe.

"Thì ra căn bản là lời nhắc nhở của Lệ bá phụ và Lệ bá mẫu cô không nghe lọt tai." Một cô gái mặt mũi thanh lệ nhưng bộ dang cao ngạo, khinh thường nói: "Đừng nghĩ sẽ phủ nhận, hôm qua tôi đã nhìn thấy cô cùng Lệ Minh Kiệt ôm ấp ở trước cửa nhà cô."

"Cô ...... Theo dõi tôi?” Phương Đồng Ân nhíu mày, Khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm u ám.

"Đừng tự cho là mình đúng đi, ai muốn theo dõi cô? Tôi chỉ là nghe nói Lệ Minh Kiệt đang ở đó, thấy hiếu kỳ nên đi qua nhìn một cái, ai biết đó là nhà của cô. Như thế nào? Tuần trước Lệ bá phụ và Lệ bá mẫu vừa kêu cô rời khỏi con trai của họ, nhân lúc trời vừa tối cô đã vội vã tố cáo?"

"Tôi..... Tôi không có....."

Cô gái phất tay, cắt ngang lời giải thích của cô, "Cho dù tố cáo thì sao? Tôi nói cho cô biết, với thân phận của cô, căn bản không có tư cách ở cùng với Lệ Minh Kiệt, cô không biết cái gì là môn đăng hộ đối sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui