Cẩm Thượng Niên Hoa

Tiểu Vu từng nói với rất nhiều người: Tôi thích Trương Đan Phong, tôi thích Tương Bá Phương, tôi thích Tiêu Thập Nhất Lang. Thích đến mong nhớ ngày đêm.

Nhưng cô chưa bao giờ nói với người khác: tôi thích Trình Mộ, thích 5 6 năm trời. Từng thức trắng đêm không ngủ vì anh.

Tiểu Vu từng là đứa bé ngoan ngoãn, thời niên thiếu trưởng thành rất tự nhiên, tựa hồ không hề trải qua thời kì phản nghịch. Vẫn rất nghe lời, tự lập, không bao giờ làm ra chuyện khiến ba mẹ khó xử.


Trước khi vào trung học, được mẹ dẫn tới các trường tham quan, tình cờ gặp anh, dưới tàng cây ngô đồng ngay cổng Phụ Trung*, anh mặc áo sơ mi màu xanh, người cao gầy, lịch thiệp kiên nhẫn chỉ đường cho hai mẹ con họ. Không hiểu vì sao, Tiểu Vu cảm giác như bất ngờ gặp được định mệnh. Cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua những khe hở của lá, nhuộm vàng lấp lánh mái tóc mềm mại của cậu thiếu niên.

Cô nói với mẹ. "Học Phụ Trung đi mẹ".

Mẹ hỏi. "Không thích trung học B sao, không tính học trường mẹ đã học à?".


Cô không biết nên trả lời thế nào, không thể nói: con thích 1 chàng trai ở đó. Đành nhíu mày. "Cây cối trong vườn của Phụ Trung nhìn rất đẹp". Cái cớ này lại càng khó chấp nhận, không phải sao.

Tiểu Vu nghĩ: Xem, ngay từ đầu, anh đã là "không thể" trong lòng tôi.

*Phụ Trung: tên 1 trường THPT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận