Tiểu Vu chuẩn bị rời cấp 3, một lòng một dạ cố gắng thi vào đại học. Thành tích thực sự tốt. Mặc dù ở ngay lớp bên cạnh, nhưng lâu rồi không gặp Lâm Hướng.
Một ngày tan học, trời mưa to tầm tã, cô không mang ô. Đứng trước hiên lâu thật lâu, tâm tình không thể nói rõ, tóm lại có chút hưng phấn. Bạn ngồi cùng bàn đưa ô ra hỏi. "Cùng nhau về nhé?".
Chưa đợi cô trả lời, Lâm Hướng cười ha ha ngoắc cô. "Này, Tiểu Vu, cùng nhau đi thôi, mình vừa vặn có chuyện hỏi bạn".
Cô chào tạm biệt bạn ngồi cùng bàn, xoay người chui vào trong tán ô của Lâm Hướng, mỉm cười cảm ơn. "Anh hùng a anh hùng".
Lâm Hướng cười ha ha.
Tiểu Vu nhớ tới, hỏi. "Đúng rồi, bạn muốn hỏi mình cái gì?".
Hắn trưng ra biểu tình mục đích đã đạt được, lại dùng giọng nói dịu dàng đáp. "Mình chỉ muốn hỏi, bạn có muốn cùng về với mình không thôi".
Cô đùa lại, nắm tay giơ lên. "Dám giỡn mình hả". Vừa nói vừa nheo mắt. Đôi mắt mèo.
Lâm Hướng nghĩ thầm: Tiểu Vu à Tiểu Vu, xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Ngày điền nguyện vọng thi, Lâm Hướng đến phòng học của Tiểu Vu tìm cô, không phải lần đầu tiên, nhưng là lần kỳ quái nhất.
Hắn hỏi. "Bạn đăng kí gì?".
Tiểu Vu nói. "Đại học S". Lại hỏi. "Bạn thì sao?".
Lâm Hướng không trả lời, chỉ không hiểu. "Vì sao lại muốn thi đại học S? Bạn luôn đứng trong top 10 của trường mà. Thành tích của bạn thi vào đại học A còn được".
Tiểu Vu đảo đảo mắt. "Nhưng mình muốn thi đại học S".
Lâm Hướng không nói gì.
Tiểu Vu lại hỏi lại. "Vậy còn bạn?".
Lâm Hướng xoay người bước đi, để lại 3 chữ. "Đại học A".
Điểm thi gửi về nhà, mẹ hỏi. "Hối hận không? Thi được điểm cao như vậy lại không thi vào trường tốt nhất?".
Tiểu Vu rất vui vẻ. "Hối hận cái gì chứ, học ở đó không sai lầm đâu mẹ, đại học S tốt mà".
Đại học S tốt, đại học S có Trình Mộ. Vì tình cảm mãnh liệt trong lòng, vì sự ái mộ với anh, vì không muốn xa anh…
Không ngờ lần gặp lại Trình Mộ vẫn là dưới tán cây ngô đồng năm xưa. Cô cùng mấy người bạn tập hợp ở trường tham gia tiệc cảm ơn thầy cô giáo. Còn Trình Mộ tranh thủ nghỉ hè về thăm trường.
Áo sơ mi màu xanh vẫn không thay đổi, mái tóc ngắn mềm mại như tơ không thay đổi, vẻ im lặng thong dong và dáng người cao gầy cũng vậy.
Trình Mộ thử gọi. "Tiểu Vu?".
"A, học trưởng". Cô bỏ đám bạn lại, đi về phía anh. Ngày đó Tiểu Vu mặc chiếc áo màu vàng nhạt, váy ngắn màu cam, giống như 1 đóa hướng dương tươi mát sang sảng.
Trình Mộ cư xử như 1 tiền bối. "Nghỉ? Không phải năm nay em thi đại học sao?".
Tiểu Vu gật đầu. "Đúng vậy. Thi xong rồi, giấy trúng tuyển cũng đã lấy". Cô âm thầm nghĩ trong lòng: mau hỏi ‘em thế nào’ đi, mau hỏi đi.
Nhưng Trình Mộ không nói gì nữa, chỉ mỉm cười. "Anh vào gặp thầy trước, vừa vặn hôm nay là ngày cảm ơn thầy cô, sợ muộn không gặp được".
Tiểu Vu phất tay. "Dạ, gặp anh sau". Cô nghĩ, gặp lại anh sau này còn nhiều thời gian mà.
Bữa tiệc cảm ơn thầy cô ngày đó, Lâm Hướng uống rất nhiều, chàng trai 18 nhiệt huyết bừng bừng.
Có người ngà ngà say hỏi. "Lâm Hướng, mày ngốc hay không ngốc, hệ Kiến trúc của đại học S so với đại học A kém xa, mày nghĩ sao vậy?". Người say là Sở Hủy, phối hợp với hắn là chất giọng con gái luyện nhiều năm, thanh âm nũng nịu, quyến rũ.
Lâm Hướng ngửa đầu nhìn bầu trời, tựa hồ vui sướng, tựa hồ buồn rầu. "Anh em ta thoát không được chân trời của tình yêu".