Cấm Tình

“Còn
nhanh hơn cả sự mong đợi của anh đấy!” Trần Việt Phong không chút để
ý, cợt nhả nhìn tôi. Tôi thở hổn hển, thầm nghĩ cào rách khuôn mặt thoạt nhìn
tưởng như vô hại kia, đồ ti bỉ!

“Anh
rốt cuộc muốn thế nào?” Chẳng lẽ bảo anh ta không nên phá hoại cuộc sống yên
bình của tôi sao?

“Anh
nói rồi, anh chỉ muốn hẹn hò với em thôi!” Vậy mà người này vẫn còn có thể làm
ra vẻ mặt vô tội.

“Tôi
cũng đã nói, tôi không muốn!” Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn
anh ta, còn nói là chỉ số thông minh cao, anh ta nghe không hiểu tiếng Trung
Quốc sao? Không nhận thấy sự cự tuyệt của người khác?

“Ồ, vậy
thì anh cũng chỉ có thể chậm rãi đứng ở chỗ này chờ em, hy vọng em thay đổi ý
kiến!”

Trần
Việt Phong cố ý tỏ ra thất vọng, bĩu môi, hấp dẫn ánh mắt của những người qua
đường, anh ta quả thực nghĩ rằng mình diễn xuất hay lắm sao?

Tôi
quay đầu, trên cửa sổ ký túc xá là một đám người, có người xem náo nhiệt,
có người không cam tâm, lại có kẻ đối địch… Còn tiếp tục cùng anh ta ở một chỗ
theo kiểu này, không biết ngày mai những lời đồn đại không hay sẽ truyền thành
thế nào. Giống như những ngày tháng đáng sợ trước kia, đi đến đâu cũng bị mọi
người chỉ trỏ.


Tôi
không muốn!

Nghĩ
đến đây, tôi nhíu mi, cắn răng xoay người đi thẳng về phía cổng.

“Này,
Diệp Sương Phi, em muốn chạy trốn sao?” Phía sau truyền đến tiếng nói của Trần
Việt Phong, nghe có chút vội vàng!

“Chẳng
lẽ anh muốn ở chỗ này hẹn hò à?” Tôi không thèm quay đầu lại, rầu rĩ nói, tiếp
tục bước nhanh hơn, ai quản anh ta có nghe thấy hay không, vô lại!

Đáp lại
lời nói của tôi, anh ta cũng nhanh chóng đuổi theo, mùi thuốc lập tức truyền
đến mũi, là bàn tay bị thương của anh ta đang vô cùng tự nhiên đặt trên bả vai
tôi.

Tôi
liếc anh ta một cái, không chút khách khí chụp lấy bàn tay kia, hung hăng hất
xuống!

“A, đau
quá! Cô bé này!” Anh ta kêu to, nhe răng trợn mắt!

Đáng
đời! Tôi thưởng cho anh ta một cái nhìn xem thường! Trong lòng cũng giải toả
được hết tức giận!

oOo

Nghiêm
túc mà nói, đây là lần đầu tiên tôi hẹn hò cùng với nam sinh, nếu như lần này
cũng được tính!

Đi trên
ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, Trần Việt Phong vài lần cợt nhả nắm lấy tay
tôi đều bị tôi hung hăng hất ra, tôi trừng mắt, anh ta lập tức cười đến sáng
lạn, theo sau tôi một tấc cũng không rời. Cứ một lúc anh ta lại mua chút
đồ ăn vặt bên đường để lấy lòng tôi, giống như bao cặp tình nhân thật sự
đang dạo phố khác.

Lúc đầu
tôi không cần, nhưng sau đó bụng thật sự bị đói đến nỗi kêu vang. Từ buổi
sáng bị quấy rầy đến giờ, một chút tôi cũng chưa ăn, suốt một đường thở phì phì
bước đi. Đã tiêu hao không ít thể lực, không lý do gì lại bắt dạ dày chịu khổ,
cuối cùng tôi đành nhận lấy đồ ăn trong tay anh ta, tốt nhất là ăn cho anh ta
phá sản luôn, nhìn xem còn dám kiêu ngạo hay không!

Tôi
hung hăng cắn một ngụm thịt dê nướng trong tay, tưởng tượng nó là khuôn mặt
đang cười hì hì kia!

Xú gia
hỏa!


Nhưng
rõ ràng, sức tôi không thể bì với anh ta, xuống đường dành cho người đi bộ, tôi
đã muốn không chống đỡ nổi, mắt cá chân cũng bắt đầu đau nhức. Mệt mỏi quá!
Thật không rõ vẻ mặt hưng phấn dị thường của những cô nữ sinh kia lấy tinh lực
từ đâu mà nhiều thế!

Tôi đau
đến nhíu mi, muốn xoa bóp hai chân đang nhức nhối.

“Chúng
ta đi xem phim đi!” Người kia nhìn tôi một lúc, đưa ra lời đề nghị rất đúng
lúc, tôi gật đầu lia lịa. Thật tốt quá, rốt cuộc cũng có thể nghỉ một chút

Trần
Việt Phong nhìn tôi, nở nụ cười, kéo tay tôi đi về phía rạp chiếu phim. Lần này
tôi không phản kháng, chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi!

Sau
lưng là ghế dựa mềm mại. Trong rạp chiếu phim, thanh âm “binh binh bang bang”
cũng không dậy nổi chút hưng trí của tôi. Tôi càng không ngừng ngáp dài, bốn
phía hoàn toàn tối đen làm cho tôi cảm thấy buồn ngủ.

Mí mắt
nặng trịch không ngừng tranh đấu.

Ngủ một
lát là tốt rồi. Chỉ một lát…

“Bành!”
Tiếng vang thật lớn khiến tôi đang mơ màng trong giấc ngủ chợt giật mình tỉnh
dậy, lập tức mở mắt, hóa ra là tiếng ô tô nổ mạnh trong phim. Tôi nhẹ nhàng thở
ra một hơi, đầu giật giật, gì? Sao lại mềm như vậy, còn thoải mái nữa chứ!

Tôi
giương mắt, thấy mình đang ngủ trên vai Trần Việt Phong, mà tay của tôi, tay
của tôi đang đặt trên cánh tay anh ta. Tôi giống như bị điện giật, luống cuống
đứng dậy, tạo ra một khoảng cách giữa tôi và anh ta. Tôi vụng trộm liếc anh ta
một cái, anh ta vẫn nhìn chằm chằm màn hình, hình như không có vẻ gì là chú ý
tới tôỉ.


Tôi âm
thầm buồn bực trong lòng, nhớ rõ là không hề tới gần anh ta, chẳng lẽ trong lúc
ngủ lại dịch sát đến? Thật đúng là mất mặt! Tôi thậm chí cảm giác
được khóe miệng dính dính, nước miếng! Tôi vội lau đi, may mắn là không có
người nhìn thấy.

Thật vất
vả mới đến lúc bộ phim kết thúc, tôi đứng lên đầu tiên, chật vật đi ra ngoài,
mặc kệ đám đông đang chen chúc chặn đường ra của tôi. Mấy nam sinh cao lớn này
căn bản là không có nửa điểm lễ phép, vội vã xông thẳng về phía trước, cho dù
có chút phong độ cũng chỉ biểu lộ trước mặt bạn gái mà thôi. Tôi gian nan nép
mình trong đám đông, bị những người ở đằng sau xô đẩy đến mấy lần, suýt nữa ngã
sấp xuống.

Tôi
chịu không nổi nhíu nhíu mày, vô lực ngăn cản lực đè ép lớn như vậy.

A, đau
quá, lại có người húc vào bả vai, tôi bất đắc dĩ kêu nhỏ, đám đông chật
chội như vậy ngay cả một ngón tay cũng không nhấc nổi.

Lúc
này, một đôi cánh tay ở phía sau nhẹ nhàng choàng qua vai tôi, lưng lập tức ngã
vào một vòng ôm ấm áp. Tôi ngẩng đầu, Trần Việt Phong ở phía sau
người đang dùng thân mình giúp tôi chống đỡ đám đông đang chen lấn.
Hai tay bảo hộ bên người tôi, anh ta lần lượt bị đẩy mạnh, dù mặt
nhăn mày nhíu vẫn tiếp tục chống đỡ cho tôi.

Một
dòng nước ấm áp chợt lan tỏa trong mắt tôi, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự
che chở của một người, cẩn thận che chở tôi trong vòng tay! Ngọt ngào quá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận