Cấm Tình

Thực
ra, tôi nên hiểu được, những hành vi kì quái gần đây của Trần Việt Phong chính
là dấu hiệu của sự tình bắt đầu biến đổi.

Anh ấy
cũng đua xe?

Buổi
tối cuối tuần, khi Trần Việt Phong đỗ chiếc xe thể thao trông vô cùng phong
cách chờ tôi ngay trước cổng trường, tôi sợ ngây người, ngay cả cử động cũng
quên.

Động cơ
xe nổ vang thứ âm thanh quái dị, bén nhọn, chói tai!

Đó là
một chiếc xe thể thao đã được chỉnh sửa mà tôi rất quen thuộc.

“Tiểu
Diệp, lên xe đi!” Các bạn học khác liên tiếp quay đầu nhìn tôi với ánh mắt cực
kì hâm mộ, như muốn nhắc nhở tôi đang hạnh phúc đến thế nào, nhưng mà đây không
phải là hạnh phúc, không phải!

Việt
Phong mở cửa xe cho tôi. Tôi do dự đứng một bên, không đủ can đảm để bước lên.

“Sao
vậy, Tiểu Diệp?”

“Sao
anh lại…” Tôi nhíu mi, bỗng nhiên nhận thấy Trần Việt Phong đang đứng trước mặt
mình thật xa lạ. Hai tháng bên nhau, tôi tưởng rằng mình rất hiểu anh ấy, thực
tế lại không phải. Bây giờ Trần Việt Phong chân chính mới thực sự xuất hiện,
tôi trở tay không kịp! Chỉ có rối bời!

“Tiểu
Diệp, lên xe rồi nói sau!” Trần Việt Phong nhìn những người tò mò đang đứng
xung quanh. “Em phải biết rằng, loại xe này sẽ bị người khác chú ý!”

Tôi
biết, tôi rất rõ ràng!

Cuối
cùng, vì không muốn phiến toái tôi đành bước lên xe của Trần Việt Phong.

Anh
thuần thục phát động xe, động tác nhuần nhuyễn làm cho tôi đột ngột nghĩ đến
một người, dạ dày… lại bắt đầu những cơn co rút quen thuộc!

Không
cần, tôi liều chết túm chặt lấy đệm ghế. Một luồng khí làm cho người ta hít thở
không thông dần lan tràn.

“Tiểu
Diệp?” Thấy mặt mày tôi xanh mét, Trần Việt Phong quan tâm nhìn tôi, dừng xe
lại!

“Chiếc
xe này…” Tôi không trả lời mà nhìn quanh bên trong xe một hồi. Đây là một chiếc
xe thể thao trị giá đến cả trăm vạn, Việt Phong không có khả năng…

“Là của
người khác, một người muốn anh giúp!” Trần Việt Phong nhẹ nhàng bâng qươ nói
xong, hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài bắt đầu nhịp nhịp lên tay lái, lại
tựa như đang va chạm vào trái tim tôi. Động tác như vậy khiến đầu của tôi… đau
quá!


“Giúp?
Giúp cái gì?” Dù trong lòng đã lờ mờ đoán được, nhưng tôi vẫn không thể nào tin
nổi.

“Đua
xe. Đua xe giúp người ta!”

Quả
nhiên là như vậy, thân mình tôi khẽ run lên, mở trừng mắt. Ngay cả ánh mắt của
Trần Việt Phong lúc này cũng giống hắn, giống sự cuồng vọng, bất cần của hắn,
giống cả… ánh sáng màu hổ phách trong đôi mắt!

“Tiểu
Diệp, anh muốn em ngồi bên cạnh anh, nhìn thấy anh chiến thắng!” Vẻ mặt Trần
Việt Phong đầy hưng phấn, anh cúi người muốn hôn lên môi tôi.

“Không!”
Tôi hoảng sợ đẩy anh ra. Không phải ánh nhìn của Trần Việt Phong, không phải,
người này không phải Trần Việt Phong! Không phải anh!

Trần
Việt Phong sửng sốt, không nghĩ rằng tôi sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, đôi
ngươi mị mị, hoang mang nhìn tôi. “Tiểu Diệp?”

“Em… Em
bị say xe, em không thể!” Tôi cố gắng bình ổn sự sợ hãi trong lòng. Tôi tự nói
với mình, không cần hoảng hốt, Diệp Sương Phi, bình tĩnh mà nói cho rõ ràng,
bình tĩnh!

“Vậy
sao?” Trong mắt Trần Việt Phong hiện lên sự thất vọng, ngồi lại vị trí lái xe.
“Chúng ta đi ăn cái gì trước rồi nói sau!”

Tôi mờ
mịt gật đầu.

Xe thể
thao lại bắt đầu chuyển bánh trên mặt đường. Những chuyện từ từ xảy đến tôi còn
có thể khống chế được. Nhưng những việc đã sớm không thể kiểm soát nổi, tôi còn
muốn chặt chẽ nắm trong tay sao?

oOo

Thật là
châm chọc, khổng thể tưởng tượng được, hai năm sau, tôi lại đứng ở chỗ này,
đứng trong lãnh địa của ác ma!

“Tiểu
Diệp, đua xe ở nơi này là tuyệt vời nhất! Em hãy đứng ở đây đợi anh, đợi xem
anh giành chiến thắng!” Vẻ mặt Trần Việt Phong đầy hứng khởi, anh nắm lấy tay tôi.
Xung quanh có rất nhiều người cũng đang tỏ ra đang phấn khích, túm năm tụm ba
thành từng nhóm nhỏ, kêu gào, hoan hô, thảo luận về từng chiếc xe sẽ thi đấu!

Tất cả
mọi thứ giống hệt như cảnh tượng trước đây!

Điều
khác biệt duy nhất chính là người đang đứng trước mặt tôi, người tôi yêu, Trần
Việt Phong!

“Việt
Phong!” Tôi cau mày, rất muốn nói với anh rằng tôi không muốn anh đi đua xe,
tôi không muốn anh cảm thụ thứ khoái cảm làm cho người ta không thở nổi kia,
tôi không muốn!


Nhưng
mà, nhưng mà tôi không có can đảm nói ra, tôi không dám đề cập đến, tôi sợ sẽ
động vào miệng vết thương đã hằn sâu trong tim.

Vết
thương đã khép lại rồi ư? Vậy thì tại sao tôi lại nghe được tiếng nứt vỡ của
mạch máu?

“Tiểu
Diệp, em yên tâm! Anh sẽ không sao, anh cũng không nỡ để em làm quả phụ đâu!”
Thấy tôi lo lắng, Trần Việt Phong vội an ủi, nhẹ nhàng vỗ về hai má của tôi.

Tôi
chua xót lắc đầu, lại ôm anh càng chặt. Tôi không muốn, không muốn, Việt Phong,
anh đừng đi được không?

“Tiểu
Diệp, tặng anh một nụ hôn đi, cầu may cho anh!” Trần Việt Phong nhìn tôi, khoé
miệng hơi kéo lên, anh mân mê môi của mình, dáng vẻ giống như một đứa trẻ đang
làm nũng.

Lông
mày tôi khẽ giãn ra một chút. Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, nhưng lại
thấy có chút lạnh lẽo!

Trần
Việt Phong dường như vẫn chưa thoả mãn, tay anh vươn ra sau gáy tôi, tăng thêm
lực ma sát của hai đôi môi, trằn trọc mút vào, đầu lưỡi xoẹt qua khoang miệng
tôi, buộc lưỡi của tôi và anh dây dưa.

Thật
lâu sau, anh mới buông ra, tôi thở hổn hển, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng nhìn anh.

“Tiểu
Diệp, anh vĩnh viễn cũng không thể buông em ra!” Trong mắt anh là cảm xúc gì đó
mà tôi không thể nào nhìn rõ, chỉ loé lên trong nháy mắt, làm cho tôi không
hiểu được. Ngay sau đó, anh gắt gao ôm lấy tôi, mạnh bạo, chặt chẽ hơn mọi lần,
tựa như muốn đem tôi dung nhập vào cơ thể anh.

“Em… em
không thở được… Việt Phong!” Tôi khó nhọc vặn vẹo trong lòng anh.

Trần
Việt Phong thở dài, không muốn buông tôi ra. “Ở chỗ này chờ anh!”

Tôi khẽ
gật đầu. Lúc Việt Phong rời đi còn phức tạp nhìn tôi một cái. Cái nhìn ấy bao
hàm rất nhiều điều mà tôi không rõ, làm cho trái tim của tôi lại càng trở nên
rối rắm.

Việt
Phong, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?

Tại sao
em lại không cảm nhận được trái tim của anh, tại sao anh lại nhìn em như vậy?

Việt
Phong ngồi lên xe, tiếp theo lại có hai chiếc xe thể thao khác tiến đến, một
chiếc màu bạc, một chiếc màu đỏ sậm.

Tôi
khẩn trương đứng một bên nhìn người cầm cờ đứng cạnh đường băng, tiếng gào rú

của động cơ xe bắt đầu trở nên cao vút, méo mó.

Tôi
giao nắm hai tay thật chặt. Tiếng động cơ nổ sắp vang đến tận mây xanh.

Lá cờ
vung lên, cùng với đó là âm thanh bén nhọn khi lốp xe xẹt qua mặt đường. Ba
chiếc xe thể thao như mũi tên rời cung, xông thẳng ra ngoài!

Những
tiếng gào thét xung quanh tôi còn lớn hơn nữa, tay tôi ngày càng gấp gáp túm
chặt lấy rào chắn. Việt Phong!

May mà
màn tra tấn này cũng không lâu lắm. Rất nhanh, từ phía dưới núi truyền đến
tiếng động cơ xe nổ vang. Mỗi người đều gần như ngừng thở, nhìn ngó xem chiếc
xe nào sẽ xuất hiện đầu tiên.

Càng
ngày càng gần!

Việt
Phong, là xe thể thao màu đen của Trần Việt Phong! Tôi đứng ở chỗ cao nhảy
nhót.

Giữa
muôn vàn tiếng vỗ tay hoan hô, xe của Trần Việt Phong dẫn đầu phá tan đường
băng. Tất cả mọi người đều chạy lên, vây quanh người chiến thắng, tôi căn bản
là chẳng thể tiếp cận, đành bất đắc dĩ đứng ở một góc xa, thoáng nhìn thấy một
người đàn ông tiến đến chỗ hai chiếc xe thể thao còn lại, hai người kia cũng
bước xuống xe đứng cùng nhau.

Trò
chơi này, kẻ thất bại không thể tham dự, ba người bọn họ đứng đó, nói gì đó với
nhau một lúc, sau đó có người đưa ra một xấp tiền mặt. Tôi nhíu mày, lại
là một hồi giao dịch dơ bẩn. Khói thuốc lá còn tràn ngập quanh người bọn họ!

Thua,
dù sao cũng thấy buồn phiền, điều này làm cho tôi nhớ lại ngày trước, những kẻ
bại dưới tay Đường Diệc Diễm cũng uể oải, ảo não như vậy…

Tôi thở
dài ngẩng đầu, đám đông vừa rồi đã bắt đầu tản đi, tôi lại không tìm thấy Trần
Việt Phong.

Khẩn
trương nhìn xung quanh, tôi muốn tìm Trần Việt Phong, muốn anh ấy dẫn tôi rời
khỏi nơi đòi mạng này, nơi tôi cực kì chán ghét!

“Chị
dâu… Diệp Sương Phi…?” Tiếng nói sợ hãi không xác định rõ cùng những thanh âm
hỗn loạn khác vang lên ngay đằng sau, tiếng nói mơ hồ lại làm cho tôi chết lặng
tại đó.

Tôi
xoay người, nhịn không được mà hít mạnh một ngụm khí, thân mình bắt đầu loạng
choạng. Nhìn gương mặt đang nghi hoặc kia bỗng trở nên kinh hỉ, tôi hoảng sợ ôm
ngực. Là Tóc Dài! Là đàn em của Đường Diệc Diễm!

Không!

“Thật
là chị sao, chị dâu… À không, Diệp tiểu thư, Lão đại bây giờ…”

“Không!”
Tôi xoay người, cuống quýt chạy, căn bản không để ý đến những tiếng la phía
sau. Không, sao lại là hắn, sao có thể!

Điều đó
không phải nói rằng…

Tôi
không dám nghĩ, đầu bắt đầu đau đớn, đau đến mức muốn nổ tung. Tôi ôm đầu chạy,
bên tai đều là những tiếng kêu gào khủng bố. Không… không!

Rốt

cuộc, tôi ngã nhào xuống. Cơ thể nặng nề đập vào rào chắn. Tôi đau đến nhíu
mày. Đau quá! Nước mắt bắt lăn dài!

“Em vẫn
cứ không cẩn thận như vậy, đi đường toàn ngã sấp xuống!” Một thân mình vững
vàng xuất hiện sau người tôi, tiếng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu. Trong
đầu “oành” một tiếng nổ tung, tôi không dám cử động, không dám đứng dậy, lại
càng không dám ngẩng đầu!

Một đôi
tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đôi chân đang mềm nhũn của tôi căn bản là
không làm gì được, thân mình hoàn toàn dựa vào trong lòng hắn, lưng dán trên
lồng ngực kiên cố của hắn. Hắn ôm tôi, xung quanh đều là mùi thuốc lá sang
trọng, còn cả hương vị quen thuộc kia nữa!

Tôi
nghe được tiếng thở dốc nặng nề của chính mình, để mặc hắn ôm, không dám phản
kháng!

Thân
mình đã sớm khống chế không được mà phát run, liều mạng tránh né!

Lực đạo
ở trên lưng chợt tăng thêm, một đôi môi lạnh lẽo bắt đầu tuần tra tới lui trên
cổ tôi, tôi nức nở, ngực không ngừng phập phồng cao thấp, trơ mắt nhìn những
sợi tóc màu nâu của hắn
hé ra trước mặt.

Hắn thở
dài: “Làm sao bây giờ? Anh vẫn không có cách nào buông em ra, Duyệt Duyệt của
anh!”

Lời nói
của Đường Diệc Diễm tựa như bản án tử hình tuyên phán cho tôi, tôi đông
cứng tại đó. Tay hắn bắt
đầu luồn vào trong áo tôi, vỗ về chơi đùa, hắn nỉ non: “ Mỗi một tấc đều khiến
anh nhớ đến phát điên, làm anh đau đớn không thở nồi!”

Hắn
xoay người tôi lại, buộc tôi phải nhìn thẳng hai mắt của hắn, đôi mắt màu nâu quen
thuộc kia, còn có cả sự điên cuồng trong đó nữa!

“Anh đã
tự nói với bản thân mình, không được hỏi thăm tin tức của em! Chỉ cần em
không xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ buông tha cho em. Nhưng mà bây giờ, em
lại đến đây, lại nhớ tới bên người anh!”

“Không…”
Tôi cố gắng tìm lại dũng khí của mình, nghẹn ngào lắc đầu, không phải như
thế, không phải, tôi không cần, không muốn trở lại như trước! Ánh mắt của
Đường Diễm Diễm đã nói cho tôi biết, hắn muốn nhốt tôi, hắn muốn giam cầm tôi!

Không
được! Tôi không muốn trở lại địa ngục, không muốn tiếp tục cuộc sống sống không
bằng chết đó.

“Đường
Diệc Diễm, anh đã nói… nói anh buông tha cho tôi!” Tôi thống khổ kêu lên, cầu
xin hắn: “Anh đã nói rồi mà!”

Trong
mắt Đường Diệc Diễm hiện lên một tia đau đớn, hắn ôm cổ tôi: “Nhưng mà anh
không có cách nào, anh không khống chế được, anh không làm được! Duyệt Duyệt,
trở về bên anh, anh muốn em!”

Không!
Tôi giãy dụa, liều mạng kháng cự: “Không! Tại sao anh lại nói mà không giữ lời,
tôi không muốn!”

Tại
sao… hạnh phúc của tôi lại ngắn ngủi như vậy?

“Tôi
nghĩ, anh vẫn là nên bỏ đôi tay đang đặt trên người bạn gái tôi xuống đi!” Ngay
lúc chúng tôi đang giằng co, một giọng nói trầm thấp chợt vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận