Cấm Tình

Hắn
tiến về phía tôi, càng ngày càng gần hơn, tôi nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn mà
thân mình đông cứng tại đó, tôi thậm chí không dám cử động, cho đến
khi hơi thở nóng bỏng của hắn phả trên mặt tôi, muốn né ra cũng không còn kịp.
Đường Diệc Diễm nắm chặt đầu vai của tôi, tôi dễ dàng bị vây trong lòng hắn,
hắn siết lấy cằm của tôi, bức tôi đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của hắn.

“Tôi có
thể bóp chết hắn giống như bóp chết một con kiến!” Hắn nghiến răng nghiến lợi,
mỗi một tiếng gần như là từ trong hàm răng rít ra.

Thân
thể của tôi run lên, trừng mắt nhìn hắn: “Nếu vậy, tôi sẽ hận anh cả đời!”

Khuôn
mặt của Đường Diệc Diễm biến sắc, tăng thêm lực: “Tôi không quan tâm, không
quan tâm em hận tôi nhiều thêm một chút nữa!” Nói xong, hắn như mưa rền
gió dữ hôn lên mặt tôi, cổ, ngực. Hắn tựa như một ngọn lửa đang cháy
hừng hực, thiêu đốt tôi.

“Buông
ra, dừng lại!” Tôi ra sức kháng cự, trốn tránh sự tiếp xúc của hắn.

Đường
Diệc Diễm giật chiếc cà vạt đang đeo lỏng lẻo trên cổ áo, lôi kéo một chút rồi
đem hai bàn tay đang giãy dụa của tôi trói ở phía sau, ngực của tôi bị buộc
phải nâng lên, dán vào thân thể nóng bỏng của hắn.

“Dừng
lại, cút ngay, cút ngay!” Tôi gào thét lớn tiếng, không chịu thỏa hiệp, lại bị
hắn càng dùng sức kiềm chế, một khi hắn đã muốn làm sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Thẹn
quá hoá giận, tôi hung hăng cắn một ngụm ở gần sát đầu vai của Đường Diệc Diễm.
Răng nanh hãm sâu trong da thịt hắn.

Hắn trở
tay không kịp, đau đớn thét lên một tiếng, đẩy tôi ra. Vẻ mặt tức giận, hắn trừng
mắt nhìn tôi. “Diệp Sương Phi…”

Giây
tiếp theo, tôi bị đánh một bạt tai rất mạnh, lảo đảo ngã trên mặt đất.

Tôi
chống đỡ thân mình, nhìn về phía hắn trong đêm tối: “Đường Diệc Diễm, cho
dù anh giết chết tôi, tôi cũng không cho phép cơ thể dơ bẩn của anh chạm vào
tôi!”


“Dơ
bẩn?” Giọng nói của Đường Diệc Diễm cao vút, ở góc độ của tôi không thể nào
thấy rõ hắn, cho đến lúc hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, tôi mới nhìn rõ sự
âm lãnh trên khuôn mặt hắn. Đôi mắt của hắn loé sáng trong bóng đêm làm cho
người ta sợ hãi, tựa như muốn đem tôi ăn tươi nuốt sống.

Đường
Diệc Diễm cứ nhìn tôi như vậy một lúc lâu, lâu đến nỗi tôi rốt cuộc không
chống đỡ được thân thể đau đớn của mình, hắn mới nắm lấy chiếc cằm đang buông
xuống của tôi, đôi ngươi nhíu lại: “Diệp Sương Phi, em càng phản kháng, tôi lại
càng hưng phấn, ba năm trước đây tôi có thể khiến cho em phải phục tùng tôi,
thì bây giờ, tôi cũng có bản lĩnh làm cho em phải quỳ gối truớc mặt tôi,
cầu xin tôi yêu em! Em vĩnh viễn là đồ chơi của tôi!” Nói xong, hắn hung hăng
buông cằm tôi ra.

Trong
nháy mắt, hắn đứng lên, trái tim của tôi chợt thấy lạnh, hình như nó đã hoàn
toàn băng giá. Trong mắt của Đường Diệc Diễm, vốn dĩ có một tia thương tiếc đối
với tôi, nhưng đã bị tôi tự tay hủy diệt. Tuy rằng tôi không hối hận, nhưng
liệu tôi thật sự có thể thừa nhận loại hậu quả đáng sợ này không?

Đường
Diệc Diễm sẽ liều mạng trả thù!

Tôi đờ
đẫn bước ra khỏi đại sảnh của Đường Triển. Tôi lại an toàn trở ra? Hắn không hề
làm khó tôi, tôi cũng chẳng lấy gì làm kỳ quái. Đường Diệc Diễm thích từ từ đối
phó với địch thủ của hắn, hắn không vội, hắn sẽ làm cho ngươi đứng ngồi không
yên mà vượt qua những tháng ngày lo lắng hãi hùng, sau đó hắn mới bắt đầu không
chút lưu tình nào đẩy ngươi đến bước đường cùng.

Tôi
biết, vẫn biết rất rõ! Nhưng lại vô lực ngăn cản.

Tôi
thẫn thờ trở về trường học, xa xa đã nhìn thấy Trần Việt Phong đứng dưới ký túc
xá, anh cau mày đứng đó, nhìn thoáng qua cũng thấy anh mỏi mệt và lo âu!

Từ lúc
nào khóe miệng luôn luôn tươi cười của anh đã không còn thấy nữa, từ lúc
nào anh trở nên ưu thương như vậy? Đều vì tôi, tất cả đều do tôi, tôi đã
ích kỷ tước đoạt niềm vui của anh!

Tôi che
miệng, vội xoay người. Trở về đi, tôi không thể gặp anh, không thể làm liên lụy
tới anh!

“Tiểu

Diệp!” Phía sau vang lên tiếng gọi của anh, tôi lại bước đi càng nhanh hơn.
Việt Phong, quên em đi, chúng ta không có phúc phận, không có may mắt, chúng ta
đã không có nữa rồi!

“Tiểu
Diệp…” Trần Việt Phong đuổi theo, cầm lấy tay tôi.

“Tại
sao em trốn tránh anh?” Anh dùng sức nắm thật chặt bàn tay tôi, sợ tôi lại chạy
đi.

“Việt
Phong…” Tôi cắn môi dưới, đau lòng nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh.

“Việt
Phong, chúng ta... không thể tiếp tục ở bên nhau, em chỉ vì muốn tốt cho anh
thôi!” Tôi không nghĩ, tôi cũng không muốn nghĩ!

“Tiểu
Diệp, em muốn lùi bước sao? Cái gì mà tốt với anh, lúc anh không thể tự thoát
ra được, em lại đẩy anh ra, đây là tốt với anh sao?” Đôi mắt anh hồng
hồng, vẻ kích động trên khuôn mặt của Trần Việt Phong lúc này tôi chưa từng
thấy bao giờ. Anh ôm chặt lấy tôi, thầm thì bên tai tôi: “Đừng rời bỏ anh! Anh
không cho phép, anh đã không thể buông tay, đã không có cách nào rồi, Tiểu
Diệp!”

Trần
Việt Phong, anh cứ như vậy, em phải buông anh ra như thế nào đây, anh bảo em
làm sao có thể buông tay anh ra được đây!

Tôi
không muốn nghĩ, cho dù biết rõ phía trước là vách núi đen nguy hiểm, tôi cũng
không muốn, không bao giờ muốn buông tay anh ra!

Tôi lại
bắt đầu cùng Trần Việt Phong gặp gỡ, đi dạo phố, hẹn hò. Tôi biết đây là điên
cuồng, là sai lầm, nhưng tôi không khống chế được, giống như những người yêu
nhau, tôi nắm chặt tất cả thời gian, chỉ muốn cùng anh ở một chỗ, thừa nhận
sự tra tấn ngọt ngào này.

Lời
cảnh cáo, uy hiếp cuối cùng của Đường Diệc Diễm, tôi vẫn nhớ rõ.

Nhưng
tôi vẫn nắm lấy tay Trần Việt Phong, tựa như người sắp chết đuối, trước khi đầu

bị chìm ngập, liều mạng hưởng thụ tia sáng mặt trời cuối cùng trong cuộc đời!

Giữa
tình thế đang chao đảo không yên, tôi nghênh đón sinh nhật 21 tuổi của mình.

Nắm tay
nhau, tôi và Việt Phong chậm rãi bước trên bờ biển, thích ý hưởng thụ cảm giác
gió biển lướt qua mặt, nơi này cũng có biết bao đôi tình nhân khác đang đắm
chìm trong hạnh phúc.

Chúng
tôi là một trong số đó.

Hạnh
phúc tựa vào lòng Trần Việt Phong mà ngắm nhìn bầu trời đầy sao, chỉ cần có thể
cùng anh dựa sát vào nhau như vậy, so với bất cứ món quà nào cũng thấy quý
giá nhất! Chỉ là không biết những ngày tháng như vậy còn có bao lâu? Ý cười
phút chốc ngưng ở trên mặt, tôi ảm đạm hạ mí mắt. Càng là hạnh
phúc, tôi lại càng sợ hãi mất đi.

Hạnh
phúc gần trong gang tấc mà sao thấy nó hư ảo quá, xa xôi quá. Cho dù gắt gao
nắm được trong tay rồi, cũng hiểu được nó sẽ tùy thời rời xa mình!

“Tiểu
Diệp, em nhìn nơi đó kìa!” Chúng tôi dừng lại, ngón tay của Việt Phong hướng về
một tòa núi đá trong biển.

“Em
biết không? Thành phố này có một truyền thuyết!” Trần Việt Phong nhìn tôi,
trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, khóe miệng khẽ cười: “Truyền thuyết kể rằng,
nơi này vốn không có nước biển chảy qua. Có một tiên nữ trên trời yêu một người
con trai chốn nhân gian, nàng mạo hiểm việc sẽ bị xử phạt để hạ phàm kết duyên
cùng chàng trai đó. Hai người hạnh phúc chung sống vài năm, nhưng Ngọc Đế đã
biết, tiên nữ bị bắt về trời. Lúc đi, nàng nói với chàng trai, nàng nhất định
sẽ trở lại. Vì thế, chàng trai mỗi năm đều ở chỗ này chờ đợi, nhưng cho đến tận
khi chết, tiên nữ vẫn không quay lại. Còn chàng trai thì hóa thành núi đá
trong biển, cố chấp ở chỗ này đợi, đợi đến cả ngàn năm! Thực ra tiên nữ ở trên
trời cũng thấy được trượng phu của mình, nhưng nàng lại bị giam trong kết giới,
lực bất tòng tâm, mỗi ngày nàng đều khóc, kỳ lạ là, nước mắt của nàng lại có
thể phá tan kết giới, hóa thành mưa rơi xuống nơi chàng trai hóa đá, vờn quanh
nó, bọn họ đã gặp lại nhau bằng cách đó. Vì thế, nơi này mới có
biển!”

Nói
xong, Trần Việt Phong thâm tình nhìn tôi: “Tiểu Diệp, hứa với anh, nếu... nếu
sau này chúng ta lỡ lạc mất nhau, hãy tới nơi này để chờ đợi nhau,
được không?”

Tôi
hoang mang nhìn anh, không rõ vì sao anh lại nói như vậy, nhưng tôi vẫn gật
đầu, ngả lên vai anh, cảm nhận sự ấm áp của anh. “Việt Phong, em nhất định sẽ
không phụ lòng anh!” Nhất định sẽ không! Em muốn được chờ đợi bên cạnh anh suốt
cả cộc đời!


Tay của Việt Phong nhẹ nhàng xoa lưng tôi, tôi nghe được
tiếng anh thở dài: “Tiểu Diệp, anh yêu em! Rất rất yêu em!”

“Em
cũng vậy, rất rất yêu anh!” Tôi nghẹn ngào, ngượng ngùng hôn lên môi anh, nhẹ
nhàng mà đụng chạm, tôi nghe được tiếng cười nặng nề của Việt Phong theo khóe
miệng tràn ra, giây tiếp theo, anh lại giành lấy quyền chủ động, tay đỡ
lấy đầu tôi, lại một lần nữa hôn thật sâu sắc, tham luyến thu lấy sự ngọt
lành của đối phương.

Dần
dần, nụ hôn này trở nên không thể khống chế, trở nên điên cuồng, Trần Việt
Phong ôm sát cơ thể của tôi, tôi cảm giác được bàn tay nóng bỏng của anh ở phía
sau lưng tôi tuần tra tới lui, vội vàng ma sát, lưỡi anh tiến vào trong miệng
của tôi, đùa giỡn tôi, tôi đành bất lực để mặc anh ôm, thở gấp!

Cuối
cùng, anh khó khăn buông tôi tôi, mặt trở nên đỏ bừng, tự giễu: “Còn tiếp tục
hôn nữa, sợ là chúng ta sẽ làm cho bọn họ được một màn thưởng thức miễn phí!”

Mặt tôi
phút chốc đỏ lên, vùi đầu vào ngực anh, gắt gao ôm anh thật chặt.

Anh
cũng ôm tôi, cằm đặt trên đỉnh đầu của tôi, tôi cảm thấy trái tim anh
đang cuồng loạn nhảy lên, từng chút từng chút phối hợp với trái tim của tôi...

“Tiểu
Diệp, nhắm mắt lại!” Anh cúi đầu.

Tôi
nghe lời, nhắm mắt lại. Việt Phong nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một chút, sau đó,
tôi cảm giác được một chút lành lạnh rất nhẹ. Mở mắt ra, một sợi dây chuyền
bạch kim toả sáng lấp lánh trong đêm.

“Tiểu
Diệp của anh, sinh nhật vui vẻ!” Bàn tay to rộng của Việt Phong vỗ về đầu tôi.

Tôi
nâng dây chuyền lên, nó được thiết kế theo phong cách rất đơn giản và
thanh lịch, tôi rất thích, hơn nữa còn có một mặt dây nhỏ hình lục giác trong
suốt, bên trong là ánh sáng màu tím của hoa oải hương.

Hoa oải
hương, một đóa hoa oải hương lung linh tinh xảo!

“Tiểu
Diệp, không lâu nữa anh nhất định sẽ đưa em đi Hokkaido ngắm hoa oải hương!” Trên mặt Việt Phong hiện lên một
chút biểu tình kỳ quái, nhưng tôi lại không để ý, bởi vì tôi chỉ chú ý đến lời
hứa hẹn của anh dành cho tôi. Cùng người mình yêu thương nhất đi ngắm hoa oải
hương là ước nguyện của tôi, ước nguyện vẫn luôn che giấu trong lòng!

“Việt
Phong…” Tôi nhìn mặt dây chuyền, thì thào. Cảm ơn anh, cảm ơn anh, em thật
sự rất hạnh phúc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận