Cấm Tình

Những
bữa tiệc trong xã hội thượng lưu, tôi ít nhiều cũng đã được thấy trên ti vi. Sa
hoa, xa xỉ, toàn nhân vật có tiếng tăm, những quý bà với đủ kiểu quần áo, trang
sức lấp lánh, và cũng chẳng thiếu những quý ông phong lưu phóng khoáng...

Nhưng
được tận mắt chứng kiến lại là một loại cảm giác khác, hưng phấn, khẩn trương,
bối rối, bất an…

Tôi
sống chết nắm chặt tay lại, lòng bàn tay không ngừng chảy mồ hôi, trong đầu là
một mảnh đục ngầu, bộ lễ phục mềm mại như tơ trên người cũng không thể giảm bớt
sự mờ mịt trong lòng tôi.

Đường
Diệc Diễm mặc một bộ âu phục được thiết kế khá kiểu cách đứng bên cạnh tôi. Bốn
phía xung quanh chúng tôi đều là một đám người nịnh hót, cúi đầu khom lưng, tất
cả chỉ bởi vì đứng cạnh tôi là một người đàn ông tài phú đầy mình. Ánh sáng từ
máy ảnh đang không ngừng loé ra, đây là một bữa tiệc cho phép giới truyền thông
tiến vào phỏng vấn sau phần khai mạc.

Đến đây
tôi mới biết được, công ti con của Đường thị muốn mở một khách sạn năm sao cao
cấp tại thành phố này, hôm nay chính là vì muốn tuyên bố với giới truyền thông,
mà Đường Diệc Diễm lại chọn đúng ngày này mang tôi xuất hiện.

Tôi khó
chịu lảng tránh những ánh đèn nhấp nháy phát ra từ máy ảnh, cố ý thu người lại,
nhưng thân mình lại bị Đường Diệc Diễm gắt gao ôm vào trong lòng. Nhìn những
ánh mắt kinh ngạc kia, tôi cũng vô lực đi thanh minh. Hắn cuồng vọng tuyên bố
quyền sở hữu đối với tôi, ác ý muốn cho mỗi một người ở đây đều phải dùng ánh
mắt như vậy để nhìn tôi, thậm chí là tò mò sao tôi có thể may mắn đứng bên
người hắn.

“Đường
tiên sinh, bạn gái của ngài thật đúng là xinh đẹp!” Một người đàn ông liếc nhìn
tôi, lên tiếng.

Quả
thực sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, nhìn chính mình trong gương, tôi cũng phải
lặng đi vài giây, cảm giác duy nhất chính là câu nói ‘người đẹp vì lụa’ thực sự
rất chí lý.

Không
biết khi nào thì mái tóc đen dài đến thắt lưng đã được uốn thành từng lọn sóng
nhỏ mềm mại thả ở sau người, một dòng tóc đen trút xuống hoà lẫn với bộ lễ phục
trắng thuần khiết, trang điểm tinh tế, không quá xinh đẹp nhưng lại vẽ ra tính
cách lãnh đạm của tôi.

Tôi
nghĩ những thứ đắt tiền cũng chưa hẳn là không tốt, ít nhất lần này chuyên viên
trang điểm đã làm lộ ra toàn bộ mị lực ẩn chứa trong tôi.

Nhưng
ngay cả khi như vậy, bản chất vẫn không thể thay đổi, tôi nhiều nhất cũng chỉ
có thể nói là thanh tú, xinh đẹp. Xinh đẹp, từ này dùng để hình dung những phụ

nữ cao quý, tao nhã, không phải dành cho tôi. Cho nên thay vì nói là ca ngợi,
nên dùng từ mỉa mai có lẽ sẽ chính xác hơn.

Nhưng
người đàn ông này lại thốt ra câu nói kia, đương nhiên đều là vì nhân vật đang
đứng cạnh tôi đây.

Tôi cúi
đầu hừ hừ.

Đường
Diệc Diễm lại tỏ ra rất hưởng thụ, nhấp một ngụm rượu, cổ họng khẽ dao động một
chút, hắn cúi đầu nhìn tôi, hôn lên trán tôi một cái: “Cô ấy là bảo bối của
tôi…”

Thân
mình tôi cứng đờ, ngay lập tức nhìn thấy nét mặt của người đàn ông kia khẽ run
rẩy một chút, biểu tình cực độ mất tự nhiên, những người đứng xung quanh cũng
như vậy.

Bọn
chắc đang nghi ngờ mắt thẩm mỹ của vị thiên tài này, cả một bó lớn mỹ nữ mà còn
không cần, lại đi tuyển tôi - loại rau xanh tiểu chúc này.

“Đúng
vậy... Ha ha ha.. Tiểu thư thật sự là hạnh phúc!” Anh ta nhanh chóng che giấu
sự thất thố của mình, nặn ra khuôn mặt tươi cười.

“Tại
sao?” Tôi bỗng nhiên có ý tưởng trêu đùa anh ta, bèn tựa vào lòng Đường Diệc
Diễm, nhìn anh ta. Anh ta ngẩn người, hẳn là không nghĩ rằng tôi bỗng nhiên nói
như vậy, chỉ biết dại ra nhìn tôi.

“Tại
sao lại nói tôi rất hạnh phúc mà không nói rằng anh ấy quá may mắn?” Tôi hỏi,
vừa lòng nhìn khuôn mặt anh ta lộ ra sự bối rối, xấu hổ đứng đó. Khuôn mặt dối
trá kia trong nháy mắt biến hoá thành n loại biểu tình, thật sự là thú vị!

Tôi
nghĩ, có lẽ là ở cùng Đường Diệc Diễm quá lâu, cho nên tôi cũng học được kiểu
mắt lạnh nhìn bộ dạng người khác quẫn bách. Bộ dáng lúc này của người đàn
ông kia lại làm cho tâm tình của tôi cảm thấy tốt?

Bên
người lập tức truyền đến tiếng cười nặng nề của Đường Diệc Diễm, hắn đã lâu
chưa cười như vậy, bộ ngực phập phồng cao thấp. Tay vòng lên ôm lấy bả vai của tôi, phần da thịt đang bại
lộ trong không khí bị hắn cố ý vỗ về đầy dịu dàng.

“Lí
tổng, anh thật sự đã nói sai rồi, bảo bối của tôi nói rất đúng, là tôi may
mắn!”

“Ha ha
ha, đúng đúng... đúng vậy!” Mặt anh ta bỗng chốc đỏ bừng lên, không ngừng đổ mồ
hôi, tay co quắp dán chặt hai bên người, bất cứ ai cũng có thể nhận ra sự chật

vật của anh ta. Những người vừa nãy còn đang nhìn tôi, biểu tình lập tức trở
nên càng thêm kỳ lạ.

Ta
không thèm nhắc lại, bọn họ lại chuyển qua đề tài khác, tôi cũng chẳng có hứng
thú, nhàm chán nhìn qua nơi khác. Xa xa bỗng thấy Trương Tuyết Ngưng mặc một bộ
lễ phục màu đỏ tươi đứng một bên, chú ý thấy tôi, cô ấy còn thân mật hướng về
phía tôi nhấc ly rượu lên, tôi cũng lịch sự gật đầu lại.

Không
hiểu sao, tôi có cảm giác rất quái lạ đối với Trương Tuyết Ngưng, tổng cảm thấy
trong lòng có chút hoảng hốt không yên, có chỗ nào đó không ổn! Tóm lại là lạ.

Lúc
này, MC bắt đầu triệu tập phóng viên đứng một chỗ, Đường Diệc Diễm có vẻ như là
người chủ trì yến hội lần này, hắn nói nhỏ bên tai tôi một câu: “Chờ anh!” Sau
đó bèn bước lên đài, những người ở bên ngoài nhìn những động tác vô cùng thân
thiết đó như thể là tình nhân quấn quýt bên nhau.

Những
ánh mắt vừa đố kị lại vừa hâm mộ xung quanh khiến tôi chỉ biết bất đắc dĩ lắc
đầu, chỉ có tôi hiểu, cũng chỉ có tôi thấy, đằng sau khuôn mặt hoàn mỹ kia là
bộ mặt dữ tợn, là linh hồn của ác ma!

Chẳng
biết trên đài đang nói gì, cũng không liên quan đến chuyện của tôi. Tôi lén lút
lui vào một góc sáng sủa, đứng từ xa nhìn đám người đang xúm lại kia, bọn họ
đều rướn cổ chú ý lên đài, nghe, nói, nghị luận. Nhưng tôi hoàn toàn không đếm
xỉa gì đến.

Lại qua
một lúc lâu sau, khi tôi nhàm chán ngáp mấy cái, trong đại sảnh lại vang lên một
giai điệu làm tôi tò mò ngẩng đầu.

Tôi
nghe được giọng nói của người nào đó: “Bây giờ, xin mời Đường Diệc Diễm tiên
sinh bắt đầu điệu nhảy đầu tiên của đêm nay!”

Tiếp
theo, tôi lập tức nhìn thấy Đường Diệc Diễm, hắn chậm rãi đi tới, mỉm cười, mọi
người đều tránh đường cho hắn, sau đó hắn kéo tay một cô gái.

Trương
Tuyết Ngưng!

Bọn họ
đứng chung một chỗ thật quá xứng đôi! Tuấn nam mỹ nữ, đồng dạng khí chất cao
nhã như nhau.


người hiểu chuyện đã muốn quay đầu sang bên này nhìn tôi, vẻ mặt đồng tình.


Dường
như muốn nói, mới một giây trước đó còn lời thề son sắt nói ai kia là bảo bối
của hắn, mà bây giờ lại nắm tay cô gái khác khiêu vũ. Thời gian tôi được sủng
ái thật quá ngắn ngủi, ngắn ngủi đến kinh ngạc.

Tôi thờ
ơ nhún nhún vai, vừa rồi tôi còn sợ hắn chọn tôi nữa kìa.

Tôi
cũng không muốn cùng hắn ôm nhau khiêu vũ trước bao nhiêu đôi mắt trợn trừng!

Vô tình
liếc nhìn màn biểu diễn tuyệt vời đó một cái, tôi lại thong thả bước đến đại
sảnh bên kia. Nơi này có một tấm kính thuỷ tinh rất lớn, đại sảnh ở tầng cao
nhất, từ đây nhìn xuống, toàn bộ thành thị huyên náo, toàn bộ thế gian phồn hoa
đều có thể thu hết vào trong đáy mắt! Cảm giác như mình là chúa tể của thế giới
này?

Thì ra,
đứng ở chỗ cao lại có cảm giác như vậy, không phải là điên cuồng sao? Gần đây,
tôi thường xuyên có cảm giác này, tôi dường như không giống với trước kia, bắt
đầu trở nên mạnh mẽ, liều lĩnh, trong lòng có điều gì đó đang bành trướng, hơn
nữa, tất cả những điều này đều là bởi vì Đường Diệc Diễm. Là do hắn vô thức từng
bước một thay đổi tôi. Tôi không thích sự thay đổi này, nhưng lại ngăn cản
không được…

Rốt
cuộc, tôi đang suy nghĩ điều gì, chính bản thân mình cũng không hiểu được!

“Công
chúa cao quý, có thể cùng tại hạ nhảy một bản sao?” Phía sau vang lên tiếng nói
ngượng ngùng, cố ý đè nặng âm điệu, khiến người ta nổi gai ốc.

Không
biết có phải tên nào đó giống như Đường Diệc Diễm, làm ra vẻ có cả bó lớn đàn
bà xinh đẹp mà không thèm, lại muốn đến trêu chọc tôi?

Tôi
nhíu mi, xoay người lại, tò mò muốn biết thần thánh phương nào, nhưng lại nhìn
thấy Trần Việt Phong với một thân âu phục màu xám bạc, lịch lãm đứng trước mặt
tôi, mỉm cười.

“Việt...
Việt Phong!” Tôi tưởng như mình đang mơ, ngây ngốc đứng đó.

“Công
chúa của tôi, tôi có vinh hạnh này sao?” Việt Phong vừa cười vừa bước đến bên
tôi, tao nhã vươn tay ra trước mặt tôi.

Tôi vẫn
còn đang rung động chưa phục hồi lại tinh thần, nhìn cánh tay đang vươn ra của
anh, những tiếng vỗ tay nhắc nhở bỗng truyền đến bên tai. Xa xa, màn khiêu vũ
điêu luyện của Đường Diệc Diễm và Trương Tuyết Ngưng khiến cho cả đại sảnh ủng
hộ. Không ít người đã theo sự dẫn dắt của họ mà tiến vào sân nhảy!

“Việt
Phong, sao anh lại ở chỗ này?” Chẳng lẽ anh không nhìn thấy tên ác ma kia sao?
Anh muốn làm gì?

Tôi
kích động kéo anh qua một bên, trốn ở sau cột đá, lo lắng nhìn anh: “Việt
Phong?”

“Anh

nhớ em, Tiểu Diệp” Anh ôm tôi.

“Cùng
anh nhảy một bản đi! Hãy tin tưởng anh!”

Tin
tưởng? Lại là tin tưởng.

Tôi
hoang mang nhìn anh, thật sự không rõ anh ấy rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì nữa.

“Đến
đây đi! Công chúa…” Ý cười trong đáy mắt Việt Phong càng thêm sâu sắc, tay anh
lại đưa tới trước mặt tôi, cảm giác ấm áp vờn quanh người tôi.

Ma xui
quỷ khiến thế nào tôi lại chậm rãi vươn tay ra, mắt thẳng tắp nhìn anh. Rốt
cuộc là em hoa mắt rồi sao, vương tử của em, anh tới đây đón em sao?

Việt
Phong thuần thục mà dẫn dắt tôi xoay tròn, tôi chậm rãi khiêu vũ cùng anh,
tiếng nhạc du dương quanh quẩn bên tai, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại
tôi và Việt Phong, tất cả những tranh cãi ầm ĩ, tất cả sự phân tranh đều không
còn, chỉ có hai trái tim đồng điệu.

Tôi dựa
vào đầu vai Việt Phong, si mê khép mắt lại, cảm nhận tiếng tim đập cuồng loạn
của anh vì tôi mà cuồng nhiệt nhảy lên.

Việt
Phong, Việt Phong…

Bốn
phía bỗng nhiên vang lên những tiếng kêu sợ hãi đánh gãy cảm xúc của tôi, thân
mình Việt Phong cứng đờ, tôi theo ánh mắt của anh nhìn lại, sắc mặt lập tức trở
nên trắng bệch.

Tôi hít
mạnh một hơi, trước mặt là Đường Diệc Diễm với vẻ mặt lo lắng đang đứng ở nơi
đó, bàn tay siết chặt lại, ánh mắt như muốn phun ra lửa.

Sẽ
không, hắn sẽ không dám đâu, đây là nơi công cộng...

Ngay
khi tôi vẫn còn ôm tâm lý cầu may, những tiếng thét chói tai đã nổi lên khắp
bốn phía, tôi bị đẩy ra, Đường Diệc Diễm đánh mạnh một quyền lại đây. Mới một
giây trước hai người còn đang áo mũ chỉnh tề mà giờ đã xoay qua đánh nhau chỉ
trong nháy mắt.

Những
tiếng kêu la hoảng hốt, ánh đèn từ máy ảnh không ngừng chớp lên, tiếng gầm gừ
tràn ngập toàn bộ đại sảnh, hiện trường trở nên hỗn loạn.

Đột ngột
xảy ra biến hóa làm cho tôi trở tay không kịp, chỉ biết sững sờ đứng đó.

“Diệc
Diễm, dừng tay…” Rốt cuộc cũng có người dám đi ra kéo Đường Diệc Diễm lại, tách
hai người bọn họ ra.

“Dừng
tay…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận