Cấm Tình

“Nếu
vậy, trước hết chị hãy khẳng định lại lòng mình đi đã!” Giang Minh liếc nhìn
tôi một cái, xoay người châm một điếu thuốc, tránh qua một bên.

“Ba…”
Tôi nghe được tiếng trượt của bật lửa vang lên giữa hành lang.

Có cái
gì đó đang nặng nề va chạm vào trái tim tôi. Tôi lấy nước vỗ đều lên khắp mặt,
nhìn mình trong gương, nặng nề mà thở dốc. Bọt nước theo hai bên má tôi chảy
xuống, trang sức lấp lánh phản chiếu, mơ hồ làm cho tôi không thể nhìn rõ khuôn
mặt mình. Có lẽ, tôi vẫn còn có trái tim.

Ba năm
qua, thù hận khiến tôi trở nên lạnh lùng, tôi ép bản thân mình phải trở nên
mạnh mẽ, không lúc nào là không nghĩ đến việc đẩy Đường Tỉ Lễ vào chỗ chết.
Nhưng linh hồn bởi vì thù hận mà biến thành vặn vẹo thì làm sao có nổi một chút
bình yên đây?

Vất vả
quá!

Thật ra
Giang Minh đã nói đúng, tôi thật sự thấy quá vất vả, mệt mỏi muốn chết! Tôi vẫn
luôn bắt mình phải nhớ kỹ mối thù của Việt Phong, bắt mình quên đi tình yêu
dành cho Diệc Diễm.

Mà tất
cả sự ngụy trang này, vào khoảnh khắc nhìn thấy Đường Diệc Diễm đã lập tức sụp
đổ. Là tôi, là tôi đã nhất quyết khiến cho Đường Diệc Diễm trở nên lạnh lùng,
bi ai như vậy!

Việt
Phong, em đã sai sao? Thật sự sai ư? Hoá ra cảm giác bị thù hận bủa vây lại khó
chịu như vậy, trong lòng phải hận một người lại áp lực đến thế!

Việt
Phong, trước kia anh cũng như vậy sao?

Tôi
nâng mi mắt lên, yên lặng nhìn chính mình, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Không
được, tôi không thể dao động!

Chỉ cần
một ngày còn chưa đạp đổ Đường Tỉ Lễ, linh hồn áy náy của tôi vẫn không thể
bình tĩnh lại, Việt Phong cũng sẽ không ngủ yên! Tôi tin nhất định là vậy, nhất
định!

Hít
mạnh một hơi, tôi rút khăn tay ra, bắt đầu thong dong chà xát những giọt nước
còn đọng trên mặt, sau đó thuần thục trang điểm lại, lông mi, son môi, má
hồng...

Trở lại
phòng, Giang Minh đang hăng say chơi đùa, vừa nhìn thấy tôi bước vào, hắn lập
tức cười đến sáng lạn: “Duyệt Duyệt, còn thiếu mình chị thôi đấy, lại đây!”


Tôi
liếc nhìn Đường Diệc Diễm, anh đang cúi đầu, loạng choạng quơ quơ ly rượu trong
tay, tiếng thủy tinh gõ lên vách tường sôi vang.

Ngồi
xuống cạnh Giang Minh, tôi dùng ánh mắt cảnh cáo nhắc cậu ta không cần hồ nháo.
Cậu ta khẽ nhún vai tỏ vẻ vô tội, hướng về phía mọi người vỗ tay: “Mọi người,
chúng ta chơi trò ‘nói thật và đại mạo hiểm’ đi!”

Cái gì?
Tôi bất khả tư nghị quay đầu trừng cậu ta, ngoài cười nhưng trong không cười uy
hiếp: “Cậu... đừng... quá đáng!” Xú tiểu tử!

Cậu ta
vẫn nhếch môi cười với tôi.

“Giang
quản lí, rất hay, tôi tham gia!”

“Tôi
cũng vậy!”

“Mọi
người đều đến chơi đi!”

Tôi bất
đắc dĩ chống trán, những người đó ồn ào hoàn toàn không đếm xỉa gì đến sự kháng
nghị của tôi.

Vì thế,
một vỏ chai rượu nhanh chóng được đặt lên giữa bàn. Mọi người lập tức xúm quanh.

Giang
Minh cười, nói: “Hắc hắc, luật chơi mọi người đều biết cả rồi, đầu chai chỉ vào
ai thì người đó được lựa chọn, tương ứng, người được đáy chai hướng tới sẽ ra
yêu cầu. Nếu đối phương hoàn thành nhiệm vụ, thì người kia sẽ nhận trừng phạt.
Tất nhiên, nếu đối phương cố ý không thỏa hiệp, vậy thì đành phiền họ uống hết
chỗ này!” Dứt lời, Giang Minh chỉ vào 12 cốc bia đã được đặt sẵn một bên. “Một
lần uống hết đó nha!”

“Ây da,
Giang quản lí, anh thật chơi hiểm nga!”

“Ui,
người ta sợ rồi đó!”

“Làm
sao bây giờ, vấn đề gì cũng có thể hỏi sao?”

Trong
phòng lập tức ồn ào, không biết khi nào thì Giang Minh đã ngồi xuống vị trí đối
diện với tôi, ngay cạnh Đường Diệc Diễm, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

Tôi
nhếch môi, khuôn mặt không có chút hoà nhã.

“Thùng
thùng đông…” Chai rượu bắt đầu chuyển động mỗi lúc một nhanh trên mặt bàn gỗ

trơn nhẵn, mỗi người dường như đều ngừng thở, trơ mắt nhìn chai rượu xoay chậm
dần, rồi dừng ở…

“A, làm
sao bây giờ!” Đầu chai chỉ thẳng vào Tiểu Trương- trợ lý của chúng tôi, một cô
gái hay thẹn thùng. Chiếc kính to bản được đặt ngay ngắn trên sống mũi, che đi
hơn một nửa khuôn mặt. Mà đầu còn lại hướng vào đồng nghiệp Tiểu Lí. Cậu ta đã
xoa xoa tay: “Tiểu Trương, xin lỗi nha, cô chọn cái gì đây?”

“Đại...
Đại mạo hiểm!”

“Được,
nếu vậy thì mời cô đi đến quầy bar bên ngoài, tiến về chỗ có vị khách nam tính
nhất đang ngồi ở đó, mang số điện thoại của anh ta về đây, nhớ là phải chuẩn
nha!”

“A,
Tiểu Lí, anh thật nham hiểm!”

“Đúng
vậy, chơi ác quá đi!”

Các cô
gái đều bênh vực kẻ yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Trương đã biến thành đỏ
bừng.

“Đâu
có, như vậy mới kích thích chứ!”

“Đúng
rồi, đổi lại là các cô, các cô còn không phải cũng như vậy!”

Nam nữ lập tức chia làm hai phái, khẩu chiến lẫn nhau.

“Tôi...
Tôi đi!” Tiểu Trương ngượng ngùng đẩy gọng kính lên, đứng dậy!

Một lúc
lâu sau cô ấy mới trở lại, khuôn mặt lại càng đỏ hơn, đưa ra một tờ giấy. “Anh
ta đưa cho tôi này!”

“Yeah!”
Các cô gái đã nhao nhao đưa bia đến.“Tiểu Lí, phạt rượu!”

Tiểu Lí
bĩu môi, sảng khoái ngửa đầu uống cạn.

Lượt
tiếp theo lại bắt đầu!

“Chọn
cái gì đây?”

“Nói

thật!”

“Được,
một tuần cậu có mấy lần cao trào hả?”



Không
khí càng ngày càng náo nhiệt, sự câu nệ lúc mới đầu đã không còn sót lại chút
gì. Mọi người cũng dần trở nên không kiêng nể ai.

Trương
Tuyết Ngưng bị buộc phải uống rượu giao môi cùng một đồng nghiệp nam. Đường
Diệc Diễm nói thế nào cũng là quản lí, cho nên đến phiên hắn, mọi người cũng
chỉ lấy lệ, yêu cầu hắn nhảy một bài với một đồng nghiệp nữ.

Lại
thêm mấy lượt chơi nữa trôi qua, thần may mắn có vẻ như vẫn mỉm cười với tôi.
Nhìn trong mắt Giang Minh chợt loé ra một tia giảo hoạt, tôi chỉ có thể cầu
nguyện trò chơi ma quái này mau chóng chấm dứt!

“Tạp!”
Ngay khi đầu chai thẳng tắp hướng tới trước mặt tôi, tôi biết là lời cầu nguyện
của mình đã trở nên vô dụng. Giang Minh hướng về phía tôi, nhẹ nhàng nhấc ly
rượu trong tay lên, kính tôi, sau đó ngửa đầu uống cạn, hắn nuốt xuống, đá lông
nheo trêu tức tôi, gian kế hiện rõ mồn một trên khuôn mặt: “Diệp tiểu thư, chọn
cái gì đây?”

“Đại
mạo hiểm!” So với việc bị làm khó bởi mấy câu hỏi của cậu ta, tôi nghĩ vẫn nên
lựa chọn làm mấy việc kia, uống chén rượu giao môi, khiêu vũ đại khái một chút,
tôi không muốn để cậu ta thể hiện trình độ võ mồm cực nhanh!

Nhưng
khoé miệng Giang Minh lại cong lên, làm tôi cảm giác như mình bị đi guốc trong
bụng!

“Nếu
Diệp Sương Phi tiểu đã có đảm lượng như thế, vậy thì hãy lựa chọn… hôn tôi hoặc
là Đường quản lí, lưỡi hôn nha!”

Quả
nhiên!

Lời nói
của Giang Minh tựa như một trái bom phát nổ, trong phòng bỗng chốc yên tĩnh
lại, tất cả mọi ánh mắt đều nhắm tới tôi.

Xú tiểu
tử! Tôi phẫn hận trừng mắt nhìn cậu ta, siết chặt tay lại. Đường Diệc Diễm lại
thản nhiên tựa lưng vào sô pha, nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, ung dung nhìn
tôi.

Một bên
là Trương Tuyết Ngưng với sắc mặt xanh mét.

“Nghĩ
xong rồi chứ? Diệp tiểu thư!” Giang Minh hai tay ôm ngực, biểu tình tựa như mỏi
mắt mong chờ!

“Thật
sự là rất khó chọn, đều...”

Bắt đầu
có những tiếng nói nhỏ sợ hãi. Tôi đứng phắt dậy, quyết định lựa chọn.

“Bành”
Mười hai cốc bia nặng nề đặt trên mặt bàn, tôi lưu loát nhấc lên một cốc, ngửa

đầu, từ từ uống…

Bốn
phía vang lên những tiếng than khiếp sợ, tôi từng cốc từng cốc một uống cạn,
nhìn Giang Minh trong mắt có kinh ngạc, còn cả ánh mắt phức tạp của Đường Diệc
Diễm. Tôi khép mắt lại, càng dùng sức để uống!

Giang
Minh, cậu muốn làm khó tôi phải không? Không có cửa đâu!

Mọi thứ
trước mắt bắt đầu nghiêng ngả, ý thức cũng dần mơ hồ. Dòng bia đang nuốt xuống
dường như dần chuyển động ngược lại, khóe miệng cũng đã tràn ra một ít.

“Ba”
Tôi lại buông xuống một chiếc cốc rỗng nữa, lau quệt khóe miệng, nhíu mi, đang
định tiếp tục cầm lấy một cốc bia khác thì tay lập tức bị đè lại. Trước mắt,
Giang Minh dùng vẻ mặt chật vật nhìn tôi, hắn thở dài, yên lặng tiếp nhận cốc
bia trong tay tôi, ngửa đầu uống cạn.

Mọi
người đều tròn mắt nhìn hắn thay tôi uống hết số bia còn lại. Ai cũng không nói
được tiếng nào.

“Tôi...
đi trước!” Cảm giác khó chịu trong dạ dày làm tôi thấy không khoẻ, loạng choạng
chen qua đám người, đi ra ngoài. Tôi mất thăng bằng lảo đảo bước về phía trước,
bỗng có người tay mắt lanh lẹ đỡ lấy thân mình đang trượt xuống của tôi, ôm vào
trong ngực.

Diệc
Diễm, tôi nhìn đôi mắt màu nâu thẫm kia, ánh sáng trong đó khẽ lóe ra, lưu
chuyển, vòng tay đang ôm tôi của anh bỗng buộc chặt thêm một chút, hơi thở nặng
nề phất trên cổ tôi. Diệc Diễm, Diệc Diễm… nỗi chua xót trong lòng từng chút
một lan tràn, tôi si ngốc cười, muốn nâng tay lên ôm anh, nhưng thân mình lại bị
một lực khác kéo lại. Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Giang Minh: “Đường
quản lí, tôi sẽ đưa thư kí của tôi về, không nhọc anh lo lắng!”

Bàn tay
đang đặt trên lưng tôi nhanh chóng siết lại, sau đó suy sụp buông ra. Tôi bị
Giang Minh mạnh mẽ ôm vào trong lòng, hắn đỡ lấy tôi, nghiêng ngả lảo đảo bước
ra quán bar.

Gió đêm
hỗn loạn mơn trớn hai má tôi, dạ dày lại cuộn lên, tôi đẩy Giang Minh ra, vịn
vào tường nôn khan.

Nước
mắt tràn ra khỏi khoé mắt.


người nào đó ở phía sau nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi, hắn thở dài: “Tội gì đâu,
tội gì phải như vậy, Duyệt Duyệt!”

Buông
tay, Đường Diệc Diễm cuối cùng vẫn buông tay tôi ra, vì không thương cho nên
không cần!

Tôi
thống khổ dựa vào tường, né tránh ánh mắt của Giang Minh, nghiêng đầu, khóc
rống!

Diệc
Diễm, anh vẫn là buông em ra!

Buông
tay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận