Cấm Tình

Chờ tôi
mặt đỏ tim đập rời khỏi khách sạn đã là một giờ sau đó. Khoé miệng Đường Diệc
Diễm cong lên cười thỏa mãn, ôm tôi, thích ý đi trên đường.

“Đợi
điện thoại của anh, cẩn thận một chút!” Đường Diệc Diễm thay tôi ngăn một chiếc
xe taxi, lo lắng dặn dò thêm lần nữa.

Tôi gật
đầu nhìn anh, do dự cắn môi. Một lát sau, tôi khẽ kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên
má anh. “Anh... cũng vậy!”

Mặt tôi
đỏ bừng.

Đường
Diệc Diễm sửng sốt, cười cười, nhân lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, anh kéo tôi
lại, trằn trọc hôn sâu, bàn tay đặt sau lưng tôi khẽ vuốt, lát sau, anh mới
buông ra, trêu tức cười. “Đây mới gọi là hôn!”

Tôi ưm
một tiếng, đánh nhẹ lên bờ vai của anh, thoáng nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của
người lái xe.

Tôi hờn
dỗi trừng mắt nhìn anh, ý cười trên mặt Đường Diệc Diễm lại càng thêm sâu sắc,
anh đắc ý mở cửa xe. “Chờ điện thoại của anh!”

Tôi gật
đầu, ngồi vào trong xe, lưu luyến nhìn anh.

Diệc
Diễm!

Xe chậm
rãi dừng bên ngoài Giang Trạch. Tôi nắm chặt chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út,
hít một hơi thật sâu, đẩy cửa xe bước xuống.

“Diệp
tiểu thư!” Quản gia mở cửa, quái dị liếc tôi một cái. “Lão gia... đang chờ cô ở
thư phòng!”

Tôi gật
đầu, đi theo quản gia tiến về phía thư phòng.

Ở góc
hành lang, tôi thoáng nhìn thấy vách tường vỗn dĩ có treo một bức tranh nổi
tiếng, mà nay đã biến mất trống trơn, mặt trên còn lưu lại vài dấu vết đỏ thẫm,
như là... máu? Tôi nghi hoặc nhìn về phía quản gia, dùng ánh mắt hỏi ông ấy.
Quản gia chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt chứa đựng sự ưu sầu khôn kể,
tiếp tục đi phía trước tôi, không nói lời nào!

Đến cửa
thư phòng, quản gia nhẹ nhàng gõ gõ mấy tiếng, sau khi nhận được sự cho phép,
ông ta mới cung kính xoay nắm cửa, hướng về phía tôi làm tư thế “xin mời”. Tôi
gật đầu, bước vào trong!

Tôi âm
thầm tiếp thêm hơi cho bản thân, thong dong đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã
thấy được bóng người đang ngồi trên ghế kia.

Một lão
nhân uy nghiêm, ba năm trôi qua tựa hồ không thể lưu lại trên mặt ông ta bất cứ
dấu vết nào. Vẫn phong thái nghiêm nghị như ba năm trước, khi tôi lần đầu tiên
nhìn thấy ông ấy, bởi vì rất ít khi cười mà khóe miệng cũng chỉ có vài nếp

nhăn nhợt nhạt.

Trên
thái dương của ông ấy dường như có một vết sẹo khá mờ kéo dài từ đỉnh đầu đến
gần tai phải. Nghe nói, đó là vết thương của một thời tuổi trẻ ông ấy dốc sức
dựng nghiệp lớn. Tập đoàn Giang Nguyên đời trước là một hắc bang, mà Giang lão
gia tử lập nên từ vị trí nhỏ nhất, một đường chém giết cho đến bây giờ.

Giang
Minh lại là con trai độc nhất mà ông ấy sinh được khi tuổi đã gần bốn mươi.

“Lão
gia tử!” Tôi trấn tĩnh đứng trước mặt ông ấy, đối diện với ánh mắt đang nghiền
ngẫm kia.

“Tiểu
Diệp, cô đã có quyết định?” Lão gia tử đi thẳng vào vấn đề hỏi tôi, hẳn là ông
ấy đã biết được tất cả. “Cô định cùng với người kia ở cùng một chỗ, rời khỏi
tập đoàn Giang Nguyên?”

Tôi gật
đầu. “Tôi... không muốn lại bỏ lỡ!” Đời người ngắn ngủn mấy chục năm, đâu có bao
nhiêu năm tháng để bỏ phí, tôi và Đường Diệc Diễm đã lãng phí rất nhiều thời
gian để oán hận, ngờ vực vô căn cứ. Tôi không muốn tiếp tục tiêu hao dần, lại
càng không muốn mang theo tiếc nuối suốt cuộc đời.

Chỉ cần
vẫn còn sống, tôi đều phải đứng bên người Đường Diệc Diễm, không thể rời đi!

“Ta vẫn
luôn coi trọng cô! Ba năm trước đây, vì Giang Minh mà cô đã dũng cảm nhận sự
khiêu chiến của ta. Lúc đó ta đã nghĩ, có lẽ bên người Giang Minh có một người
phụ nữ như vậy cũng rất tốt!”

Tôi
ngẩn ra. “Nhưng tôi so với Giang Minh...” Khi đó Giang Minh mới mười lăm tuổi,
ông ấy đã nghĩ đến việc này? Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!

“Lớn
tuổi hơn thì thế nào?” Dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của tôi, lão gia tử tiếp tục
nói: “Chỉ có thích hợp hoặc không thích hợp, không có những thứ khác! Giang
Minh thích cô, cô cũng biết đúng không!”

Tôi co
quắp cúi đầu. “Lão gia tử, ông nói đúng, nhưng tôi không thích hợp với Giang
Minh!” Tôi không yêu cậu ta!

“Tiểu
Diệp, ta nghĩ Giang Minh đã sớm học tốt việc che giấu, che giấu dã tâm, dục
vọng của mình, không phạm phải sai lầm giống như mẹ nó. Nhưng đêm qua, nó nói
cho ta biết, nó sẽ không từ thủ đoạn để cướp lấy vị trí này của ta, tất cả...
là vì muốn đoạt lại cô…”

Tôi
khiếp sợ ngẩng đầu, trừng lớn mắt. “Giang Minh… hắn!”

“Cô
biết không?”

Tôi lắp
bắp kinh hãi.

“Vốn dĩ
ta còn tưởng rằng, ít nhất nó có thể vững vàng chờ cho đến khi ta già, khi ta
không thể phản kháng được nữa. Suốt mấy năm qua nó ẩn nhẫn không phải đều là vì

như vậy hay sao? Nhưng vì cô, nó dám tuyên chiến với ta!” Trong mắt lão gia tử
chẳng những không có phẫn nộ, ngược lại là kinh hỉ!

“Lão
gia tử…”

“Tiểu
Diệp, cô rất thông minh! Ta nghĩ cô vẫn luôn hiểu được, Giang Minh là con trai
độc nhất của ta, cho dù mẹ nó có làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đến thế nào,
cho dù ta để cho hai mẹ con nó lưu lạc bên ngoài suốt mấy năm trời, nhưng cuối
cùng, ta vẫn không thể nào mặc kệ giọt máu duy nhất của Giang gia. Cho nên, năm
đó cô mới có thể đánh cược tất cả đi trợ giúp nó, đúng không?”

“Dù
rằng đến cuối cùng cô cũng chỉ là lợi dụng nó, lợi dụng nó để hoàn thành công
cuộc trả thù của cô!”

Thân
mình tôi run lên. Thì ra, thì ra lão gia tử đều biết hết, ông ấy cái gì cũng
biết, biết ý định trả thù của tôi, biết Giang Minh giả vờ phục tùng, biết năm
đó chúng tôi làm tất cả đều là vì có thể trở lại Giang gia, đoạt lại hết thảy!

Nhưng
tại sao, tại sao ông ấy rõ ràng đã biết tất cả mà vẫn còn muốn bị rơi vào cạm
bẫy?

“Giang
Minh rất lỗ mãng, dục vọng gì cũng đều thể hiện ra bên ngoài, như vậy rất nguy hiểm!
Nó như thế căn bản không có năng lực bảo trụ cả cơ nghiệp mà ta vất vả cả đời
mới có được. Cho nên, ta muốn nó bước vào thế giới tàn nhẫn để tôi luyện, mẹ
Giang Minh chẳng qua cũng chỉ là một nước đi của ta. Muốn mưu đoạt gia sản của
ta đâu chỉ có một người phụ nữ như bà ấy, nhưng ta chỉ cho phép bà ấy sinh
Giang Minh cho ta. Bởi vì, bà ấy cũng giống như cô, bề ngoài tưởng như vô hại,
thực chất lại cất giấu một tâm địa khôn khéo. Đáng tiếc, cô không nên yêu một
người nào trước đó, như vậy chỉ biết hại bản thân cô, cũng có lẽ, kẻ cường giả
vốn không nên yêu người nào, như vậy sẽ chỉ khiến cho kẻ địch có cơ hội tính
kế!”

Trước
mắt, khuôn mặt của lão gia tử bỗng nhiên làm cho tôi nghĩ đến một người, Đường
Triết Lý.

Ông ấy
lúc này đây lại khiến cho tôi nghĩ đến Đường Triết Lý!

Cũng
đồng dạng tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết đối đãi với người thân của mình. Bất
đồng là, Giang lão gia tử chỉ dùng sự gian khổ đi tôi luyện Giang Minh, còn
Đường Triết Lý lại không chút lưu tình hủy diệt kẻ phản bội!

Nhưng kết
quả đều giống nhau, đều làm cho đối phương hận mình đến thấu xương!

Những
người lập nên một sự nghiệp cường đại như vậy, rốt cuộc suy nghĩ thế nào, chỉ
sợ, tôi vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu được!

“Nếu
vậy, Giang Minh đã trở nên lớn mạnh như trong dự đoán của ngài rồi sao?” Mấy
năm qua, Giang Minh chứng tỏ với bên ngoài rằng cậu ta là một kẻ phong lưu, ăn
chơi trác táng. Tuy rằng, tôi mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi của cậu ta, nhưng

giống như ông ấy đã nói, Giang Minh có sao?

Lão gia
tử cười cười lại khiến lòng tôi càng thêm rối loạn.

“Tiểu
Diệp... Giang Minh sẽ còn vượt xa sự tưởng tượng của cô!”

Thân
thể của tôi giống như bị điện giật, lặng ngắt ở nơi nào, khó có thể tin nhìn
lão gia tử đang cười cười, kiểu cười đắc ý như vậy... có thứ gì đó chậm rãi
khuếch tán!

Ông ấy
dường như rất vừa lòng, vừa lòng với một Giang Minh do chính tay ông ấy “đúc”
ra?

“Lão
gia tử... Tôi đã quyết định rời khỏi đây, tôi rất cảm kích sự chiếu cố suốt ba
năm qua ngài dành cho tôi!” Tim đập hỗn loạn làm tôi không muốn ở trong căn
phòng này thêm một phút nào nữa. Nơi đây bỗng làm cho tôi cảm thấy sợ hãi, cảm
thấy xa lạ, tất cả mọi thứ tôi từng quen thuộc dường như trở nên không giống
thật, cả con người sống ở đây nữa!

Tôi
không thể nào trấn tĩnh được, chỉ muốn thoát đi!

“Tiểu
Diệp!” Lão gia tử đứng lên. “Ta già đi, ta sẽ buông tay để cho Giang Minh tiếp
quản tất cả, cho nên... cho dù nó xúc phạm tới cô, ta cũng không thể can thiệp
vào!”

Tay tôi
trở nên căng thẳng. Lão gia tử, ông đang ám chỉ điều gì? Rốt cuộc, còn có bao
nhiêu chuyện mà tôi không biết? Ba năm qua, lòng tôi vốn tràn đầy ý nghĩ đã nắm
trong tay hết thảy, đến tột cùng còn bị lợi dụng bao nhiêu nữa?

“Ra
ngoài đi!” Lão gia tử hướng về phía tôi xua tay, thở dài. “Sau này, có lẽ Giang
gia chúng ta sẽ thực xin lỗi cô!” Tôi cô đơn xoay người rời khỏi, tôi vẫn không
thể từ trong nỗi khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, tất cả đều rối loạn. Hậu quả
tôi căn bản không thể tưởng tượng được, lão gia tử vẫn biết hết, biết tất cả,
ông ấy cũng đoán trước được cả chuyện tương lai. Chỉ có điều, tôi vẫn tưởng
mình là chúa tể, thế mà lại bị đùa bỡn trong tay người khác đến là buồn cười.
Suốt ba năm, quân cờ thực sự… là tôi sao?

Tôi
thống khổ nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra. Cách đó không xa, phía cuối hành lang,
Giang Minh đang lẳng lặng đứng đó.

Thân
mình tôi cứng đờ, lăng lăng chôn chân một chỗ, quên cả hô hấp.

“Tiểu
Diệp, Giang Minh sẽ còn vượt xa sự tưởng tượng của cô!”

Rốt
cuộc, rốt cuộc ông ấy muốn ám chỉ điều gì? Là điều gì?

Chúng
tôi đối diện thật lâu, ánh mắt cùng giằng co giữa không trung.

Trước
mắt, Giang Minh lại xa lạ đến như vậy, làm cho tôi sợ hãi!

Nhưng
tôi không thể khiếp đảm. Đã xong, tất cả đã kết thúc! Bây giờ tôi chỉ cần rời
khỏi nơi này, mọi thứ sẽ hoàn toàn chấm dứt. Điều tôi muốn làm chính là rời đi,
không còn bất cứ sự liên quan nào đến tập đoàn Giang Nguyên!

Ba năm
trước đây, tôi tự cho là mình thông minh, nhưng tất cả đều không phải!

Tôi
siết chặt tay lại, cưỡng chế sự sợ hãi trong lòng, từng bước một tiến về phía

trước, hướng tới chỗ Giang Minh đang đứng, không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu
ta.

“Chị
muốn như thế nào mới bằng lòng từ bỏ?” Ngay tại thời điểm tôi lướt qua người
cậu ta, tôi rốt cuộc cũng nghe được một giọng nói âm trầm, lạnh lùng.

Tôi
dừng chân lại, không hề xoay người, nhìn chằm chằm phía trước.

“Chị
muốn như thế nào mới bằng lòng từ bỏ? Đả thương Đường Diệc Diễm, hay là huỷ
hoại chị?”

Tôi run
run quay đầu lại, nhìn đôi ngươi đầy âm hàn của Giang Minh. Chàng trai trước
mắt tôi đây vẫn là Giang Minh sao? Chỉ trong một đêm, hắn đã trở nên xa lạ như
vậy sao? Hay là, đây mới là con người thật của hắn!

“Tôi đã
cho chị rất nhiều cơ hội? Tại sao lại không biết quý trọng, tại sao còn muốn
nhảy xuống?”

Tôi túm
chặt vạt áo, cắn răng, nhìn về phía trước. “Giang Minh! Lần này, cho dù chết,
tôi cũng tuyệt đối không buông tay!”

Dứt
lời, tôi cất bước rời đi, tôi muốn thoát khỏi nơi này!

“Diệp
Sương Phi, chị sẽ hối hận! Chị nhất định sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm
nay!” Giọng nói của Giang Minh chợt vang lên giữa không gian trống trải. Tôi
không hề quay đầu, chỉ có thể bước đi nhanh hơn, đầy kinh hãi!

“Bởi
vì… tôi sẽ không từ thủ đoạn hủy hoại chị!”

Không!

Tôi
liều mạng bước đi, cuối cùng, tôi bắt đầu chạy. Tôi vĩnh viễn không thể quên
cái nhìn thoáng qua kia, khuôn mặt của Giang Minh…trừ bỏ hận còn có không cam
lòng!

Ngồi
vào trong xe taxi, nhìn Giang Trạch chậm rãi khuất dần về phía sau, sự khủng
hoàng trong lòng tôi vẫn không tiêu trừ. Tôi nắm chặt tay, trong lòng bàn tay
lại thấm ướt mồ hôi.

Di động
bỗng nhiên vang lên làm tôi giật mình. Lái xe nhìn kính chiếu hậu quái dị liếc
tôi một cái.

Tôi rút
di động ra, là Diệc Diễm!

Tôi run
run nhấn phím nghe. Đầu dây bên kia, giọng nói của Đường Diệc Diễm làm cho trái
tim đang đập điên loạn của tôi bắt đầu bình phục.

“Duyệt
Duyệt, em ở chỗ nào? Anh tới đón em!” Tâm trạng anh dường như rất tốt, ngữ khí
cũng nhẹ nhàng hẳn.

Tôi
nhìn ra phía ngoài xe, vừa lúc lướt qua quảng trường của thành phố. “Em ở quảng
trường phía nam!”

“Em
đứng ở cửa chính chờ anh, anh lập tức đến!” Tôi nghe được đầu bên kia truyền
đến tiếng mở cửa xe, bèn gật đầu nói: “Được!”

“Bác
tài, phiền bác dừng trước quảng trường!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận