Cấm Tình

Mỗi một
ngày qua đi, hạnh phúc và ngọt ngào đều tràn đầy lồng ngực, bởi vì chồng và con
chính là toàn bộ thế giới của tôi. Tôi dường như đã quên đi những nguy hiểm
xung quanh mình. Có đôi khi tôi thậm chí còn tưởng rằng, có phải mọi thứ trước
kia đều là hư ảo, tất cả mọi áp lực khó khăn so với hiện thực ngọt ngào lúc
này, dù có chịu khổ thêm nữa cũng vẫn đáng giá. Thực ra, sau khi Việt Phong
mất, tôi đã từng mong muốn được gặp lại anh trong mộng, nhưng một lần cũng
không thể, vậy mà khi sinh mệnh đang trong giờ khắc nguy cấp nhất, tôi đã gặp
được anh.

“Nhất
định phải hạnh phúc! Quên đi thù hận!” Tôi thật sự nên quên sao? Đường Tỉ Lễ
thật sự có thể làm cho cô giáo hạnh phúc sao?

Lễ đầy
tháng của con không tổ chức phô trương, chỉ có một vài người thân thích của
Đường gia đến, ba mẹ cũng gọi điện thoại về, mọi người vây quanh bàn ăn cùng
nhau dùng cơm. Tôi nghĩ, không phải do lời tôi nói, đồng thời gặp nhau như vậy
đối với đám người kia chính là cỡ nào bất khả tư nghị. Tôi nhớ rõ Đường Diệc
Diễm đã từng giúp tôi hình dung được quan hệ của người Đường gia, không có thân
nhân, chỉ có đồng minh hoặc kẻ thù. Có lẽ, trong số họ vẫn còn có người đối với
Đường thị như hổ rình mồi, cũng có người vẫn đang nghĩ cách gài bẫy kẻ khác,
nhưng... người một nhà, không phải nên ngồi cùng nhau ăn bữa cơm sao? Không
biết có phải bởi vì kết hôn sinh con hay không, mà rất nhiều chuyện trước kia
tôi cũng không muốn tiếp tục so đo. Thậm chí là Giang Minh, người mà tôi vẫn
không muốn đề cập đến, nếu gặp lại hắn, tôi còn thù hận, còn oán trách sao? Tôi
cũng không biết!

Có lẽ
là đã trải qua một hồi sinh tử, nhìn con đang an ổn ngủ trong lòng mình, sự oán
hận trong lòng lập tức bình tĩnh lại. Nếu mất đi tất cả, cho dù đứng ở chỗ cao
nhất trên thế gian này, lại chiếm được cái gì đâu?

Ôm
Đường Tinh Vũ từ hoa viên trở về, vừa vặn đụng phải một người. Tôi ngẩng đầu,
là Đường Tỉ Lễ, vẻ mặt hắn đầy bối rối, thần sắc khẩn trương liếc tôi một cái,
phức tạp nhìn thoáng qua, sau đó vội vàng tiêu sái rời đi.

Hắn như
thế nào lại có vẻ mặt này? Lúc mới đến, tôi nhớ rõ hắn vẫn còn cười khanh
khách.

Ngay
sau đó, tôi nhìn thấy Đường Diệc Diễm đi ra từ chỗ tối, trong nháy mắt, tôi
dường như đã nhìn thấy điều gì đó trên mặt anh, nhưng cũng chỉ là trong nháy
mắt, anh đã cười cười đi đến bên cạnh tôi, nhẹ tay giúp tôi lau mồ hôi trên
trán. “Bà xã, mệt chết rồi phải không!”

Tôi lắc
đầu, trong lòng không hiểu sao lại tồn tại một trận gấp gáp, cảm giác bất an.
“Anh vừa nói gì với cậu thế?”

“Ừm!”
Đường Diệc Diễm lần đầu tiên chủ động ôm con từ trong lòng tôi, bởi vì tôi thật
sự có chút mệt mỏi. Tiểu tử này cũng không nhẹ.“Ông ấy nói với anh, có khả năng
sẽ ly hôn với mợ!”

Ly hôn?
Vì cô giáo sao? Nhưng nhìn bộ dáng không chút quan tâm của Đường Diệc Diễm,
trực giác của tôi cho rằng sự việc không hề đơn giản như vậy.“Diệc Diễm...
Em...”

“Duyệt
Duyệt... Vào trong thôi! Nơi này gió lớn!” Không để tôi nói hết, Đường Diệc
Diễm bèn ngắt lời, kéo tay tôi đi về phía phòng khách, hiển nhiên là không muốn
tiếp tục đề tài này. Tôi thở dài, cũng không hỏi lại. Đường Diệc Diễm không

nói, ai có thể cưỡng cầu anh đây, có điều... hy vọng cảm giác bất an trong lòng
chỉ là ảo giác. Tôi không muốn cuộc sống hạnh phúc bỗng nhiên biến mất, không
muốn!

Tôi
nghĩ trực giác của tôi vẫn là đúng. Từ hôm đó về sau, tôi rõ ràng cảm giác được
đã xảy ra chuyện gì đó, loại cảm giác này tựa như đang đặt gánh nặng trong
lòng, làm cho người ta không thở nổi.

Có một
ngày, tôi nhận được điện thoại của cô giáo, vội vàng chạy tới điểm hẹn, cô giáo
đã sớm ở quán cà phê đợi tôi.

“Cô
giáo?” Tôi nhìn nhìn, phát hiện tinh thần của cô có vẻ cũng không tệ mới ngồi
xuống. “Cô giáo, hôm nay cô tìm em là...” Điềm xấu dự cảm bao phủ trong đầu
tôi.

“Không
lâu nữa cô sẽ rời khỏi nơi này...” Cô giáo như muốn nói lại thôi, liếc tôi một
cái, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng, trên mặt khó nén vui sướng.

Vui
sướng?

“Tiểu
Phi, cô phải rời khỏi thành phố này, cùng với anh ấy!” Cô giáo nắm chiếc cốc,
ngón tay khẽ giật giật. “Vốn dĩ cô tưởng rằng cứ tiếp tục như vậy, nhưng anh ấy
lại nói với cô nguyện ý từ bỏ tất cả, từ bỏ công ty, cùng cô rời đi!” Bao gồm
cả ly hôn? Đây là sự thật? Hay là một âm mưu khác của Đường Tỉ Lễ?

Tôi lo
lắng nhíu mi. Biểu tình của cô giáo lại tràn đầy hạnh phúc viên mãn, làm cho
người ta không đành lòng đánh nát giấc mộng đẹp của cô. Nhưng cô ơi, cô có biết
không? Hắn là hung thủ đã hại chết Việt Phong! Em biết phải xoá bỏ như thế nào
đây?

“Tiểu
Diệp, quên đi thù hận, quên đi tất cả!”

Trong
đầu chợt vang lên một giọng nói mơ hồ. Đây là thật sao? Việt Phong, là anh sao?
Là anh đang bảo em quên sao? Buông tha cho Đường Tỉ Lễ, thành toàn cho hạnh
phúc của cô giáo?

“Tiểu Phi!
Tỉ Lễ đã nói cho cô biết, em và anh ấy từng có một chút khúc mắc, nếu thật là
như vậy, cô hy vọng em có thể tha thứ cho anh ấy, bởi vì Việt Phong... Cô thật
sự coi em như cháu gái của mình, cho nên...”

Một
chút? Buồn cười, giết chết Việt Phong, bóp chết một sinh mệnh tuổi trẻ, vây mà
còn gọi là một chút? Ân oán giữa chúng tôi đâu chỉ có chút ít. Cô giáo, cô chân
thành như vậy, em sao có thể để cô mang trên mình sự đau xót và áy náy giống
như em!

Tôi
muốn nói rồi lại thôi. Mấy lần muốn kể rõ cho cô giáo tình hình thực tế, nhưng
vẫn nói không nên lời. Cuối cùng, bằng nụ cười hạnh phúc của cô giáo, tôi thỏa
hiệp, buông tha tất cả, vĩnh viễn... vĩnh viễn chôn giấu trong lòng!

“Em
hiểu... Cô giáo, chỉ cần cô được hạnh phúc, cái gì... cái gì... cũng có thể...
buông!” Tôi gần như phải siết chặt hai tay khi nói những lời này. Cô giáo, cô
có được hạnh phúc, em cái gì cũng có thể buông, bao gồm cả mối thù của Việt

Phong, cho nên cô hãy cố gắng quý trọng niềm hạnh phúc này!

Đây là
tâm nguyện của em, cũng là lời chúc phúc của Việt Phong!

Cứ như
vậy đi!

oOo

Không
biết vì cái gì, bỗng nhiên thấy rất nhớ ông xã. Sau khi từ biệt cô giáo, tôi
không quay về nhà mà trực tiếp đi tới Đường thị, cũng không hề gọi điện thoại
báo trước cho Diệc Diễm, muốn dành cho anh một sự ngạc nhiên.

“Tổng
tài phu nhân!” Tiến vào đại sảnh, tất cả nhân viên đều cung kính chào tôi, hiện
tại đã muốn là xưa đâu bằng nay, được đãi ngộ cũng hiển nhiên trở nên khác
trước. Chính là vẫn cảm thấy không được tự nhiên, tôi luôn không thích cảm giác
cao cao tại thượng, cho dù bây giờ tôi đã gả cho một người đàn ông xuất sắc như
thế!

“Tổng
tài phu nhân, cô muốn đi tìm Đường tổng sao? Đường tổng vừa mới đi ra bãi đỗ
xe!” Một cô gái tỏ ra thông minh hảo tâm nhắc nhở tôi.

Đi ra
ngoài? Có việc sao? Tôi cảm kích khẽ cúi đầu với cô ấy, định đi ra bãi đỗ xe
xem thế nào. Có lẽ anh cũng đang chuẩn bị về nhà. Tôi vừa đi vừa lấy điện thoại
di động ra, cúi đầu xem giờ hiển thị trên màn hình, không hề chú ý tới người
đang đi tới. Anh ta dường như đang vội nên cũng không để ý tới tôi, hai người
chúng tôi vô tình đụng phải nhau!

“Thực
xin lỗi!” Tôi lên tiếng, xoay người nhặt di động rơi trên nền đất. Ngẩng đầu,
lại bởi vì người đang đứng trước mặt mà ngây ngẩn cả người!


hắn... Là hắn! Vết sẹo xấu xí trên khóe mắt kia tôi vĩnh viễn cũng không quên
được, đây là kẻ đã từng tuyên bố muốn đẩy tôi vào chỗ chết, là hung thủ giết
Việt Phong!

Hắn
dường như cũng đã nhận ra tôi, mắt phút chốc trợn lên, khi tôi còn chưa kịp
phản ứng, nhoáng một cái hắn đã kinh hoảng bỏ chạy!

Hung
thủ, hung thủ! Tôi muốn hét lên thật to, sao hắn lại ở trong này, sao hắn lại
xuất hiện vào thời điểm này? Tôi không nghĩ mình không thể đuổi theo hắn được,
càng không nghĩ đến việc sức lực của chúng tôi cách nhau quá xa, trong đầu chỉ
có một ý niệm duy nhất, bắt lấy hắn, bắt lấy hắn!

Nhưng
khi hắn thấy tôi đuổi theo lại chạy trốn nhanh hơn, thể lực tôi chống đỡ hết
nổi, còn chưa kịp đuổi tới tiền sảnh của Đường thị đã thở hổn hển, hô hấp dồn
dập. Tôi ngừng lại, há miệng thở dốc, cổ họng quay cuồng, cảm giác nóng nực,
trơ mắt nhìn bóng dáng hắn lẩn tiến vào một ngõ nhỏ, biến mất không thấy tăm
hơi.

Không!
Đáng giận!


“Bà
xã!” Một chiếc xe đỗ lại ngay bên cạnh tôi, Đường Diệc Diễm từ trên xe bước
xuống, lo lắng đỡ lấy thân mình lung lay như sắp đổ của tôi.

“Diệc
Diễm!” Tôi bổ nhào vào lòng anh khóc rống. Tôi đã nhìn thấy hung thủ giết chết
Việt Phong, hắn vẫn sống, sống đến tự do tự tại, hắn không hề gặp phải báo ứng!

Tôi cố
nén khóc, gắt gao ôm lấy Đường Diệc Diễm. Vì cái gì, vì cái gì lại đụng phải
hắn?

Việt
Phong, Việt Phong, em rốt cuộc nên làm như thế nào đây?

“Sao
không nói tiếng nào lại bỏ chạy đến đây?” Đường Diệc Diễm đỡ tôi ngồi vào trong
xe, cài dây an toàn cho tôi.“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, bà xã?”

Nhìn
ánh mắt lo lắng của Đường Diệc Diễm, tôi khẽ nhíu mày, người đàn ông kia...
chẳng lẽ Đường Tỉ Lễ định mưu toan chuyện gì bất lợi cho Diệc Diễm?

“Diệc
Diễm, lần trước anh nói cậu và mợ ly hôn là thật sao?” Đường Tỉ Lễ nói phải rời
khỏi đây là thật, hay là lấy lui vì tiến?

“Ừm,
đại khái là thế!” Đường Diệc Diễm chuyển mắt, phát động xe, chạy vào đường
chính. “Hình như rất ầm ĩ!”

“Vậy...
anh có nghe cậu nói sẽ rời khỏi nơi này không?”

“Rời
đi? Thế thì chưa từng nghe!” Đường Diệc Diễm liếc mắt nhìn tôi một cái: “Em...
biết gì đó sao?”

“Em...”
Tôi không biết có nên nói hay không, nếu bây giờ nói ra, Diệc Diễm sẽ nghĩ thế
nào chứ! Anh sẽ trả thù Đường Tỉ Lễ ra sao, tính cách của Diệc Diễm có thù tất
báo, nhất định sẽ... như vậy cô giáo...

“Linh…”
Ngay lúc tôi đang do dự, di động Đường Diệc Diễm bỗng nhiên vang lên.

Nhận
điện thoại, sắc mặt Đường Diệc Diễm có chút khó coi, lo lắng liếc tôi một cái,
tôi khẩn trương nhìn anh, đã xảy ra chuyện gì sao? Dự cảm không tốt!

“Em
không mở di động sao? Đường Tinh Vũ không khoẻ, phát sốt rồi!” Ngắt điện thoại,
Đường Diệc Diễm quay đầu nói với tôi.

Cái gì?
Tôi hoảng hốt, nhất định là máy hết pin. “Tinh vũ!” Con, con tôi!

“Diệc
Diễm, con...”Tôi gấp đến mức phát khóc, con còn nhỏ như vậy...

“Không
sao đâu!” Đường Diệc Diễm vừa vuốt tay tôi vừa tăng tốc. “ Đã gọi cho bác sĩ
riêng rồi!”

May là
con chỉ bị cảm nhẹ, bác sĩ đã đến khám, cấp đơn thuốc rồi ra về. Nhưng con vẫn
khóc nháo không thôi, lòng tôi cũng sắp nát, mắt thấy Tinh Vũ nháo khóc, thanh
âm đã trở nên khàn khàn.

“Tinh
Vũ, Tinh Vũ!” Tôi đau lòng ôm con, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, nước
mắt cũng rơi xuống.

Sao
uống thuốc rồi mà vẫn khóc dữ như vậy, con vẫn còn nhỏ, tại sao phải chịu bệnh
tật như thế này!


Tinh
Vũ!

“Duyệt
Duyệt!” Đường Diệc Diễm đi đến bên người tôi, ngăn trở thân mình đang lo âu của
tôi, anh ôm tôi, nhẹ giọng an ủi.

“Diệc
Diễm, tại sao Tinh Vũ vẫn còn khóc, không phải nói là không có việc gì sao? Con
vẫn đang khóc?” Tôi gắt gao ôm con, không chịu buông tay.

“Ngốc
ạ, con lập tức sẽ tốt thôi, đã uống thuốc rồi không phải sao?” Đường Diệc Diễm
đau lòng lau nước mắt giúp tôi, dỗ dành tôi buông con ra, đặt con nằm trên
chiếc giường nhỏ. Anh cùng tôi ngồi xuống một bên, tay ôm chặt tôi. Tôi tựa vào
lòng anh, lo âu nhìn con, vài lần nhịn không được lại muốn ôm lấy thằng bé
nhưng bị Đường Diệc Diễm ngăn trở.

“Yên
tâm, một lát nữa sẽ không sao rồi!”

Chúng
tôi canh giữ bên con, thằng bé lúc này dường như đã thật sự tốt hơn, tiếng khóc
cũng dần dần ngừng lại. Sau khi xác định con đã ngủ say, tôi mới nhẹ nhàng thở
ra, lại cố ý muốn canh giữ bên người Tinh Vũ, không chịu rời đi. Đường Diệc
Diễm đành bất đắc dĩ phải cùng tôi ngồi ở đó.

“Diệc
Diễm, con không có việc gì chứ?” Tôi vẫn không yên tâm hỏi lại, trong mắt lóe
ra lo lắng.

“Không
việc gì, em xem em kìa, mắt khóc đến sưng lên rồi!”

“Nhìn
em như bây giờ, anh thật sự hối hận đã để em sinh ra thằng nhóc kia! Em hơi
chút là rơi nước mắt vì nó!”

“Diệc
Diễm!”

“Anh
nói rồi, không muốn để em phải khóc, tiểu tử này lại luôn làm em rơi nước mắt!”

“Diệc
Diễm, cục cưng là con của anh!” Sao có thể nói như vậy chứ!

“Anh
đương nhiên biết, nhưng anh càng đau lòng em, vốn tưởng rằng có con trai em sẽ
vui vẻ, kết quả lại biến thành như vậy!”

“Diệc
Diễm!” Em biết anh yêu em hơn tất cả, hiện tại em rất hạnh phúc, thật sự hạnh
phúc, bởi vì có anh, có Tinh Vũ. Hai người đều chiếm cứ hết trái tim của em,
rốt cuộc dung không được ai khác. Nhưng mọi người đều như vậy, càng gần hạnh
phúc lại càng cảm thấy hư ảo, càng sợ hãi sẽ có biến hóa!

“Duyệt
Duyệt, anh làm tất cả đều là vì muốn em được vui vẻ!”

“Em
biết, Diệc Diễm, em biết!” Tôi dựa vào anh. Em rất vui vẻ, ở bên cạnh anh thật
sự rất vui vẻ!

“Đúng
rồi... Sau này ra ngoài nhất định phải gọi điện thoại cho anh, còn nữa, phải
bảo chú Lý đưa đi, đừng ra ngoài một mình, hứa với anh đi!” Đường Diệc Diễm
bỗng nhiên làm ra vẻ mặt nghiêm túc nói, biểu tình thực làm cho người ta bất
an.

Nhưng
sao... Tôi hoang mang ngẩng đầu, không rõ tại sao Đường Diệc Diễm bỗng nhiên
nói như vậy, nhưng nhìn ánh mắt anh lóe ra, rõ ràng là không muốn nói rõ nguyên
nhân. Tuy rằng khó hiểu, tôi vẫn gật gật đầu, không muốn làm cho anh lo lắng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận