Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trước khi đi, Đỗ Minh Trà nhịn không được khẽ hỏi Thẩm Hoài Dữ: “Anh khiến chị Khương qua đây tăng ca như vậy, có phải phạm pháp không?”
Đỗ Minh Trà cũng coi như là người đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình, lúc đầu đọc còn sẽ tự thay mình là nữ chính, sau đó khi Đỗ Minh Trà làm thêm trong kỳ nghỉ đông, lúc đọc tiểu thuyết ngôn tình lại không nhịn được thay mình thành nhân vật khác——
Ví dụ nói nửa đêm bị tổng tài gấp gáp gọi tỉnh, bác sĩ kéo thân thể mệt mỏi khám bệnh cho nữ chính, hay có thể là sẽ gặp phải lời đe dọa như kiểu “chỉ cần cô ấy bị đứt một sợi tóc thì tôi cũng phải cho ông chôn cùng”;
Ví dụ như tài xế vất vả lái xe đưa đón đi làm, cẩn thận nhẫn nhịn tổng tài và nữ chính ở đằng sau xe rung lắc, còn có khả năng bởi vì nghe thấy hai người bạch bạch mà bị tổng tài ghen đổi việc;
Lại ví dụ như trợ lý riêng chăm chỉ của tổng tài, đảm bảo mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây đều phải đang online, mua áo mưa, mua thuốc, mua đủ các loại đồ, lúc tổng tài và nữ chính giận dỗi nói không chừng còn phải chịu đựng một phần tức giận……
Người lao động thật khổ.
Người lao động làm việc cho kiểu tổng tài trên càng khổ hơn.
Thẩm Hoài Dữ nghe thấy Đỗ Minh Trà nhắc lại câu hỏi, do dự một chút, sửa lại: “Đầu tiên, cô Khương mỗi tuần có ba ngày nghỉ, anh không khấu trừ kỳ nghỉ của cô ta; thứ hai việc gì làm quá thời gian làm việc của cô ta đều sẽ tính là tăng ca, anh sẽ trả lương gấp đôi và bồi thường thêm bên ngoài; cuối cùng số lần cô ta tăng ca không nhiều, tiền lương mà cô ta nhận được cũng đủ để cô ta chấp nhận mấy chuyện nhỏ ngoài ý muốn này.”
Đỗ Minh Trà trầm ngâm ồ lên một tiếng, cô hỏi: “Lương của chị Khương khoảng bao nhiêu?”
Thẩm Hoài Dữ nói ra một con số.
Đỗ Minh Trà bị số lương này làm cho kinh ngạc: “Thẩm Tổng, anh có còn thiếu trợ lý không? Xem em thì thế nào?”
Thẩm Hoài Dữ bị biểu hiện khoa trương của cô chọc cười, xoa xoa tóc của cô: “Minh Trà, anh không phải là người không phân rõ việc công và việc tư.”
Đỗ Minh Trà đâm đầu vào lòng bàn tay anh, vừa đụng vào một cái thì nghe thấy ông cụ Đặng ho lên..
Ông đang đứng ở bên cạnh, ngón tay đang để trên môi.
“Khụ khụ khụ!!!”
Vừa khụ còn vừa nhìn cô.
Xoay người nhìn thấy ánh mắt của ông nội, Đỗ Minh Trà vừa mới quấn lấy cà vạt của Thẩm Hoài Dữ, kiễng chân, nhỏ giọng: “Anh yên tâm, buổi tối em tìm cơ hội lén ra ngoài gặp anh.”
-
Đỗ Minh Trà bị ông nội túm tay, một đường quay về ‘nhà’.
Vương Tuyết Huỳnh trong lòng ôm một con mèo, lạnh lùng đứng ở trên bục cao, bà ta chỉ nhỏ hơn ông cụ Đặng 5 tuổi nhưng được bảo dưỡng tốt, lại luôn không ngừng làm đủ các loại phẫu thuật thẩm mỹ, đến tuổi này rồi gần như không có vết nhăn, cho dù là có cũng sẽ lập tức liên hệ với bác sĩ làm phẫu thuật.
Dưới sự bảo dưỡng cường độ cao như vậy, khiến cho khuôn mặt của bà ta có cảm giác giả tạo, giống như hình nộm xinh đẹp tinh xảo.
Nhìn thấy Đỗ Minh Trà, bà ta mấp máy khóe môi, cũng không cười ra tiếng——Tiêm nhiều quá, các cơ trên mặt cũng cứng ngắc.
“Minh Trà đến rồi à” Vương Tuyết Huỳnh nói “Qua đây, thực sự là cô gái xinh đẹp, vừa đến, bà còn cho rằng là nhìn thấy Uyển Linh——Dáng vẻ của hai con thật sự giống nhau.”
Ai mà không biết, ông cụ Đặng không thích Đỗ Uyển Linh.
Đỗ Uyển Linh lại là mâu thuẫn lớn nhất giữa ông cụ Đặng và Đỗ Minh Trà.
Lúc này nhắc đến, Vương Tuyết Huỳnh cố ý khiến cho ông cụ Đặng nhớ lại sự khó chịu đối với Đỗ Uyển Linh.
Nhưng ông cụ Đặng lại không hề vì điều này mà dừng bước chân, ngược lại đáp lại một câu: “Minh Trà nhà chúng ta vốn dĩ đã xinh đẹp.”
Vương Tuyết Huỳnh chậm rãi cười: “Đúng vậy.”
Đỗ Minh Trà không nói nhiều với bà ta, chỉ lễ phép chào hỏi, lúc này mới đi theo vào phòng sách của ông cụ Đặng, kiên nhẫn nghe ông cụ ân cần răn dạy một lúc.
Đỗ Minh Trà vẫn không thích căn phòng to mà lại vắng vẻ này.
Tài sản nhiều đối với Đỗ Minh Trà mà nói không có tác dụng gì, trong nhận thức của cô, mấy thứ đồ này chỉ mang lại bi kịch cho cha mà thôi.
Có một số người giàu có bởi vì chút tiền mà lựa chọn kết hôn, kết hôn không có chút tình yêu gì, điều này đối với Đỗ Minh Trà mà nói, rõ ràng không cách nào chấp nhận nổi.
Vương Tuyết Huỳnh không lại lộ mặt nữa, nhưng đến tối, Đặng Biên Đức không biết nghe tiếng gió ở đâu mà đến, vẻ mặt giống như ông Phúc trong gói kẹo bơ cứng*, lộ ra không lạc quẻ.
(*)
Ông ta không biết chuyện của Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài dữ, chỉ thân thiết liên tục nhắc đến tình hình hiện tại của Thẩm Thiếu Hàn với Đỗ Minh Trà, khoác lác liên hồi: “Hiện tại Thiếu Hàn đã khác so với trước kia, trước đó không lâu còn cùng với cha nó ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đến Thẩm Tòng Uẩn cũng khen nó không ngớt…”
Đỗ Minh Trà cúi đầu, uhm một tiếng.
“Nó đã cắt đứt liên hệ với Biệt Vân Trà đó rồi, nghe nói Biệt Vân Trà không biết làm sao lại qua lại với Thẩm Khắc Băng…..chậc chậc chậc, đúng là người không thể nhìn vẻ bề ngoài” Đặng Biên Đức cố ý nhìn cô hỏi “Minh Trà, cứ loanh quanh luẩn quẩn thế này, vẫn là Thẩm Thiếu Hàn tốt hơn nhỉ?”
Đỗ Minh Trà nói: “Không, cháu cảm ông hai của anh ta càng tốt hơn.”
Đặng Biên Đức bị cốc nước nóng làm bỏng tay, hít thở mấy hơi khí lạnh: “Minh Trà, cháu nói linh tinh cái gì vậy? Thẩm Hoài Dữ là người cháu có thể trèo cao sao? Lại nói, lời này của cháu người khác nghe thấy lại cho rằng cháu thích Thẩm Hoài Dữ….Quá mất mặt rồi, bối phận này quá loạn”
Đỗ Minh Trà không hề nghe lời ông ta nói, ngón tay chống má, nhìn chằm chằm vào điện thoại, đang nói chuyện với Thẩm Hoài Dữ.
Đặng Biên Đức thấy cô hoàn toàn không để lời nói của mình ở trong mắt, nóng máu có chút không vui, cao giọng nói: “Đừng làm cái chuyện khiến người lớn phải xấu hổ.”
Lời này giọng to lên không ít, khiến cho Vương Tuyết Huỳnh lắc lư đi vào.
Bà ta đến muộn, vừa hay nghe được lời nói cuối cùng đó của Đặng Biên Đức, chỉ hỏi: “Biên Đức, chuyện gì mà khiến cho con tức giận lớn như vậy?”
Đặng Biên Đức chỉ hận rèn sắt không thành thép, chỉ chỉ vào Đỗ Minh Trà: “Còn không phải vì đứa nhỏ này, haizz mẹ nói xem nó thế nhưng lại có ý với Thẩm Hoài Dữ…..Minh Trà, cháu cũng để bà nội của cháu nghe xem, cái ý nghĩ vừa nãy của cháu có phải hết sức hoang đường không? Quả thực chính là vô liêm sỉ.”
Vương Tuyết Huỳnh cười: “Mẹ còn cho rằng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này.”
Bà ta ngồi ở vị trí chính giữa, tao nhã vắt chéo chân: “Cái này cũng không coi là gì cả, Minh Trà rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, suy nghĩ có chút không biết trời cao đất dày là chuyện bình thường. Con là người lớn, tức giận với đứa trẻ làm gì?”
Đặng Biên Đức ngồi nghiêng ngả, sắc mặt không được tốt.
“Minh Trà à” Vương Tuyết Huỳnh làm ra vẻ đối xử chân thành “Bà biết tâm tư của cháu, có rất nhiều người thích Thẩm Hoài Dữ, suy nghĩ này của cháu cũng rất bình thường. Nhưng mà, chúng ta cũng phải hiểu rõ thân phận của mình nhé? Đừng làm ra chuyện khiến cho ông nội cháu mất mặt.”
Đỗ Minh Trà cầm cốc, mỉm cười nhìn bà ta: “Người khiến ông nội mất mặt không phải chính là bà sao?”
Đặng Biên Đức trách cứ cô: “Cháu đang nói linh tinh cái gì thế? Cháu nói chuyện với bà nội như thế sao?”
“Cháu chỉ nhận một người bà nội, hiện tại bà đã an giấc ngàn thu bên dưới rồi” Đỗ Minh Trà nói “Bà Vương, cháu tôn trọng bà chỉ vì bà là vợ của ông nội cháu——”
Nói đến đây, cô khom người tiến lại gần, nhìn khuôn mặt của Vương Tuyết Huỳnh vì tiêm nhiều mà cứng ngắc: “Nhưng mà, từ sau khi biết mấy cái âm mưu xấu xa lén lút hành động đó của bà, cháu đối với bà chỉ có ghê tởm.”
Đặng Biên Đức như ở trong sương mù: “Cháu đang nói cái gì vậy?”
Đỗ Minh Trà đứng dậy đi ra bên ngoài, trong lòng cô hiểu rõ.
Theo như cách nói của mẹ, lúc đầu vì để có thể đuổi Đặng Phù Lâm đi, Vương Tuyêt Huỳnh ở trong bóng tối âm thầm giở không ít thủ đoạn, gần như cứ cách một đoạn thời gian lại sai người đi gây phiền phức của Đặng Phù Lâm và Đỗ Uyển Linh.
Mãi cho đến lúc hai người chuyển đến thành phố J cũng không dừng lại, đến mức lúc Đỗ Uyển Linh mang thai ngày càng táo tợn hơn.
Đặng Phù Lâm người con trai cả ưu tú này rõ ràng là cái gai đâm vào trong mắt bà ta, mãi cho đến sau khi Đỗ Minh Trà sinh ra mới tạm thời dừng lại.
Vương Tuyết Huỳnh bị xã hội phụ quyền tẩy não từ nhỏ đến lớn, đương nhiên cho rằng ông cụ Đặng là người bảo thủ, tuyệt đối sẽ không đem tài sản giao cho một đứa con gái.
Đỗ Minh Trà không hiếm lạ chút tài sản đó, cô chỉ là đơn thuần chán ghét người sỉ nhục cha mẹ cô.
Bữa cơm tối vừa bắt đầu không bao lâu, Vương Tuyết Huỳnh giả vờ ‘vô tình’ nhắc đến chuyện Đỗ Minh Trà khen ngợi Thẩm Hoài Dữ, dùng giọng điệu của người lớn trong nhà nhìn chuyện cười của đứa trẻ nói: “Ông nói xem, Minh Trà và Hoài Dữ, ai cũng không nghĩ đến phương diện đó? Chuyện lệch bối phận này có phải là rất mắc cười không?”
Ông cụ Đặng không nói.
Đặng Biên Đức nói: “Theo con thấy đây không phải mắc cười mà chính là ngây thơ! Khiến người ta cười chê!”
Ông cụ Đặng nghiêng mặt nhìn anh ta: “Cười chê cái gì?”
“Cười chê gia đình như chúng ta không có giáo dưỡng” Đặng Biên Đức nói “Có ý nghĩ với trưởng bối, thật mất mặt! Lại nói, người ta là Thẩm Hoài Dữ người đẹp nào mà chưa từng gặp? Có nhất thiết phải chọn từ trong con cháu của mình hay không? Con dám cược là, nếu như Thẩm Hoài Dữ không nói cháu là kẻ bệnh, làm mơ, chú sẽ ăn cả cái bàn mù tạc này cho cháu coi.”
Đỗ Minh Trà nhìn chiếc bàn này: “Mù tạc trong nhà có khả năng không đủ.”
Đặng Biên Đức chỉ cảm thấy buồn cười: “Cháu còn rất tự tin?”
Người bên cạnh không rõ, ông ta đã cẩn thận nghe ngóng. Cho dù là nói đến luân lý hay là các mặt khác, Thẩm Hoài Dữ đều không có khả năng sẽ tìm Đỗ Minh Trà.
Ông cụ Đặng nặng nề đặt cốc xuống bàn: “Biên Đức, mày vẫn thật là m* nó là Chung Quỳ nổ hố phân——Tìm chết làm yêu quái.”
Đặng Biên Đức: “Ba?”
“Đều nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, mày sao toàn giống con chuột đào lỗ vậy?” Ông cụ Đặng nói “Tao đời trước chắc phóng hỏa giết người nên đời này mới sinh ra cái bánh bao xá xíu như mày.”
Đặng Biên Đức: “?”
Đang nghi ngờ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, ông cụ Đặng ngồi nghiêm chỉnh, không động đậy, chỉ nghiêng người nhìn Đỗ Minh Trà nói: “Minh Trà, khách đến rồi, đi đón đi.”
Giọng điệu đó.
Đỗ Minh Trà nghe thấy cứ như là tú bà thanh lâu bảo với các cô nương của mình ‘các cô nương tiếp khách’ vậy.
Trong lòng cô hoài nghi, bên tai nghe thấy tiếng bước chân xoay người, vừa khéo cửa mở ra.
Cố Nhạc Nhạc mặc vest cỡ nhỏ, thò đầu vào xuất hiện trước mặt hai người.
Đũa trong tay Đặng Biên Đức lạch cạch rơi xuống dưới đất.
Vương Tuyết Huỳnh nhất thời cũng sững sờ.
Bà ta biết đứa trẻ này, biết nó là con nuôi của Thẩm Hoài Dữ, dịu dàng vươn tay với Cố Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, qua đây để bác ôm nào.”
Cố Nhạc Nhạc ngây thơ vô tội nhìn bà ta: “Bác? Bà là bác nào?”
Vương Tuyết Huỳnh thân thiết nói: “Bác là bà nội của Minh Trà.”
“Bà nội của Minh Trà?” Cố Nhạc Nhạc ngây thơ vô tội nhìn bà ta “Minh Trà chỉ có một bà nội, à nhớ ra rồi hóa ra bà là mẹ của chú Biên Đức.”
Trên mặt của Vương Tuyết Huỳnh nở nụ cười, vừa định khen cậu nhóc thông minh thì nghe cậu nhóc mềm mại hỏi: “Làm nhiều chuyện thất đức như vậy, không ngờ rằng bà vẫn còn sống đó?”
Tác giả có lời muốn nói: Rạp hát chậm rãi trực tuyến——
Đỗ Minh Trà đương nhiên biết Thẩm Hoài Dữ là một người công tư phân mình. Nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ làm ra một vài chuyện khiến anh công tư không rõ ràng được.
Ví dụ như lúc anh họp online, cố ý lén núp dưới gầm bàn làm việc, để mặc cho tay Thẩm Hoài Dữ vò loạn đầu của cô, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, kìm nén giọng nói để nói chuyện rành mạch rõ ràng với người ta. Sau khi cuộc họp kết thúc, Thẩm Hoài Dữ cắn răng nắm lấy tay cô, kéo ra, kiềm chế thở gấp: “Qua đây, tự mình úp xuống, giữ cho tốt.”