Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Sau khi Bạch Tĩnh Ngâm rời khỏi chỗ trọ của Đỗ Minh Trà, không xuống dưới tầng, ngược lại đi bên ngoài dạo.

Tiếp nhận một lượng lớn dân tị nạn, có người đã bắt đầu trêu đùa gọi Paris là “Pakistan”. Dưới sự ảnh hưởng của số lượng lớn các nhân tố không xác định, Paris bây giờ trị an không tốt, các vụ xả súng thỉnh thoảng xảy ra, tỷ lệ tội phạm tăng vọt.

Nhưng trong khu vực này, bởi vì nguyên nhân du học sinh các nước nhiều, thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh sát tuần tra, buổi tối tương đối mà nói, tốt hơn chút.

Bạch Tĩnh Ngâm ôm cánh tay mình, ngồi dưới ô che màu trắng gọi một cốc cafe nóng, cái vị đắng này khiến cho bà nhớ đến chút chuyện không tốt, bên cạnh một cậu trai trẻ người Italy bước xuống từ chiếc xe thể thao đầu đầy mồ hôi dùng tiếng anh chào hỏi bà: “Xin chào, quý bà xinh đẹp, có thể xin bà giúp tôi một chút không?”

Bạch Tĩnh Ngâm hai chân vắt chéo, chỉ híp mắt nhìn anh ta: “Chuyện gì?”

“Tôi muốn lái xe dẫn cô gái mình thích đi hóng gió” Cậu trai người Italy mỉm cười, chỉ tay lên tầng, lại cho bà xem hoa để đầy chỗ ghế ngồi phía sau của xe thể thao “Nhưng kỹ thuật dừng xe của tôi không được tốt, có thể nhờ bà giúp tôi xem phía sau không? Đợi đến khi xe tôi sắp đụng vào xe đằng sau bà có thể nhắc nhở tôi một chút không?”

Bạch Tĩnh Ngâm mỉm cười: “Đương nhiên có thể.”

Hôm nay tâm trạng của bà rất tốt, lúc cậu trai trẻ người Italy dạy ra chỗ xe thể thao, còn nghe thấy đối phương nói: “Người con gái tôi thích giống như bà, cũng đến từ Châu Á xa xôi.”

“Hả?” Bạch Tĩnh Ngâm hỏi “Người con gái cậu thích tên là gì? Nói không chừng tôi quen biết.”

“Đỗ Minh Trà” Người đàn ông người Italy không chút đề phòng, anh ta dùng tiếng trung bập bẹ nói tên của cô, vui mừng phấn khởi kéo cửa xe ra “Bắt đầu từ ngày mai tôi có thể dùng chiếc xe này đi đưa đón cô ấy đi làm rồi.”

“Hử?” Bạch Tĩnh Ngâm mỉm cười “Tốt quá, chúc mừng hai người.”

Andrew đã ngồi lên xe.

Anh ta nhìn thiết bị, chậm rãi lùi ngược về sau, buổi tối nhìn không rõ, chỉ nghe thấy Bạch Tĩnh Ngâm dùng tiếng anh ra hiệu cho anh ta: “Lùi về sau, lại lùi nữa.”

Andrew tin tưởng lùi thẳng về sao, thình lình đụng phải thứ gì đó, loảng xoảng có tiếng đè ép, anh ta sợ hết hồn, dừng xe lại, lập tức xuống kiểm tra.

Dưới sự chỉ dẫn của Bạch Tĩnh Ngâm, phần đuôi xe yêu quý của anh ta thành công đụng vào cây cột bên cạnh, bị đập tạo ra vết dài còn bị lõm.

Andrew kinh ngạc.

“AA, bên này sao lại có cây cột chứ?” Bạch Tĩnh Ngâm lấy làm tiếc nhìn chiếc xe này của anh ta “Hiện tại không thể nhiệt tình mời người con gái cậu yêu đi hóng gió rồi.”

Bà bình tĩnh từ trong túi xách lấy ra một tờ ghi chú, viết tên mình lên, đưa cho tình địch của con trai: “Thật xin lỗi, sau khi sửa xong xe thì liên lạc với tôi, tôi sẽ bồi thường toàn bộ thiệt hại.”

Andrew: “......”

Anh ta còn chưa kịp nổi giận, Bạch Tĩnh Ngâm đã bình tĩnh xoay người rời đi, chỉ để lại cho anh ta bóng lưng cao gầy.

Gió đêm trầm tĩnh, Bạch Tĩnh Ngâm thay con trai ruột giải quyết xong một tai họa ngầm lớn. Giày cao gót đi trên đất phát ra tiếng giòn giã, bà xoa mái tóc, nhịn không được cười một cái.

Thẩm Hoài Dữ, con phải để tâm nhiều hơn nữa.

Không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm bảo bối con muốn giấu riêng đâu.

Ngày thứ hai đi làm, Đỗ Minh Trà mới nghe thấy Andrew phun tào: “Tôi vừa mới mua xe không lâu! Lớp sơn lót đều bị cọ xước rồi, khó khăn lắm mới tu sửa lại được…..”

“Vẫn may là đối phương trả tiền…..”

Đỗ Minh Trà ngồi ở vị trí làm việc của mình.

Cô đã có thể thuận lợi hòa nhập ở đây rồi.

Áo sơ mi màu trắng gạo, váy màu xanh nước biển, mái tóc mềm mượt thả xuống, không hề giống với các cô gái Paris khác.

Mấy bệnh về dạ dày làm phiền cô đã lâu cuối cùng cũng đã chậm rãi biến mất, Bạch Tĩnh Ngâm làm cơm mặc dù không tinh xảo bằng Thẩm Hoài Dữ nhưng vô cùng ngon miệng. Bà vốn dĩ vô cùng thông minh, lại thêm thực đơn Thẩm Hoài Dữ để lại一一Mở ra đọc, đút cho Đỗ Minh Trà béo lên hai cân thịt.

Nhưng mối quan hệ giữa hai mẹ con hai người không có vì vậy mà tốt lên, Thẩm Hoài Dữ vẫn khách khí gọi bà là ‘bà Bạch’ Bạch Tĩnh Ngâm phần lớn thời gian cũng chỉ trực tiếp gọi tên.

Mối quan hệ như bây giờ nước sông không phạm nước giếng, khiến cho Đỗ Minh Trà người từ nhỏ có mối quan hệ rất tốt với ba mẹ không thể hiểu được.

Cô muốn thử sửa chữa mối quan hệ của hai người một chút, nhưng trước mắt vẫn không có manh mối gì.

Trước lúc tan làm sẽ mở một cuộc họp như thường lệ, có một nhiệm vụ cần đi Alsace công tác, mất khoảng tầm 3 ngày, sau khi trưng cầu ý kiến của mọi người, cuối cùng đưa ra danh sách.

Đỗ Minh Trà, Andrew còn có Adele một nhân viên cũ lâu năm của công ty.

*

Mà Đỗ Minh Trà đã đi đến cửa hàng mua một chút bánh gừng và Macaron tự đặt rồi, chuẩn bị mang về cho Léon và Bạch Tĩnh Ngâm, Khương Thư Hoa thưởng thức.

Thời gian còn lại, cô cũng không hề nghỉ ngơi mà đi đến trong cửa hàng tìm hiểu rõ lịch sử và chủng rượu nho địa phương.

Lần này nói là công tác, thực ra là đi theo một lãnh đạo cấp cao của công ty mà đến.

Quản lý cấp cao có ý định thu mua lại một nhà máy rượu nho nhưng vì không thông thạo ngôn ngữ, nắm chắc nguyên tác nước phù sa không chảy ruộng ngoài, lựa chọn nhân viên trong công ty mình chịu trách nhiệm phiên dịch.

Mặc dù hiện tại vẫn chưa nói tên của vị quản lý cấp cao này nhưng nhân viên quèn cũng không cần phải quan tâm đến điều này, chí ít Đỗ Minh Trà chỉ tính toán lần đi công tác này có thể đem về cho cô bao nhiêu tiền.

Cô muốn tiết kiệm tiền, đợi đến lần sau Thẩm Hoài Dữ đến, mời anh cùng đi nghe nhạc kịch.

Cuộc gặp mặt với quản lý cấp cao được quyết định là vào tối ngày thứ hai, nhà hàng phong cách phòng triển lãm, rất thích hợp cho một bữa tối yên tĩnh tại Strasbourg.

Món ăn của đầu bếp làm là sự pha trộn với phong cách địa trung hải, kết hợp với rượu nho bản địa của Alsace, Đỗ Minh Trà gọi chân giò hun khói Parma cuộn sò điệp, nhân viên phục vụ dưới Anisette của Pháp lên trên bề mặt, tao nhã châm lên, dọa Đỗ Minh Trà sợ nhảy dựng.

Là một sinh viên du học Pháp, đến bây giờ cô vẫn không hề biết làm kem cháy, nhìn thấy cách thức chế biến đồ ăn này cũng nhịn không được mà hơi ngửa ra sau.

Kem cháy

""

Adele cố ý làm mối cho Đỗ Minh Trà và Andrew, bà ta nhận được không ít chỗ tốt của Andrew, đặc biệt sắp xếp vị trí của hai người ở gần nhau, bữa tối ăn được một nửa, nghe thấy quản lý cấp cao muốn đến, cố tình mượn một lý do để ra ngoài đón tiếp đối phương, để hai người ở lại.

Andrew trông ngóng nghĩ rất lâu mới miễn cưỡng tìm được một lý do: “Trà, con của cậu về nước chưa?”

Đỗ Minh Trà sững sờ một chút mới phản ứng lại bản thân chính là người đã ly hôn dẫn theo một đứa bé.

“Ừm” Đỗ Minh Trà nói “Quay về đi nhà trẻ rồi.”

Cô đang thưởng thức món salad của nhà hàng, xà lách phối hợp với các hạt, cô thích cảm giác giòn thơm của các hạt sau khi thấm bơ.

Hai tay của Andrew đặt lên trên bàn: “Tôi nghe nói, ở quốc gia của các cậu, có một cách nói này nói trên con đường trưởng thành của con cái không thể nào thiếu sự đồng hành của cha mẹ.”

Đỗ Minh Trà để thìa xuống: “Thì sao?”

Andrew nghiêng người về phía trước, ánh mắt giống như đại dương xanh: “Cậu nhìn dáng vẻ của tôi có giống với ba của con cậu không?”

Đỗ Minh Trà: “........”

Bất ngờ bị anh ta tỏ tình nồng nhiệt như vậy, Đỗ Minh Trà đờ ra mấy giây mới cân nhắc lời nói chậm rãi nói: “Andrew, tôi thích đàn ông Trung Quốc hơn nữa tôi đã tìm được ba cho con tôi rồi.”

Andrew: “.....Thế cậu có ngại để con của cậu có nhiều hơn một người ba không?”

Đỗ Minh Trà còn chưa nói thì nghe thấy đằng sau có giọng nói lạnh lẽo: “Rất để ý.”

Cô cứng đờ, xoay người quay lại nhìn.

Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh đi đến, anh kéo ghế chỗ bên cạnh Đỗ Minh Trà, tùy ý ngồi xuống, tay để lên trên bàn, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Andrew, khách khí: “Trung Quốc tương đối truyền thống, phần lớn mọi người đều sẽ không chấp nhận các mối quan hệ mở.”

Adele mỉm cười giới thiệu: “Trà, Andrew, đây là sếp Thẩm Hoài Dữ của công ty chúng ta, cũng là người ủy thác hạng mục lần này.”

Chức vụ dư thừa không cần phải giới thiệu.

Cũng không nhất thiết phải giới thiệu.

Lần trước Thẩm Hoài Dữ với tư cách là sếp tổng đã từng gặp mặt với mấy người nhân viên mới này, Andrew cũng từng vì sức hấp dẫn của anh mà nghiêng ngả, khen ngợi quả thật là người đàn ông đến từ quốc gia phương đông thần bí, phong thái hơn người.

Đỗ Minh Trà: “.....Đậu.”

Andrew nghe không hiểu từ này: “Cái gì?”

Đỗ Minh Trà giải thích: “Đây là một trợ từ ngữ khí, dùng trong trường hợp kinh ngạc.”

Thẩm Hoài Dữ ở bên cạnh nghiêng mặt nhìn cô, trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười nhàn nhạt.

“Tiếng Đức của tôi không được tốt” Thẩm Hoài Dữ nhàn nhã nói “Mấy ngày tiếp theo, vẫn là nhà sự giúp đỡ của mọi người nhiều hơn.”

Đỗ Minh Trà: “.......”

Giả tạo, có thể giả tạo hơn nữa được không.

Anh còn nói anh không được tốt?

Andrew thật ngốc, thật ngây thơ hoàn toàn không ý thức được đối phương đang nói dối, vẫn nhiệt tình nói chuyện với đối phương.

Mà dưới bàn, Đỗ Minh Trà rõ ràng cảm nhận được Thẩm Hoài dữ dùng chân đá cô một cái.

Đỗ Minh Trà mặt không thay đổi nghe Andrew đỉnh đạc mà nói về rượu nho bản địa, tay của cô âm thầm thò xuống dưới bàn, dùng sức véo lên đùi Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ mỉm cười đáp lại Andrew: “Lúc tôi đến vừa xem <cung đường rượu vang vùng Alsace> cũng hiểu được phần nào….

Dưới bàn, Thẩm Hoài Dữ bóp đôi tay đang làm loạn của cô, hơi cụp mắt, cảnh cáo nhìn cô một cái.

Đỗ Minh Trà làm sao có thể đấu được Thẩm Hoài Dữ, thử hai lần, vẫn không thể rút tay về, tay bị anh nắm trong lòng bàn tay, nắm chặt đến muốn ra mồ hôi.

Andrew vẫn không hề hay biết, anh ta nhịn không được nhìn Đỗ Minh Trà, phát hiện vẻ mặt của cô không được tốt, thân thiết hỏi: “Trà, cậu sao vậy? Trong người không được khỏe à?”

Đỗ Minh Trà duy trì nụ cười: “Không có gì, bỗng nhiên nhớ đến người xưa.”

Hình tượng người phụ nữ đã ly hôn dẫn theo con nhỏ của cô đã in sâu vào trái tim người khác, Adele hiểu rõ cười, săn sóc mà uyển chuyển khuyên cô: “Trà, người không thể chỉ giữ mãi quá khứ, phải nhìn về ngày mai. Con của cô hiện tại cần ba——”

Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Con nào?”

Andrew lo lắng vị cấp trên anh tuần này sẽ cướp mất người của mình, cười giới thiệu: “Trà và người chồng trước có một đứa con, rất đáng yêu, là con trai tên là Nhạc Nhạc. Sếp, sếp từng gặp qua chưa?”

Đỗ Minh Trà cọ một chút đứng dậy, mặt cô đỏ ửng giống như quả táo chín.

Không dám nhìn biểu cảm của Thẩm Hoài Dữ, trong đầu đều là tiếng con Marmota kêu AAAA.

Mặt căng ra, Đỗ Minh Trà nói: “Mọi người cứ từ từ nói.”

Cô lấy lý do đi vệ sinh,

Andrew ánh mắt chuyển quay về Thẩm Hoài Dữ, phát hiện trên mặt đối phương không hề có do dự, ngược lại nhìn bóng lưng của Đỗ Minh Trà, lộ ra….nụ cười?

Andrew nhịn không được thăm dò: “Sếp, ở quốc gia của anh, cô gái ly hôn dẫn theo con có phải rất khó tìm bạn trai?”

Cái này vẫn là một người bạn tốt nói với anh ta.

Thẩm Hoài Dữ lạnh nhạt nói: “Không nhất định.”

Andrew: “Hả?’

Anh ta nhịn không được nghiêng người về phía trước, xác nhận: “Một người đàn ông Trung Quốc như anh, chắc sẽ không lựa chọn cô gái giống như Trà dẫn theo đứa con nhỉ? Anh có phải rất để ý con của người khác gọi mình là ba?”

Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nói: “Thật khéo, tôi thích nghe người khác gọi mình là ba.”

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ.

Một lần nào đó, Đỗ Minh Trà ở trong phòng sách của Thẩm Hoài Dữ đọc sách, sau khi tỉnh lại mới biết Thẩm Hoài Dữ mất một dây tràng hạt. Đỗ Minh Trà lập tức cùng anh đi tìm, không ngờ rằng bản thân trở thành ‘đối tượng khả nghi nhất’.

Đỗ Minh Trà bị trói lên ghế mây, Thẩm Hoài Dữ khom người lục soát, tìm kiếm những chỗ cô có thể giấu tràng hạt.

“Mở ra, anh xem xem có phải giấu ở bên trong không.”

Anh đeo găng tay da đen, sau khi chậm rãi lục soát, ngước mắt nhìn cô: “Sao lại giấu sâu như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui