Cố tình cả quá trình anh ta còn túm lấy quần áo của cô, căng mặt giọng nói run rẩy: “Bé Khương, bé Khương cô đừng sợ.”
“Không sao không sao, tôi giúp cô.”
Khương Thư Hoa chút nữa thì bị anh ôm đến nghẹt thở: “Tôi không sợ, cảm ơn anh….Thả lỏng tay! Anh không thả lỏng tay tôi sẽ bị anh làm nghẹt chết mất!”
Ra khỏi lâu đài kinh dị, Khương Thư Hoa bị Giang Ngọc Kỳ ôm chặt.
Giang Ngọc Kỳ ôm Khương Thư Hoa, sắc mặt trắng bệch, duy chỉ có giọng nói là vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo độc nhất: “Lâu đài kinh dị cũng chỉ có thế này mà thôi….Bé Khương, cô không sao chứ?”
Khương Thư Hoa cuối cùng cũng có thể tự do hít thở không khí, xuýt nữa thì rơi lệ: “....Vẫn ổn.”
Cảm giác bị Giang Ngọc Kỳ trực tiếp ôm như vậy vẫn luôn đè ép các cảm giác khác, khiến cho cô cảm giác không đáng sợ nữa.
Đến mức Khương Thư Hoa ở bên trong một hồi này, chỉ nhớ đến vòng ôm ấm áp của Giang Ngọc Kỳ.
Hiện tại đầu cô vẫn đang nóng bừng bừng, có một loại cảm giác thiếu oxy.
Giang Ngọc Kỳ dừng bước chân, bỗng vươn tay xoa lên má Khương Thư Hoa: “Tiểu Khương, sao mặt của cô lại nóng như vậy?”
Khương Thư Hoa: “Hả? Không có, anh nhầm rồi.”
Vì để tránh bị Giang Ngọc Kỳ nhìn thấy má đỏ ửng của mình, khoảnh khắc anh buông lỏng tay, Khương Thư Hoa đi sang bên cạnh mấy bước.
Cô chỉ nhìn thấy hàng người xếp thành hàng dài, nhìn không rõ phía trước là cái gì.
Vốn theo nguyên tắc người ở trò nào nhiều thì trò đó chơi hay, Khương Thư Hoa đang định đi qua thì bị Giang Ngọc Kỳ kéo lại, mạnh mẽ kéo đến bên cạnh người.
Giang Ngọc Kỳ nói: “Đây là xếp hàng đi vệ sinh.”
Khương Thư Hoa: “....** m*.”
Lúc hai người vào công viên cũng khá muộn, căn bản không thể nào chơi hết các trò. Buổi tối không thể không đi vào khách sạn, hôm sau tiếp tục.
Theo lý mà nói, hai người ngầm hiểu là lựa chọn đặt hai phòng.
Cùng thần tượng đi chơi quả thực quá mệt rồi, Khương Thư Hoa đầu vừa dính vào gối đã nặng nề ngủ mất, không chút nhúc nhích.
Mãi cho đến sáng hôm sau mới mơ hồ moi điện thoại ra nhìn, nói chuyện với bạn tốt.
Giờ giấc làm việc, nghỉ ngơi của Giang Ngọc Kỳ hiện tại vô cùng rối loạn, có thể là bệnh chung của những người làm nghệ thuật, cũng có thể là ông nội này bay qua bay lại nhiều không điều chỉnh được chênh lệch thời gian…..
Tóm lại, sau khi Khương Thư Hoa tỉnh dậy, không liên hệ với anh ta, đầu tiên gọi đồ ăn trước, thuận tiện xem tin nhắn Đỗ Minh Trà gửi.
Đỗ minh Trà vừa mới giới thiệu cho cô ấy một tiểu thuyết nào đó.
Khương Thư Hoa như bình thường hỏi ba câu: [Hoàn chưa? Ngọt không? Có thịt không?]
Đỗ Minh Trà trực tiếp gửi ảnh chụp văn án.
Ohhh
Màu xanh của Tấn Giang.
Từ màu sắc đều lộ rõ sự thuần khiết, lành mạnh không chút ô nhiễm.
Khương Thư Hoa: [Đột nhiên cảm thấy nhàm chán vô vị]
Đỗ Minh Trà: [Đừng như thế]
Đỗ Minh Trà: [Phải cân bằng dinh dưỡng giữa thịt và đồ chay]
Đỗ Minh Trà: [Không cảm thấy ở trên web xanh xem thịt lợn sẽ càng thơm hơn sao?]
Khương Thư Hoa nghĩ nghĩ, ngược lại thấy cũng có lý.
Cô ấy nhịn không được gọi video cho bạn tốt, muốn xem cô ấy đang làm gì.
Tính ra, bây giờ ở trong nước….Vừa mới qua buổi trưa.
Quả nhiên, không đến 10 phút, Đỗ Minh Trà nhận điện.
Trong video, Đỗ Minh Trà đang mặc váy màu xanh nhạt, màu này rất hợp với màu da của cô ấy, phản chiếu cả người như cành liễu đầu năm mới, có dáng vẻ nhẹ nhàng thanh lịch.
Khương Thư Hoa cực kỳ vui vẻ chúc mừng: “Bảo bối, chúc mừng cậu đính hôn vui vẻ.”
Cô ấy lúc trước nghe Đỗ Minh Trà nói, lần này hai người bọn họ quay về nước, là chính thức gặp mặt người lớn, đính hôn.
Gia đình nhà Thẩm Hoài Dữ có truyền thống lễ đính hôn sẽ sắp xếp vào buổi trưa, buổi lễ mời rất nhiều bạn bè thân thiết, công khai rộng rãi thân phận của Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà ngồi trên sofa màu xanh lá thông, cơ thể nghiêng về phía trước, úp sấp lên trên bàn, nhịn không được than thở: “Có điều rất mệt.”
Khương Thư Hoa trêu đùa: “Như này còn mệt? Buổi tối há chẳng phải càng mệt hơn?”
Cằm của Đỗ Minh Trà chống lên cánh tay mình, ỉu xìu: “Đừng nói nữa, hiện tại tớ cảm thấy rất mệt….”
Cô ngáp một cái, vẻ mặt kiểu lúc nào cũng có khả năng sẽ ngủ mất vậy.
Hai người lại nói chuyện với nhau mấy câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Sự thực là, Đỗ Minh Trà bây giờ mệt đến chết rồi.
Chênh lệch thời gian vẫn chưa điều chỉnh tốt, lại thêm buổi trưa phải tiếp nhiều khác như vậy, mặc dù có Thẩm Hoài Dữ ở cùng, nhưng giao tiếp xã giao bình thường vẫn là mệt.
Dòng họ lớn chính là có khuyết điểm này.
Người quá nhiều, quan hệ quá phức tạp.
Rồng cá lẫn lộn, may mà có ông cụ Đặng, Bạch Tĩnh Ngâm và Thẩm Hoài Dữ che chở, không có rắc rối gì.
Đỗ Minh Trà cố gắng chống đỡ cơ thể, chậm rãi bò dậy.
Vươn vai, nghe thấy đằng sau có tiếng động cửa.
Thẩm Hoài Dữ đi vào, cởi áo vest ngoài ra, khoác lên vai, nghiêng người hỏi: “Mệt à?”
Đỗ Minh Trà gật đầu, lại ngáp một cái.
“Mệt thì ngủ đi một lúc” Thẩm Hoài Dữ nhìn đồng hồ “Không sao, hiện tại sẽ không có ai đến làm ồn em đâu.”
Đỗ Minh Trà như được đại xá, lập tức đá bay giày cao gót, vẫn mặc váy màu xanh nhạt, nhào lên trên giường của Thẩm Hoài Dữ.
Cà vạt của Thẩm Hoài Dữ không cẩn thận bị làm bẩn, đang đứng trước gương cởi ra, chuẩn bị đổi cái khác.
Khóe mắt liếc thấy Đỗ Minh Trà cứ như vậy lên giường, anh không đeo cà vạt mới nữa, cụp mắt nhìn đôi giày xộc xệch của Đỗ Minh Trà.
Vóc dáng của cô không cao lắm, chân cũng nhỏ, giày một đôi thì đứng im, một đôi thì xiêu vẹo lăn ra đất, ngược lại dáng vẻ có chút đáng thương.
Thẩm Hoài Dữ đi qua, khom người, dựng giày cao gót của cô lên.
Ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy hai chân trắng như ngọc của Đỗ Minh Trà lộ ra bên ngoài, mắt cá chân còn lộ ra nhiều vết cọ bị đỏ.
Cô không đi quen kiểu giày cao gót này, thêm nữa mắt cá chân thẳng, không mắc được giày, rất dễ bị cọ ra vết.
Thẩm Hoài Dữ đi đến bên giường, vươn tay xoa lên vết đỏ.
Đỗ Minh Trà run lên một cái.
Cô nhắm mắt: “Không được không được, em ngủ rồi, không thể làm.”
Kỳ sinh lý vừa mới kết thúc.
Nhưng đợi lúc nữa còn phải đi gặp mấy vị khách, hiện tại không phải lúc túng dục. Nếu như hiện tại xảy ra chuyện gì đó với Thẩm Hoài Dữ, đợi lúc nữa nhất định đến sức để đứng dậy cũng không có.
Thẩm Hoài Dữ nói: “Anh biết, chỉ xem thôi.”
Anh xoa xoa một chút vết đỏ: “Hay là đi giày đế bằng?”
“Không muốn” Đỗ Minh Trà từ chối “Làm gì có ai mặc lễ phục phối với giày đế bằng?”
Cô nằm nghiêng, trong tay cầm điện thoại: “Hiện tại em phải xem chuyện cổ tích thuần khiết một lúc, đừng làm phiền em, cảm ơn.”
Chỉ cảm thấy Thẩm Hoài Dữ day day mắt cá nhân của cô, buông lỏng tay, đứng dậy, rời đi.
Đỗ Minh Trà nhẹ thở ra một hơi.
Vừa khéo bạn tốt lúc này gửi một đoạn video đến, chỉ nhìn thấy đầu tiên trên video là cáo và thỏ cảnh sát cà phơ cà phất.
Nhìn lên giống như là tác phẩm đồng nhân nổi tiếng của <XX thành phố động vật>.
Khương Thư Hoa: [Bảo bối, cho cậu xem một thứ kích thích tinh thần]
Đỗ Minh Trà từng xem bộ phim này mấy lần rồi, cũng từng xem tác phẩm đồng nhân, ngoài lề khác, biết đây là phim hoạt hình phù hợp với mọi lứa tuổi, chính vì vậy mà không có chút cánh nặng tâm lý nào mở lên xem.
Nháy mắt, không chút đề phòng nghe thấy thanh âm phát ra từ trong điện thoại.
[bì bõm]
[いたい (đau quá)]
Sau đó là một loạt thanh âm kiểu ưm ưm AAA uhm uhm.
Đỗ Minh Trà: “.......”
Cô nhìn màn hình trên điện thoại, con cáo ôm lấy con thỏ đang điên cuồng ăn cỏ, kinh ngạc không thôi, tay chân luống cuống ấn tắt.
Đợi chút.
Khương Thư Hoa rốt cuộc gửi cho cô thứ gì vậy???
Đỗ Minh Trà vừa mới ấn tạm dừng video, còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, có một đôi tay từ phía sau vươn ra, vững vàng cẩm điện thoại đi: “Đang xem cái gì thế?”
Đỗ Minh Trà: “.....Đồng nhân thành phố động vật điên cuồng, một câu chuyện tình yêu vô cùng thuần khiết.”
“Hả?” Thẩm Hoài Dữ nằm nghiêng bên cạnh cô, cầm điện thoại đi, ấn mở: “Vô cùng thuần khiết? Anh cũng muốn xem.”
Anh dưới ánh mắt chăm chú ngây ra của Đỗ Minh Trà ấn mở, kéo cằm cô, muốn cô xem cùng mình.
Thanh âm tiếp tục.
Đủ 5 phút.
Đỗ Minh Trà bị ép xem hết n cách thức con cáo ăn con thỏ.
Lúc con thỏ run rẩy ôm con cáo, cô cũng run rẩy theo.
“Hoài Dữ” Đỗ Minh Trà mềm giọng “Anh cũng rất mệt đúng không?”
Thẩm Hoài Dữ: “Không mệt.”
Đỗ Minh Trà: “Anh nói dối, em không tin.”
Thẩm Hoài Dữ cười, đóng điện thoại: “Mệt hay không mệt ngược lại là người khác…Vừa nãy cự tuyệt anh, quay người đã vui vẻ một mình.”
Lúc tiến hành được một nửa, con cáo đích thực cầm một củ cà rốt màu da cam, biết rung rung, có mấy cấp độ liền.
Đỗ Minh Trà nói: “Không thích.”
Thẩm Hoài Dữ xoa xoa sơn trà dưới lớp lễ phục: “Em nói dối, anh không tin.”
Đỗ Minh Trà: “....”
Nguyên cả 6 chữ bị trả về, Đỗ Minh Trà nhắm mắt, nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, lúc sau, mới nghẹn ra một câu: “Thế thời gian ngắn một chút được không?”
Thẩm Hoài Dữ tắt điện thoại, không để tâm xoa xoa má cô: “Như thế nào thì tính là ngắn? Một nén hương?”
Đỗ Minh Trà hai mắt phát sáng, liên tiếp gật đầu: “Chính là một nén hương.”
Một nén hương, nhiều nhất cũng chỉ đốt mất 30 phút.
Thẩm Hoài Dữ nhổm dậy đi lấy đồ, Đỗ Minh Trà cuộn trong chăn chỉ lộ hai chân ra.
Qua một lúc, Thẩm Hoài Dữ cầm một củ cà rốt màu cam và khăn ướt vào.
Khăn ướt để ở bên cạnh giường, cà rốt để ở bên cạnh sơn trà.
Củ cà rốt màu cam có chức năng tự rung và nóng, Thẩm Hoài Dữ điều chỉnh lên 39 độ, so với nhiệt độ cơ thể người thì cao hơn chút.
Loại thấp, tần số cũng là thấp nhất.
Đỗ Minh Trà cho rằng dây là bắt đầu, cô che bụng, nhịn không được nhắc nhỏ: “Cái đó…Có cần đốt một chút hương đen?”
Trong phòng của Thẩm Hoài Dữ có mấy nén hương đen, so với loại thông thường còn ngắn hơn, chỉ sợ còn chưa đến 20 phút.
Đối với Đỗ Minh Trà mà nói, vẫn là trong khoảng thời gian có thể chấp nhận được.
Đây là bàn tính nhỏ Đỗ Minh Trà đánh, cái loại hương ngắn như này, một lúc là đốt hết rồi.
Tuyệt vời.
Ánh mắt của Thẩm Hoài Dữ mang ý cười: “Em chắc chắn muốn đốt một nén hương?”
Đỗ Minh Trà không chút do dự gật đầu.
“Thế được rồi” Thẩm Hoài Dữ dịu dàng than thở “Vốn dĩ còn định để em có nhiều thời gian nghỉ ngơi một lúc….Nếu em đã nhiệt tình yêu cầu một nén hương, thế thì ngoan ngoãn đợt đốt hết nhé.”
Đỗ Minh Trà: “Hả?”
Cô đột nhiên ý thức được dường như có chỗ nào đó không đúng.
Nháy mắt, Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh lấy ra một cuộn hương muỗi mới tinh.
Một cuộn hương muỗi, có thể đốt được 5-6 tiếng, thậm chí có thể kiên trì đến 7 tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi có cảm giác vở kịch nhỏ sắp trở thành bộ phim dài tập rồi, bổ sung tiếp đoạn lúc Thẩm Hoài Dữ găp bác sĩ.
Trong quá trình điều trị, Đỗ Minh Trà không chịu cho Thẩm Hoài Dữ tiến hành trị liệu sâu hơn, còn cố ý bắt ép Thẩm Hoài Dữ nói rất nhiều lời.
Đang vô cùng đắc ý, Thẩm Hoài Dữ bỗng cởi cà vạt ra, trực tiếp đè cô xuống. Lúc Đỗ Minh Trà rùng mình một cái, ghé vào bên tai cô mỉm cười nhắc nhở: “Thả lỏng, khoảng cách chữa bệnh khỏi hoàn toàn còn xa.”
“Tiểu thư y tá, hay là em xoa xoa xem?”
Ps: Hương muỗi là cố ý chuẩn bị cho chuyện này, Thẩm Hoài Dữ đương nhiên sẽ không dùng phương pháp truyền thống để đuổi muỗi.