Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Lúc cuối tuần Đỗ Minh Trà xin nghỉ, nói thứ 2 có cuộc thi.

Không hề giấu giếm bọn họ.

Cố Nhạc Nhạc ồn ào rất lâu, cứng mềm đều dùng, một khóc hai náo ba muốn nhảy, khó khăn lắm mới kéo được Thẩm Hoài Dữ ra ngoài.

Lúc Đỗ Minh Trà tham gia diễn tập, bọn họ ngồi ở chỗ hàng ghế khán giả.

Lúc đèn rơi xuống, Cố Nhạc Nhạc bị dọa kêu lên, Thẩm Hoài Dữ đứng dậy.

Sau khi nhìn thấy Đỗ Minh Trà không bị đụng vào, lúc này Cố Nhạc Nhạc mới nhẹ thở ra một hơi, xin Thẩm Hoài Dữ đi qua xem xem, lần này Thẩm Hoài Dữ không hề từ chối.

Hai người một lớn một nhỏ, tránh né nhân viên, đi vào phía sau sân khấu.

Lúc Thẩm Hoài Dữ gõ cửa, Cố Nhạc Nhạc ôm lấy chân anh, căng thẳng lo lắng nhìn ngó xung quanh, lo lắng có người đi qua đuổi bọn họ đi.

Đầu tiên không có ai đáp lại, yên tĩnh.

Thẩm Hoài Dữ đang chuẩn bị lại gõ tiếp lần thứ hai.

Đỗ Minh Trà không đeo khẩu trang, trên mặt trang điểm đột nhiên mở cửa ra.

Thẩm Hoài Dữ bất ngờ nhìn thấy rõ một khuôn mặt xinh đẹp long lanh của cô.

So với bức ảnh hôm đó xem thì càng chân thực hơn, sáng rõ hơn.

Cô không phải màu xám, cũng không phải bóng dáng xinh đẹp vô tình chụp được trên bức ảnh.

Mà chân chân thực thực, sinh động sắc màu đứng ở trước mặt anh.

Giống như đôi tay đang bị anh nắm lấy lúc này, có độ ấm, có tim đập, có hít thở, sống động, anh có thể chạm vào cô và nhìn thấy được.

Cũng là duy nhất.

Giống như con sói xám ẩn mình ở sâu trong hang tối, bụng đói ục ục, cuối cùng cũng bắt được một con mồi béo xinh đẹp ngon miệng.

Một giây tiếp theo yết hầu của cô sẽ bắt cắn đứt.

Đỗ Minh Trà bị ánh mắt mất khống chế của Thẩm Hoài Dữ dọa sợ, buông tay ra, khuôn mặt không chút bảo vệ xuất hiện ở trước mặt anh.

Vết sẹo nhỏ ở trên yết hầu của Thẩm Hoài Dữ động đậy lên xuống.

Như cũ không có buông ra.

Đỗ Minh Trà thử rút tay ra: “Thầy Hoài, anh làm tôi đau.”

Giọng nói có chút mất tự nhiên, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Hoài Dữ, giống như đang trốn tránh.

Cô sợ.

Vì ánh mắt và sự động chạm của anh.

Ánh mắt của Thẩm Hoài Dữ tối đen.

Buông tay, anh nhìn vết đỏ nhỏ trên má của Đỗ Minh Trà.

Lúc nãy đèn rơi xuống, mặt của Đỗ Minh Trà bị đồ trang trí trên mặt cọ nhẹ một cái, ở bên tai phải, may mà cách lớp khẩu trang giảm lực va đập, chỉ cọ ra vết đỏ nhỏ.

Không bị chảy máu.

Cố Nhạc Nhạc vẫn làm tròn bổn phận ôm lấy chân của Thẩm Hoài Dữ, cậu nhóc mẫn cảm cảm nhận được, tình huống lúc này, bản thân không thích hợp để mở miệng nói chuyện.

Thế là cậu nhóc ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, giữ chức vụ như một linh vật.

Thẩm Hoài Dữ nhìn cô đang che đi phần váy bị rách lộ ra ngoài, lạnh nhạt hỏi: “Sao mỗi lần gặp cô, cô đều không có quần áo mặc vậy?”

Đỗ Minh Trà sửa lại: “Phiền anh đổi lại cách nói khác, anh nói cứ như là tôi không mặc cái gì vậy.”

Thẩm Hoài Dữ cười một cái, bịt tai của Cố Nhạc Nhạc lại: “Chỗ này còn có trẻ vị thành niên.”

Cố Nhạc Nhạc đẩy tay anh ra, đôi mắt tròn tròn: “Con có thể nghe!”

Thẩm Hoài Dữ không có quan tâm đến động vật nhỏ kêu gào kháng nghị, vẫn như cũ hỏi Đỗ Minh Trà: “Còn đồ dự phòng không?”

Đỗ Minh Trà trả lời: “Bạn tôi đã quay về ký túc lấy rồi.”

“Xem ra là không có” Thẩm Hoài Dữ nhìn thời gian trên đồng hồi: “Cuộc thi 8 giờ là bắt đầu?”

“Ừ.”

“48 phút” Thẩm Hoài Dữ day day thái dương, đột nhiên cười “Cũng đủ rồi.”

Đỗ Minh Trà: “Hả?”

Đủ cái gì? Sao phạm vi nói chuyện của anh lại rộng như vậy?

Thẩm Hoài Dữ một tay bịt tai của Cố Nhạc Nhạc, Cố Nhạc Nhạc một tai khác thì áp lên chân anh, bịt kín..

Cậu nhóc bỏ cuộc, kháng nghị: “Con không nghe thấy cái gì rồi!”

Thẩm Hoài Dữ nhắm mắt làm ngơ, cầm điện thoại gọi.

Rất nhanh bên kia nhận máy.

“Tiểu Bạch” Thẩm Hoài Dữ nói “Phiền cậu tìm giúp cho tôi bộ lễ phục nhỏ dành cho phụ nữ đưa đến cửa tây của nhà thi đấu thể thao đa năng của đại học C, trong vòng 40 phút đưa qua, tốt nhất là màu xanh da trời, ừ, chiều cao 1m63, cân nặng không rõ, 72, 55, 80…..”

Đỗ Minh Trà nghe thấy con số phía sau anh báo, vẻ mặt mờ mịt, cẩn thận nghĩ lại, kinh ngạc, buột miệng nói ra: “Anh làm sao biết được?”

Con số mà Thẩm Hoài Dữ vừa nói, rõ ràng là…..!

“Ước lượng sơ sơ” Thẩm Hoài Dữ nghiêng mặt nhìn cô “Đừng gấp, kiên nhẫn thêm chút nữa.”

Đỗ Minh Trà phản bác: “Tôi không có gấp.”

“Thế sao mặt cô lại đỏ như vậy?” Thẩm Hoài Dữ cười “Được rồi, yên tâm đi, sợ cái gì? Tôi cam đoan với cô. Đợi quần áo đưa đến, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”

Đỗ Minh Trà: ”......”

Thẩm Hoài Dữ biểu hiện bình tĩnh như vậy, giống như một thợ may chuyên nghiệp vậy.

Thái độ của anh thản nhiên như vậy, như gió xuân trăng sáng, khiến Đỗ Minh Trà không cầm được mà suy nghĩ, lúc nãy có phải bản thân nghĩ nhiều rồi không.

Nhưng….Đây chính là sự chặt chẽ cẩn thận của ông trùm học thuật? Chỉ là đọc số đo 3 vòng mà thôi, không có suy nghĩ xấu xa nào khác cả. Hơn nữa, đích thực là suy tính cho cô, suy cho cùng không có số liệu để chèo chống, hoàn toàn không có biện pháp để chọn váy cả………

Thẩm Hoài Dữ nắm tay Cố Nhạc Nhạc rời đi, đã đi ra ngoài cửa rồi, Đỗ Minh Trà vẫn có thể nghe thấy giọng nói ríu rít không ngừng của Cố Nhạc Nhạc: “Hoài Dữ, vừa nãy sao cậu lại bịt tai con? Có cái gì mội hội viên phim truyền hình VIP là con đây không thể xem được…..”

Đỗ Minh Trà không nghe thấy Thẩm Hoài Dữ trả lời cái gì.

Tai không nghe được rõ giọng nói của anh, chỉ mơ hồ nghe thấy hình như anh cười một tiếng, dịu dàng thướt tha, như ánh trăng dây dưa không ngừng.

Trước lúc ra cửa, Thẩm Hoài Dữ vô thức quay đầu nhìn một cái.

Lông mi của anh dày và dài, làn da trắng xanh, trong mắt có chút ý cười, không còn tính xâm lược nặng nề như vừa nãy, mấy cái đó đều bị vùi lấp rồi.

Không phải con sói đói khát, anh đã trở thành con hạc ngẫu nhiên nhìn thấy ở trong rừng.

Cửa sổ trong phòng thay đồ mở, Đỗ Minh Trà ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết sáng treo trên bầu trời.

Hôm nay là mùng 10, còn chưa đến rằm, trăng khuyết chưa tròn.

Ánh đèn ở trong phòng, không thể nào che được ánh trăng bạt ngàn san dã này.

Đỗ Minh Trà vừa mong chờ vầng trăng tròn đó, lại vừa sợ hãi nó quá tròn.

Sợ nó quá tròn đầy giấu không nổi, từ trong nhịp tim bối rối lúc nãy có khuynh hướng nhảy ra ngoài.

Cô che ngực, cảm thấy may mắn vì nhân loại không có đuôi dài.

Nếu không, hiện tại cái đuôi của cô nhất định là không ngừng vẫy.

30 phút sau, Khương Thư Hoa thất vọng quay về, cô ấy thuyết phục thất bại, nhân viên không phá lệ.

Cái này cũng nằm trong dự đoán.

Triệu Tâm Kiến thở gấp cầm váy mang đến, cô ấy mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, vừa quay lại thì ngồi lên ghế nghỉ ngơi luôn, Đỗ Minh Trà vặn mở chai nước, đưa cho cô ấy: “Uống từ từ thôi, uống nhanh quá không tốt cho cổ họng.”

Chiếc váy mang đến tạm thời này quá rộng, kích thước không vừa, Đỗ Minh Trà không cao bằng Hoắc Vi Quân, mặt lên trên người vừa rộng thùng thình, còn có chút trùng xuống.

Eo và ngực cũng đều rộng, Triệu Tâm Kiến cầm một hộp ghim đến, muốn giúp cô cố định: “Hiện tại cũng không còn cách nào, cậu cố gắng đừng để người khác chụp được phía sau lưng…Vi Quân nói rồi, có thể tạm thời dùng cái này ghim lại…..”

Đang ra sức dùng ghim ghim, điện thoại trên bàn kêu.

Khương thư hoa nhìn tên người gọi đến: “Người gọi là thầy Hoài.”

Đỗ Minh Trà đang phối hợp với Triệu Tâm Kiến, cố gắng khít váy, nói: “Cậu nhận giúp tớ một chút.”

Khương Thư Hoa nhận máy: “Alo, xin chào, hiện tại Minh Trà đang bận… hả? Váy? Được rồi được rồi, tôi lập tức đi qua.”

Không đợi cô ấy mở miệng, Đỗ Minh Trà đã nói trước: “Là váy?”

“Ừ, thầy Hoài nói anh ấy bảo người đưa váy đến cửa tây gần phía sau sân khấu” Khương Thư Hoa nói “Tớ lập tức thay cậu đi cầm về!”

Triệu Tâm Kiến tò mò: “Thầy Hoài? Thầy cô của chúng ta không có ai họ Hoài.”

“Làm gia sư quen biết” Đỗ Minh Trà nhẹ thở ra một hơi “Hay là bỏ mấy cái ghim là ra trước đã.”

Triệu Tâm Kiến giúp cô bỏ ghim, nhịn không được hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”

“Không biết, đã học xong rồi đồng thời đang làm việc.”

Triệu Tâm Kiến cười, vứt toàn bộ ghim cành cạch lên trên mặt bàn thủy tinh: “Cũng được, ông chú có 3 cái tốt, tiền nhiều, sống ít, chết sớm.”

Đỗ Minh Trà: “.......”

“Chính là có một điểm cần chú ý, nghe nói đàn ông sau 25 tuổi bắt đầu xuống dốc” Triệu Tâm Kiến nhỏ giọng “Hơn nữa, chúng ta không chơi nổi mấy lão già hồ ly đã gia nhập xã hội đó, cậu phải cẩn thận.”

Đỗ Minh Trà cúi đầu, dễ dàng kéo khóa đằng sau lưng của váy: “Tớ cũng đâu có thích anh ta.”

Triệu Tâm Kiến trêu ghẹo đập đập bả vai cô: “Tớ cũng đâu có nói cậu thích anh ta?”

Khương Thư Hoa lúc nãy chạy đi đã quay về, cô ấy ôm về mấy cái váy, vừa hay gặp Hoắc Vi Quân, hai người đồng tâm hiệp lực cầm váy vào phòng thay đồ.

Một cái, hai cái, ba cái……

Chất Lụa, tơ tằm, đặc biệt vải dệt hoa văn nổi công nghiệp……

Tổng cộng 7 cái, kiểu dáng khác nhau, phong cách cũng khác nhau, có duy nhất một điểm giống nhau, đều là màu xanh dịu dàng gần giống với màu nước.

Hoắc Vi Quân nói: “Minh Trà, cậu đây là lấy túi thần kỳ của Doraemon à?”

Triệu Tâm Kiến lẩm bẩm: “Tớ đột nhiên cảm thấy ông chú cũng rất tốt rồi….”

Khương Thư Hoa vẫn còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc vừa nãy: “Trời ạ, người đàn ông đưa váy vừa nãy vô cùng đẹp trai.”

Đỗ Minh Trà không ngờ rằng anh lại mang qua đây nhiều bộ như vậy, cô vừa nhìn là thích cái váy có chất liệu bằng lụa, bó người chiết eo, giống như ánh trăng sáng tản mạn dịu dàng trên bầu trời sao lúc nãy cô liếc thấy.

“Cái này đi” Đỗ Minh Trà vuốt ve vạt váy “Tớ mặc cái này.”

Biệt Vân Trà sớm đã biết chuyện váy của Đỗ Minh Trà bị xẻ.

Lúc đèn rơi xuống, cô tà vừa mới bước xuống dưới sân khấu, nghe thấy có tiếng vọng lại, vừa hay tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.

Cô ta thầm cảm thấy bản thân may mắn đi trước một bước, mới tránh thoát được tay bay vạ gió này.

Nếu như đây không phải là cuộc thi vô cùng lọng trọng, hầu như không có ai sẽ chuẩn bị thêm váy dự phòng.

Càng đừng nói, váy đó phần lớn là do Hoắc Vi Quân đưa cho, mà dáng người của Hoắc Vi Quân và Đỗ Minh Trà không giống nhau, cho dù cầm đến bộ mới, Đỗ Minh Trà cũng không mặc vừa.

Ôm tâm trạng vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp khó khăn, cả quá trình trên mặt Biệt Vân Trà đều mang nụ cười nhẹ, phối hợp ăn ý với bạn diễn nam được tùy chọn ngẫu nhiên diễn với mình, hoàn thành bài phát biểu của bản thân.

Tiếng vỗ tay như sấm dậy, cô ta có thể nhìn thấy rõ Thẩm Thiếu Hàn ở dưới khán đài.

Vị trí của anh ở hàng ghế thứ hai, rất bắt mắt, ở ngay sau lãnh đạo của trường, đang vỗ tay.

Thẩm Thiếu Hàn chắc cũng đang vui mừng cho cô ta.

Biệt Vân Trà biết anh thích mình cười, ở khoảng cách xa, nhìn về phía anh ta cười tươi như hoa.

Trong bài phát biểu này mặc dù còn mấy chỗ quên lời, nhưng cô ta tự cho rằng vấn đề không lớn, cũng coi như hoàn chỉnh kết thúc.

Càng đừng nói là Đỗ Minh Trà có thể thành công lên sân khấu hay không còn chưa biết được.

Nghĩ như vậy, Biệt Vân Trà xách váy đi xuống bên cạnh.

Bên tai là giọng nói của nhân viên: “Thí sinh tiếp theo tham gia, là Đỗ Minh Trà đến từ lớp tiếng pháp 213.

Biệt Vân Trà đã đi đến khu vực đợi lên sân khấu, nhìn xung quanh, không hề thấy bóng dáng của Đỗ Minh Trà, chỉ có người tiếp theo đang đợi lên sân khấu.

Ý cười của cô ta càng sâu, quay người, nói với nhân viên đang sốt ruột: “Nếu không thì trực tiếp gọi người tiếp theo đi.”

Nhân viên nhíu mày, bắt đầu nhìn số báo danh: “Người tiếp theo là tiếng Đức——”

“Đợi chút!”

Khương Thư Hoa kêu một tiếng, cô ấy nói: “Xin lỗi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Minh Trà đang vội vàng qua đây rồi.”

Biệt Vân Trà hờ hững nhìn theo ngón tay của Khương Thư Hoa, nháy mắt ngẩn người.

Người đẹp da trắng thướt tha, một thân váy xanh như ánh trăng sáng.

Biệt Vân Trà sững sờ: “Đây là….Đỗ Minh Trà???”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui