Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Video múa chỉ ngắn ngủi có 5 phút đồng hồ, nhưng cứ hễ chủ nhiệm Từ nhíu mày một cái thì Đỗ Minh Trà và bạn học đều ngầm hiểu ý nói ra câu “hiện tại đã là năm 2021 rồi” “sẽ không như vậy chứ” “thân sĩ cho rằng không có vấn đề”.

Mãi cho đến khi bài múa kết thúc, chủ nhiệm Từ cũng không đưa ra dị nghị gì nữa.

Chỉ là sắc mặt có chút khó chịu.

“Chủ nhiệm Từ” Đỗ Minh Trà cười gian “Thầy thấy bài múa này có chỗ nào có vấn đề không?”

Tay đang cầm cốc của chủ nhiệm từ hơi run lên.

Rất lâu sau, ông ta mới khó khăn nói ra: “Điệu múa này không có vấn đề gì?”

“Nhưng” Chủ nhiệm Từ nói “Mấy trang phục này bắt buộc phải đổi! Chuyện này không thương lượng gì hết!”

Chủ nhiệm Từ cuối cùng cũng đưa ra phương án cuối cùng.

Trang phục múa phải có thêm một tầng vải lót, không được để lộ ra eo và rốn,đường xẻ cao của trang phục múa bắt buộc phải khâu lại không được để lộ ra chân.

“Trong [Tây Du Ký] trang phục của nhền nhện tinh còn lộ hàng nhiều hơn chúng ta” Khương Thư Hoa điên cuồng phun tào “Chúng ta cũng đừng tổ chức cái gì dạ hội đón năm mới nữa, chúng ta tập trung lại trực tiếp mở [Cừu vui vẻ và sói xám] lên mà xem đi!”

“Cừu vui vẻ cũng bị phụ huynh report rồi” Đỗ Minh Trà nhắc nhở “Dứt khoát phát mỗi người một quyển [Kinh đạo đức], nam nữ ngồi tách ra niệm ‘sắc tức là không không tức là sắc’ là được rồi.”

Cho dù là như thế nào, kết quả này cũng đã là mọi người cùng nhau tranh thủ được, không cần phải vất vả luyện tập lại, cũng không cần phải buồn phiền vì trang phục múa, chỉ cần cầm trang phục cũ đến tiệm may, đồng loạt sửa lại là được.

Cô hướng dẫn lái xe với Đặng Tư Ngọc đi giao trang phục, Đỗ Minh Trà đang ở trong ký túc xá bắt đầu bật đèn học, cẩn thận dịch văn kiện của đàn anh gửi đến, chỉnh lý cẩn thận rồi gửi lại.

Gần đây Cố Nhạc Nhạc không ở nhà, cô không gần đến dạy học.

Ngoại trừ luyện tập, lên lớp ra, thực hành ngoại khóa còn lại, Đỗ Minh Trà đều nghiêm túc hoàn thành các nhiệm vụ mà giáo sư Mạnh giao cho.

Chỉ là nghe nói giáo sư Lâm bên kia nhận Biệt Vân Trà rồi, không đến một ngày lại một lần nữa ‘đá” cô ta ra khỏi nhóm.

Liên tiếp hai lần đều bị “trả lại hàng” Biệt Vân Trà mấy ngày nay không có tinh thần, vẫn luôn ủ rũ, cũng không đến lớp.

Cũng mấy ngày rồi không thấy bóng dáng của Thẩm Thiếu Hàn.

Đèn ở ban công không mở, Đỗ Minh Trà đang ngồi trên ghế, nhìn ra bên ngoài thấy tuyết rơi phủ kín cây, phản chiếu cảnh sắc buổi đêm càng rực rỡ.

Cô để bút xuống, đột nhiên muốn chia sẻ cảnh tuyết tuyệt đẹp này với Thẩm Hoài Dữ.

Từ sau đại hội thể thao, Đỗ Minh Trà gặp thứ gì chơi hay, thú vị người đầu tiên nhớ đến chính là Thẩm Hoài Dữ.

Nếu như sau này hai người không thể ở cùng nhau, thế thì Thẩm Hoài Dữ sẽ trở thành hòn đá cản đường trên con đường thoát ế của cô.

Hòn đá cản đường khiến người ta nhớ mãi không quên, khó có thể xóa bỏ được.

Vừa nghĩ đến đây, điện thoại kêu lên.

Đỗ Minh Trà đang ngồi.

Ô hô.

Hòn đá cản đường gọi điện cho cô.

Thẩm Hoài Dữ thông báo với cô cho đến khi kỳ nghỉ năm mới kết thúc thì không cần phải đến dạy Cố Nhạc Nhạc.

Thời gian lên lớp được xác định.

Đỗ Minh Trà đồng ý.

Thẩm Hoài Dữ nghe thấy giọng của cô có chỗ sai sai, hỏi nhiều hơn mấy câu, cô lập tức đem hết tất cả mọi chuyện bô bô nói hết ra một loạt.

Đỗ Minh Trà lòng đầy căm phẫn: “Trang phục múa của bọn tôi đẹp như vậy? Bạn bè tôi đều nói nhìn thấy trang phục múa xinh đẹp như vậy chỉ nghĩ đến thần Đôn Hoàng bay, nữ hoàng ai cập, krishna, chỉ có đám đàn ông tâm tư bẩn thỉu mới nhìn thấy trang phục múa này thì liên tưởng đến tính dục!”

Bên kia hít thở hơi ngừng lại một chút: “Ừ, đàn ông đích thực đều có tâm tư bẩn thỉu.”

Đỗ Minh Trà đang cảm xúc dâng trào thì tạm thời dừng lại.

Thầy Hoài cũng là đàn ông nha.

Câu chửi này của anh, chẳng lẽ anh cũng có tâm tư bẩn thỉu đó?

Cô tốt bụng nhắc nhở: “Thầy Hoài, tôi không phải đang nói đến thầy, thầy không cần phải tự mắng bản thân mình đâu.”

Thẩm Hoài Dữ cười cười: “Nói đến trang phục múa, nếu như cô cảm thấy sau khi sửa lại thì phá hủy hoàn toàn tính hoàn mỹ của điệu múa thì có thể đến tìm tôi.”

Đỗ Minh Trà không hiểu: “Hả?”

Thẩm Hoài Dữ nói: “Tôi có một người bạn, kinh doanh cho thuê trang phục nhiều năm, tối nay có thể gặp mặt, cô có thể nói chuyện với anh ta, để anh ta ngày mai giúp cô tìm trang phục múa phù hợp.”

Đỗ Minh Trà nhìn thời gian, nhắc nhở: “Thầy Hoài, hiện tại đã là 10 giờ rồi.”

“À” Anh nói “Thời gian đúng là có chút hơi muộn, nhưng cô có thể ở chỗ bên kia của tôi, trong nhà của tôi còn mấy phòng trống.”

Thẩm Hoài Dữ giọng nói bình tĩnh, nhẹ nhàng chính trực.

Lại, đến, rồi.

Đỗ Minh Trà: “Đương nhiên có thể.”

Đỗ Minh Trà: “Nhưng chúng ta như vậy trai đơn gái chiếc ở chung hình như không được tốt lắm thì phải.”

Đỗ Minh Trà: “Mặc dù nói thanh giả tự thanh.”

Đỗ Minh Trà: “Nhưng tôi vẫn lo lắng làm tổn hại đến thanh danh của thầy, hay là đổi sang ban ngày gặp được không?”

Đỗ Minh Trà: “Thầy Hoài, thầy có đồng ý để ban ngày ngày mai gặp mặt không?”

Cô nghe thấy Thẩm Hoài Dữ cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ: “Tùy cô.”

Nhưng.

Ngày hôm sau, Đỗ Minh Trà lại lỡ hẹn.

Cô hướng dẫn đối với trang phục múa sau khi được sửa lại cũng khá là ưng, không muốn lại chi thêm tiền đi thuê mới nữa, trang phục múa mới cũng chưa hẳn có thể thông qua được.

Trang phục múa đến tận 8 giờ tối mới được sửa xong, cô hướng dẫn đi lấy.

Nửa tiếng sau, Đỗ Minh Trà nhận được điện thoại của cô hướng dẫn.

Cô hướng dẫn sốt ruột không thôi: “Minh Trà, hiện tại em đang ở đâu? Trang phục múa của chúng ta đã bị thợ may làm lẫn lộn rồi, bọn họ đã gửi logistics dưới dạng hàng hóa rồi!”

Đỗ Minh Trà không do dự, cô mặc áo ngoài chạy ra ngoài.

Vì để tiết kiệm thời gian, sau khi ra khỏi tàu điện, thậm chí còn gọi xe đi.

Tối ngày mai chính là dạ hội mừng năm mới, lúc này trang phục múa xảy ra vấn đề…..

Đỗ Minh Trà chạy vào trong cửa hàng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Thợ cả trong cửa hàng cũng rất khó hiểu, ông ấy đeo mắt kính, cố gắng giải thích: “Tôi nhớ rất rõ đã đưa danh sách trang phục ra rồi, nhưng không biết xảy ra chuyện gì…..”

Cô hướng dẫn vừa gọi điện thoại xong, có chút không biết làm sao: “Minh Trà, nếu không chúng ta quay về trường trước. Cô bảo đám Thư Hoa đi lấy trang phục múa cũ lúc trước, hiện tại không được thì mặc cái cũ trước.”

Đỗ Minh Trà gật đầu: “Vâng, cô quay về trước đi, em ở lại hỏi xem, xem xem có thể tìm được quần áo về không….dù thế nào cũng là tâm huyết của chúng ta.”

Cô không muốn cứ từ bỏ như vậy.

Cô hướng dẫn cũng không có ý kiến gì, bà quay lại xem tình trạng bảo quản của quần áo cũ, cùng giặt sạch và vấn đề đề về kích cỡ.

Đợi sau khi cô hướng dẫn rời đi, Đỗ Minh Trà mới tỉ mỉ hỏi: “Bác ơi, bác cho cháu hỏi bác thường hợp tác với đơn vị vận chuyển nào? ZTO, STO hay là YTO?”

ZTO

""

STO

""

YTO

""

“Yunda” Bác chủ cửa hàng run rẩy tìm ra tấm danh thiếp bị đè nhăn nhúm đưa cho cô “Chính là nhà này.”

Yunda

""

Chỗ dịch vụ chuyển phát nhanh cách đây không xa, đường thẳng chưa đầy 2 km.

Đỗ Minh Trà nói cảm ơn, chạy qua bên đó.

May mà anh trai chỗ chuyển phát nhanh vẫn chưa tan làm, sau khi nghe xong Đỗ Minh Trà trình bày, đối phương cũng không biết nên xử lý thế nào: “Quản lý của dịch vụ chuyển phát nhanh buổi chiều đã vận chuyển hàng đi rồi, hiện tại đoán chừng đã đến sân bay Bắc Kinh rồi.”

Sân bay Bắc Kinh.

Lúc này chắc cũng đã bắt đầu xếp hàng lên máy bay rồi.

Trừ phi Đỗ Minh Trà là Long Ngạo Thiên, có thể lên trời xuống đất là cái kiểu dùng tay không ngăn chặn máy bay, nhưng không phạm pháp, hoặc cô là tổng tài “làm lố”, một câu có thể mua được công ty Yunda express và máy bay vận chuyển, trực tiếp hạ lệnh máy bay quay lại.

Cái này không phạm pháp, đáng tiếc cô là quỷ nghèo.

Đỗ Minh Trà không ngừng bảo bản thân phải bình tĩnh, cô ngồi trên ghế ở chỗ chuyển phát nhanh, trong phòng nhỏ này có dùng thiết bị sưởi, không hề nóng nhưng cô lại ra cả người mồ hôi.

Điện thoại kêu lên.

Cô cúi đầu, nhìn thấy trên màn hình, nhảy ra 2 chữ.

[Thầy Hoài]

Đỗ Minh Trà nhận điện, bởi vì chạy nên cổ họng hơi khô: “Thầy Hoài.”

“Sao lại ủ rũ như vậy?” Thẩm Hoài Dữ hỏi “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không có gì” Đỗ Minh Trà nhịn xuống vẫn là nhịn không được, cô nói “Thật ra có chút chuyện.”

“Cô từ từ nói” Chỉ nghe thấy thẩm Hoài Dữ ở bên đó có tiếng đóng nắp bút nhẹ “Tôi đang nghe.”

Đỗ Minh Trà thuật lại lần nữa chuyện trang phục múa bị mất, còn có chút khó chịu, lần đầu tiên ở trước mặt anh lộ ra vẻ không biết phải xử lý làm sao, cúi đầu nói: “.....Tôi sẽ không gọi ông trời là ông nữa, ông ấy không hề thương đứa cháu gái này là tôi.”

“Ông trời không giúp cô, có thể thử gọi Thẩm nhị gia” Thẩm Hoài Dữ cười, qua điện thoại, giọng có anh có phần lười biếng hơn: “Ông ấy thương cô.”

Đỗ Minh Trà: “Hả?”

“Được rồi, mua đồ gì đó nóng uống đi trước đã, gửi địa chỉ cho tôi” Thẩm Hoài Dữ nói “Đừng sốt ruột, tôi đến tìm cô.”

Lúc Thẩm Hoài Dữ xuống xe, tuyết đã rơi rất lớn rồi.

Chỗ chuyển phát nhanh đã đóng cửa rồi, Đỗ Minh Trà ngồi ở chỗ ghế bên cạnh trạm xe buýt, tay cầm chiếc ô màu xanh lá, má và mũi bị gió thổi đỏ ửng.

Cô không mua cho mình đồ nóng.

Từ xa nhìn là một bức tranh vô cùng đẹp.

Thiếu nữ mặc áo khoác trắng, trong tuyết bật ô xanh như lá sen, hơi cúi đầu, đẹp như trong truyện cổ tích.

Đi đến gần, Thẩm Hoài Dữ nhìn chữ in trên ô của cô.

[Thức ăn cho heo hiệu hai con heo, một lần sinh 8 bảo bối]

Là nhãn hiệu của thức ăn cho heo, cán ô yếu ớt bị rỉ sét.

Là ô của nhân viên chỗ chuyển phát nhanh đưa cho cô.

Thẩm Hoài Dữ bước nhanh mấy bước, cởi khăn quàng cổ, tại lúc Đỗ Minh Trà vừa kêu ra tiếng “thầy Hoài” thì anh đã cẩn thận quấn khăn quàng cổ lên cho cô.

Cô hắt xì một cái, tay đang cầm ô bị gió thổi đỏ ửng.

Thẩm Hoài Dữ cởi găng tay ra đưa cho cô, nhận lấy cái ô cũ, che đầu cho cô, chắn tuyết rơi.

Bông tuyết trượt rơi từ bả vai của anh rơi xuống dưới đất chậm rãi bung nở trên mặt đất.

Thẩm Hoài Dữ cụp mắt hỏi: “Sao lại đợi ở đây?”

“Sợ anh không tìm thấy tôi” Đỗ Minh Trà không hề có chút gì vì chờ đợi mà khó chịu, chỉ ngẩng mặt lên hỏi “Thầy Hoài, thầy nói người bạn đó của anh….”

“Anh ta hôm nay không ở đây” Thẩm Hoài Dữ nói “Đi công tác rồi.”

Ánh mắt của Đỗ Minh Trà tối lại: “Hả?”

Cô chỉ mất mát trong tích tắc, lại hỏi: “Thế thầy có thể giúp tôi hỏi xem ngày mai có thể đến không? Có thể để cho tôi thuê mấy bộ đồ trước 8 giờ tối được không?”

Thẩm Hoài Dữ cúi đầu nhìn cô: “Đương nhiên có thể.”

Dưới ánh mắt vui vẻ của Đỗ Minh Trà, anh chậm rãi mở miệng:

“Nhưng mà, chuyện kiểu này kiến nghị cô nên gặp mặt nói chuyện với anh ta.”

“Mặc dù trong máy tính của tôi có tất cả các cách liên hệ và ảnh trang phục.”

“Nhưng máy tính đang ở nhà của tôi, hay là bây giờ đi chọn xem.”

“Minh Trà, cô có đồng ý tối nay đến nhà tôi ngủ không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui