Lần thứ 15.
Từ sau khi gặp được cô, đây là lần thứ 15.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ tết, Cố Nhạc Nhạc từ chỗ ba của cậu nhóc trở về.
Theo sự sắp xếp của Cố Dĩ Lệ, Đỗ Minh Trà tham gia một bữa cơm tối tại gia đình nhỏ này.
Vì chăm sóc Đỗ Minh Trà, bữa cơm tối này đặc biệt sắp xếp vào lúc chạng vạng 4 giờ chiều.
Sắp xếp lịch trình này sẽ không làm lỡ mất sinh hoạt của cô sau khi quay lại trường, cũng không ảnh hưởng đến giờ giới nghiêm trong ký túc xá của cô.
Chỉ là hôm nay Cố Nhạc Nhạc có chút cảm cúm, tinh thần ủ rũ, hoàn toàn không có sức sống như lúc trước, ốm yếu.
Sau bữa tối, Cố Dĩ Lệ không thể không ở lại chăm sóc Cố Nhạc Nhạc, đồng thời nhờ Thẩm Hoài Dữ tiễn Đỗ Minh Trà về: “Bác Vương xin nghỉ nói muốn quay về sớm một chút đón sinh nhật con gái, anh đưa Minh Trà về, vừa hay cũng tiện đường.”
Thẩm Hoài Dữ không từ chối.
Anh vẫn như cũ lái xe đưa Minh Trà về đại học C.
Quy định của trường không cho người ngoài lái xe vào trong khuôn viên của trường trong tình huống không có giấy tờ, nhưng bảo vệ lại trực tiếp cho Thẩm Hoài Dữ đi qua mà không hề ngăn cản.
Thẩm Hoài Dữ đỗ xe tại bãi đỗ xe cách ký túc của cô gần nhất.
Lúc này cũng đã nhá nhem tối, chỗ giao nhau giữa trời và rừng cây bách phủ màu sắc của tuyết là màu vàng nhạt hòa lẫn với màu như màu vỏ quýt, dường như đến lại gần thì có thể ngửi thấy được mùi hương tươi mát vui vẻ đó.
Đây là chỗ đậu xe của thầy cô, hôm nay vẫn là nghỉ lễ tết, chỗ đậu xe vắng tanh, không có người khác, chỉ có tuyết và tùng bách.
Xe vừa dừng lại thì Đỗ Minh Trà đã lo lắng không thôi hỏi: “Thầy Hoài, thầy có nhìn thấy khuyên tai của tôi không?”
Thẩm Hoài Dữ tay đặt trên vô lăng, ánh mắt từ trong cảnh sắc vàng cam đó nhìn sang, hỏi: “Không có, sao vậy?”
Bốn từ này vừa thốt ra, Đỗ Minh Trà bỗng nhiên dựa gần lại anh——
Cô mở dây an toàn, không hề báo trước dán lại gần Thẩm Hoài Dữ.
Trên dái tai mỏng mà đỏ, một chiếc khuyên tai nhỏ hình giọt nước tinh xảo theo động tác của cô mà đung đưa theo, khúc xạ ánh sáng hoàng hôn chiếu xuống nhàn nhạt.
Thẩm Hoài Dữ mắt hơi nheo lại vì bị ánh sáng màu cam trên đôi khuyên tai của cô chiếu vào,ngón tay đang đặt trên vô lăng siết chặt lại.
Đỗ Minh Trà rõ ràng nhìn thấy vết sẹo trái tim trên yết hầu của anh chuyển động một chút.
Hôm nay Thẩm Hoài Dữ mặc áo sơ mi đen có hoa văn chìm, áo sơ mi đen càng làm tôn lên làn da trắng như ngọc của anh.
“Có khả năng bị rơi ở chỗ ghế lái không? Đỗ Minh Trà dường như không biết đến phản ứng vô thức của anh, nghiêng người qua vô tình lại càng dựa gần vào anh hơn “Lúc tôi vừa lên xe cảm giác tai lắc lư một cái…..”
Mặt cô áp sát vào áo sơ mi của anh, cụp mắt có thể nhìn thấy quần tây màu đen của anh. Chân anh rất dài, dáng người cao, không gian bên trong xe cũng rộng.
Đỗ Minh Trà vốn cho rằng làm này làm kia ở chỗ ghế lái chỉ có trong tiểu thuyết trên web màu hồng, suy cho cùng không gian cũng quá hẹp, chỉ là bây giờ trên xe của Thẩm Hoài Dữ, đồng thời tận mắt quan sát, hóa ra không gian chỗ ghế lái hoàn toàn có thể chống đỡ được.
Nhưng mà đây không phải trọng điểm.
Sự thật là, Đỗ Minh Trà là CỐ Ý.
Cô đã tốn mất thời gian hai ngày để tập hợp các đủ các loại chiêu trò tán tỉnh của các bạn cùng phòng cung cấp, một trong những cái quan trọng nhất chính là cố ý lấy danh nghĩa là bị rơi mất trang sức nhỏ, âm thầm vứt ‘trang sức nhỏ’ vào trong áo của người đàn ông.
Một là, có thể vì trả lại đồ vật này mà nhẹ nhàng tạo ra cơ hội gặp mặt lần tiếp theo;
Hai là, cũng có thể khiến cho bọn họ vì trang sức nhỏ này không biết rơi trên người mình từ lúc nào mà suy nghĩ vẩn vơ.
Lúc cơm tối, Đỗ Minh Trà vô tình tiết lộ là, bây giờ đang chuẩn bị thi bằng lái xe一
Trước lúc Thẩm Hoài Dữ mở máy, cô cũng từng chủ động xin ngồi vào chỗ ghế lái để thử trải nghiệm cảm giác một chút.
Ngón tay của Thẩm Hoài Dữ gõ lên vô lăng: “Lúc lên xe cô còn đeo không.”
Bình thường Đỗ Minh Trà rất ít khi đeo khuyên tai, vì vậy anh đối với khuyên tai hình giọt nước này cũng đặt biệt chú ý.
Nếu như nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên vào lúc nghỉ ngơi Đỗ Minh Trà đeo trang sức.
“Đúng ha” Đỗ Minh Trà vươn người qua, một tay cô chống lên chỗ ghế ngồi của Thẩm Hoài Dữ, nhíu mày khổ não “Chỉ trong chớp mắt đã không thấy rồi, chắc sẽ không rơi ở bên ngoài chứ…”
Thẩm Hoài Dữ cúi đầu.
Nhiệt độ trong xe ấm áp, cô không mặc áo khoác phao, chỉ mặc một chiếc váy xinh đẹp. tay trống lên ghế lái. Còn có chút hương thơm dịu dàng, chỗ eo hơi hạ xuống, cảnh đẹp không chút che đậy lộ ra ở trước mặt anh.
Giống như giấc mộng hoang đường không ngừng dày vò anh đó, Đỗ Minh Trà cũng nghiêng người ra muốn chạy trốn, bị Thẩm Hoài Dữ kéo quay lại, cũng là dáng vẻ này, bắt đầu điên cuồng yêu thương cô.
Theo lời nói ra, hơi thở của Đỗ Minh Trà như thể gần đến mức dường như có thể xuyên qua lớp áo sơ mi trêu trọc vòng eo của anh: “Tuy rằng khuyên tai vốn cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng suy cho cùng cũng được mua bởi số tiền học bổng đầu tiên của tôi.”
Giọng điệu hơi mất mát.
Đỗ Minh Trà giả vờ nhận định là khuyên tai chính là rơi ở chỗ này, làm bộ tỏ ra lo lắng, cô thậm chí còn úp sấp lên chân của Thẩm Hoài Dữ, cúi đầu cẩn thận nhìn xuống dưới ghế lái xem tình hình.
Đỗ Minh Trà âm thầm hơi nhỏm người cao một chút, để tránh tiếng tim đập và mạch đập bán đứng tâm tư nhỏ bé của cô.
Nhưng vẫn như cũ không thể tránh được tiếp xúc với quần tây của anh, trong bể bơi ngày hôm đó, chân dài của anh đã từng mạnh mẽ đè lên chân cô, tách ra ngăn cô vùng vẫy.
Mà lúc này, cô lấy tư thế khống chế tuyệt đối đè lên trên mặt, quần tây phẳng phiu ở dưới người cô, cô đè lên nhiệt độ cơ thể đặc biệt chỉ thuộc về Thẩm Hoài Dữ.
Thẩm Hoài Dữ cụp mắt.
Theo động tác mà chiếc cổ trắng tuyết sạch sẽ của Đỗ Minh Trà lộ ra.
Nốt mụn ruồi đỏ nhỏ ở sau dái tai từng bị anh yêu thương nếm qua ở trong hồ nước, to bằng hạt gạo nhỏ in lên trên làn da trắng nõn.
Thẩm Hoài Dữ buông lỏng vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ.
Quai hàm của anh căng ra, cúi đầu nhìn Đỗ Minh Trà, tại lúc cô đang lẩm bẩm ‘rốt cuộc là rơi ở đâu’, ngón tay từ trên vô lăng trượt xuống——
Trước một giây đầu ngón tay chạm đến hạt gạo nhỏ màu đỏ đó thì Đỗ Minh Trà đột nhiên “haizz” một tiếng: “......Chỗ này thế nhưng không có.”
Thẩm Hoài Dữ thu tay lại, anh ngước mắt nhìn chăm chú vào tuyết trắng bên ngoài cửa sổ: “Không tìm nữa?”
“Không tìm nữa” Đỗ Minh Trà chán nản thở dài “Bỏ đi, mất thì mất đi.”
Cô chống người dậy, mặc áo khoác, che đi nốt ruồi hạt gạo đỏ đó, nở nụ cười tươi rói với Thẩm Hoài Dữ: “Đúng rồi, thầy Hoài, còn phải cảm ơn thầy lần trước trong bể bơi đã chỉ bảo cho tôi.”
Thẩm Hoài Dữ nói:”Không cần cảm ơn.”
Đỗ Minh Trà cười cười, cô mặc áo vào, xuống xe, bước đi hai bước, đột nhiên xoay người, dùng tay gõ nhẹ lên cửa chỗ chỗ ghế lái.
Thẩm Hoài Dữ hạ cửa sổ xuống.
Tuyết trắng xóa, cô đứng trong ánh hoàng hôn ấm áp, theo nhịp thở và lời nói của cô, thở ra từng đám hơi trắng.
“Thầy Hoài, thầy chỉ bảo lần trước khiến cho tôi hiểu ra, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy có chút chưa đủ” Đỗ Minh Trà lắp bắp, chỉ còn lại một bên bông tai hình giọt nước đong đưa, cô dùng ánh mắt vô cùng trong sáng nhìn anh: “Lần sau thầy có thể tiếp tục dạy tôi không?”
“Có thể” Thẩm Hoài Dữ đặt tay lên vô lăng, hơi híp mắt nhìn cô, giống như nhìn một con nai ngốc nghếch xông vào “Nhưng mà đừng tìm thầy giáo khác luyện tập.”
Anh nhàn nhạt nói: “Suy cho cùng không phải tất cả đàn ông đều có thể đảm đương được.”
Đỗ Minh Trà cười gian: “Tôi đã nói mà, người chính trực như thầy Hoài sẽ không có suy nghĩ xấu xa giống như heo chó trong đầu đâu!”
Cô vẫy tay với Thẩm Hoài Dữ, trong tuyết xoay người rời đi.
Nhắm mắt, đóng cửa kính lại. Thẩm Hoài Dữ đang chuẩn bị lái xe, lúc vô tình cúi đầu, nhìn thấy ở cúc cuối cùng trên áo sơ mi, có cái gì đó lóe sáng.
Anh nhặt chiếc bông tai hình giọt nước lên xem.
Dưới ánh sáng hoàng hôn, ánh sáng thuần trắng gần như bị sắc trắng bao phủ.
Giống y hệt cái vừa nãy Đỗ Minh Trà bị mất.
Chính là bị móc lên cúc áo sơ mi của anh.
Khuyên tai trừng xuyên cơ thể cô, vừa nãy còn cách một lớp áo sơ mi nhẹ nhàng chạm vào làn da trên eo anh.
Đang vuốt ve đôi bông tai này, Thẩm Hoài Dữ bỗng nhiên cười một cái, anh tùy ý bấm còi xe, thành công thu hút lực chú ý của Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà đã đi được mấy bước xa rồi, lại quay lại: “Sao thế?”
Thẩm Hoài Dữ mở cửa xe, không xuống xe, lắc lắc khuyên tai: “Khuyên tai của cô.”
Đỗ Minh Trà: “.......Thảo*.”
Thảo*: Một câu chửi thề ở bên trung kiểu như đậu, fuck.
Vì sao người đàn ông này ánh mắt lại tốt như vậy, cô còn chưa đi được mấy bước đâu, sao không đợi hẹn lần sau!
Thẩm Hoài Dữ nghiêng mặt nhìn cô: “Cái gì?”
Đỗ Minh Trà: “Không có gì.”
Thẩm Hoài Dữ lắc lắc khuyên tai đó: “Vừa nãy hình như tôi nghe thấy người nào đó nói tục.”
“......Đó không phải nói tục” Đỗ Minh Trà ý đồ giải thích ‘thảo’ đó thực ra là từ ‘thảo’ trong tiếng nhật có nghĩa là ‘’ người nhật thích dùng từ này để bài tỏ tâm tình kích động, hiểu đơn giản là ‘hahahahahha’, tôi là dùng từ thảo từ ký hiệu, ca ngợi tinh thần vĩ đại không nhặt của rơi của thầy.”
Thẩm Hoài Dữ nghiêng mặt nhìn cô: “Thật sao?”
“Tôi lấy danh dự của server Tấn Giang ra đảm bảo, tuyết đối là thật “Đỗ Minh Trà nói “Nếu tôi nói một câu giả dối, thì danh dự server của Tấn Giang bị mất một giây.”
Thẩm Hoài Dữ cười, anh không để ý đưa bông tai đó cho cô: “Đôi bông tai trân quý của cô mất mà tìm lại được, sao không biểu hiện ra vẻ vui vẻ vậy?”
“Tôi đây là không vì ngoại vật vui cũng không vì bản thân mà buồn” Đỗ Minh Trà vẻ mặt vô cảm nhận lấy “Thực ra trong lòng tôi đã vui vẻ muốn nhảy bốn con thiên nga nhỏ rồi.”
Cô định đeo lên luôn, đáng tiếc ngón tay bị đông lạnh có chút vụng về, thử mấy lần đều không thành công, chỉ có thể nhìn anh cầu cứu với ánh mắt đáng thương: “Thầy Hoài….”
Thẩm Hoài Dữ nói: “Để tôi.”
Đỗ Minh Trà lập tức nghiêng người đưa tai lại gần, ngoan ngoãn nghiêng tai về phía anh.
Vừa khéo chính là bên tai lần trước ở hồ bơi bị anh ngậm.
Động tác của Thẩm Hoài Dữ hơi dừng lại, lúc ánh mắt nhìn lần nữa cô lại thâm sâu hơn nữa.
Anh vươn tay, miết dái tai chủ động vươn ra của cô.
Đỗ Minh Trà khẽ rên lên một tiếng.
Kim loại bạc xuyên qua lỗ tai cô, lỗ vốn dĩ nhỏ lại bị tách mở, Đỗ Minh Trà nhíu mày, hai tay đang đặt lên đầu gối nhẹ nắm chặt, Thẩm Hoài Dữ không hề nhẹ tay, trong lúc cô định đẩy ra, mạnh mẽ niết dái tai đến đỏ ửng, vẫn không chút nhẹ nhàng dùng kim bạc đâm xuyên vào tai cô.
Đỗ Minh Trà ưm một tiếng, bịt tai đứng thẳng người.
Lúc này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.
Tay Thầy Hoài nóng quá.
Nóng giống như phát sốt….đợt chút, phát sốt?
Tâm tư của Đỗ Minh Trà lặng lẽ động một chút.
Cô làm như không có chuyện gì hỏi: “Thầy Hoài, nhiệt độ cơ thể của anh hình như có chút cao, là phát sốt sao?”
Thẩm Hoài Dữ hơi ngẩn người, mở đai dây an toàn, bình tĩnh mở miệng: “Không có, tôi cảm thấy bình thường.”
“Ông hai của tôi từng nói, người phát sốt bản thân không cảm thấy” Đỗ Minh Trà giả vờ bình tĩnh, nghiêm khắc nói “Tôi sờ trán anh xem.”
Thẩm Hoài Dữ nhìn cô 3 giây, lúc thấy má của Đỗ Minh Trà đều đỏ hết lên rồi, mới cười thuận theo: “Được.”
Đỗ Minh Trà vươn tay, cổ vũ dũng khí, lo lắng không yên sờ lên trán anh.
Thẩm Hoài Dữ khó có lúc yên tĩnh, không nói một lời để mặc cô chạm vào.
Thực ra, tay của Đỗ Minh Trà bị đông lạnh, cô không cảm nhận được nhiệt độ, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt nghiêm túc.
Thẩm Hoài Dữ nhìn cô, ý cười trong mắt không hề giảm bớt: “Rất nóng sao? Sao lại có biểu cảm này?”
“Không nên nói” Đỗ Minh Trà cố làm ra vẻ cao thâm, biểu ý anh khom người “Ông hai của tôi từng nói, nếu như dùng tay thử không ra được nhiệt độ, có thể dùng trán thử.”
Thẩm Hoài Dữ cho phép rồi.
Trán chống trán.
Lần cuối cùng đo nhiệt độ như vậy là lúc nhỏ, ba cô thích dùng trán chống trán để phán đoán nhiệt độ cơ thể của cô có bình thường hay không.
Cái trán nhỏ của Đỗ Minh Trà dè dặt dán lên trên trán của Thẩm Hoài Dữ, mũi của hai người gần như muốn dán lên nhau, cô mở to mắt, không chớp mắt nhìn Thẩm Hoài Dữ, phát hiện trong mắt đối phương vẫn là vẻ bình tĩnh khắc chế.
Không hề có bởi vì động tác thân mật lúc này mà có biến hóa gì.
Anh chính là giống như không có cách nào chạm đến, như ánh trăng sáng ở trên cao.
Nhận thức được điều này Đỗ Minh Trà có chút nản lòng, nhưng rất nhanh lại vực lại tinh thần.
Cô là người muốn có được trăng sáng.
Nhưng mà, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, đối với Đỗ Minh Trà mà nói, thật ra…..rất có lực dụ dỗ.
Vẻ đẹp tuyệt vời dán ở trước mặt khiến đầu óc cô choáng váng.
Thật ra cánh môi của Thẩm hoài Dữ, gần như là không có đường viền môi. Môi của anh mỏng, nhưng lúc hôn lên cảm giác rất tốt, mềm mại, nóng nóng còn có chút mùi hương bạc hà và chanh….
Trong suy nghĩ hỗn loạn, chỉ nghe thấy Thẩm Hoài Dữ nhịn cười hỏi: “Đo ra được nhiệt độ không?”
Đỗ Minh Trà chút nữa thì không dứt ra được, cô cố gắng nó bừa: “Ông hai của tôi nói, nếu như cách trên không có hiệu quả, có thể thử đo nhiệt độ——Hả???”
Thẩm Hoài Dữ đột nhiên thò người ra, ôm lấy eo cô kéo lên xe, sức lực anh rất lớn, dễ như trở bàn tay kéo cô thành tư thế ngồi trên người anh.
Lòng bàn tay anh cách lớp quần áo, đỡ lưng cô thẳng dậy.
“Ông hai đó có nói với cô” Thẩm Hoài Dữ bấm eo cô, thấp giọng hỏi: “Nhiệt kế nên kẹp chỗ nào không?”
Đỗ Minh Trà ngồi trên quần tây phẳng phiu của anh, trong đầu một mảnh trắng xóa, không không chế được.
Nhiệt kế của anh nói, là cái nhiệt kế làm bằng thủy ngân thân là thủy tinh, hay là nhiệt kế có kết cấu chính là máu thịt làm thân..
Năm giây sau, cô nói: “Ông hai chưa từng nhắc đến câu này.”
“Hiện tại nói rồi” Thẩm Hoài Dữ khom người, nhẹ chống lên trán cô một cái, bình tĩnh kéo cô ra “Cô bé, em nên đề phòng đàn ông, cho dù là thầy giáo cũng không ngoại lệ, hiểu không?”
Đỗ Minh Trà ngây ngẩn, ngập ngừng gật đầu. Sau khi đợi anh buông lỏng, vội vàng tạm biệt rời đi.
Thẩm Hoài Dữ cách cửa sổ xe nhìn theo.
Bóng dáng của cô dần dần biến mất trong tuyết, giống như con thỏ tuyết được phóng sinh.
Cảm mạo của Cố Nhạc Nhạc chỉ kéo dài hai ngày, ngày thứ ba đã mạnh khỏe như rồng như hổ, lập tức gọi điện thoại muốn Đỗ Minh Trà đến dạy.
Ý không ở trong lời.
Cố Nhạc Nhạc mượn danh nghĩa nghe giảng, cố gắng tạo cơ hội cho Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ ở bên nhau.
Chỉ đáng tiếc bàn tính của cậu nhóc bị hụt rồi——
Mấy ngày gần đây Thẩm Hoài Dữ có việc, không ở trong nước.
Tiền mất tật mang, Cố Nhạc Nhạc không chỉ không thể thành công làm mối, lại còn tủi thân làm bài tập, lên lớp, còn vừa viết vừa thở dài.
Học được một nửa, Đỗ Minh Trà mơ hồ nghe thấy bên ngoài có người ấn chuông cửa.
Lái xe đã đưa dì đi siêu thị mua đồ, lúc này trong nhà không có người khác, Đỗ Minh Trà nhanh chóng đi ra khỏi phòng sách, nghe thấy tiếng chuông bên ngoài phòng khách càng to hơn.
Cô đi qua, nhìn qua mắt mèo, thấy thấy một người đàn ông trung niên vẻ mặt phúc hậu, hơi hói, làn da rám nắng, giống như cố tình làm đen.
Đỗ Minh Trà cảnh giác mạnh, không có tùy tiện mở cửa, mở video liên lạc nói: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì ạ?”
“Xin chào, tôi là giáo viên dạy tiếng Đức của bạn học Cố Nhạc Nhạc, Hoài Ý, cậu bé thường gọi tôi là thầy Hoài” Người đàn ông trung niên tháo cặp kính đen ra, tự giới thiệu bản thân, nở nụ cười trìu mến “Tôi sắp phải rời thủ đô rồi, trước lúc rời đi muốn tạm biệt với Nhạc Nhạc.”
Đỗ Minh Trà sững sờ.
…….Thầy Hoài?
Từ trước đến giờ, người dạy tiếng Đức cho Nhạc Nhạc, chẳng lẽ không phải Hoài Dữ sao?
Thầy Hoài này lại từ đâu đến?
Đỗ Minh Trà ngập ngừng: “Xin lỗi, cho hỏi thầy tên là gì?”
“Hoài Ý” Người đàn ông trung niên cho rằng cô nghe không rõ, mỉm cười nói “Ồ, cô là cô giáo Đỗ dạy tiếng pháp cho bé phải không? Cô vừa đến hai hôm đó thì tôi vừa hay đi công tác ở châu Phi, cả hai chúng ta bị lỡ không gặp mặt……”
Điện thoại của Đỗ Minh Trà kêu lên.
Cô cúi đầu, nhìn tên người gọi nhảy lên ở trên màn hình.
Là tên liên lạc cô lưu cho Thẩm Hoài Dữ..
[Thầy Hoài]