Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Ông cụ Đặng có một luồng khí nghẹn trong lồng ngực, sắp nghẹn không thoát ra được.

Mặc dù từ hôm qua Đỗ Minh Trà buổi tối tìm Thẩm Hoài Dữ đã cảm thấy có chút không đúng rồi, nhưng ông cụ Đặng vẫn cho rằng Thẩm Hoài Dữ là người đứng đắn lại thêm thứ bậc cách biệt, chắc sẽ không làm ra mấy chuyện kỳ quái….nhỉ?

Thật sự mà nói ra, trong lòng ông cụ Đặng cũng đã gõ một hồi chuông.

Vừa nãy Đặng Ngôn Thâm tìm ông lôi kéo loạn một hồi, hỏi ông từ thơ ca cho đến nói chuyện về đời người, lý tưởng sống cho đến trời hôm nay thật nóng A haha như vậy, ông cụ Đặng nhíu mày lúc đầu còn nghe anh ta nói nhảm mấy phút, cuối cùng nhịn không được thưởng cho cháu trai đầu óc ngốc nghếch của mình một gậy, mắng anh ta một trận không việc thì tìm việc mà làm muốn ăn rắm, chống gậy đi ra khỏi phòng, tầng một tìm không thấy bóng dáng Đỗ Minh Trà, những suy nghĩ tồi tệ trong lòng lại tiếp tục dâng lên.

Ông cụ Đặng một bên chỉ hận rèn sắt không thành thép, âm thầm mắng Đặng Ngôn Thâm yếu kém, vừa đẩy cửa phòng ngủ của Thẩm Hoài Dữ ra——

Nhìn thấy khung cảnh không muốn nhìn thấy nhất.

Ngoài dự đoán, tình lý ở trong.

Thẩm Hoài Dữ hôm qua còn được ông nhiệt tình gọi em trai, được ông cho rằng có thể bảo vệ được Minh Trà, đang từ trên cao đè lên người Đỗ Minh Trà.

Đầu gối đè lên chân, tay ấy lên cổ tay, còn đang nói cái gì muốn cô gọi ‘anh trai’?

Đầu ông của ông cụ Đặng nổ tung rồi.

Ông chống gậy, vang dội mắng nhức Thẩm Hoài Dữ, ai biết Thẩm Hoài Dữ lại không kêu lên một tiếng, ngược lại bình tĩnh đi đỡ ông.

Đỗ Minh Trà lớn như vậy lần đầu tiên gặp phải trường hợp đang thân mật với đàn ông thì bị người lớn trong nhà bắt gặp, từ trên giường ngồi dậy, kéo váy xuống, mặt bên đỏ bên trắng, có chút xấu hổ.

Thấy thế ông cụ Đặng càng tức hơn.

Ông cụ Đặng chất vấn Thẩm Hoài Dữ như trút nước: “Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết xấu hổ bảo Minh Trà gọi cậu là anh trai? Tôi gọi cậu một tiếng anh trai có được không?”

Thẩm Hoài Dữ nói: “Ông nội, ông bớt giận.”

Ông cụ Đặng vô cùng đau lòng:”Tôi nghĩ cậu không giống với những người khác, Hoài Dữ! Cậu là người tôi tin tưởng nhất, cậu sao có thể làm ra loại chuyện cầm thú như vậy được? Tôi bảo cậu chăm sóc người, cậu chăm sóc đi đâu vậy?”

Ông tức muốn choáng váng, chống gậy lùi sau mấy bước, giương cao cây gậy muốn đánh lên người Thẩm Hoài Dữ, bị Đỗ Minh Trà nôn nóng kêu một tiếng “ông nội” ngăn lại.

“Ông nội” Đỗ Minh Trà chắn ở trước mặt Thẩm Hoài Dữ, vươn tay ra ngăn cản “Ông trước đừng đánh, chúng ta từ từ nói chuyện được không?”

“Minh Trà con vẫn còn nhỏ” Ông cụ Đặng vừa nhắc đến chuyện này thì lại đau lòng “Con nói chúng ta chọn ai mà chẳng được? Trong đám bạn học của con không có ai thích hợp sao? Con tìm một người tuổi còn lớn hơn anh họ của con, bối phận còn lớn hơn cả ông làm cái gì hả?”

Mặc dù vẫn luôn mờ hồ hoài nghi, nhưng tận mắt trông thấy lức kích thích với ông cụ mà nói là quá lớn rồi.”

Thẩm Hoài Dữ ấn tay Đỗ Minh Trà xuống, muốn kéo cô ra sau người.

Ông cụ Đặng giật mình: “Họ Thẩm kia! Cậu buông Minh Trà nhà chúng tôi ra!”

Hôm qua vẫn còn một câu một câu Hoài Dữ, hôm nay đã thành họ Thẩm rồi.

Nói không chừng ngày mai biến thành thằng ch* Thẩm.

Đỗ Minh Trà vỗ về đập đập lên mu bàn tay của Thẩm Hoài Dữ, cô đi về phía trước mặt ông cụ Đặng, dịu giọng nói: “Ông không tin người khác, chẳng lẽ đến cháu gái ruột của mình cũng không tin sao?”

“Ông không phải không tin” Ông cụ Đặng có chút mệt mỏi, bi thương mở miệng: “Ông là không tin nửa người dưới đó của Thẩm Hoài Dữ——”

Ý thức đến lời này không nên nói trước mặt cháu gái ngoan, ông kịp thời phanh xe, cứng rắn nuốt mấy lời còn lại xuống.

“Ông nên sớm nghĩ ra” Ông cụ Đặng cẩn thận nghĩ lại, từ hôm Đỗ Minh Trà bị sốt ở trong bệnh viện, đến hôm Thẩm Hoài Dữ chủ động giúp Minh Trà giải quyết vấn đề đêm hội mùa xuân…Lại đến hai ngày này, Minh Trà mất liên lạc lại đang ở cùng với Thẩm Hoài Dữ, ông nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài Dữ, ý thức được cái gì, hừ lạnh một tiếng “Hổ phụ không sinh khuyển tử*.”

Hổ phụ không sinh khuyển tử. Có nghĩa là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.

Ồ không.

Từ lúc Thẩm Tòng Uẩn mời ăn cơm lúc đó, ông nên ý thức được chỗ không đúng.

Con cháu thẩm gia đông như vậy, rốt cuộc là ai mới có thể làm phiền Thẩm Tòng Uẩn ra mặt đây?

Đỗ Minh Trà nói: “Anh ấy đối với con rất tốt.”

“Cháu nếu như thích vẻ đẹp trai của cậu ta, thích cậu ta có tiền thì còn được” Ông cụ Đặng tận tình khuyên bảo “Minh Trà à, cháu thích cái gì không thích lại thích một cái cậu ta đối với cháu tốt! Đàn ông lúc mới theo đuổi con gái đều đối với cháu tốt….Cậu ta đối với cháu tốt mà lại cạo gió cho cháu sao? Trên chân cháu sao lại bị như vậy?”

Vừa nhắc đến chỗ này, Đỗ Minh Trà lý bị sai nên cũng không mạnh mẽ được.

Thành thật cúi đầu nghe dạy bảo.

Ông cụ Đặng đột nhiên xoay người, nhìn Thẩm Hoài Dữ: “Cậu chính là ông chủ tiệm cạo gió đó nhỉ?”

Thẩm Hoài Dữ hiếm khi thấy Đỗ Minh Trà bị bóp xẹp lép như vậy, anh chỉ cười biểu ý bảo ông cụ ra bên ngoài, làm động tác tay: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện?”

Ông cụ Đặng nói:”Tôi với cậu có cái gì không thể nói——Tôi ngược lại muốn hỏi cậu, mắt của cậu.”

Ông trầm mặc: “Cậu cũng giống ba cậu?”

Thẩm Hoài Dữ không thừa nhận cũng không phủ nhận, vẫn một dáng vẻ đến chết vẫn bình tĩnh.

Nghĩ đến cái suy đoán có chút đáng sợ đó, lại nghĩ đến lúc đầu Thẩm Tòng Hạc vì để có được Bạch Tĩnh Ngâm không tiếc đến cơ nghiệp của em trai cũng đè ép——

Gậy trong tay ông cụ Đặng gõ lên trên sàn thật mạnh: “Thế thì ra ngoài rồi nói.”

Đỗ Minh Trà không được phép tham gia vào cuộc nói chuyện này, cô có chút lo lắng không yên, cảm thấy giống như có chuyện gì đó sẽ xảy ra vậy.

Mặc dù sự việc liên quan đến cô, nhưng thái độ của ông cụ Đặng rất rõ ràng, không cho phép cô ở bên cạnh nghe.

Cái này ngược lại không phải là coi thường gì, ông cụ rất cuộc có nỗi khổ tâm lo lắng gì, mấy cái suy nghĩ đó của ông tuyệt đối không thể nhắc đến trước mặt con cháu.

Đỗ Minh Trà lo lắng không thôi quay về phòng mình.

Lúc xuống dưới tầng gặp Đặng Ngôn Thâm, đối phương nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Đỗ Minh Trà, trong lòng cũng đại khái hiểu rõ là xảy ra chuyện rồi, cũng đành chịu, thấp giọng hỏi: “Anh cũng không có cách nào, Minh Trà, em cũng biết tính tình đó của ông nội, anh thực sự giữ không nổi.”

“Không sao” Đỗ Minh Trà nói “Đằng nào thì sớm muộn gì cũng phải như vậy.”

Cô đã bình tĩnh lại rồi.

Duy chỉ có một điều không bình tĩnh đó là mối quan hệ xấu hổ đó của cô với Thẩm Hoài Dữ.

Nếu như cả hai thực sự tâm đầu ý hợp, chính thức xác nhận quan hệ ngược lại cũng dễ nói, nhưng vấn đề là Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ hai người đều chưa thẳng thắn với nhau, hiện tại còn đang đánh cờ——

Thẩm Hoài Dữ không cho rằng đang bảo vệ cô quá mức, anh thậm chí có thể đưa ra dẫn chứng mấy ngày trước Đỗ Minh Trà bị theo dõi ra chứng minh anh đúng.

Đích thực, gần một tuần trở lại đây, Đỗ Minh Trà đích thực phát hiện thấy cảnh sát ở khu mình rõ ràng nhiều lên. Lúc đó bà Sarah còn kinh ngạc cảm khái một chút, còn cho rằng là năm nay thu nhập từ thuế tốt, cục cảnh sát có nhiều tuyển nhiều người hơn.

Bây giờ xem ra, không phải năm nay thu thuế được nhiều mà là Thẩm Hoài Dữ đưa giá nhiều.

Đỗ Minh Trà không uống quen trà bên này, bây giờ cũng vẫn không thể nhập gia tùy tục trực tiếp ra vòi nước vặn lấy nước lạnh uống được.

Cô tìm thấy một chiếc ấm tinh xảo, đọc kỹ hướng dẫn tiếng pháp ở trên đó, cẩn thận đun nước nóng.

Lúc nước bắt đầu sôi, sẽ có tiếng ùng ục ùng ục không ngừng. Trên tầng mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm đàm phán của ông nội và Thẩm Hoài Dữ truyền đến, Đỗ Minh Trà nhắm mắt lại, ngón tay đặt lên trên ngực, giống như là có thứ gì đó từ chỗ này chảy ra vậy.

Rèm cửa ren trắng được kéo mở, gió thổi làm lay động những cành hoa tường vi ở bên ngoài, theo làn gió mà nhảy múa. Đỗ Minh Trà nhịn không được dựa lại gần, cách cửa sổ, hơi vươn tay, nhắm mắt lại, cảm nhận ánh nắng ấm áp rơi trên ngón tay.

Hôm nay Paris trời nắng.

Đợi nước nóng sôi, tiếng nói chuyện trên lầu cuối cùng cũng tạm thời đến giai đoạn kết thúc.

Đỗ Minh Trà đứng dậy, ngẩng mặt, nhìn lên lan can được trạm trổ hoa sơn trà.

Đầu tiên nhìn thấy ông nội chân tay không được tiện đi xuống dưới tầng, dưới sự giúp đỡ của Thẩm Hoài Dữ, ông tuy rằng vẫn không cười, nhưng trên mặt đã không có dáng vẻ nghiêm khắc như vừa nãy nữa.

Đỗ Minh Trà đã rửa sạch cốc, khom người cẩn thận đưa cho mọi người, cười cười tránh ra, giòn giã gọi: “Ông nội.”

“Hừm” Ông cụ Đặng nặng nề gõ gậy xuống dưới sàn một cái “Nếu không phải thấy cháu cảm thấy…..”

Câu còn lại vẫn chưa không muốn nói ra, ông chỉ nói với Đỗ Minh Trà: “Mau thu dọn đồ đạc, lúc nữa đi theo ông.”

Đỗ Minh Trà đang vươn tay đi lấy hộp trà, nghe thấy ông nói như vậy, ngừng lại: “Đi đâu ạ?”

“Đổi chỗ ở, cháu không thể lại ở trong cái ổ sói này sống được” Ông cụ Đặng nói “Thực sự nghĩ ông ở chỗ này không tìm thấy vài người quen? Con gái nhà chúng ta, còn chưa có gả ra ngoài đã sống chung nhà với đàn ông!”

Ông nói lời này hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, Đỗ Minh Trà chỉ có thể nghe theo.

Rốt cuộc thì ông cũng là người thân duy nhất của mình.

Hơn nữa, trái tim của ông nội không được tốt, Đỗ Minh Trà cũng không muốn kích thích ông, gia tăng gánh nặng trái tim cho người già.

Thẩm Hoài Dữ chỉ đứng ở trên cầu thang, nhìn Đỗ Minh Trà, trên mặt vẫn mỉm cười: “Đi đi, đi với ông nội em đi.”

Ông cụ Đặng xoay người: “không cần cậu ở chỗ này nói, Minh Trà nhà chúng tôi đương nhiên nghe tôi.”

Ông khó chịu vì Đỗ Minh Trà quá nghe lời Thẩm Hoài Dữ——Nếu như Thẩm Hoài Dữ thực sự là cha nuôi của con bé thì cũng thôi đi, nghe lời thì nghe lời, nhưng trọng điểm là, Thẩm Hoài Dữ muốn làm ‘cha nuôi’ xấu xa đó!

Đỗ Minh Trà không cự tuyệt.

Ông cụ Đặng một phút cũng không ở lại lâu hơn.

Xe dừng ở bên ngoài, Đặng Ngôn Thâm cầm giấy chứng nhận cùng điện thoại và túi của Đỗ Minh Trà.

Đỗ Minh Trà đỡ ông cụ Đặng lên xe, vừa xách váy ngồi lên, lại nghe thấy Thẩm Hoài Dữ thấp giọng gọi cô: “Minh Trà.”

Đỗ Minh Trà quay đầu, cách cửa xe chưa đóng, nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ đang khom người nhìn cô.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô mỉm cười: “Đợi anh.”

Ông cụ Đặng ông vui: “Còn nói gì với nó nữa? Minh Trà, chúng ta đi.”

Giọng đó đó, giống như kiểu “tôm pipi, chúng ta đi*”.

[*]

""

Đặng Ngôn Thâm ngồi ở chỗ ghế lái, thành thật ôm một đống đồ.

Anh ta vẫn còn đang nghiêm túc suy nghĩ, bản thân rốt cuộc nên xưng hô với Thẩm Hoài Dữ như thế nào.

Rốt cuộc là ‘Thẩm nhị gia’ hay là ‘Thẩm Hoài Dữ’? Hiện tại gọi là ‘em rể’ có phải có chút quá sớm không?

Trong đầu đầy những suy nghĩ kỳ quái, mãi sau khi nghe thấy phía sau, ông cụ Đặng ra sức ho một tiếng, ra lệnh cho anh ta: “Ngôn Thâm, che tai lừa của mày lại.”

Đặng Ngôn Thâm không hiểu gì, ngoan ngoãn bịt tai lại.

Ông cụ Đặng nhìn chằm chằm vào ánh nắng vàng trên rơi trên ô cửa kính, giọng nói nghiêm nghị: “Minh Trà, nói thật với ông, cháu và Thẩm Hoài Dữ có làm đến bước cuối cùng không?”

Đỗ Minh Trà: “Uhm, làm rồi ạ.”



Ông cụ Đặng cắn răng: “Tên súc sinh này.”

Tên súc sinh này hôm qua vẫn còn dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt đó, đảm bảo sẽ chăm sóc tốt Minh Trà!

Ông cụ Đặng lại hỏi: “Có sử dụng biện pháp an toàn không?”

Đỗ Minh Trà: “Có ạ.”

Cô cũng không có ngốc.

Đối với Đỗ Minh Trà mà nói, có thích nữa cũng sẽ không để bản thân xảy ra chuyện có con trước khi kết hôn. Càng đừng nói là, cô hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn đi học, tuyệt đối không thể cũng không cho phép có con.

Ông cụ Đặng nói: “Xem ra cũng không phải hoàn toàn cầm thú.”

Qua một lúc, ông lại nói: “Lúc trước là nó dỗ dành cháu làm à? Sau này đừng như vậy nữa, trước khi kết hôn làm loại chuyện này không tốt…..”

“Cháu không cảm thấy không tốt” Đỗ Minh Trà nghiêm túc nói với ông nội “Cháu đã trưởng thành rồi, có quyền lựa chọn và khống chế cơ thể mình. Ông nội, không ngại nói với ông, cháu cho rằng cách nói của ông quả thực có chút quá là cổ hủ rồi. Lúc cháu lên sơ trung, ba mẹ cháu đã dạy dỗ cháu, chỉ cần bản thân không hối hận, sau khi cân nhắc kỹ giữa lợi và hại, muốn làm gì thì làm, không nhất thiết phải có gánh nặng tâm lý gì.”

Ông cụ Đặng nói: “Thế nên lúc đầu ông rất không thích ba mẹ cháu——”

Ông không nói.

Nhắc đến chuyện quá khứ, luôn có muôn vàn sầu muộn đau khổ, không thể giải quyết, không thể giãi bày.

“Nhưng ba mẹ cháu sống rất vui vẻ” Đỗ Minh Trà quay mặt “Ông nội, ông thấy các cặp vợ chồng, có bao nhiêu là thật lòng ở cùng nhau đây? Có bao nhiêu là bởi vì yêu mà không phải xuất phát từ lợi ích mới chung sống với nhau đây? Ba và mẹ cháu rất ít khi cãi nhau, thỉnh thoảng giận dỗi cũng sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn. Ba sẽ vào ngày sinh nhật của mẹ mà âm thầm dành tiền riêng mua cho mẹ quần áo đẹp và đồ chăm sóc da, mẹ sẽ vào trước ngày sinh nhật của ba mà âm thầm tự làm thủ công và mua máy mát xa tự động cho ba.”

Vẻ mặt của ông cụ Đặng sửng sốt.

“Ông có thể cảm thấy quần áo và đồ chăm sóc da giá hơn 500 tệ là không đáng nhắc đến, cũng cảm thấy máy mát xa tự động cũng chẳng có gì mà hiếm lạ” Đỗ Minh Trà mỉm cười “Cháu hiểu tâm trạng của ông, cũng biết ông coi thường mấy thứ rẻ tiền này, nhưng ông nội à, có người tặng cho ông đồ vặt giá cả thấp nhưng đầy tấm lòng chưa?”

Ông cụ Đặng nói: “Đừng nói nữa.”

“Cháu đối với Hoài Dữ chính là như vậy, cháu không sợ ông cười chê, cháu rất thích anh ấy, là cái kiểu thích muốn vì anh ấy mà muốn đứng ở vị trí càng cao hơn” Đỗ Minh Trà cười với ông nội “Cháu hiểu có thể ông sẽ cảm thấy hai người chúng cháu cách nhau quá xa, không hợp ở cùng nhau. Nhưng cháu sẽ chứng minh điều này, ông nội, cả đời này của cháu không xin ông cái gì, chỉ mở miệng xin ông một điều, ông đừng nhúng tay vào chuyện của cháu và Hoài Dữ có được không?”

Ông cụ Đặng quay mặt đi.

Ông không nhìn mặt cháu gái, trong ánh mắt sáng chói của cô khiến cho trái tim của ông có chút đau nhói.

Hơn 20 năm về trước.

Cũng trong khoảng thời gian này.

Đặng Phù Lâm cởi áo, bị ông mạnh mẽ dùng gậy đánh một trận, trên lưng toàn là vết đỏ.

Tổng cộng 20 cái, mỗi cái đều đến thịt, đỏ chói quất mạnh sắp rách da, có chỗ còn chảy máu.

Nhưng Đặng Phù Lâm chỉ quỳ ở chỗ đó, không kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn ông vô cùng kiên định.

“Ba à, cả đời này con chưa từng quỳ trước ai, cũng chưa từng cầu xin ai cái gì” Đặng Phù Lâm nói “Bây giờ con chỉ xin ba một điều, để con với Uyển Linh đi đi, lúc trước cô ấy quá khổ rồi, con chỉ muốn đối tốt với cô ấy.”

Ông cụ Đặng không đồng ý, nhưng Đặng Phù Lâm vẫn trốn đi.

Trừ quần áo mặc trên người và hai tấm vé mua lúc trước, Đặng Phù Lâm không mang cái gì cả, cùng với Đỗ Uyển Linh chạy đến thành phố J, bắt đầu lại từ đầu.

Ông cụ Đặng âm thầm đến nhìn anh.

Con trai quá vất vả rồi, lúc đầu tìm bạn bè xung quanh mượn tiền, đến thành phố J tìm việc, nơi đó lại không phải thủ đô, cơ hội tìm việc của anh không nhiều, lương cũng ít đến đáng thương.

Ông cụ Đặng nghĩ con trai chịu khổ đủ sẽ quay về, ông nhìn Đặng Phù Lâm nhiều lần vấp phải chắc trở, nhìn Đặng Phù Lâm sau đó nghỉ việc mở một cửa hàng bán hoa quả, từ từ có tiền hơn, lại chuyển đến ngoại ô, cùng với Đỗ Uyển Linh dưới ánh trăng cùng nhau tráng bánh làm bữa tối.

Đứa con trai đó của ông từ nhỏ sống trong nhung lụa, vô cùng kén ăn, vì Đỗ Uyển Linh, có thể mặc quần áo chưa giặt sạch mồ hôi, có thể mặt không đổi sắc ăn màn thầu và dưa chua vào buổi sáng.

Đặng Phù Lâm từ đầu đến cuối vẫn không quay về, anh có đứa con gái đáng yêu, đặt tên là Minh Trà. Gần như dùng hết số tiền kiếm được, Đặng Phù Lâm vì cô cố gắng thức đến đêm khuya, thỉnh thoảng nhận vài công việc vụn vặt, thậm chí còn còn làm mở quầy thịt nướng đơn giải, bán thịt nướng kiếm mấy đồng lẻ.

Đặng Phù Lâm mua phòng cũng chỉ ghi tên con gái, dùng hết sức để dạy dỗ và cung cấp cuộc sống tốt nhất cho con gái, dạy dỗ cô rất tốt……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui