Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Lúc Thẩm Hoài Dữ nói mấy chuyện này của ba mình, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, giọng điệu trầm ổn, giống như một khán giả ở bên cạnh lạnh nhạt quan sát mọi chuyện.

“Đây chắc là một loại bệnh, tâm bệnh” Mượn rượu, Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh lộ ra một mặt mà bản thân không muốn lộ ra, hoàn toàn lộ ra ở trước mặt Đỗ Minh Trà, không chút giữ lại “Ba cường ép mẹ ở lại bên người ông, không thể thoát khỏi. Người bên cạnh từng khen ngợi mẹ anh giống như hoa hướng dương, mặc dù anh thấy bà ấy, luôn luôn hồn bay phách lạc, ánh mắt trống rỗng.”

Bạch Tĩnh Ngâm đã từng, dịu dàng hào phòng, thông minh lanh lợi, có một đôi tay khéo léo, có thể đàn ra những bản nhạc thanh nhã.

Sau đó bị Thẩm Tòng Hạc nuôi thành con chim chỉ có thể ở trong trong lồng vàng ăn thức ăn, uống nước, cho dù đàn có bị bám bụi cũng không chạm vào một chút.

“Ba không thể rời khỏi mẹ” Thẩm Hoài Dữ nói “Ba sẽ không để mẹ rời đi, cho dù sau đó mẹ cố ý chọc ba tức giận, tìm mấy người đàn ông về nhà, ba cũng sẽ không ly hôn…..”

Đỗ Minh Trà cố gắng ưỡn cao người đi ôm lấy anh: “Đừng nói nữa.”

“Anh cũng như vậy” Thẩm Hoài Dữ nói “Cũng có bệnh giống như vậy, Minh Trà.”

Giọng nói anh chậm rãi, nói ra khuyết điểm mà bản thân không muốn người khác biết nói ra với cô: “Vừa mới bắt đầu anh từng nghĩ, nghe theo ý kiến của em, vẫn để cho em tự do, không thể để cho em biến thành Bạch Tĩnh Ngâm thứ hai. Nhưng thật đáng tiếc, anh làm không được.

Cằm của Đỗ Minh Trà chạm vào bả vai anh, ôm lấy anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh.

“Anh không có cách nào đảm bảo được rằng bản thân sẽ giống như ba của mình hay không” Thẩm Hoài Dữ không hề chạm vào cô, anh nhắm mắt lại “Lúc trước anh từng hỏi em, một khi đã bắt đầu thì không thể quay lại được nữa rồi. Giống như hiện tại, Minh Trà, anh cho em cơ hội cuối cùng, nếu như em sợ hoặc là chán ghét——”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Đỗ Minh Trà cắt đứt lời anh, cô quấn lấy cà vạt của Thẩm Hoài Dữ, hung hăng nhìn chằm chằm anh “Chẳng lẽ anh cảm thấy sau này em sẽ trật đường ray à?”

Thẩm Hoài Dữ bất đắc dĩ: “Không phải.”

“Em biết ý của anh” Đỗ Minh Trà nghiêm túc nói “Em vừa nghe rất là rõ, hệ thống thị giác hoặc là một dây thầy kinh nào đó của anh có chút thiếu sót, không nhìn rõ mặt người, nhưng như này thì có vấn đề gì?”

Giọng điệu của cô kiên quyết: “Chẳng lẽ em là bởi vì thị lực của anh mà thích anh à?”

Thẩm Hoài Dữ để mặc cô kéo cà vạt.

“Em rất may mắn vì có thể trở thành duy nhất của anh, cũng rất vui vẻ vì có thể duy nhất của anh” Đỗ Minh Trà hai mắt lóe sáng “Anh không cảm thấy cái loại cảm giác này nghe giống như trời sinh một đôi vô cùng lãng mạn à?”

Thẩm Hoài Dữ ngừng lại một chút: “Chẳng lẽ em sẽ không nghĩ anh có khả năng bởi vì chỉ có thể nhìn thấy rõ mới lựa chọn em sao?”

“Anh nghĩ như vậy sao?”

“Đương nhiên không.”

“Thế thì không rồi” Đỗ Minh Trà hừm một tiếng “Từ lúc bắt đầu gặp mặt anh đã bắt đầu trêu chọc em rồi, anh lúc đó mới không có chút tâm tư gì khác đối với em. Hơn nữa, từ trước đến giờ em không hề cảm thấy ánh mắt của anh là khuyết điểm. Anh chỉ có thể nhìn thấy một mình em, thế há chẳng phải những người khác trong mắt anh đều là đường nét thôi sao? Như vậy thì sau này anh nhất định sẽ không lựa chọn cùng với đường nét trật đường ray lên giường í é——Anh đánh em làm gì?”

Thẩm Hoài Dữ bi cô chọc tức mà bật cười: “Anh trong mắt của em chính là người ai cũng lấy làm vợ?”

Đỗ Minh Trà xoa xoa cái ót bị anh gõ nhẹ: “Tóm lại là em nói rõ với anh, Hoài Dữ, em thích anh là thích tính cách, sự bao dung, khuôn mặt, dáng người, vật lớn của anh——Ý của em là sức lực lớn.

Thẩm Hoài Dữ bị cô chọc cười ra tiếng, lại chậm rãi ôm lấy cô.


Nư như ôm một giấc mơ.

Tự tay anh bắt lấy.

Thẩm Hoài Dữ chậm rãi nói: “Nhưng anh cũng có vài sở thích đặc biệt, Minh Trà, giống như phòng đồ chơi em nhìn thấy lần trước, có vài đồ, anh rất thích.”

Hai mắt của Đỗ Minh Trà phát sáng: “Không giấu gì anh, thực ra em cảm thấy cũng rất kích thích.”

Thẩm Hoài Dữ: “.....Hả?”

“Lần sau chúng ta có thể thử cái khác” Đỗ Minh Trà ôm lấy cổ anh, ở bên tai anh thổi gió “Thực sự không được, tối nay cũng có thể, em không ngai.”

Thẩm Hoài Dữ trầm ngâm một lúc, chỉ hôn hôn lên tóc cô: “Bỏ đi.”

Anh thấp giọng nói: “Đợi qua đoạn thời gian nữa lại nói, hai ngày nay không được.”

Đỗ Minh Trà không biết vì sao Thẩm Hoài Dữ kiên quyết phải đợi ‘qua hai ngày’, nhưng mà cô không hề để trong lòng mà vui vẻ bắt đầu ‘cuộc sống hàng xóm’.

Nói là hàng xóm, thực ra không khác mấy với ở chung.

Cả một tầng có 3 phòng trọ, Thẩm Hoài Dữ và Cố Nhạc Nhạc ở bên cạnh, đối diện là chú Léon, hai người đều có chìa khóa cửa phòng bên này, lúc nào đều có thể đi vào.

Đỗ Minh Trà lợi dụng tất cả thời gian có thể lợi dụng, sau khi thức dậy cho dù không có tiết cũng sẽ đến trường, đến tiết của mấy giáo sư khác bên cạnh nghe giảng. Mỗi lần cô ngáp đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, Thẩm Hoài Dữ đã ở trong phòng bếp rồi.

Thẩm Hoài Dữ làm bữa sáng cho cô và Cố Nhạc Nhạc, mặc dù chỉ đơn giản là màn thầu, rau xào không và salad hoa quả, thịt chiên, cháo…., mấy đồ ăn trung đơn giản này có thể làm ấm áp lấp đầy bụng của Đỗ Minh Trà, cô một hơi có thể ăn hết cả cái màn thầu lại thêm một bát cháo ấm.

Bữa trưa cũng là hộp đồ ăn Thẩm Hoài Dữ chuẩn bị tốt từ sáng, chút đồ xào chay mặn phối hợp, chiên trứng thành trái tim rắc hành lá xanh biếc, thịt heo chua ngọt thơm phức. Sau khi phát hiện cô không thích ăn cơm, đồ ăn chính đồ thành màn thầu và bánh mềm, thỉnh thoảng sẽ tâm huyết dâng trào làm vài cái bánh trứng, dùng hành lá cẩn thận xếp chữ ‘Trà’.

Trái cây để ở trong một hộp nhỏ khác có chức năng giữ ấm cách nhiệt, ngăn dưới để đá, ngăn trên để trái cây. Táo lê được gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ, dưa hấu khoét thành những viên bóng tròn, múi quýt đến sợi xơ cũng được nhặt sạch sẽ——

Đỗ Minh Trà nói: “Em thích ăn sợi xơ màu trắng, thanh nhiệt.

Ngày thứ hai, Thẩm Hoài Dữ không nhặt nữa.

Lúc Khương Thư Hoa và Đỗ Minh Trà cùng nhau lên lớp, cũng sẽ cùng được hưởng chiêu đãi kiểu mẫu này——Nhưng không có trái cây cắt sẵn, của cô cấy để nguyên.

Khương Thư Hoa ra sức khen ngợi: “Minh Trà, bạn trai của cậu thực sự chất! Anh ấy thật săn sóc.”

Đỗ Minh Trà tự hào: “Thẩm Hoài Dữ cái gì cũng biết.”

Bữa tối là bữa phong phú nhất, ông chú Léon cũng mang cả rượu lên bàn ăn, ông ta không cho Thẩm Hoài Dữ sắc mặt tốt nhưng lại rất thích cậu nhóc Cố Nhạc Nhạc này, đều thích cười híp mắt chọc cậu nhóc, muốn cậu gọi mình là ông.

Cứ như vậy chăm một tuần, cộng thêm uống thuốc, dạ dày của Đỗ Minh Trà cuối cùng không đau nữa.


Một vài tình trạng do trước kia cô lo nghĩ mà gây ra cũng dần dần biến mất.

Một tối thứ 6 nào đó, Đỗ Minh Trà tham gia hoạt động trong trường, trong nhà chỉ còn lại hai người Thẩm Hoài Dữ và Léon.

Léon theo thường lệ xách rượu đến cửa, vừa nhìn thấy trong phòng trọ chỉ có một mình Thẩm Hoài Dữ, lại nhìn——

Thằng nhóc này giỏi, trên bàn trống không, lửa phòng bếp cũng không bật.

Ông ta xoay người muốn đi lại nghĩ, vẫn là quay lại, nhìn Thẩm Hoài Dữ: “Sao vậy? Bãi công?”

Thẩm Hoài Dữ nằm trên sofa, lấy quyển sách che mặt xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Muốn ăn thì tự mình gọi điện đặt.”

“Ai nói tôi qua đây là vì ăn?” Léon lạnh giọng hừm một tiếng, ông ta cất rượu vào tủ lạnh: “Qua đây nói chuyện với tôi.”

Thẩm Hoài Dữ không nói.

Anh đang cẩn thận xem giáo trình chuyên ngành Đỗ Minh Trà để ở trong nhà, trên mặt còn có rất nhiều ghi chú cô nghiêm túc khoanh tròn lại, chỗ khoảng trắng ghi chi chít.

Thỉnh thoảng một vài trang, Thẩm Hoài Dữ có thể nhìn thấy rõ tên của mình.

Xuất hiện ba lần.

“Trăng sáng”, “trong mơ”, “nguyện vọng”.

Bên cạnh ba từ đơn này, Đỗ Minh Trà chú giải ở bên cạnh, dùng trung văn viết tên của anh xuống.

Léon nhìn đồ ăn, hoa quả ở trong ngăn mát tủ lạnh, đóng lại mở ngăn dưới ra, đầy là kem, đủ các vị, đến mức sữa chua đông vải thiều mới nổi gần đây, hôm qua Đỗ Minh Trà ở trên bàn ăn lẩm bẩm một lần, hôm nay đã đông tốt rồi.

Ông ta chậm rãi đóng tủ lạnh lại.

Sau khi Thẩm Hoài Dữ đến, phòng bếp vốn dĩ trống không này đột nhiên phong phú lên không ít, bị nhét đầy ắp.

Léon xoay người nhìn anh, hoài nghi: “Cậu thực sự là con của Thẩm Tòng Hạc lão già chết tiệt đó?”

Thẩm Hoài Dữ nói: “Xin hãy dùng tôn xưng.”

“Cậu đây là đả thông kinh mạch?” Léon vẫn không dám tin “Giỏi lắm người anh em, nước ấm nấu ếch, chiêu này cao, thực sự là cao.”

Thẩm Hoài Dữ không quan tâm đến ông ta, lật trang sách, bảng điểm của Đỗ Minh Trà bay xuống, rơi trên mặt anh.

Giấy báo điểm rất cứng, có mùi mực nhàn nhạt.


Lại lật hai trang, tìm thấy bài thi của cô.

Thẩm Hoài Dữ để sách xuống, đầu tiên nhìn điểm số trên bảng điểm, lại đi đi dò từng hàng một xem lỗi sai của cô.

Đả thông kinh mạch?

Ngược lại cũng không hẳn.

Lần trước, hai người sau khi kịch liệt làm xong, Đỗ Minh Trà và anh nghiêm túc nói chuyện rất lâu. Về tất quả những chuyện cô để ý, bảo gồm sự bảo vệ quá mức của Thẩm Hoài Dữ.

Cô đích thực không cần sự bảo vệ quá mức từ đàn ông, nhưng cô cần sự yêu thương của ba mẹ.

Đỗ Minh Trà đã không có ba mẹ rồi.

Không cần sự bảo vệ quá mức của bạn trai, thế thì Thẩm Hoài Dữ có thể cung cấp ấm áp gia đình cho cô.

Minh Trà không cần châu báu, anh sẽ vì cô chuẩn bị cháo có thể ấm bụng;

Cô không cần túi, Thẩm Hoài dữ sẽ làm đồ ăn tiện lợi đầy dinh dưỡng;

Cô không nhận tiền tài, anh có thể thay đổi mọi cách để thỏa mãn cơn thèm ăn của cô……

Thẩm Hoài Dữ mở đề thi, xem mặt thứ hai.

Có gì khó?

Cô muốn cái gì, anh sẽ cho cái đó.

Đỗ Minh Trà trong buổi tiệc của giáo viên không cẩn thận uống quá nhiều.

Mấy cái rượu trái cây ngọt ngào đó, lại không ngờ được lại ngấm lên đầu.

Sau khi cô uống nhiều rồi, mới phát hiện bị say, cùng với Khương Thư Hoa dìu đỡ nhau về nhà.

Đi thang máy lên tầng, đến trước phòng trọ của Thẩm Hoài Dữ, cô tỏ ý bảo Khương Thư Hoa về trước đi: “Tớ đi xem Thẩm Hoài Dữ hức.”

Khương Thư Hoa nấc lên một cái: “Nhưng ông nội cậu không phải nói, hức không thể qua đêm với Thẩm Hoài Dữ sao?”

“Không sao” Đỗ Minh Trà đầu lưỡi có chút líu lại “Tớ ngủ xong với anh sẽ quay về, cũng không gọi là qua đêm rồi?”

Khương Thư Hoa nghĩ nghĩ, nhận thấy cô nói rất đúng, vẫy vẫy tay, xoay người loạng choạng rời đi.

Đỗ Minh Trà vịn tường, cô có chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa phòng trọ của Thẩm Hoài Dữ.

Cô cảm thấy gần đây Thẩm Hoài Dữ có chút lạ, buổi tối hai ngày trước không biết làm sao, làm xong cơm là rời đi luôn.

Bài tập về nhà của Đỗ Minh Trà hai ngày nay nhiều, nhiệm vụ nặng nề, hiện tại khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi, nhất định phải tìm anh hỏi cho rõ.

Cô trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ chính.


Cửa không khóa trái, đèn chính cũng không mở, chỉ có đèn ngủ mờ bên giường sáng.

Thẩm Hoài Dữ đang nửa ngồi, xem sách của Đỗ Minh Trà, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu thì nhìn thấy Đỗ Minh Trà đang loạng choạng nhào lên.

Cô uống có chút nhiều, trước mặt một mùi rượu trái cây ngọt ngào, hòa quyện với mùi rượu.

Đến bên giường, chân bị vấp vào thảm bên dưới, xuýt nữa thì ngã.

Thẩm Hoài Dữ vươn tay đón lấy cô: “Đi đâu vậy? Sao lại uống thành như này?”

Đỗ Minh Trà không nói, cô cầm lấy tay của Thẩm Hoài Dữ, dán mặt lên, vươn tay liếm liếm lòng bàn tay anh, mơ hồ không rõ nói: “Hoài Dữ.”

Thẩm Hoài Dữ làm động tác xuống giường: “Anh đỡ em đi tắm rửa, tắm rửa xong chúng ta ngoan ngoãn quay về, có được không?”

Một câu này khiến cho Đỗ Minh Trà không vui vẻ, nhỏ giọng lầu bầu: “Đi đâu thế?”

Thẩm Hoài Dữ: “Quay về phòng em nghỉ ngơi.”

Đỗ Minh Trà không đồng ý, hít một hơi, dùng sức đè anh xuống, nằm sấp lên áo sơ mi của anh, cách một lớp áo sơ mi, cắn lên ngực của anh.

“Shhh” Thẩm Hoài dữ hít một hơi khí lạnh, túm lấy cổ áo của cô, muốn cô cách bản thân xa ra, híp mắt: “Gọi em hai từ chó con cũng thật không oan mà? Thích cắn người như vậy?”

Đỗ Minh Trà không ừ hử gì, cô chỉ đè bả vai của Thẩm Hoài Dữ, tò mò nhìn anh: “Anh thực sự biến thành Liễu Hạ Huệ à? Chẳng lẽ thật sự muốn tuân thủ cam kết với ông nội em? Cơ thể là của bản thân em, vì sao phải nghe theo quyết định của người đàn ông khác?”

“Không phải cái này” Thẩm Hoài Dữ nói “Minh Trà, anh không muốn em mang thai.”

Đỗ Minh Trà im lặng.

“Cho dù có bảo hộ, xác suất tránh thai thành công cũng không phải là 100%” Thẩm Hoài Dữ nói “Anh phải đảm bảo không có sai sót gì, cho dù là xác suất rất nhỏ cũng có khả năng phát sinh. Lần trước lúc em bị dạ dày phải đi bệnh viện, cả chặng đường anh nghĩ, phát hiện vẫn là không thể để em chịu đựng loại đau khổ không nên tồn tại này.”

Đối với Đỗ Minh Trà hiện tại mà nói, mang thai rõ ràng là một chuyện hết sức gay go.

Sinh ra không được mà không sinh cũng sẽ tổn thương đến cơ thể, ảnh hưởng đến tâm lý của cô.

Đỗ Minh Trà rơi vào khổ não: “Anh nói rất có lý, nhưng trong kế hoạch tương lai năm năm tiếp theo của em, đều không nghĩ muốn có con, chẳng lẽ chúng ta cứ mãi không làm à?”

“Đương nhiên sẽ không” Thẩm Hoài Dữ nhổm người dậy, muốn đỡ cô xuống “Lại qua hai tháng nữa thì tốt rồi.”

Đỗ Minh Trà mờ mịt: “Vì sao?”

Thẩm Hoài Dữ lời ít ý nhiều: “Hai ngày trước, anh vừa làm phẫu thuật buộc ga-rô.”

Đỗ Minh Trà: “.....Cái gì?! Anh cắt nó rồi?”

Cô vô thức vươn tay muốn đi sờ xem có còn hay không.

Thẩm Hoài Dữ vươn tay ra ngăn lại, thuận tiện nâng cằm cô lên, cũng bó tay với côĩ: “Minh Trà, em bình tĩnh một chút.”

Đỗ Minh Trà một tay chống lên giường, một tay khác sờ mặt: “Em rất hoảng sợ?”

“Ừm” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh mở miệng “Biểu hiện của em không giống như là anh buộc ga-rô mà giống như là tự cung.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận