Cẩm Tú Đích Nữ

“Ít thì ba tháng, lâu thì nửa năm, còn phải xem tình hình trên biển.” Thẩm Mậu thật ra cũng không muốn đi, con trai vừa sinh ra, ông rời đi cũng có chút tiếc nuối.

Vân Khanh ngồi bên lắng nghe, không hiểu sao trong lòng có chút bất an, loáng thoáng cảm thấy lần xuất hành này cũng không an toàn như đã nói, nàng không phải là một người bình thường, mà là oan hồn tái thế làm người, loại bất an khó hiểu này, nàng lại có chút tin tưởng.

Kiếp trước Thẩm Mậu cũng ra biển, bình an vô sự trở về, nhưng kiếp này có rất nhiều thứ đã thay đổi, ngay cả đệ đệ cũng có, ai biết được liệu có phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.

Vì vậy ngẩng đầu lên khuyên nhủ: “Cha, lúc này đi nước ngoài, không nói đến đường biển tốn nhiều thời gian, trên biển gió to sóng lớn, người đi như vậy, nếu dừng lại ở chỗ nào, chuẩn bị không tốt cũng sẽ hơn nửa năm, trong nhà không có cha, thì thiếu đi người tâm phúc.”

Được con gái xem là người tâm phúc, Thẩm Mậu rất tự hào, bất quá vẫn cười nói: “Những điều này cha đều biết, cho nên đã thuê người lái thuyền có kinh nghiệm, nên con yên tâm, cho dù phải đi nửa năm, mọi chuyện trong nhà đều dặn dò cẩn thận, Lý Tư cũng sẽ xử lý tốt.”

Mỗi năm trượng phu đều ra ngoài ước chừng nửa năm, Tạ thị đã thành thói quen, thấy thế cũng nói: “Vân Khanh, cha con đi ra ngoài lo việc buôn bán, trước kia trong nhà không có cha con, chúng ta đều vượt qua được, chuyện này con không cần lo lắng.”

Vân Khanh nhìn Thẩm Mậu và Tạ thị trước mặt, nàng biết rõ lần xuất hành này chắc chắn an toàn, nhưng dù thế nào cũng không thấy yên tâm, tuy biết Thẩm Mậu nuông chiều nàng, nhưng một khi đã quyết định chuyện quan trọng gì, sẽ không vì nàng nói hai ba câu mà có thể ngăn cản được, chỉ hy vọng bất an trong lòng là do thân thể nàng không khỏe mà thành.

Qua mấy ngày, hàng hóa đã đầy đủ, những thứ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị tốt, bất an mang theo sai vặt lên thuyền, rời bến.

Sau khi Thẩm Mậu rời bến, trong nhà vẫn bình thường như mọi ngày, Vân Khanh mỗi ngày tan học trở về nhà giúp Tạ thị chú ý việc nhà.

Hôm nay là ngày học đàn, sau khi tan học, An Tuyết Oánh cẩn thận thu dọn mọi thứ, mở miệng nói: “Năm nay Chương Huỳnh có nhiều khóa học vẫn chưa thấy đến.”

Từ sau lần Chương Huỳnh mở miệng nói cho An Sơ Dương tình huống của Vân Khanh, Vân Khanh lại một lần nữa đánh giá lại Chương Huỳnh ngang ngược kiêu ngạo trong trí nhớ, trước kia hai người ở trong thư viện vẫn hay tranh chấp, không, phải nói là Chương Huỳnh đối chọi gay gắt với Vân Khanh, bỗng nhiên trở thành chung sống hòa bình, ngẫu nhiên gặp cũng có thể nói chuyện một hai câu.

Thế nhưng bởi vì quan hệ gia thế hai nhà An Tuyết Oánh và Chương Huỳnh tương đối gần gũi, cho nên hôm nay An Tuyết Oánh lại nhắc đến nàng ta.

“Nghe ngươi nói thế thì hình như là thật, hay là bệnh của mẹ nàng ta chưa khỏi?” Vân Khanh thu dọn đồ đạc, tùy ý hỏi.

“Nghe nói bệnh ngày càng nặng, nương ta đến thăm hai lần, lúc trở về cũng nói là tình hình không được tốt lắm.” An Tuyết Oánh nói không được tốt, cũng không khác ý không cứu được là bao, khó trách Chương Huỳnh không đi học, chỉ sợ phải canh giữ bên giường tận hiếu.

Mỉm cười thản nhiên, Vân Khanh không để ý đến chuyện tình Hầu phủ danh môn, bây giờ nàng cảm thấy mọi chuyện trong nhà làm nàng rất vui, từ ngày có được hai cháu trai sinh đôi, Lão phu nhân đối xử với Tạ thị hoàn toàn thay đổi, trước kia mọi chuyện đều thấy không vừa mắt, bây giờ chuyện gì cũng có thể chấp nhận được, mỗi ngày không có việc gì liền sai vú nuôi bế cháu trai đến Vinh Tùng viện cho bà dỗ dành.

Tuy rằng hành động trước đây của lão phu nhân đúng là làm người ta tức giận, nhưng mấy ngày nay bà đã cố gắng bù đắp lại quan hệ với Tạ thị và Vân Khanh, thường xuyên mời hai người đến ăn cơm.

Rốt cuộc bà cũng là trưởng bối, Tạ thị và Vân Khanh cũng sẽ không làm trái ý bà, vết thương đã rạn nứt này, cũng đang được chậm rãi chữa lành.

Lại qua mấy ngày, trong phủ đột nhiên nhận được thiếp mời, đặc biết chỉ dành riêng cho Vân Khanh, nàng nhìn thiệp mời thiếp vàng được gấp lại, cảm thấy rất lạ mắt, mở ra thì thấy, hóa ra là thiệp mời ngắm hoa của Toánh Xuyên Hầu phủ, mặt trên chỉ viết mời một người, là ba chữ “Thẩm Vân Khanh”. Bởi vì học chung một học đường, chữ viết của bạn học với nhau cũng quen thuộc.

Đây không phải là chữ của Chương Huỳnh sao? Chương Huỳnh bình thường vẫn khinh rẻ nàng là con gái thương nhân, sao có thể đưa thiệp mời cho nàng, Vân Khanh cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng là thiếp mời Hầu phủ đưa đến, dù không muốn đi, Vân Khanh cũng phải đến đó một lúc. Ngày hôm đó đã đến, sau khi ăn mặc cẩn thận, Vân Khanh đi đến Toánh Xuyên Hầu phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui