Cẩm Tú Đích Nữ

Xoay quanh câu chuyện Ngự Phượng Đàn thắng trận mà kết thúc tiệc rượu, sau khi ăn cơm xong liền muốn đến hoa viên ngắm hoa, Vân Khanh vì bất tri bất giác mà uống hơi nhiều nước, liền đi đến cung phòng, lúc đi ra thì bị tụt lại phía sau.

Nàng muốn nhanh chân đuổi theo mọi người, đột nhiên bị kéo vào phía sau một hòn núi giả, vừa muốn xoay người gọi to thì nhận ra là Chương Huỳnh, liền ngưng lại, nhìn nàng ta.

Dựa theo dáng điệu lúc nãy, Chương Huỳnh chắc chắn là vẫn ở chỗ này chờ nàng, nàng đã nói yến hội hôm nay Chương Huỳnh muốn nàng đến Hầu phủ, chắc chắn là có chuyện gì đó.

“Có chuyện gì à?”

Sắc mặt Chương Huỳnh tựa hồ như rất do dự, biểu tình có mấy phần không muốn, lại như mang theo chút tức giận, ngập ngừng một lúc không mở miệng.

Vân Khanh không thích cùng nàng ta lãng phí thời gian ở chỗ này, mở miệng hỏi lần nữa: “Nếu không có chuyện gì, ta muốn đi ngắm hoa.”

“Ngắm hoa, ngắm hoa làm gì, có gì đẹp mà nhìn, mỗi năm đều như vậy, dù có nhìn đến thế nào đi nữa cũng không nhìn ra chút tươi mới nào!” Chương Huỳnh buột miệng nói.

Vân Khanh nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn nói: “Ngươi hôm nay mời ta đến đây không phải là để nghe ngươi tranh luận trái phải?”

“Không phải!” Lúc này Chương Huỳnh nói rất nhanh, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vân Khanh, từ trong tay áo lấy ra một gói gì đó, mím môi lại, nâng cằm lên nói: “Ngươi nhìn giúp ta một chút, thuốc này có vấn đề gì hay không?”

Vân Khanh cúi đầu liếc mắt nhìn thứ nàng ta cầm trong tay, khẽ cười nói: “Chương tiểu thư, ta không phải là đại phu được mời đến nhà.” Cho nên nàng cũng không muốn nhìn thuốc Chương Huỳnh cầm trong tay.

Chương Huỳnh tựa hồ có chút lo lắng, cắn môi: “Ta biết ngươi không phải là đại phu.” Nàng mở vật trong tay ra, bên trong là một bao bã thuốc: “Đây là thuốc nương ta uống, ta đã để cho đại phu trong phủ nhìn qua rồi, bọn họ nói không có vấn đề gì, muốn mời những đại phu khác, phụ thân nói ta hồ nháo, nhưng ta không tin nương ta sao tự nhiên lại bị bệnh, nhất định là trong thuốc có vấn đề, lần trước trong hiệu thuốc ngươi có thể phân biệt ngưu hoàng, thuốc này chắc ngươi cũng sẽ nhìn được, ngươi nhìn một chút xem, cái này rốt cuộc có vấn đề gì hay ko!”

Hóa ra là như vậy, Vân Khanh cuối cùng cũng biết được nguyên nhân, Toánh Xuyên Hầu phu nhân bệnh đến vừa nhanh lại vừa nặng, chưa đến nửa năm đã nguy kịch, Chương Huỳnh hoài nghi có người cố ý đầu độc Toánh Xuyên Hầu phu nhân.

Nghĩ lại lần trước nàng ta tự mình đến hiệu thuốc chọn ngưu hoàng, chỉ sợ cũng vì nguyên nhân này.

Thật ra bây giờ Vân Khanh cũng đã có thể phân biệt dược vật không tệ, thế nhưng nàng không muốn nhúng tay vào chuyện nhà Hầu phủ, nếu như nàng nhận lời Chương Huỳnh kiểm tra thuốc này, lại tra ra trong này có thừa thứ gì đó, với tính cách kích động này của Chương Huỳnh, vạn nhất trực tiếp xông ra đối chất cùng Tập thị và Chương Lạc, vậy thì nàng cũng sẽ bị kéo vào.

Chuyện trong nhà Hầu phủ, đặc biệt là loại chuyện dơ bẩn thế này, không phải là chuyện nàng có thể dính vào, vô luận kết quả cuối cùng ra sao, nàng cũng bị liên lụy.

“Việc này ngươi tìm một đại phu khác kiểm tra cho ngươi, y thuật của bọn họ được quan phủ công nhận, so với ta còn tốt hơn.” Vân Khanh thật tâm khuyên Chương Huỳnh, ít nhất nàng ta hiếu thuận với mẫu thân, Chương Huỳnh cũng không phải xấu xa đến cực độ.

Vân Khanh nói xong liền muốn đi ra ngoài, Chương Huỳnh đột nhiên nói to: “Thẩm Vân Khanh, chuyện lần trước ngươi bị người ta bắt đi, là ta nói cho An Sơ Dương.”

Quả nhiên là ép buộc báo ân, trong lòng Vân Khanh cũng đã dự tính tốt, lúc này vẫn có chút thất vọng, mới vừa nghĩ Chương Huỳnh có chút ưu điểm, nàng lại làm cho người ta có cảm giác khó chịu.

Bất quá thiếu ân tình của người khác, Vân Khanh nhất định sẽ báo đáp.

Nàng xoay người, mặt không đổi sắc nhìn Chương Huỳnh, “Ta giúp ngươi kiểm tra thuốc, sau đó cùng chuyện kia coi như xong.”

Giọng nói của Vân Khanh lạnh lùng, giống như gió xuân tối tháng ba se lạnh, gió tuy rằng êm ái, lại có cảm giác lành lạnh, Chương Huỳnh không biết làm thế nào, cũng có chút áy náy, chuyện ngày ấy nàng vốn không muốn can thiệp vào, nhưng nếu Vân Khanh gặp chuyện không may, nàng nhìn thấy nhưng không nói, rốt cuộc cũng không thể nào yên lòng nổi. Nàng dụng tâm không xấu, chỉ là Toánh Xuyên Hầu phu nhân quá yêu chiều, ương bướng ngang ngạnh, vừa lúc gặp An Sơ Dương, mới nói một câu.

“Ta… ta cũng không còn cách nào khác, chỉ cần ta đi ra ngoài, thì bên cạnh sẽ có người đi theo.” Lần đầu tiên nói bằng giọng nói nhu nhược, Chương Huỳnh có chút không quen, ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh, cảm thấy không có cách nào đối mặt với người khác.

Dáng vẻ như vậy có mấy phần đáng yêu mà bình thường không có, sắc mặt Vân Khanh có phần tốt hơn, bất quá vẫn lạnh lùng nói: “Đưa thuốc cho ta xem.”

Cẩn thận đem bã thuốc tách ra thành từng loại, ngửi, nếm, sau khi phân biệt từng thứ, Vân Khanh trả lại túi thuốc cho Chương Huỳnh, ánh mắt có phần phức tạp nhìn nàng.

Chương Huỳnh không kịp chờ Vân Khanh, nét xinh đẹp trên mặt đều lộ ra vẻ lo lắng vội vàng: “Thế nào, thuốc có vấn đề gì không?”

“Thuốc này hoàn toàn không có vấn đề gì.” Tuy rằng kết quả làm Vân Khanh có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng thật sự không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.

“Không, không thể như thế! Chắc chắn là ngươi đã không kiểm tra cẩn thận! Xem lại, ngươi xem lại lần nữa đi.” Chương Huỳnh vọt đến trước mặt Vân Khanh, cầm thuốc nhét vào trong tay nàng, ánh mắt hoảng loạn không thôi.

“Bang” một tiếng, Vân Khanh nhìn thoáng qua bã thuốc, ánh mắt ung dung mang theo thương cảm, “Chương Huỳnh, lúc nãy ta đã rất cẩn thận, không cần xem lại lần nữa, thuốc này không có vấn đề gì.”

Nhấn mạnh một lần nữa, khiến Chương Huỳnh đưa mắt nhìn Vân Khanh, tựa hồ muốn tìm ở trong đấy một chút do dự hay ác độc, nàng biết thời gian mình ở thư viện, từng chửi mắng Vân Khanh, nàng hy vọng Vân Khanh đang trả thù mình, cố ý nói thuốc độc thành không có độc.

Thế nhưng không có, đáy mắt Vân Khanh vẫn là vẻ thản nhiên sáng sủa, không có một tia giả vờ.

Nàng cầm lấy gói bã thuốc, trong lòng đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, nhớ tới lời đại phu nói – mẹ người sống nhiều nhất chưa đến nửa năm, trong lòng nàng ngổn ngang, không có cách nào kiềm chế, tính tình nàng vốn không tốt, lúc này càng không kiềm chế nổi.

Mà Vân Khanh đứng trước mặt là người tốt nhất để trút giận, Chương Huỳnh cầm lấy túi bã thuốc ném về phía Vân Khanh, “Ngươi cút cho ta, các ngươi đều không phải là người tốt, mỗi người các ngươi đều bắt nạt ta, làm mẹ ta ngã bệnh liền nói mẹ ta sắp chết! Từng người ngày thường giống như chó đi theo sau lưng ta, giờ mỗi ngày trước mặt ta giễu võ dương oai, các ngươi là bọn tiểu nhân! Cái gì mà hội ngắm hoa, cái gì mà đông người vui vẻ xóa đi xúi quẩy trong phủ, các ngươi chính là muốn cố ý ép chết mẹ ta! Hại mẹ ta tức giận mà chết!”

Vân Khanh nhanh chóng tránh đi bao thuốc, ánh mắt nhìn thoáng qua sau núi giả, phát hiện một góc áo nhanh chóng biến mất, góc áo ấy, có chút quen thuộc.

Nhìn Chương Huỳnh còn tức giận ở chỗ này chửi chó đánh mèo, Vân Khanh thản nhiên một câu cắt ngang lời nàng ta: “Thuốc đã xem cho ngươi rồi, ta đi đây.”

Chương Huỳnh mắng xong liền khóc, Vân Khanh quay đầu nhìn nàng ngồi xổm sau núi giả, cắn chặt răng khóc thầm, nhẹ nhàng lắc đầu, mới vừa rồi trong lời Chương Huỳnh nói, tin tức lộ ra ngoài rất nhiều.

Bây giờ trong phủ, trắc phu nhân Tập thị làm chủ, hạ nhân trong phủ đều thấy gió đổi chiều, nâng cao đạp thấp, có lẽ Chương Huỳnh trước đây muốn gió được gió, muốn mưa được mưa lúc này nhất định bị lạnh nhạt, mà biểu hiện hôm nay của Chương Lạc cũng thể hiện rất rõ một điều, ngay cả Chương Lạc và Tập thị hai người bình thường ở trước mặt Chương Huỳnh nguyền rủa Toánh Xuyên Hầu phu nhân, mà Chương Huỳnh dù thế nào cũng không thể thắng nổi bọn họ.

Thời gian ở thư viện, Vân Khanh cũng đã nhìn ra, Chương Lạc là người biết ẩn nhẫn, nhưng ánh mắt bình thường lộ ra vẻ không phục chưa từng bị nàng bỏ qua, hôm nay Chương Huỳnh nhanh chóng thất thế, Chương Lạc chờ làm đích nữ, tình thế lật ngược, suy nghĩ của hai bên cũng có sự thay đổi lớn.

Giống như hoa yến hôm nay, lúc đến Vân Khanh đã có cảm giác kỳ lạ, nếu Toánh Xuyên Hầu phu nhân bệnh nặng nằm trên giường, sao có thể tổ chức loại yến tiệc lớn như vậy, hóa ra là dùng cái tiếng xóa đi đen đủi, việc này chắc chắn là do Tập thị mở miệng muốn làm, đây là muốn chứng tỏ cho mọi người biết thân phận của bà ta, cũng có thể làm Chương Huỳnh nổi giận, để cho nàng nhìn rõ bây giờ trong phủ do ai làm chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui