Cẩm Tú Đích Nữ

Vân Khanh bất ngờ bị hắn ôm lấy, nhưng thấy trong đôi mắt hắn lộ ra sự ám trầm, còn áp gần đến khuôn mặt nàng, hô hấp của nàng cơ hồ đình trệ, theo phản xạ tính giơ tay lên chắn lại tạo khoảng cách giữa mình và hắn.

Môi của Ngự Phượng Đàn chạm nhẹ phần da thịt thơm ngát kia, nhưng lại không có sự mềm mại cùng ngọt ngào như trong tưởng tượng, hắn trợn to hai tròng mắt, nhìn thấy bàn tay như ngọc với năm ngón tay thon dài trước mắt đang ngăn cách giữa hắn và nàng.

Tại sao lại hôn trúng tay?

Đáng lẽ phải là đôi môi phấn nộn cực kỳ mê người kia mới đúng a?

Hắn trừng mắt nhìn như hỏi Vân Khanh, mà Vân Khanh cũng đồng dạng trừng mắt nhìn lại hắn, nhìn nét uể oải cùng thất vọng trên khuôn mặt nam tử, còn có bờ môi hơi hơi cong lên như đang lên án hành vi của nàng là cực kỳ vô nhân đạo, trên mặt bất tri bất giác lộ ra tia cười giảo hoạt.

Nhìn thấy thiếu nữ trước mặt đang nhoẻn miệng cười, Ngự Phượng Đàn khóe miệng khẽ nhếch, tay giơ lên, một phát bắt được bàn tay của Vân Khanh, lại ở trên đó ôn nhu mà in xuống một nụ hôn, nâng lên đôi mắt phượng hẹp dài ngập ánh hào quang: "Thì ra Vân Khanh thích ta hôn tay nàng a!"

Nụ cười nơi khóe miệng hơi cứng lại, nhìn trong tay nam tử đang cầm tay mình, cách đôi môi đỏ của hắn chưa tới một tấc, hô hấp của hắn phả lên mu bàn tay, mùi đàn hương phảng phất như đã thấm vào từng lỗ chân lông trên đó, mặt Vân Khanh thoáng ửng đỏ, từ hai má đến trán lan tận ra sau gáy đều là màu đỏ đậm rực rỡ, giống như đóa hoa mẫu đan khoe sắc dưới ánh nắng chiều tà, nàng thử rút tay lại nhưng không rút về được, có cảm giác cả người vô lực, lòng bàn tay giống như đã bị độ nóng trong tay của nam tử hòa tan, chỉ có thể mở miệng phản bác nói: "Ai thích ngài hôn tay chứ!"

Ngự Phượng Đàn thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, ánh nắng thản nhiên hắt vào, không đậm không nhạt nhuộm cả một phòng đầy nắng, hắn thoáng nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay mình, khóe miệng cười như không cười, nhưng ngữ khí rõ ràng mang theo ý trêu chọc nói: "Còn nói không có, vừa rồi do chính nàng đưa tay đến môi ta nha."

Ngự Phượng Đàn nói xong, không để ý Vân Khanh đang khốn quẫn, còn cố ý cầm luôn cái tay còn lại, đặt ở trên môi mình, như than thở nói: "Khanh Khanh đã chủ động như vậy, ta đây không thể cự tuyệt tấm thịnh tình này rồi."

“Chụt” một tiếng, đôi môi lúc này đây như được khắc vào lòng bàn tay của Vân Khanh.

Thật nhẹ, thật ôn nhu in lên đó một nụ hôn, sau đó nâng hai bàn tay nàng lên trước mặt, chậm rãi khép chúng lại thành nắm đấm, đưa đến trước mặt Vân Khanh: "Cất giữ cẩn thận."

So với lông chim còn nhẹ hơn, so với lửa mạnh còn muốn nóng hơn, so với nước còn nhu hòa hơn.

Vân Khanh chỉ cảm thấy cảm giác trong lòng bàn tay trở nên hết sức kỳ quái, hơi hơi sững sờ, nhìn nam tử trước mặt, một đôi mắt hẹp dài tuyệt lệ tràn ngập xuân ý nhộn nhạo, như cười như không trên tuấn nhan nghiêm túc, giống như cặp minh châu tản ra ánh sáng chói lóa, ánh nắng hắt qua vai hắn, khiến đôi mắt thâm tình kia từ trong bóng tối ánh lên vẻ mị hoặc.

Vân Khanh chỉ cảm thấy mặt càng lúc càng nóng, nhịp đập của trái tim cũng không theo tần suất lúc bình thường.

Hai người cứ như vậy mà đối mặt nhau, nàng ngồi ở trên đùi hắn, một tay kia của nàng vẫn đang ngây ngốc phủ lên cái tay vừa bị hôn như nắm một trái tim rộn ràng đập mạnh, không dám buông ra.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng đập cửa, Lưu Thúy đứng ngoài hình như nghe được động tĩnh bất thường, có vài phần lo lắng cất giọng hỏi: "Tiểu thư, người có khỏe không?"

Câu hỏi vang lên, nháy mắt không khí yên tĩnh trong phòng thoáng chốc bị phá vỡ.

Hai chân của Vân Khanh lập tức nhảy xuống mặt đất, giãy khỏi đùi Ngự Phượng Đàn, sau đó lui về sau ba bước, đứng cách nam tử chừng một thước, lại trầm ổn mở miệng nói: "Không có việc gì, đừng quấy rầy ta."

Lưu Thúy nghe xong, xác thực không có gì kỳ quái, thế này mới tránh ra.

Mà Ngự Phượng Đàn vẫn duỗi cánh tay dài ra, khiến Vân Khanh sợ tới mức lại muốn lui về sau, Ngự Phượng Đàn thấy nàng phản ứng như con thỏ bừng tỉnh khi bị thợ săn đuổi bắt, thấp giọng nở nụ cười: "Đừng hoảng hốt, trên đất lạnh, ta mang giày cho nàng."

Vân Khanh thế này mới chú ý tới vừa rồi khi mình nhảy xuống, trên chân chỉ mang một đôi tất vải, không nhắc thì không biết, lúc này mới cảm thấy cảm giác mát lạnh từ bàn chân truyền đến, lập tức tiếp lấy đôi giày thêu Ngự Phượng Đàn đang cầm, đưa lưng về phía Ngự Phượng Đàn mà mang vào.

Ngự Phượng Đàn nhìn thiếu nữ đang đưa lưng về phía mình mang giày kia, khóe miệng lộ rõ ý cười, vừa rồi động tác của Vân Khanh đối với hắn cũng không còn sự kháng cự như lúc trước, đây có phải ý rằng, khoảng cách giữa bọn họ đã được thu ngắn một chút.

Như vậy từng chút một xâm nhập cuộc sống của Vân Khanh, từng chút một để cho nàng quen dần với sự hiện hữu của hắn, cuối cùng đem nàng biến thành nữ nhân của một mình hắn.

Vân Khanh xỏ chân vào giày, không biết nam tử phía sau lúc này đang nghĩ cái gì, bất quá nghĩ đến cũng sẽ chẳng là việc gì tốt, nhưng mà không thể không thừa nhận, vừa rồi tinh thần của nàng đã bị Ngự Phượng Đàn mang đến một nơi khác, nhớ lại hành động của mình vừa rồi, nàng cảm thấy có chút không dám đối mặt với hắn.

"Vẫn chưa mang xong giày ư? Ta còn có việc khác muốn nói với nàng a!" Ngự Phượng Đàn nhìn ra thiếu nữ trước mặt đang khốn quẫn, vừa rồi những hành động của hắn chắc đã làm cho nàng cảm thấy thẹn thùng, vì không để cho không khí trở nên căng thẳng, hắn vẫn nên tìm một đề tài, có thể làm cho Vân Khanh thả lỏng, nếu như vậy thì lần sau gặp mặt cũng không phải lúng túng xấu hổ nữa rồi.

"Ngài có chuyện gì?" Trong tiếng nói ôn nhu đó mang theo tia đề phòng, tựa hồ suy nghĩ Ngự Phượng Đàn có phải đang bày quỷ kế khác hay không, nhưng khi nghe giọng của hắn có chút nghiêm túc, Vân Khanh vẫn xoay người lại, nhìn thấy Ngự Phượng Đàn đang nửa tựa vào ghế mỹ nhân của mình, một tay chống cằm, khuỷu tay đặt trên đỉnh cành tử liên khắc trên ghế, mái tóc dài như thác nước chảy xuống, mới vừa rồi bởi vì sự tiếp xúc của hai người mà làm cho cổ áo hắn có chút xộc xệch, lộ ra một chút phần ngực trắng nõn, cùng bộ trường bào màu trắng ánh kim của hắn như nâng đỡ lẫn nhau, cái sắc thái trắng tinh khiết thanh cao đáng yêu đến vô cùng này trong chốc lát bùng nổ, khiến Vân Khanh thầm mắng trong lòng, yêu tinh, Hoàng Tiểu Muội quả nhiên không có nói sai, đây đúng là yêu tinh.

Ngự Phượng Đàn lúc này tâm tình rất tốt, tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Vân Khanh, lại không nói toẹt ra, khóe môi cười nói: "Bắt đầu từ hôm qua, bên ngoài có một lời đồn đãi truyền ra, nàng biết không?"

Nói đến việc này, Vân Khanh định thần lại, nhẹ giọng gật đầu nói: "Là về vị tân Trạng nguyên Vi Trầm Uyên dựa vào gian lận mà đắc cử sao?"

"Xem ra nàng đối với chuyện của Vi Trầm Uyên cũng rất quan tâm nha." Ngự Phượng Đàn thoáng ngồi thẳng dậy, con ngươi hẹp dài toát ra chút ủy khuất, còn mang theo một tia ai oán.

Vân Khanh quay đầu đi chỗ khác, đối với hành động làm nũng của hắn làm như không thấy, ngồi vào một cái ghế khác: "Ngài hôm nay tới đây, là có tin tức gì muốn ta biết à."

Ngự Phượng Đàn gật đầu, trong ngôn ngữ đều là tán thưởng: "Nhưng mà, ta đầu tiên vẫn là muốn tới thăm cái chân bị thương của nàng, tiếp theo mới nhắc tới tin tức này." Hắn vẫn là nên nói chuyện hắn ưu tiên trước, sau đó nói tiếp: "Nàng có biết lời đồn đãi này là từ đâu truyền tới?"

"Tứ hoàng tử." Vân Khanh lúc này đây ngay cả lòng nghi vấn cũng không có, trước đó Vi Trầm Uyên đã cùng nàng đề cập qua, Tứ hoàng tử muốn lôi kéo huynh ấy vào phe mình, bất quá huynh ấy không có đáp ứng, một thời gian sau đó, đột nhiên truyền ra tin tức như thế, phàm là người có học thức sẽ có thể biết được đây là do Tứ hoàng tử tung tin.

Đối với việc nàng có thể đoán được điểm ấy, Ngự Phượng Đàn cũng không thấy kỳ quái, lúc đầu hắn đã phát hiện, quan hệ của Vi Trầm Uyên cùng Vân Khanh rất tốt, dựa vào trí thông minh của Vân Khanh, há có thể không biết chuyện Tứ hoàng tử từng muốn lôi kéo Vi Trầm Uyên: "Không có biện pháp, ai bảo lúc trước quan chủ khảo là người của Ngũ hoàng tử chứ, Vi Trầm Uyên là môn sinh của hắn, tự nhiên muốn đến gần hắn hơn, Tứ hoàng tử làm người tàn độc, một hàn môn đệ tử lại không phục tùng hắn, hắn đương nhiên không thích."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng cười, thanh âm trầm đục giống như ngọc khí khóa trong đóa hoa, trong nét đẹp đẽ quý phái mang theo một cỗ lười biếng, đôi mắt hẹp dài vừa chuyển, ánh sáng lác đác rơi xuống một chỗ trên bàn, ngừng lại.

Vân Khanh nhìn theo ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn đến thiếp mời Trạng nguyên yến kia, nhất thời hiểu rõ ý của Ngự Phượng Đàn, vì thế khóe miệng khẽ nhếch, ngón trỏ cùng ngón cái cầm tờ bái thiếp mà vân vê, giơ lên nói: "Trước tung tin đồn, sau lại ở trên Trạng Nguyên yến đem việc này nói ra, một khi thành công, Vi Trầm Uyên cả đời này cũng đừng mong lại có thể bước chân vào chốn quan trường."

Vân Khanh dừng một chút, quay đầu nhìn nam tử trên ghế mỹ nhân, đáy mắt toát ra một tia sáng nhợt nhạt: "Chẳng qua, ta nghĩ, Tứ hoàng tử nhất định là đã nắm được nhược điểm gì đó, nếu không sẽ không dám tự tin như thế." Ở trước mặt Minh đế cáo trạng Trạng nguyên, đương nhiên không phải dựa vào một lời hai câu là có thể làm được, nếu như không có chứng cứ xác thật, thì sao có thể cáo trạng thành công chứ, Tứ hoàng tử không phải là người lỗ mãng, sẽ không đi làm chuyện mạo hiểm như vậy.

"Đó là đương nhiên." Ngự Phượng Đàn nhìn Vân Khanh mang theo đôi mắt tự tin, cực kỳ đồng ý mà mở miệng, sau đó ngồi dậy, đi đến bên cạnh Vân Khanh, ngón tay rơi xuống tấm bái thiếp kia nhẹ gõ một chút, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt của Vân Khanh, thâm thúy sâu thẳm: "Vi Trầm Uyên là một nhân tài, Minh Đế rất hài lòng với hắn, cũng tính trọng dụng hắn, nhưng mà, Cổ Ngữ có nói:Mộc Tú Vu Lâm, Phong Tất Giục Chi*. Hắn nay chính là cây cao trong rừng, về sau sẽ gặp phải vô vàn khó khăn, mà ở trên Trạng Nguyên yến, hắn sẽ gặp được thử thách đầu tiên, nếu ngay cả việc này cũng không thể xử lý tốt, vậy hắn hoặc là liền đóng gói trở về, hoặc là sẽ không thể là một công thần tốt, triều đình, hiểm ác hơn nhiều so với trong tưởng tượng."

*Cây cao trong rừng sẽ bị gió bẽ gãy. Ý là càng nổi trội xuất sắc càng khiến người ganh ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui