Cẩm Tú Đích Nữ

Ngự Phượng Đàn rất ít khi nghiêm túc nói ra suy nghĩ của bản thân như vậy, mà trong lời nói ẩn ẩn bao hàm một cỗ nghiêm khắc, nghiêm khắc như vậy nghe qua tựa hồ là đối với Vi Trầm Uyên biểu lộ sự khinh thị, kì thực là đang thưởng thức Vi Trầm Uyên.

Vân Khanh biết Ngự Phượng Đàn rất ít xen vào việc triều chính, nhưng thực hiển nhiên, vị thế tử gia này không phải là không hiểu, mà là không muốn nhúng tay vào, nếu không cũng sẽ không có việc vừa ra tay liền có thể khiến cho bệ hạ phong hắn làm Trấn Tây đại tướng quân, chỉ sợ trong cuộc sống của hắn cũng từng bị lôi kéo rồi, cho tới nay chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến hắn muốn đầu quân vào phe nào.

Hôm nay trong lời nói của hắn, cũng có thể là muốn nàng chuyển cáo Vi Trầm Uyên.

Ngay lúc Vân Khanh đang nghĩ đến bộ mặt nghiêm túc hiếm thấy của Ngự Phượng Đàn thì bỗng nhiên Ngự Phượng Đàn cúi gập thắt lưng, ngữ điệu biến đổi, nhẹ như gió mà đầy sự chân thành nói: "Ta biết nàng quan tâm hắn, cho nên mới nhắc nhở hắn, nàng bảo hắn nên sớm chuẩn bị sẵn sàng, suy nghĩ cách đối phó, để ứng phó những biến hóa khó lường trên điện, không cần đến lúc xảy ra chuyện, lại khiến cho nàng cũng lo lắng cho hắn."

Người này quả thực nói ba câu cũng không quên thêm vào lời ngon tiếng ngọt, Vân Khanh không khỏi trừng mắt nhìn thân hình hơi cúi xuống của hắn: "Đã biết rồi, ngài nói chuyện ta nghe được, không cần dựa vào gần như vậy."

"Gần, làm sao gần, như vậy mới tính gần." Ngự Phượng Đàn nheo nheo đôi mắt, trong ôn nhu mang chút đùa giỡn, hướng chiếc ghế của Vân Khanh nhích lại một tấc, làm cho Vân Khanh hoảng hốt lui về sau, ngay lúc Vân Khanh cảm thấy hắn như sắp nghiêng tới trước, hắn bỗng nhiên đứng lên, biểu tình trên mặt mang theo sự chân thật trước nay chưa từng có, cúi đầu nhìn thoáng qua chân phải đang hơi co lên của nàng: "Chú ý chân bị thương, đừng tự làm bản thân bị thương."

Nói xong, liền đứng thẳng người, giống như một trận gió mát, từ cửa sổ vọt ra ngoài.

Mà trái tim khẩn trương của Vân Khanh vào giờ khắc này đã thả lỏng xuống, ngay cả không khí cũng như được khai thông, không còn cái cảm giác khiến lòng người khẩn trương nữa, thu về cánh tay vừa rồi lui về phía sau dùng để chống người, nhìn lòng bàn tay, lại nhớ tới mới vừa rồi bị hắn hôn, nhất thời cảm thấy cả người nóng lên, giống như đôi môi mềm mại của người nọ vẫn còn hiện hữu phía trên vậy, nàng lấy khăn tay ra muốn lau đi.

Khăn tay màu phấn lam giơ lên, nhưng lại không nỡ chùi, cứ phảng phất nhớ tới lời người nọ nói: "Cất giữ cẩn thận", lại cảm thấy bản thân thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là một nụ hôn hư vô mà thôi, có cái gì giữ với không giữ, hơi hơi nắm chặt lòng bàn tay, âm thầm cười cười.

Nhưng mà cái hôn trong lòng bàn tay là chuyện nhỏ, còn chuyện sắp xảy ra trên Trạng Nguyên yến mới là chuyện lớn, nếu theo như lời của Ngự Phượng Đàn nói, Tứ hoàng tử đã nắm giữ chứng cớ, mới có thể nắm chắc phần thắng ở trên Trạng Nguyên yến đem Vi Trầm Uyên đánh vào vực sâu, như vậy vật chứng đó mới là vấn đề mấu chốt.

Nghĩ đến đây, Vân Khanh đứng lên, gọi Lưu Thúy tiến vào: "Chuẩn bị xe, chúng ta đến chỗ của Vi công tử."

Đến một tòa nhà trong quan xá, xe ngựa ngừng lại, lúc này Vi Trầm Uyên mới từ trong triều trở về, nghe được Vân Khanh đến đây, quan phục cũng không kịp đổi, liền xuất hiện ở trước cửa.

Vào phòng, Vân Khanh cũng không dông dài, trực tiếp đem đề tài chuyển đến vấn đề lời đồn đãi: "Gần đây có những lời đồn về huynh, ta nghĩ huynh đã biết rõ ràng rồi."

"Đúng, nghe qua không ít." Vi Trầm Uyên bưng hai chén nước, một chén đặt ở trước mặt mình, một chén cho Vân Khanh.

Vân Khanh tiếp lấy chén nước, ngẩng đầu nhìn Vi Trầm Uyên, nhưng thấy trong mắt huynh ấy rất thanh nhàn không có một tia u sầu, tựa hồ khi biết bên ngoài lời đồn đãi đang bay đầy trời cũng không thèm để ý chút nào, loại thái độ vô tư này, được tạo nên bởi sự tự tin trong nội tâm, xem ra huynh ấy đối với sự tình này đã có sự chuẩn bị..

"Lần này lời đồn đãi tất nhiên không phải tự dưng mà lan truyền, trên Trạng Nguyên yến, ắt hẳn sẽ có người đem nhắc tới, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng lớn tới huynh."

Nghe Vân Khanh nói xong, Vi Trầm Uyên ngẩng đầu lên, trên tuấn dung mang theo một chút ý cười nhợt nhạt, hai tròng mắt nhìn ánh mắt Vân Khanh đang mang theo một chút lo lắng, người thiếu nữ này, từ lúc gặp mặt ở thôn trang, vẫn luôn chăm sóc cho hắn cùng mẫu thân, đến hôm nay, cũng thật tâm như vậy vì chuyện của hắn mà lo lắng, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy trong lòng thực thản nhiên, cảm thấy nàng là người có thể tín nhiệm.

Vì thế nụ cười của hắn càng thêm ôn hòa: "Bọn họ truyền ra lời đồn đãi này, cũng chính là đang chờ ngày đó, trên Trạng Nguyên yến, trước mặt vương công quý tộc, một khi tội danh này được thành lập, vậy thì về sau, con đường làm quan của ta cũng chỉ dậm chân tại chỗ mà thôi."

Thanh âm của Vi Trầm Uyên thực bình thản, bình thản như vậy làm cho Vân Khanh biết rằng hắn đã biết cội nguồn của việc này, hơi hơi trầm ngâm một chút, nói: "Huynh có biết, chứng cứ trong tay bọn họ là cái gì không?"

Vi Trầm Uyên gật gật đầu, đôi lông mi không dày không mỏng hơi nhếch lên như đang cười, giữa trán như giãn ra, nggón tay ở miệng chén ma sát một chút, ngẩng đầu lên nói: "Nàng không cần lo lắng, việc này ta đã biết xử lý như thế nào rồi, sẽ không dễ dàng bị người ta đánh ngã như vậy đâu."

Thanh âm của hắn thực thanh, thực giòn, chiếu ánh hai tròng mắt đan thâm thúy, tạo cho người ta một loại cảm giác thực yên ổn, nhưng tận sâu trong đôi mắt ấy, lóng lánh là tia sáng mưu lược, cơ trí sáng lạn.

Vân Khanh nhớ tới ở kiếp trước, hắn chỉ dùng vài năm ngắn ngủi đã có thể an vị trên chiếc ghế quan Nhị phẩm, việc này ở khắp Đại Ung, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, mà kiếp này, người thiếu niên trước mắt nàng cũng dùng thành tích để chứng minh tài học của hắn, Vân Khanh biết, có chút chuyện, hắn hiện tại không tiện nói ra, hoặc chính xác hơn, Vi Trầm Uyên tựa hồ còn muốn cho nàng một kinh hỉ.

Đã như thế, nàng cũng không cưỡng cầu nữa, đây là một loại ăn ý giữa nàng và Vi Trầm Uyên, giữa hai người giống như bạn bè lại giống như người thân, so với người khác đều thân mật hơn, tựa như Vi Trầm Uyên cũng không hiếu kì hỏi nàng làm sao có thể chắc chắn hơn cả hắn, giống như là một lời tiên đoán về từng chuyện sắp xảy ra, bọn họ tôn trọng lẫn nhau.

Môi nàng hơi mỉm cười, nhìn Vi Trầm Uyên tín nhiệm gật đầu: "Vậy thì chờ đến Trạng Nguyên yến để xem đòn phản kích đẹp mắt của huynh."

"Nhất định." Vi Trầm Uyên nâng chén trà, giống như kính rượu, giơ lên với Vân Khanh, sau đó uống vào, trong đôi mắt sự trầm tĩnh luôn lưu động không dứt.

Đến Trạng Nguyên yến, Vân Khanh theo Thẩm Mậu, sau khi đã trang điểm đúng mực, liền tiến cung, đây là lần đầu tiên nàng vào cung, thiên kim tiểu thư của kinh thành cũng không quen biết, sau khi đi vào, lại thấy nơi nơi đều là phục trang đẹp đẽ, từng nhóm phu nhân tiểu thư ăn vận đầy hoa lệ.

Vòng luẩn quẩn của giới quý tộc tuy lớn, nhưng mà tin tức mỗi ngày đều truyền đi cực nhanh, các nàng đều biết hôm nay được mời sẽ có những người nào, mỗi ngày đề tài trọng tâm đều luôn thay đổi, mà hôm nay đó là đang nhỏ giọng đàm luận về một người.

"Yến hội hôm nay, Vận Ninh quận quân cũng sẽ tới mà, như thế nào còn chưa nhìn thấy bóng người vậy?" Một vị phu nhân tò mò nhìn về phía cửa, muốn nhìn xem, người trong lời bàn tán tại sao còn chưa vào.

Các phu nhân bên cạnh nghe xong, đáy mắt cũng lộ ra vài phần tò mò, An Bá từ khi vào kinh, cũng rất ít giao lưu với gia tộc các phu nhân ở đây, các nàng chưa từng thấy qua, nên chỉ có thể ở trong lòng âm thầm phỏng đoán.

Uy Vũ Tướng Quân phu nhân cũng che miệng cười, trong miệng mang theo trào phúng nồng đậm nói: "Có thể có cái gì đẹp mặt chứ, chỉ là một nữ nhi của thương nhân, cả người đầy mùi tiền, còn có thể như thế nào nữa, đợi lát nữa sau khi tiến vào, cũng không biết có thể làm ra chuyện mất mặt xấu hổ hay không nữa!"

Lễ Bộ Thượng Thư phu nhân cũng nhẹ nhàng cười: "Cũng chưa hẳn đã như thế, suy cho cùng nàng ta đã cứu bệ hạ, được làm Vận Ninh quận quân, nay cũng mang phong hào tam phẩm, cha của nàng lại vì phương Bắc giúp nạn thiên tai mà ra tiền xuất lực, cũng được chức An Bá, nàng cũng là nữ nhi của bá tước rồi."

"Được phong làm Vận Ninh quận quân thì sao chứ, sau đó còn không phải vẫn là thương nhân sao, chẳng lẽ có cái phong hào liền thật sự trở thành thiên kim quý tộc sao? Cũng không biết đợi lát nữa tiến vào, nhìn thấy nơi này xanh vàng rực rỡ, có lẽ sẽ động lòng tham có ý niệm trong đầu, đem vàng bạc nơi này toàn bộ trộm chuyển về trong nhà không nữa!" Uy Vũ Tướng Quân phu nhân cười nhạo một tiếng, trong giọng nói đã tràn ngập sự khinh thường đối với Vận Ninh quận quân, loại cảm xúc quá khích này khiến các phu nhân khác nhìn không vừa mắt, dù nội tâm các nàng cũng xem thường thương hộ, nhưng các nàng cũng sẽ không ở trong trường hợp này mà trực tiếp nói ra như thế.

Huống chi An Bá phủ nay đang nhận được sự ưu ái của thánh thượng, những lời lẽ không có ý tốt này nếu rơi vào tai vị ngồi trên cao kia, cũng không có kết quả tốt lành gì. Chẳng lẽ Vận Ninh quận quân và Uy Vũ Tướng Quân phu nhân lúc trước từng có mâu thuẫn? Nhưng mà cũng chưa từng nghe nói Uy Vũ Tướng Quân phu nhân cùng vị Vận Ninh quận quân đã từng gặp mặt a.

Lễ Bộ Thượng Thư phu nhân kinh ngạc nhìn bà ta liếc mắt một cái, bất quá sau khi thản nhiên cười, đem ánh mắt chuyển tới địa phương khác, vừa vặn trông thấy trước cổng sân trước có một vị cung nhân đang dẫn đường cho một tiểu thư lạ mắt tiến vào, liền cao giọng nói: "Vị thiên kim kia, hình như là lần đầu tiên nhìn thấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui