Cẩm Tú Đích Nữ

Tứ hoàng tử ngồi ở vị trí phía trên, biểu tình lạnh lùng, nhìn mọi người phía dưới, một lời cũng không nói, cả người tỏa ra hàn khí lạnh như băng, dù là người ở ngoài ngàn dặm, cũng bị bức ra xa không thể đến gần, thỉnh thoảng nâng mắt, lướt qua mọi người bên dưới, chỉ hơi dừng một chút khi lướt qua trên người Cảnh Hựu Thần.

Cảnh Hựu Thần cùng Tứ hoàng tử đối diện nhau chỉ một cái chớp mắt, chỉ một cái gật đầu nhẹ đến không thể nhẹ hơn, sau đó dời đi, những việc này đều không tránh được tầm mắt của Vân Khanh, nàng đem sự âm thầm trao đổi của hai người thu hết vào trong mắt.

Nàng mỉm cười, ánh mắt như vô ý, nhưng Cảnh Hựu Thần lại chú ý tới, có thể nói, từ sau khi Vân Khanh đi vào, hắn vẫn luôn chú ý vị Quận quân tuyệt sắc ở đối diện này, thầm than bất kể khi nào nhìn thấy nàng, hắn đều chỉ cảm thấy nàng tỏa sáng không gì sánh nổi, gặp qua nhiều nữ tử như vậy, hắn vẫn cảm thấy Thẩm Vân Khanh là người xinh đẹp nhất hắn từng gặp, mới nhìn sơ thì thấy khuôn mặt nàng xinh đẹp như hoa, lại nhìn kĩ thì thấy nàng thông tuệ vô cùng, sau đó chỉ cần vừa xoay người, đã có thể thấy được đôi mắt nàng như màn sương vô định, là một người nam nhân, nữ nhân như vậy, rất đáng để cưới về, dù không phải yêu thương, chỉ giấu trong nhà, làm một người trong đám thê thiếp thì cũng đáng để kiêu ngạo rồi.

Hắn nhìn đến nhập thần, lại cảm thấy bên cạnh có hai luồng ánh mắt lạnh như băng lại lộ ra sát khí như lưỡi đao sắc bén, khiến hắn không thể không thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về nơi phát ra ánh mắt ấy, lại chỉ nhìn thấy Cẩn Vương thế tử đang giương lên đôi môi đỏ mọng.

Từ từ, các loại món ăn trân quý và mỹ vị lần lượt được bưng lên, Trạng Nguyên yến bắt đầu, Minh Đế ngồi ở trên cao, tiếp lấy ly rượu ngon do cung nhân truyền tới, nhìn Vi Trầm Uyên, nói những lời chúc mừng.

Còn Vi Trầm Uyên liền lập tức đứng lên, cũng giơ lên chén rượu ở trên bàn mà đáp lễ tạ ơn Minh Đế.

Minh Đế uống vào một ngụm rượu, mỉm cười nói: "Ái khanh tài học hơn người, có thể giành được vị trí Trạng Nguyên, tương lai phồn vinh hưng thịnh của Đại Ung, có lẽ phải trông cậy vào tài năng của ái khanh rồi."

Rốt cuộc đã làm đế vương nhiều năm, khi khen ngợi Vi Trầm Uyên, cũng đồng thời khen ngợi các đại thần quan viên khác trong đại điện.

Tiết quốc công, Trương các lão, các Bộ thượng thư đều lập tức đứng lên, đối với Minh Đế tỏ lòng trung thành, trong miệng nói ra những lời đương trường nên nói.

Vân Khanh nhìn thoáng qua mọi người ở đây, tâm tư của họ đều được giấu dưới lớp vỏ bọc, ở mặt ngoài thoạt nhìn hòa thuận mà yên tĩnh, nhưng bên trong sự hòa thuận và tĩnh lặng này, trong lòng phần lớn bọn họ đều đang nghĩ, những lời đồn đãi gần đây nếu được nhắc tới trong bữa tiệc Trạng nguyên hôm nay sẽ có hậu quả như thế nào.

Bên trong bầu không khí đang dần trở nên náo nhiệt thì một thanh âm đột nhiên vang, khiến xung quanh đều trở thành một mảng tĩnh lặng.

Lại thấy Cảnh Hựu Thần vén áo bào hướng về phía trước khom người, nói đối với Minh Đế: "Bệ hạ, về tính chân thật trong bảng thành tích của Vi Trầm Uyên còn có nghi vấn, thần có việc muốn bẩm báo."

Ở trên Trạng Nguyên yến, vốn là lúc để chúc mừng, đột nhiên lại nghe được một đoạn cáo án như vậy, lực chú ý của mọi người tự nhiên đều tập trung về Cảnh Hựu Thần, vị Hộ Bộ Thị Lang trẻ tuổi này, cũng là một trong những thần tử mà Minh Đế có vẻ yêu thích, lúc này hắn làm như vậy, tất nhiên là có sự tình muốn bẩm báo.

Thế nhưng, trên mặt Minh Đế không có một chút kinh ngạc nào, sâu thẳm trong đôi mắt lộ ra một tia sáng tinh nhuệ, thực hiển nhiên, lời đồn đãi mấy ngày qua trong kinh thành về việc thành tích của Vi Trầm Uyên đạt được Trạng Nguyên là có gian lận vị hoàng đế này cũng đã nghe thấy.

Lúc này, ông cũng chỉ nhìn Cảnh Hựu Thần, sắc mặt lộ ra vẻ uy nghiêm: "Cảnh ái khanh, khanh có biết bản thân đang nói cái gì không?"

Trong đại điện, giọng của Minh Đế không cao không thấp, lại sâu trầm vang dội, kiếp sống đế vương lâu năm khiến trong lời nói của ông có một loại uy hiếp ở trong đó, huống chi vị trí Trạng Nguyên của Vi Trầm Uyên là đích thân bệ hạ khâm điểm, hoài nghi thành tích của Vi Trầm Uyên, cũng đồng nghĩa với việc hoài nghi con mắt đánh giá của bệ hạ.

Cảnh Hựu Thần chịu áp lực lớn như vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bước ra khỏi bàn, đứng ở bãi đất trống giữa đại điện hơi hơi cúi đầu nói: "Bệ hạ, hôm nay là Trạng Nguyên yến, là vì để chúc mừng Trạng Nguyên, vi thần nếu không phải biết chuyện này, tất nhiên cũng sẽ không mạo muội mở miệng, thành tích của Trạng Nguyên Vi Trầm Uyên do đích thân bệ hạ khâm điểm, nhưng thành tích trong kì thi Hương, thi Hội thì lại đặc biệt làm người ta hoài nghi, đặc biệt là kì thi Hội."

Cảnh Hựu Thần nói tới đây thì hơi ngừng lại, đôi mắt của Minh Đế híp lại, nghiêm mặt nói: "Tước vị Trạng nguyên của Vi Trầm Uyên nay đã công bố thiên hạ, vì sao ngày đó trước kì thi đình của hắn, khanh lại không sớm báo cáo, đợi tới lúc này mới nói ra?"

Hiển nhiên, Minh Đế không mấy hài lòng đối với việc Cảnh Hựu Thần ở trên Trạng Nguyên yến nói ra việc này, trong giọng nói có chút không vui, nhưng nếu chuyện này đã bị lan truyền ồn ào huyên náo, mặc kệ là thành tích của Vi Trầm Uyên có sự gian lận, hay là có người cố ý hãm hại, nhất định phải có một đáp án rõ ràng, nếu không sau này Vi Trầm Uyên sẽ phải hứng chịu con mắt nghi ngờ của mọi người, đây đối với một đệ tử Hàn môn mà nói, vô cùng bất lợi.

Cảnh Hựu Thần hiển nhiên cũng hiểu hàm ý của Minh Đế, nhưng hắn lần này là có chứng cớ nên mới dám truy luận đến cùng, nếu không phải, hắn cũng sẽ không như vậy đứng ra, vì thế thái độ hắn hơi cung kính, trong thanh âm lại bao hàm sự tàn khốc: "Thần cũng chỉ vừa biết được đầu đuôi chuyện này, tự biết lúc này nói ra xác thực có chút hiềm nghi, nhưng mà khoa cử triều ta thiên về chính sách chọn lựa nhân tài, mỗi một đệ tử đều là gian khổ học tập, trải qua từng tầng sàng lọc mới có ngày hôm nay, vì thế, mỗi người đều được đối xử công bằng, không thể chấp nhận trường hợp làm rối kỉ cương phép tắc, như thế là không công bằng đối với những đệ tử khác."

Hắn nói liền mạch lưu loát, dùng luận điểm thiên về phía phần đông thư sinh trong thiên hạ mà nói, kể từ đó, cũng sẽ khiến nội tâm các quan viên đang ngồi ở đây có vài phần quan tâm, ánh mắt nhìn về phía Vi Trầm Uyên cũng chứa đựng vài phần hoài nghi.

"Vậy khanh hãy đem chứng cớ ra đây, cho trẫm xem xem." Minh Đế không chút hoang mang mà mở miệng, mặc dù ông rất ưng ý Vi Trầm Uyên, nhưng ông cũng không cho phép dung túng hành vi làm mất trật tự kỉ cương như vậy.

Cảnh Hựu Thần ngẩng đầu, sau đó xoay người, hắn không thẩm tra Vi Trầm Uyên như mọi người nghĩ, mà là nhắm ngay vị quan đang ngồi ở phía trên có chòm râu trắng tinh, hai gò má gầy - Trương các lão.

"Bệ hạ, có thể cho phép thần hỏi Trương các lão vài vấn đề không?"

"Nếu là có liên quan tới việc này, thì khanh có thể hỏi." Minh Đế thấy ánh mắt Cảnh Hựu Thần đặt trên người Trương các lão, trong lòng cũng có vài phần ngạc nhiên, việc này tại sao lại liên quan tới Trương các lão.

Được bệ hạ cho phép, Cảnh Hựu Thần bắt đầu hỏi: "Trương các lão, hạ quan xin hỏi, hai mươi năm trước, ngài cùng vị Tần đại nhân nhậm chức Công Bộ Thị Lang là bạn thâm giao, có đúng hay không?"

Trương các lão hai mắt khép hờ, thoạt nhìn tựa hồ không có tinh thần, nhưng giọng nói lại vang dội đáp: "Cảnh đại nhân, lời bệ hạ mới vừa nói ngài có nghe rõ ràng chăng, chuyện ngài muốn hỏi, phải cùng việc gian lận trong thi cử lần này có liên quan, chuyện mười tám năm trước, cùng chuyện hôm nay có liên quan sao?"

Minh Đế cũng nhìn Cảnh Hựu Thần, Trương các lão là trọng thần trong triều, tùy tiện chất vấn sẽ đánh mất thần tâm, Minh Đế đương nhiên không vui, nhưng Cảnh Hựu Thần lại rất khẳng định nói: "Nếu bệ hạ mở miệng nói lời này, vấn đề vi thần muốn hỏi, nhất định là cùng với việc này có liên quan."

Nghe hắn nói năng đầy khí phách, Trương các lão hơi hơi xốc lên mí mắt nhìn Cảnh Hựu Thần ngày thường ôn hoà hiền hậu nay trên mặt lộ ra vài phần tàn khốc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Một khi đã như vậy, Cảnh đại nhân, ngài cứ hỏi đi, nếu ta biết thì ta sẽ đáp. Lúc trước, ta cùng Tần Khanh đúng là có quen biết, cũng là quan hữu thâm giao."

Cảnh Hựu Thần thấy ông trả lời, tiếp tục hỏi:

"Vậy phu nhân của ngài ngày đó cùng Tần phu nhân quan hệ cũng rất tốt, phải không?"

"Vì cứu phu nhân của ngài, Tần phu nhân không chỉ bị sanh non, mà còn mất đi thiên chức làm mẹ, ngài liền đem trưởng nữ của mình cho họ làm con thừa tự, phải không?"

......

Hắn một vấn đề tiếp một vấn đề hỏi một mạch, Trương các lão đều gật đầu, mà về việc này, có nhiều triều thần cũng không thấy thoải mái, đám người tuổi trẻ chỉ nghe qua án tham ô năm đó, cũng không hiểu được toàn bộ sự tình bên trong, mà những vị quan lâu năm đều biết việc này, chính là chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm trước rồi, không biết Cảnh Hựu Thần nay vì sao lại lấy ra hỏi, lúc trước án kiện này dính líu đến không ít người, chẳng lẽ còn muốn truy xét đến cùng sao? Nên những vị lão quan đối với khí thế bức nhân của Cảnh Hựu Thần nhất thời trong lòng không vui.

Mà Minh Đế ngồi trên cao, cũng nghe ra manh mối trong đó, ngón cái cùng ngón trỏ ma sát nhau, trong ánh mắt lộ ra vài phần chuyên chú.

Cảnh Hựu Thần cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề chính: "Vậy trưởng nữ của ngài, có phải chính là mẫu thân của Vi Trầm Uyên, cũng chính là nữ nhi mà ngài từng cho làm con thừa tự của Tần đại nhân, nay là tội thần chi nữ, Tần thị, hay không?"

Trương các lão trong đầu nhớ tới ngày ấy nhìn thấy nữ nhi, vẻ mặt cơ cực bần cùng kia, đôi bàn tay thô ráp đầy vết chai, tuy là trong lòng sớm đã có chuẩn bị nhưng lúc này thân phận tội thần chi nữ của nữ nhi lại ở trước mặt công chúng bị công bố, vốn người không biết hay đã biết, nay sẽ dùng ánh mắt cùng tâm tính gì mà nhìn nữ nhi chứ, nghĩ như thế, đối với Cảnh Hựu Thần liền chán ghét nhiều hơn vài phần, lông mi hoa râm nhăn lại, ngữ khí cũng hơi có chút tức giận: "Cảnh đại nhân nếu đã điều tra rõ ràng rồi, vậy thì cứ nói cho xong một lượt, cần gì phải ở trên điện này bộc lộ tài ăn nói sắc sảo của ngươi chứ, thứ bệ hạ muốn là sự thật, chứ không phải là thứ ngôn ngữ hoa mỹ để mê hoặc lòng người."

Trương các lão đã ở trong triều mấy chục năm, khi Tiên đế còn trị vì dù quan phẩm chưa cao, nhưng cũng là một trong những trung thần, ông là trợ quân chi thần, cho nên sau khi Minh đế lên ngồi, ông liền được tín nhiệm, thăng quan tiến chức như diều gặp gió mà không chút lung lay, làm người lại khéo léo phóng khoáng, sẽ không vì việc nhỏ mà tức giận, nay nói như vậy, có thể thấy được ông đã nổi giận rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui