Cẩm Tú Đích Nữ

Ngón tay hắn thuần thục cởi xiêm y người nằm trên giường, cảm giác được bị ngăn chặn, vẻ mặt dâm ô bật cười: "Chậc chậc, bây giờ còn muốn làm mình làm mẩy, tốt tốt tốt......" Một phen xoay người áp lên trên người nữ tử, hắn thô lỗ dã man xé rách xiêm y của nàng ta, tìm được chốn đào nguyên mê người liền không lưu tình chút nào trực tiếp đi vào.

Nghe bên tai có tiếng nữ tử thống khổ than nhẹ, cảm giác dưới thân cũng hoàn toàn khác, nhưng lúc này Cảnh Hựu Thần đã không có cách nào để tỉnh táo, dựa vào bản năng mà bắt đầu chuyển động, chỉ cảm thấy giờ khắc này tốt đẹp như thiên đường.

Trong Vĩnh Nghị Hầu phủ.

Lý lão thái quân phái người gọi Vi Ngưng Tử và Cảnh Hựu Thần đến viện của bà, đại khái là thương nghị hôn sự của Cảnh Tâm Như, chuyện Cảnh Tâm Như bị loại bỏ khỏi danh sách tú nữ, nay Lý lão thái quân cũng biết, liền tính sớm một chút gả Cảnh Tâm Như ra ngoài, để tránh đến lúc đó lại gây nên sóng gió.

Vi Ngưng Tử đợi một hồi lâu, sắc trời đã chuyển tối, Cảnh Hựu Thần vẫn chưa trở về, rốt cục chờ không nổi nữa, Vi Ngưng Tử gọi quản gia, bảo hắn đi tìm Cảnh Hựu Thần về.

Quản gia Vĩnh Nghị Hầu phủ đối với hoạt động buổi tối của Cảnh Hựu Thần cũng biết một chút, liền gọi hai gã sai vặt, cùng đi với hắn đến Lệ Xuân viện, kết quả tới Lệ Xuân viện, tú bà nói cảnh đại nhân đã sớm rời đi, hắn liền trở về, bẩm báo lại với Vi Ngưng Tử, nói đã đến vài chỗ Cảnh Hựu Thần thường xuyên đi cũng không tìm thấy hắn.

Vừa nói như vậy, trong lòng Vi Ngưng Tử liền có chút lo lắng phải chăng đã xảy ra chuyện gì, nhớ tới cục diện gần đây trong kinh, nàng ta trầm ngâm một hồi, phân phó quản gia: "Mẫu thân chờ phu quân đi qua thương nghị sự tình, cũng không biết chàng hiện tại đi đâu, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, đợi lát nữa ta với ngươi cùng đi tìm xem."

Quản gia thầm nghĩ, phu nhân này thật ra thực quan tâm Bát thiếu gia(Cảnh Hựu Thần ở Vĩnh Nghị Hầu phủ đứng hàng thứ tám), như đêm nay phu quân trở về muộn một chút, liền lập tức phái người đi tìm, nói là quan tâm cũng không tránh khỏi quá khẩn trương rồi, ngược lại giống một đố phụ, tuy rằng trong lòng oán thầm, nhưng ở mặt ngoài, trong miệng quản gia đều vâng dạ đáp ứng, lui ra ngoài an bài xe ngựa.

Vi Ngưng Tử trong lòng lo lắng cho Cảnh Hựu Thần là một phần, nhưng nàng ta càng lo lắng Cảnh Hựu Thần ở bên ngoài nghe được chuyện thêm tên vào danh sách lúc trước là do nàng ta làm, khi đó sắc mặt của Cảnh Hựu Thần khó coi cỡ nào thì nàng ta rõ nhất, nay địa vị của nàng ta ở Cảnh gia còn chưa ổn định, nếu việc này bị lộ, khó đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Quản gia rất nhanh đã chuẩn bị xong xe ngựa, Vi Ngưng Tử mang theo Phấn Lam, Phấn Ngọc ngồi trên xe ngựa, phân phó xa phu dọc theo ven đường cẩn thận xem xét có thân ảnh của Cảnh Hựu Thần hay không, còn nàng ta thì ngồi ở trong xe, xốc lên màn xe, nhìn cảnh vật bên ngoài, dõi mắt tìm kiếm.

Trong khách điếm.

Rèm đỏ phập phồng, từng tiếng ngâm nhẹ nhàng vang lên, Cảnh Hựu Thần chỉ cảm thấy đêm nay Yến Yến đặc biệt khác lạ, làm cho hắn có một loại cảm giác trước kia chưa từng trải qua.

Sau khi liên tục sảng khoái vài lần, lúc này tâm tình của hắn rất tốt, trước đó Cảnh Hựu Thần có uống chút rượu, động tác của hắn trong nhất thời mãnh liệt mạnh mẽ, nay người cũng dần dần tỉnh táo lại, trên mặt thể hiện vẻ thích ý cùng thỏa mãn, vươn tay ôm nữ tử lõa thể bên cạnh, thỏa mãn khen: "Yến Yến, một tháng này nàng lại học được chiêu gì thế, gần như khiến gia chịu không nổi a."

Nói xong, tựa đầu qua nhìn, muốn hôn ‘Yến Yến’ ở trên giường một chút, xoay đầu lại thì thấy một nữ nhân xa lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, đôi mắt to tròn, đôi môi nhiều chỗ hơi sưng đỏ, thần sắc vẫn mang vẻ quyến rũ sau cơn động tình, trên khuôn mặt thanh tú tràn ngập dấu tích bị yêu thương.

Cảnh Hựu Thần nhìn khuôn mặt xa lạ này, bỗng chốc giống như điện giật ngồi bật dậy, nhìn chung quanh căn phòng bốn vách tường sạch sẽ gọn gàng, cái bàn, cái ghế đều lấy khăn trải bàn màu nhạt làm tông chủ đạo, gia cụ đơn giản hào phóng, cùng màu sắc đỏ thẫm tươi đẹp của gian phòng trong Lệ Xuân viện hoàn toàn bất đồng, mà giường hắn ngủ cũng chỉ là giường gỗ khắc hoa, cũng không phải loại giường đặc chế trong phòng Yến Yến, giường lớn rèm tơ che phủ, trong phòng cũng không có mùi phấn son nồng đậm.

Hết thảy đều nói cho hắn biết, nơi này không phải là Lệ Xuân viện.

Trong lòng Cảnh Hựu Thần nổi lên một dự cảm không tốt, quay đầu nhìn nữ tử trên giường, vội vàng hỏi: "Nơi này không phải Lệ Xuân viện sao? Yến Yến đâu?"

Trong mắt nữ tử mới vừa rồi còn lộ ra sự vui sướng nhất thời nước mắt như sắp rơi xuống, tay kéo chăn, che khuất cảnh xuân vô hạn trên thân mình, trên mặt đầy vẻ khuất nhục, xấu hổ: "Công tử người nói cái gì, nơi như Lệ Xuân viện đó ta làm sao có thể đi......"

"Vậy ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Cảnh Hựu Thần lấy tay đập đầu mình một chút, lại phát hiện không thể nào nhớ được đã chuyện gì xảy ra ở Lệ Xuân viện, ấn tượng duy nhất chính là Yến Yến phạt hắn uống rượu, sau đó...... Sau đó là một mảnh mơ hồ, chỉ có thể chất vấn nữ tử đang kích động trước mặt này, hi vọng nàng ta nói cho hắn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

"Ngày hôm qua ta đi mua đồ, kết quả không cẩn thận đụng trúng công tử, ai biết công tử vừa nhìn thấy ta, liền ôm cổ ta, dùng sức lôi về hướng khách điếm, kết quả, kết quả......" Nữ tử bị hắn hỏi, sắc mặt lại đỏ bừng, tuy rằng trả lời hắn, nhưng rõ ràng có chút khó nói, đầu cúi xuống, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Không cần nàng ta nói xong, Cảnh Hựu Thần cũng biết sau đó xảy ra chuyện gì, chút kinh nghiệm ấy hắn vẫn phải có, ánh mắt dừng lại trên đống trải giường hỗn độn, cô gái trước mắt tuyệt đối là một xử nữ, nhưng dù là xử nữ thì sao, hắn căn bản không biết nàng ta, việc này đến tột cùng là cái gì cùng cái gì a!

"Ta ôm ngươi, ngươi chẳng lẽ cũng không kêu sao?" Nếu nàng ta kêu lên vài câu, hắn nói không chừng sẽ tỉnh lại.

Nữ tử bị hắn nói như vậy, nâng lên một đôi mắt thật to, vẻ mặt đỏ bừng lắc đầu, thanh âm như muỗi: "Ta, ta còn chưa kịp kêu, công tử liền...... ngăn chặn miệng của ta, kéo ta vào bằng được, khí lực của công tử lớn hơn ta, ta đẩy vài lần cũng đây không ra......"

Cảnh Hựu Thần nghe đến đó, cho là mình lúc ấy uống rượu, khi đi trên đường, nghĩ rằng người đụng vào mình chính là Yến Yến, liền ôm nàng ta kéo vào, sau đó xảy ra chuyện trước mắt này, chính là không biết hắn lúc ấy làm thế nào rời khỏi Lệ Xuân viện.

Hắn nhìn cô gái trước mắt, bộ dạng cũng không tệ, mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn, có dũng khí lại hồn nhiên, chỉ là tình hình hiện tại, hắn không có loại tâm tình thưởng thức mỹ nhân, liền nhảy xuống giường, đi kiểm tra y phục của mình: "Đợi lát nữa tiền khách sạn ta sẽ trả, ngươi mau mặc quần áo trở về đi."

Nghe vậy, nữ tử sắc mặt thẹn thùng liền biến mất, thay vào đó đều là kinh ngạc, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo vẻ điềm đạm đáng yêu, bối rối hô: "Công tử, người...... Người đã cùng ta đã như vậy, nay người bỏ đi, ta, ta phải sống thế nào a!"

Cảnh Hựu Thần vừa mặc lại y phục, vừa quay đầu nhìn nữ tử, trong lòng tâm phiền ý loạn: "Ngươi mau mặc quần áo vào rồi nói sau!"

Nữ tử một bên cầm y phục, che tạm lên người, một bên nhìn ra ngoài, trong miệng vẫn còn khóc nức nở nói: "Công tử, người không thể bỏ ta, ta nay đã là người của công tử, nếu người không quan tâm ta, về nhà ta cũng chỉ có thể tìm một sợi dây thừng, thắt cổ tự sát......"

Cảnh Hựu Thần tân hôn mới được hai tháng, nếu lại thu nhận nữ tử này, sẽ không chỉ đánh vào mặt Uy Vũ Tướng Quân phủ, mà còn làm cho Lý lão thái quân thất vọng với hắn, tuy rằng tối hôm qua tư vị mất hồn cùng nữ nhân vẫn còn lưu lại trong lòng, nhưng tiền đồ so với việc này vẫn quan trọng hơn.

"Ngươi trước đừng khóc, đừng để cho những người khác biết." Cảnh Hựu Thần vừa nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào, vừa dỗ dành nữ tử, để tránh kinh động người bên ngoài.

Đáng tiếc, có một số việc, không phải hắn muốn không kinh động, thì sẽ không kinh động, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ước chừng không chỉ là một hai người.

Cảnh Hựu Thần liền tranh thủ mặc ngoại sam, bảo nàng kia nhanh chóng mặc xong quần áo, tiếng bước chân đã đến trước cửa phòng, tất cả đều ngừng lại.

"Chưởng quầy, vừa rồi ngươi chính mắt nhìn thấy có người cường ngạnh lôi kéo một cô gái đến căn phòng này sao?"

"Đúng vậy!"

Chỉ nghe thanh âm chưởng quầy vừa dứt, vài tiếng loảng xoảng liền vang lên, cửa bị mở ra, một mỹ phụ nhân chải búi tóc lưu vân, ăn mặc tinh xảo, trên mặt mang theo lo lắng, hai con mắt đảo vào trong phòng, lập tức phẫn nộ, xông tới nói: "Cảnh đại nhân, thì ra là ngươi, muội muội của ta là bị ngươi bắt vào trong điếm này!"

Phụ nhân này đúng là Thu di nương, nàng ta lúc này, trong lòng tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng nhìn thấy một màn trước mắt này, vẫn không kìm được tức giận, giận vị muội muội không đoan chính của mình, ngang bướng muốn đi làm thiếp, còn muốn dùng loại thủ đoạn mất mặt này đi làm thiếp.

Nhưng mà cũng hết cách, nàng ta như thế nào cũng không thể để cho vị muội muội ngu ngốc này đi tìm chết.

Cảnh Hựu Thần đã gặp qua Thu di nương hai lần, biết nàng ta là di nương An Bá phủ, nhất thời có chút run sợ, chẳng lẽ người thiếu nữ mình bắt nhầm này, là muội muội Thu di nương?

Mắt thấy đáy mắt chưởng quầy cùng người làm đều tràn ngập tò mò đang nhìn mình, Cảnh Hựu Thần cảm thấy thập phần khó chịu, khuyên nhủ: "Thu di nương, ngươi đừng vội, việc này từ từ thương nghị......"

"Thương nghị cái gì, ta sai Thu Thủy ra ngoài mua chút phấn son, kết quả đi cả ngày đều không thấy trở về, vừa đi tìm, liền có người phát hiện có người kéo một cô nương đi vào trong này, kết quả, ta không nghĩ tới, thật sự chính là ngươi a!" Thu di nương tức giận đến mức hai tròng mắt đều đỏ lên, chỉ vào Cảnh Hựu Thần rống to một trận. Bộ dáng này trong mắt người khác chính là tỷ tỷ vì danh dự của muội muội mà phẫn nộ.

Thu Thủy nghe lời nói trước đó của Cảnh Hựu Thần, tựa hồ là không có ý định nâng nàng ta làm thiếp, lúc này tỷ tỷ vào phòng, có núi để dựa, nàng ta cũng nhiệt tình mười phần mang vẻ mặt nước mắt xông về phía Thu di nương, ủy khuất khóc lớn: "Tỷ tỷ, muội rốt cuộc làm sai cái gì, đi ra ngoài mua chút son liền gặp phải loại chuyện này, muội đánh cũng đánh không lại hắn, lại bị hắn cường ngạnh kéo vào, thật sự là không có cách nào...... Về sau bảo muội làm thế nào làm người a......"

Thu di nương cũng mang vẻ mặt nước mắt: "Muội muội của ta số khổ a, là lỗi của tỷ tỷ, tỷ tỷ không nên bảo muội ra ngoài mua son a......"

Trong lời nói của Thu di nương mặc dù là nhận lỗi về mình, nhưng mà thật ra có ngụ ý gì tất cả mọi người đều nghe ra, đến tột cùng người sai là ai, hơn nữa trước cửa càng có nhiều người vây lại, khách nhân đang ở trọ hầu như đều đã tập trung lại đây, bắt đầu bàn tán chuyện trong phòng......

Khi xe ngựa của Vi Ngưng Tử đi đến đây, liền nghe được mọi người chung quanh đang xôn xao: "Khách điếm bên kia xảy ra chuyện, nghe nói có một nam nhân họ Cảnh, kéo một hoàng hoa muội tử đi mướn phòng a, tỷ tỷ người ta cũng tìm tới cửa rồi kìa......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui