Cẩm Tú Đích Nữ

"An phu nhân, đã lâu không gặp rồi." Tạ thị nhìn An phu nhân, ngày nay An Tri phủ biến thành An Thượng Thư, An phu nhân trang điểm tất nhiên cũng càng thêm quý khí hơn, so với ở Dương Châu, lại qua thêm vài động tác giơ tay nhấc chân mà để lộ ra xuân phong đắc ý.

"Sau khi đến kinh thành, ta vẫn muốn tới thăm hỏi An bá phủ, nhưng vì phu quân vừa đến kinh thành có rất nhiều sự tình phải xử lý, bất quá, chúng ta nhưng thật ra rất có duyên, Dương Châu, kinh thành, nay cũng lại hội ngộ với nhau rồi." An phu nhân cười nhìn Tạ thị, trước kia bà đã cảm thấy Tạ thị là người có phúc khí, nay càng nhìn Tạ thị càng cảm thấy rất đúng, vốn là gả cho một thương nhân, nào ngờ thế sự biến hóa, nay đã nhảy lên trở thành bá tước phu nhân, còn là tam phẩm phu nhân, bà nói xong ánh mắt liền dừng trên Vân Khanh đang đứng ở bên người Tạ thị, ánh mắt hơi hơi sáng lên: "Non nửa năm không gặp, Vân Khanh càng lớn càng xinh đẹp rồi."

Có người khen nữ nhi của mình, làm mẫu thân làm sao không vui kia chứ, huống chi An phu nhân cũng không phải là hư tình giả ý, nụ cười của Tạ thị nở rộ tự nhiên hơn, bà nhìn An Tuyết Oánh, cũng cười nói: "Nào có, Tuyết Oánh nhà phu nhân mới như băng thanh ngọc khiết nhất thiên hạ, nghe nói đã kết thân, là nhà ai có phúc khí có thể cưới được người xinh đẹp thế này?"

An phu nhân liếc mắt nhìn nữ nhi nhà mình một cái, An Tuyết Oánh nghe được lời của Tạ thị liền cúi đầu, trên mặt là một tầng ửng đỏ, biết nữ nhi đang thẹn thùng, lấy cớ nói: "Tuyết Oánh, con và Vân Khanh đến chỗ các tiểu thư kia ngồi đi."

Đây là lúc hai vị phu nhân muốn nói chuyện riêng rồi, bất quá An Tuyết Oánh và Vân Khanh đang cầu còn không được, ngồi với mẫu thân cùng một chỗ nói chuyện, luôn có chút không tiện, cả hai liền nhìn nhau cười, tìm một chỗ ngồi xuống.

Hai người bọn họ tính tình cũng không phải là loại này thích chen chúc trong biển người, lúc này chỉ nhìn thoáng qua phu nhân tiểu thư xung quanh, An Ngọc Oánh làm cháu gái của gia chủ, tự nhiên sẽ không cùng ngồi ở trong này, nhất định phải hỗ trợ tiếp đón những người khác, hơn nữa vết thương bị đao chém ngày ấy chỉ sợ cũng không thể lập tức có thể lành lặn, không biết nàng ta bây giờ có còn phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi hay không.

An Tuyết Oánh cùng Vân Khanh đang ngồi là nơi đã được chọn lựa, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra, Vân Khanh kéo tay An Tuyết Oánh, nhìn trên mặt nàng vẫn còn vệt ửng hồng xấu hổ, cười hỏi: "Vừa rồi An phu nhân nói ngươi đã đính hôn, là định với nhà nào a?"

An Tuyết Oánh ngước mắt nhìn nàng một cái, lại cúi đầu, hơi ngượng ngập nói: "Ngươi đừng hỏi ta nữa."

Nàng chớp chớp đôi mắt to xấu hổ, lông mi thật dài cùng với làn da hơi tái nhợt, làm cho An Tuyết Oánh cả người thoạt nhìn như một búp bê tinh xảo bằng sứ, xinh đẹp, cũng rất dễ vỡ. Trừ bỏ có chút tò mò đối tượng kết hôn của Tuyết Oánh kiếp này cùng kiếp trước có giống nhau hay không, nàng còn có một sự quan tâm chân thành xuất phát từ tình bạn, An Tuyết Oánh trời sanh tính đơn thuần, lại có bệnh tim, kỳ thật chính là một búp bê bằng thủy tinh cần người che chở, nếu gả phải nhà hổ lang, gặp được nam nhân cực phẩm cặn bã, cuộc sống sau này thật khó mà tưởng tượng nổi.

"Mau nói cho ta biết, rốt cuộc là định với nhà nào, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu nha." Vân Khanh kéo tay An Tuyết Oánh, không thuận theo hỏi, nàng cần biết trước là ai, đi xem người này rốt cuộc có đáng tin hay không mới được.

An Tuyết Oánh cắn cắn đôi môi phấn nộn, nhìn Vân Khanh liếc mắt một cái, đáy mắt hiện lên một chút thẹn thùng, quay đầu, sát vào bên tai Vân Khanh nhỏ giọng nói ra, sau đó vẻ mặt đỏ bừng nói: "Ngươi đừng nói với người khác đó."

Vân Khanh không khỏi có chút buồn cười, đây thật đúng là khi gặp chuyện của mình thì mù mờ, An Tuyết Oánh còn có chút mê muội nhìn không rõ thế sự, nàng mỉm cười, trêu ghẹo nhìn An Tuyết Oánh: "Việc này còn cần ta nói a, chỉ sợ không đến hai ngày, người nơi này đều biết hết rồi."

An Tuyết Oánh xấu hổ mặt càng hồng, ngẩng đầu nhìn An phu nhân cùng Tạ thị, mắt xem hai người các bà đang nói chuyện phiếm, đôi mắt Tạ thị ngẫu nhiên còn nhìn nàng vài lần, liền hiểu được hai người nhất định là đang nói về hôn sự của nàng.

Ở kinh thành, tiểu thư nhà nào đính hôn, cùng ai đính hôn, vốn cũng không phải chuyện bí mật gì, trước khi còn chưa đưa ra quyết định, các hộ gia tộc cũng đã chú ý đối tượng, sau khi định xuống hôn kì, thì mới bắt đầu tung tin cho bên ngoài, đây cũng như nói cho người khác biết, nam nhân cùng nữ tử này đã có hôn ước, các ngươi cũng đừng hòng can thiệp vào.

Người mới vừa rồi Vân Khanh nghe An Tuyết Oánh nói, nàng không có nhiều ấn tượng lắm, là tiểu nhi tử của Trì Quận Vương - Trì Mặc, nàng thật ra đã gặp qua, đánh giá của những người ở kinh thành về hắn cũng không tệ, cụ thể như thế nào thì không được rõ lắm, đến lúc đó để Ngự Phượng Đàn hỗ trợ hỏi thăm một chút, giữa nam tử và nam tử với nhau có vài thứ hắn hẳn là rõ ràng hơn.

Quyết định xong, Vân Khanh cũng không hỏi lại, An Tuyết Oánh da mặt mỏng, nếu còn hỏi nữa thì sẽ khiến nàng xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên mất.

Một lát sau, An Ngọc Oánh cùng Ninh Quốc Công phu nhân cũng xuất hiện, là chủ nhân của tòa phủ đệ này, các nàng cũng phải đi ra chiêu đãi khách nhân.

An Ngọc Oánh hôm nay mặc áo ngoài dài màu anh thảo với ám văn lá liễu dệt kim, bên trong là váy dài xếp ly kiều nguyệt thêu mẫu đan xuân tú, trên đầu là búi tóc hình hoa hoa lệ, từ bên trái búi tóc mang một dây đội đầu điểm xuyến bằng những giọt lưu ly, những giọt thủy tinh tựa lưu ly trải dài phần trước đầu rủ xuống trán, hào quang phản xạ ra ánh sáng ngọc cực kỳ mỹ lệ, giống như một dòng suối xuân đang lưu động trên mái tóc, khiến mọi người đều tập trung lực chú ý đến trên người nàng ta, đáy mắt, trong lòng, trong miệng đều phát ra tán thưởng.

"Ngọc Oánh thật đúng là mỹ mạo vô song a, nàng vừa tiến đến, chỉ sợ là các tiểu thư khác đều bị lu mờ." An phu nhân cười đi đến một bên, nhìn An Ngọc Oánh tán thưởng nói.

Chẳng qua ý tứ trong lời ngoài mặt ngược lại lộ ra một hương vị không chút hài hòa, tuy rằng An Ngọc Oánh tự cho rằng mình đã giành hết mọi chú ý, nhưng An phu nhân vừa nói như vậy, cũng khiến trong lòng các tiểu thư phu nhân khác có chút không thoải mái rồi.

Vân Khanh ở một bên nghe thấy lời của An phu nhân, thầm nghĩ, chỉ sợ giữa Ninh Quốc Công phu nhân và An phu nhân đã xảy ra vấn đề, cùng là đích tử, Ninh Quốc Công do là trưởng tử nên được kế thừa tước vị, tài hoa của Ninh Quốc Công nghe nói là vô cùng bình thường, so với An Thượng Thư chỉ sợ kém đến vài cấp bậc, mà Ninh Quốc Công cũng may là được sinh sớm hơn so với An Thượng Thư, hơn nữa còn cưới được một nàng dâu hiền, nhà mẹ của Ninh Quốc Công phu nhân là Tiết Quốc Công Phủ, nàng là thứ nữ Tiết gia, có sự ủng hộ bên nhà vợ cường đại như vậy, Ninh Quốc Công mới thuận lợi đạt được tước vị này.

Bản thân nhờ có năng lực xuất sắc, An Thượng Thư cũng may từng bước thăng chức, dựa vào lực lượng gia tộc cùng tài hoa của mình, nay cũng thành Nhị Phẩm Hộ bộ thượng thư, tuy rằng như thế, nhưng đối với nữ nhân mà nói, rốt cuộc cũng thiếu đi chút gì đó, khó tránh khỏi việc Ninh Quốc Công phu nhân cùng An phu nhân xảy ra mâu thuẫn, việc này ở trong đại gia tộc là tránh không được.

Ninh Quốc Công phu nhân đã là người Tiết gia thì cũng chẳng phải là quả hồng mềm, bà ta nhìn An phu nhân liếc mắt một cái, trong biểu tình mang theo một phần ngạo khí: "Ngọc Oánh đặc biệt trang điểm rồi ra đây, dù sao hôm nay là sinh thần của An lão thái quân, nếu mặc quá mộc mạc thì ngược lại có chút thất lễ rồi."

Vẻ mặt của bà ta hờ hững, nhìn không chớp mắt, ra vẻ cười nói, nhưng ánh mắt của những người đang ngồi đều tập trung đến trên người An Tuyết Oánh, An Tuyết Oánh xưa nay đều trang điểm theo phong thái tươi mát, hôm nay cũng là trước sau như một, bên trên là đoản y màu hồng cánh sen, phía dưới là váy cùng màu thêu cành trúc, nhưng bên hông thắt một hoa kết ngũ sắc, trên đầu cũng cài cây trâm Phật thủ tượng trưng cho Cát Tường Như Ý, vì vậy cũng không thể xem như thất lễ.

Cho nên An phu nhân khi nghe thấy lời của Ninh Quốc Công phu nhân, bà cũng chỉ che miệng cười: "Cũng không phải mỗi người đều thích trang điểm lóa mắt, bất quá Ngọc Oánh hôm nay xuất hiện như vậy, không biết sức khỏe đã đỡ nhiều chưa?"

Ngày đó vào đêm Thất Tịch, An Ngọc Oánh té giữa đám hắc y nhân, lúc đó dáng vẻ thất thiểu, chật vật vô cùng, những tiểu thư thiên kim sau khi trở về, tự nhiên sẽ cùng tỷ muội cha mẹ trong nhà kể lại, cho nên người nào cũng biết An Ngọc Oánh bị chém hai đao, trong ánh mắt liền mang theo một tia tìm kiếm, không biết hai đao kia đã hồi phục chưa, hôm nay thoạt nhìn hình như đã không có chuyện gì rồi.

Bị những ánh mắt kia nhìn chăm chú, nét kiêu ngạo trên mặt An Ngọc Oánh dần hóa thành một tia khó xử, dù sao tình huống ngay lúc đó thật sự rất dọa người, nhiều hắc y nhân cầm đao chém giết như vậy, một nữ nhi chân yếu tay mềm như nàng ta, có thể không bị dọa đến đòi mạng sao? Càng miễn bàn nàng ta còn bị đâm hai đao, làm sao còn có thể lo lắng đến thể diện chứ.

An Ngọc Oánh đảo mắt vào bên trong, cuối cùng rơi xuống trên người Vân Khanh, trong ánh mắt lộ vẻ oán giận, đi về phía nàng.

"Thẩm Vân khanh, ngươi ả độc phụ này, ngươi còn dám đến đây, ngày đó nếu không phải tại ngươi đẩy ta, ta làm sao có thể trúng hai đao của thích khách chứ, làm sao sẽ bị người khác chê cười bộ dáng chật vật ngày đó?" An Ngọc Oánh đứng ở trước mặt Vân Khanh, tư thái cao ngạo nói xong, trong giọng nói lộ vẻ chỉ trích cùng oán hận, phảng phất cứ như sai lầm đều là của Vân Khanh, căn bản không có chút tự giác, ngày đó nếu không phải nàng ta muốn hãm hại Vân Khanh trước, Vân Khanh làm sao có thể phản kích đẩy nàng ta chứ.

Nhìn loại người nực cười này, Vân Khanh ngẩng đầu nhìn nàng ta, khóe miệng chậm rãi nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng từ tốn mở miệng: "An Tam tiểu thư, ta cũng không phải gấp gáp muốn tới nơi này, sở dĩ tới tham gia thọ yến, là vì nhận được thiếp mời của An lão thái quân, cho nên mới đến, nếu không phải thế, ta còn thật sự không muốn nhìn thấy ngươi đâu." Bởi vì Tuyết Oánh ở đây, cho nên Vân Khanh xưng hô An Ngọc Oánh, dựa theo thứ tự của nàng ta ở trong phủ mà gọi rồi.

Khi An Ngọc Oánh đi tới, sắc mặt bảo trì cực kỳ tốt, những phu nhân tiểu thư khác cũng không chú ý tình huống dị thường ở bên này, bởi vì An Tuyết Oánh ngồi ở chỗ này, nàng ta lại đây cùng đường muội chào hỏi cũng là chuyện rất bình thường, hơn nữa thanh âm của nàng ta tuy rằng thực kích động, nhưng lại đè xuống cực kỳ thấp, người không ở gần cũng sẽ không nghe thấy.

Nhưng An Tuyết Oánh thì có thể nghe rõ ràng hết thảy, chuyện ngày đó người khác có lẽ sẽ không biết được, nhưng chỗ nàng ẩn núp vừa vặn có thể nghe được đối thoại bên ngoài, chuyện Vân Khanh cùng An Ngọc Oánh nói, trong lòng nàng biết được cực kỳ rõ ràng.

Người trước mắt này là Đường tỷ của mình, nếu không phải quá quá phận, An Tuyết Oánh bình thường cũng sẽ không mở miệng, nhưng ngày đó rõ ràng là An Ngọc Oánh chọc Vân Khanh trước, lúc này lại ở đây trách cứ Vân Khanh, ngay cả nàng cũng có chút nghe không lọt rai: "Tam tỷ tỷ, chuyện ngày đó Tuyết Oánh cũng nhìn thấy, Vân Khanh cũng không sai, xin tỷ không nên chỉ trích nàng nữa." Nàng không đem mọi chuyện xảy ra nói cho An lão thái quân là đã niệm tình quan hệ đường tỷ muội rồi, nếu An Ngọc Oánh còn muốn tiếp tục khi dễ Vân Khanh, nàng cũng không nhân nhượng nữa.

An Ngọc Oánh nhìn hai người ngồi cùng một chỗ, Thẩm Vân Khanh kéo tay An Tuyết Oánh, một người thanh nhã cao quý, một người dịu dàng tú nhu, một người diễm lệ như hoa mẫu đơn mới nở, một người thánh khiết như tuyết hoa, thoạt nhìn hoàn toàn bất đồng, lại có tình cảm tốt như thế, An Tuyết Oánh rõ ràng là đường muội của nàng ta, nhưng lại luôn cùng Thẩm Vân Khanh ở cùng một chỗ, nay còn giúp Thẩm Vân Khanh nói chuyện, chỉ là một người ngoài mà thôi, tại sao ai cũng cảm thấy Thẩm Vân Khanh tốt chứ! Cho nên, An Ngọc Oánh càng bộc phát tính tình.

"Ngươi tránh ở dưới đài thì có thể nhìn đến cái gì, Thẩm Vân Khanh người này chính là khẩu Phật tâm xà, ngươi có biết nàng ta lúc ấy đã làm cái gì sao? Nàng đẩy ta về phía đám hắc y nhân, nếu không thì ta làm sao có thể bị chém thương chứ? Chẳng lẽ ta vô duyên vô cớ nhào về phía Hắc y nhân sao?" An Ngọc Oánh không chút khách khí mà chỉ trích An Tuyết Oánh.

"Ta......" An Tuyết Oánh xác thực không nhìn thấy quá trình toàn bộ sự việc, nhưng không có nghĩa là nàng không rõ đã phát sinh chuyện gì, nàng hơi hơi ưỡn ngực, giương mắt nhìn thẳng An Ngọc Oánh, mạnh mẽ quyết đoán nói: "Nhưng mà ta nghe được đối thoại của các người, lúc ấy tỷ muốn trốn vào trong, hơn nữa sau đó cũng có người nói, đã nhìn thấy Vân Khanh bị rơi vào vòng vây của hắc y nhân trước, chẳng qua là may mắn được Tiết ngũ công tử cứu ra mà thôi, nàng không thể nào cố ý đẩy tỷ được." Nàng nói Tiết ngũ công tử chính là Tiết Nhất Nam, hắn ở Tiết Quốc Công Phủ đứng hàng thứ năm.

Vân Khanh nghe An Tuyết Oánh vì nàng biện giải, ngón tay hơi nắm chặt lại, có thể không quản tình thân mà làm ra hành động như vậy thật khiến nàng rất cảm động, nhưng An Tuyết Oánh dù gì cũng là người Ninh Quốc Công phủ, nàng không thể vì chuyện của mình mà khiến cho An Tuyết Oánh cùng An Ngọc Oánh trực tiếp nổi lên xung đột chính diện, như vậy, sẽ làm trong lòng An phu nhân cảm thấy không thoải mái, đối với An Tuyết Oánh mà nói, Vân Khanh là bằng hữu tốt nhất, nhưng đối với An phu nhân mà nói, Vân Khanh chỉ là một người ngoài.

Cho nên Vân Khanh hợp thời mở miệng ngắt lời cuộc đối thoại đang ngày càng trở nên kịch liệt giữa hai đường tỷ muội này, đem lực chú ý của An Ngọc Oánh trở về trên người mình, khóe miệng tươi cười mang theo khinh miệt không che giấu: "An Tam tiểu thư, hành vi đê tiện tự mình làm ra thì chính ngươi rõ ràng nhất, cho dù ngươi đem mọi tội lỗi đều đẩy lên người ta, cũng không thể thay đổi sự thực ngày đó ngươi xuống tay đẩy ta vào vòng đao của hắc y nhân trước."

Thái độ bảo vệ của An Tuyết Oánh lúc đầu đã khiến cho An Ngọc Oánh sửng sốt, sau lại bị lời nói bén nhọn và nụ cười khinh miệt bên môi Vân Khanh làm cho An Ngọc Oánh không khỏi thẹn quá hóa giận, một tay đưa về phía Vân Khanh, không ngờ rằng tay áo của nàng ta đảo qua cái bàn bên cạnh, quét ngã toàn bộ chén trà, nước từ mép bàn nhỏ xuống xiêm y của Vân Khanh.

Một bàn tay vươn qua bắt được tay An Ngọc Oánh, hơn nữa dùng ngữ khí vô cùng áy náy mang theo ý giảng hòa nói: "Thẩm tiểu thư, thực vô cùng xin lỗi, Ngọc Oánh vào đêm Thất Tịch chịu kích thích quá lớn, mới làm ra hành vi quá khích như vậy."

Vân Khanh ngẩng đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Ninh Quốc Công phu nhân trên mặt mang theo xin lỗi, đang lườm cảnh cáo An Ngọc Oánh: "Hôm nay là thọ yến của tổ mẫu con, con có phải là ở trên giường chưa nằm đủ, còn không mau đi chào hỏi khách khứa, ở trong này làm cái gì."

An Ngọc Oánh vừa bị Ninh Quốc Công phu nhân giáo huấn, mạnh mẽ phẩy tay ra, từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, lại trừng mắt nhìn Vân Khanh một cái mới xoay người căm giận rời đi.

An Tuyết Oánh vừa thấy nước trà bị đổ, vội vàng dùng khăn lau đi, nhưng động tác rốt cuộc cũng chậm một bước, chỉ thấy trên tầng áo màu đỏ nhạt của Vân Khanh bị nhiễm một mảng nước trà vô cùng chói mắt.

"Vậy phải làm sao bây giờ, một lát nữa sẽ khai tiệc rồi." An Tuyết Oánh dùng khăn cẩn thận xoa xoa, phát hiện dấu trà dù lau sạch nhưng nước lại không khô kịp.

Mà Ninh Quốc Công phu nhân nhìn bóng lưng nữ nhi thở dài, quay đầu nhìn quần áo Vân Khanh bị đổ ướt, hỏi: "Nếu không như vậy đi, tú phòng trong phủ vừa vặn có làm một bộ xiêm y mới, ta thấy hẳn là có bộ vừa tiểu thư, không bằng ta cho người đi lấy một bộ để tiểu thư thay tạm, như thế nào?"

An Tuyết Oánh gật đầu nói: "Ta vừa vặn cũng có xiêm y, Vân Khanh ngươi liền thay bộ của ta đi."

Nàng vừa nói xong, trong mắt Ninh Quốc Công phu nhân liền lộ ra một tia dị sắc, lập tức phản bác nói: "Tuyết Oánh, tuy rằng con và Vân Khanh tuổi tác xấp xỉ, nhưng dáng người khác nhau, chỉ sợ xiêm y của con Vân Khanh mặc vào không vừa người lắm."

An Tuyết Oánh so với Vân Khanh thấp hơn chừng một tấc, lại bởi vì bị bệnh bẩm sinh cho nên thân hình luôn nhỏ bé và yếu ớt, so với Vân Khanh mà nói thì gầy hơn một ít, lý do này thật ra cũng đúng, nhưng Vân Khanh lại ngẩng đầu nhìn Ninh Quốc Công phu nhân, trên mặt bà ta vẫn là nụ cười khéo léo, nói như thế cũng rất hợp lí, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy.

Vì thế nàng trên mặt liền mang theo một chút ý cười, đứng lên hành lễ với Ninh Quốc Công phu nhân nói: "Để cho phu nhân bận tâm, cũng may mẫu thân nói thọ yến của An lão thái quân, khẳng định người đến chúc thọ không ít, nếu lỡ như không cẩn thận dính bẩn là chuyện tránh không được, liền sớm bảo người chuẩn bị tốt một bộ xiêm y dự phòng sự cố bất ngờ xảy ra phải đổi xiêm y, hiện tại để trong xe ngựa dừng bên ngoài phủ, ta cho nha hoàn đi lấy là được rồi."

Ninh Quốc Công phu nhân vừa nghe, tựa hồ có chút tiếc nuối, sau đó biểu tình trên mặt lại khôi phục trấn định như ban đầu, trâm phượng bằng vàng cài trên đầu càng khiến đôi mắt bà ta trở nên tinh vi hơn, bà ta gật đầu nói: "Rốt cuộc cũng là đích nữ của Tạ đại danh Nho gia, quản lí sự vụ quả thật thập phần chu đáo, như thế cũng tốt, tự mình mang quần áo so với mượn áo của người khác thì thoải mái hơn một chút, vậy tiểu thư sai nha hoàn đi lấy quần áo đi, đợi lát nữa ta cho Tuyết Oánh dẫn tiểu thư ra hậu viện thay quần áo."

Biểu tình vừa rồi trong mắt Ninh Quốc Công phu nhân Tiết thị không thể thoát khỏi đôi mắt cơ trí của Vân Khanh, nàng hành lễ cảm tạ xong, Tiết thị liền đi chỗ khác chiêu đãi khách nhân, tựa hồ ý định trong lòng sau khi bị Vân Khanh nhìn thấu liền từ bỏ kế hoạch ban đầu vậy.

Vân Khanh ngưng mắt, trầm ngâm một hồi, kêu: "Lưu Thúy, ngươi đi ra ngoài xe ngựa lấy quần áo vào đây."

Lưu Thúy gật đầu, sau đó để cho Thanh Liên đi theo phía sau Vân Khanh nửa bước không rời, thật sự là từ chuyện trên Trạng Nguyên yến lần trước đã khiến cho Lưu Thúy không thể không mở rộng tầm mắt, những phu nhân nhà giàu có này ai cũng không phải là thứ tốt lành gì cả.

Mà Vân Khanh thì đứng tại chỗ ngẫm nghĩ, Ninh Quốc Công phu nhân muốn làm cái gì, bà ta ngay từ đầu chẳng lẽ đã lập kế khiến y phục của mình bị vấy bẩn, sau đó lại thay nàng chuẩn bị xiêm y sao? Nhưng những phu nhân tiểu thư đi dự tiệc này, đều là người từng trải, bình thường luôn dự phòng vài bộ xiêm y để ngừa vạn nhất, nhà nàng mặc dù là thương hộ, nhưng Tạ thị xuất thân không thấp, Ninh Quốc Công phu nhân không có khả năng không nghĩ tới điểm ấy.

Vân Khanh sẽ không cảm thấy, Ninh Quốc Công phu nhân sẽ đối tối với mình như ngoài mặt vậy, An Ngọc Oánh là hòn ngọc quý trên tay Ninh Quốc Công phu nhân, nàng ta đối với mình có bất mãn, khẳng định sẽ nói cho mẹ ruột nghe, có mẫu thân nào có thể có tấm lòng bác ái như vậy, tuyệt không trách cứ người đối nghịch cùng với nữ nhi của mình chứ, dù là Tạ thị cũng không nhất định sẽ làm được.

Việc này, có cổ quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui