Cẩm Tú Đích Nữ

An Tuyết Oánh qua lại thân thiết với Vân Khanh từ thuở nhỏ, lúc này nghe xong lời của nàng, xoay đầu lại thấy biểu cảm của nàng liền muốn nhìn ra điều gì từ trên nét mặt của Vân Khanh. Không trách nàng suy nghĩ nhiều, kì thực Vân Khanh trong lòng nàng là người thông tuệ vô song, chỉ sợ có phải Vân Khanh đã biết điều gì hay không, nên mới cố ý tới hỏi nàng. Ánh mắt của nàng nhìn lên khuôn mặt của Vân Khanh nhưng thấy nàng ấy khép hờ nửa mi, lộ ra ánh mắt nửa mở mang theo sự quan tâm và lo lắng với nàng, liền cảm thấy có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều hay không. Ngón tay nàng đặt lên bàn cánh hoa mai đã bị bóp nát, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn trên chiếc đĩa sứ trắng, ấp úng nói: "Vân Khanh, chúng ta cùng nhau lớn lên tại Dương Châu, ngươi cũng hiểu được, mười sáu tháng giêng gả con gái là ý gì."

Giọng nói của nàng không nói được hết sự buồn bã và cảm thán, cũng là trong dự liệu của Vân Khanh. Ở khu vực Giang Nam, lấy phủ Dương Châu làm đầu, có lưu truyền một cách nói, ngày mười sáu tháng giêng là thời gian con chuột gả con gái. Con chuột chính là ý tứ không tốt, con chuột gả con gái chính là nói nhân dịp qua tết mau chóng đưa đồ không tốt trong nhà đi

An Tuyết Oánh là hòn ngọc quý trên tay An phu nhân, ở trong phủ cũng rất được lòng An lão thái quân, lại là con gái cả của An thượng thư, có thế nào cũng không thể coi là thứ đồ không tốt như vậy. Có thể tưởng tượng được sự miễn cưỡng và không cam lòng của An Tuyết Oánh đối với hôn nhân định trước này 

Lúc này mày ngài của An Tuyết Oánh khẽ cau lại, giữa chân mày che giấu nỗi ưu sầu man mác. Sau khi nhìn thấy biểu cảm của nàng, ý cười hàm chứa trên khóe miệng Vân Khanh cũng theo đó phai nhạt, vẻ mặt cũng thành thật nói: “An phu nhân không hề thương lượng với Trì Quận vương phi phải thay đổi thời gian sao?” Tuy An phu nhân không phải người địa phương của Dương Châu, nhưng đã theo An Thượng thư nhậm chức nhiều năm tại Dương Châu, không thể không hiểu được cách nói này.

Chỉ thấy An Tuyết Oánh lắc đầu, khóe miệng hiện lên một vẻ cười khổ man mác, vẻ lấp lánh trong ánh mắt lúc đó đột nhiên ảm đạm theo: “Nương đã thương lượng với Trì Quận vương phi rồi, vốn dĩ thời gian kết hôn là sau khi khai xuân, mở lời trước sẽ biểu hiện sự vội vàng. Nhưng Trì Quận vương phi nói lúc trước bà không tính toán khéo, thời điểm tháng ba chính là mười năm tế tự của cha chồng nàng nên phải làm thủy lục đạo tràng (1), đến lúc đó thời gian kết hôn đụng phải việc này sẽ không may mắn. Bà còn nói những thứ của hồi môn không cần quá mức phức tạp, Trì Quận vương phi vừa ý là con người của ta chứ không phải là của hồi môn. Đến lúc đó bên kia cũng sẽ xử lý tốt, không để cho ta gả tới có bất kỳ thiếu sót nào. Lời nói của Trì Quận vương phi khiến cho nương cũng không tiện thoái thác, chỉ là kéo dài thời gian kết hôn lùi về mấy ngày, cuối cùng không để ra giêng”

Nghe xong, trong mắt Vân Khanh hiện lên một nụ cười châm chọc. Trì Quận vương phi nói một hồi lại thành nói vô cùng có lý, chỉ là thủy lục đạo tràng của tế tự mười năm này không phải chuyện vừa mới quyết định, thời điểm đính hôn trước đây sao có thể không nghĩ tới điểm đó chút nào. 

An Tuyết Oánh cúi đầu, thần sắc nơi đáy mắt ảm đạm như nửa đêm nên không chú ý tới thần sắc của Vân Khanh, chỉ từ từ nói tiếp: "Tuy là ta không hiểu được chuyện gì xảy ra, thế nhưng luôn cảm thấy có cái gì không đúng. Trì Mặc..." Nàng dừng một chút, lập tức cười khổ một tiếng, trong con ngươi mang theo một chút sương mù: "Mỗi lần hắn theo Trì Quận vương phi tới phủ, thấy ánh mắt của ta, giống như nhìn thấy thứ chán ghét nhất. Thỉnh thoảng lúc nương và Trì Quận vương phi để chúng ta nói chuyện một lát, hơn nửa thời gian hắn cũng nhìn sang phía khác, một câu cũng không hơn.”

Chú ý tới thời điểm nàng nói tới Trì Mặc, sự bất đắc dĩ trong mắt hoàn toàn khác với sự thẹn thùng lúc nói tới Trì Mặc mấy lần trước. Vân Khanh cẩn thận nắm lấy sự khác biệt như vậy rồi khinh mạn lên tiếng: "Ngươi nói lại cho ta biết, cảm giác của ngươi với Trì Mặc như thế nào?”

Ánh mắt của An Tuyết Oánh nhìn lên bông hoa mai đỏ như mây chiều, thần sắc nơi đáy mắt mang theo một chút mơ màng. Sau khi nghe câu hỏi của Vân Khanh, tuy trên mặt hiện lên một chút xấu hổ nhưng lại nói: “Hắn là phu quân tương lai của ta.” Bởi vì đính hôn mới quan tâm tới hắn, bởi vì người nàng phải gả là hắn, ngoài ra cũng không hề có cảm tình nào khác. 

Nghe thấy An Tuyết Oánh cũng không có cảm tình với Trì Mặc, trong lòng Vân Khanh rốt cuộc cũng nguôi ngoai, kể từ nay, chuyện nàng phải làm cũng đơn giản hơn rồi. Thấy nỗi khổ tâm của An Tuyết Oánh chưa hoàn toàn giải quyết, Vân Khanh cũng kể một chút chuyện thú vị của Mặc nhi và Hiên nhi để nàng di chuyển sự chú ý, đợi khi nhìn thấy đồng hồ nhỏ trong nhà mới cười đứng lên nói: “Thời gian cũng không còn sớm, ta nên về bên cha mẹ rồi.”

An Tuyết Oánh cũng liếc mắt nhìn rồi đứng dậy theo nàng: “Ta tiễn ngươi ra ngoài!”

"Tiễn cái gì, bên ngoài còn có tuyết rơi nữa. Ngươi đúng lúc đã trúng gió một chút rồi, lại đi ra gió chút nữa không phải là khiến ta lo lắng sao?” Vân Khanh nhẹ nhàng đẩy nàng, không cho nàng đứng dậy tiễn. An Tuyết Oánh cũng biết sức khỏe của mình không được tốt, liền gọi Tiểu Hàn tiễn Vân Khanh trở về. 

Vân Khanh ra khỏi Thính Phong các, mới vòng qua một hành lang gấp khúc đến khúc quanh, đã nhìn thấy một bóng người màu xanh lam, chính là An Sơ Dương.

Vân Khanh nhìn thấy hắn, nghĩ đến lúc trước Tạ thị ám chỉ hắn về chuyện lúc đầu An thượng thư muốn kết thân gia với Thẩm Mậu. Tuy nàng đã sớm biết tâm ý của An Sơ Dương, nhưng An Sơ Dương không nói rõ nên nàng cũng làm bộ không biết.

Lúc này có Tiểu Hàn và Lưu Thúy theo bên người cũng không thể coi là lén lút gặp mặt, hắn dừng lại một chút. Vân Khanh liền thản nhiên đi tới, khóe miệng thoáng ánh lên nụ cười tựa như mây khói: "An công tử." 

An Sơ Dương đã sớm nhìn thấy bóng dáng của Vân Khanh, chính xác mà nói, hắn cũng đã biết Vân Khanh tới phủ và hiểu được nàng sẽ đi gặp An Tuyết Oánh nên mới chờ ở đây. Lúc này nhìn thấy Vân Khanh khoác áo choàng lông chồn trắng màu xanh ngọc, phía dưới lộ ra rìa váy màu son, cả người yểu điệu như hải đường đứng trước mặt, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng trông khí sắc đã rất tốt. Trong lòng hắn không khỏi có chút cay đắng, cuối cùng nàng cũng vui vẻ chấp nhận đối với chuyện bệ hạ ban hôn cho Ngự Phượng Đàn. Bằng không với tính tình quật cường, nàng đã sớm chối từ rồi, đâu có thể sắc mặt hồng nhuận dương dương vui vẻ như vậy.

Nghĩ như vậy, trên mặt vốn dĩ không có bao nhiêu biểu cảm, trong con ngươi hiện ra một chút đau khổ man mác, góc miệng cong cong giống như cười nói: “Ta vẫn chưa từng chúc mừng nàng.”

Vân Khanh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo biết hắn đang nói chuyện ban hôn, nghe ý chúc mừng trong giọng nói của hắn giống như gió bấc trong ngày đông, dường như nhạt đến mức người ta nghe không ra nên đâu có hiểu được ý tứ của hắn. Nhưng nàng cũng chỉ lễ độ đáp lại: “Bây giờ cũng không muộn, chưa ra giêng đều coi là năm mới, An công tử lúc nào cũng có thể chúc mừng cho ta.” 

Thấy Vân Khanh nói như thế, hiển nhiên là không muốn chọc thủng tầng giấy mỏng manh này. An Sơ Dương cũng biết thái độ của nàng, trước đây nếu như nàng thực sự có lòng cũng sẽ không hoãn lại biện pháp giải quyết cưới nàng mà hắn đề nghị, nhất thời liền có chút trầm mặc.

An Sơ Dương xưa nay không nói nhiều, bây giờ ở trong cung làm sai dịch cũng không thay đổi bao nhiêu, cũng may thực lực của hắn không tệ, lại có gia thế tốt mà người cũng tốt. Nghe nói Minh đế còn khen ngợi An Sơ Dương kiệm lời ít nói mà ngược lại có vẻ tin cậy với An Thượng thư.

Vân Khanh biết hắn nhiều năm, cũng không có cảm giác gì khác thường nên biết tính cách của hắn như thế này. Có điều nàng vốn dĩ muốn tìm hắn, bây giờ An Sơ Dương trực tiếp xuất hiện ở đây, ngược lại có vẻ tốt hơn nhiều. 

...

Tháng giêng, không vẻn vẹn chỉ là thời gian thăm bà con bằng hữu. Các thiếu gia công tử trong kinh thành ở đây khó có thể thiếu được mời mọc bạn bè, bày ra tiệc rượu trong phủ, cùng nhau uống rượu vui vẻ trong ngày nghỉ phép của tất cả mọi người.

Con trai trưởng Trì Ưu của Trì Quận vương chính là một công tử trong kinh thành, mặc dù đã cưới vợ, nhưng tính tình vẫn thích mời bạn bè chè chén như trước khi lấy vợ. Các công tử được mời lần này đại đa số cũng giống như hắn, còn Trì Quận vương và Trì Quận vương phi đương nhiên cũng ủng hộ hành động này của con trai. Quy tắc sinh tồn ở kinh thành đầu tiên chính là phải có mạng lưới quan hệ tốt đẹp để có người làm việc tốt, đây chính là một câu châm ngôn không hề lỗi thời. 

An Sơ Dương là anh vợ tương lai của Trì Mặc nên đương nhiên là trong hàng ngũ được mời. Lúc này trên bàn hắn ngồi có Trì Ưu và Trì Mặc, ngoài ra người quen đang ngồi còn có Phương tiểu Hầu gia Phương Bảo Ngọc, quan trạng nguyên năm ngoái, nay là Đại học sĩ của Long Đồ các Cảnh Trầm Uyên, trưởng tôn Từ Nghiên Kỳ của Từ Quốc công, cháu trai thứ ba Trương Tân Vũ của Trương Các lão, bảng nhãn năm ngoái Tư Bồi Thạch, và các công tử trên hai bàn khác. Đại đa số đều là đồng lứa nhỏ tuổi chưa lấy vợ, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đều là những người nối nghiệp tương lai của các các thế gia vọng tộc mới trong triều.

Đầu tiên Trì Ưu bưng ly rượu hướng về phía ba bàn rượu nói: "Một năm mới lại qua rồi, chúng ta bạn bè với nhau cũng không giả dối gì, về những mặt này mà nói, ngày hôm nay cùng nhau vui vẻ, cùng uống mấy chén.”

Lời của Trì Ưu vừa nói ra, những người khác liền nể mặt bưng chén rượu lên uống cùng hắn. Sau khi An Sơ Dương đi vào, ánh mắt lại thỉnh thoảng dừng lại trên người Trì Mặc, lúc này nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của hắn, còn khá hơn so với sắc mặt của Trì Ưu, vẻ mặt tươi cười đó giống như gió cát vẽ thành, tùy tiện thổi một cái sẽ rơi xuống. Nếu không phải An Sơ Dương biết hắn không bao lâu nữa sẽ cưới An Tuyết Oánh, chợt nhìn còn cảm thấy Trì Mặc có thê tử mới mất. Chỉ là mặt hắn không chút biểu cảm quen rồi, lúc này khóe miệng cũng phả ra một luồng nhiệt, giơ chén rượu nói: “Có lẽ khách mừng năm mới của phủ Quận vương quá nhiều, nhìn bộ dạng của Trì Mặc giống như vội vàng đến mức không được nghỉ ngơi vậy.” 

An Sơ Dương vẫn luôn ít nói, hôm nay Trì Ưu vừa nói xong, hắn liền tiếp tục câu thứ hai, lại là nói về Trì Mặc, những người khác liền nghĩ thì ra là anh vợ nói với em rể tương lai, không khỏi nhìn chăm chú mấy lần mới phát hiện An Sơ Dương không phải cố ý bới móc mà nói. Từ Nghiên Kỳ ngạc nhiên nói: “Mấy ngày cuối năm này, ngược lại Trì Mặc huynh sao lại mệt đến như vậy, có phải người hầu trong phủ đã quá lười biếng hay không? Chúng ta đã hại Trì Mặc huynh tiều tụy như vậy sao?”

Còn Trì Mặc giống như không đơn thuần là tiều tụy, còn có chút thần sắc lơ đãng giống như không hề nghe thấy lời nói của mọi người.

Thấy sự chú ý của những người khác đều đã tập trung vào người Trì Mặc, Trì Ưu âm thầm đập tay lên bả vai của đệ đệ nói: “Mọi người có thể không nhìn Trì Mặc được không, hôm nay ta mới là chủ nhà nhé!” 

Lúc này Trì Mặc mới tỉnh lại, mơ hồ hồi tưởng lại những lời vừa mới nói, nhưng không thể nhớ lại được liền bưng chén rượu lên trước mặt nói: “Đêm qua không được nghỉ ngơi thoải mái, nhất thời tinh thần mơ hồ, cũng xin các vị xin đừng trách. Ta phạt trước ba chén.”

Mọi người thấy hắn thẳng thắn như thế cũng không nói nữa, nhưng Từ Nghiên Kỳ cười hì hì, đáy mắt lộ ra sự bỡn cợt, khẽ hất cằm rồi nheo mắt nói: “Trời lạnh ngủ rất ngon, Trì Mặc huynh không được nghỉ ngơi thoải mái, có phải tay áo hồng bên gối (2), không đánh không nghỉ phải không?”

Nam nhân ở cùng nhau không tránh khỏi nói chút lời thô tục để khơi mào trò cười, đây vốn là chuyện bâng quơ. Từ Nghiên Kỳ cũng là người quần áo lụa là quen rồi, mở miệng nói chuyện gì như thế nào cũng như ngựa phi, sau khi nói xong thấy mọi người đều có chút ngượng ngùng. Nhìn thấy sắc mặt lạnh băng băng của An Sơ Dương mới nhận ra, nhớ tới hôn sự sau này của Trì Mặc chính là tiểu thư của An gia, không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. Suy cho cùng ca ca người ta vẫn còn ở đây, liền vội vàng chuyển chủ đề khác, cười nói: “Ngày trước ta cưỡi ngựa đi thanh minh, mọi người biết ta ở đó đã nhìn thấy ai không? Ta khẳng định là mọi người không đoán được.” 

Tuy là chủ đề nói chuyện này của hắn có chút miễn cưỡng, nhưng đa số mọi người ở đó vẫn nhìn ra liền lập tức phụ họa nói: “Ai? Ai? Ai? Nói mau?”

Vì vậy không khí trong phòng lại ồn ào trở lại, Trì Ưu còn mời dăm ba kỹ nữ hát mấy bài, đánh đàn tỳ bà ở bên cạnh để tăng thêm không khí náo nhiệt.

An Sơ Dương đi ra ngoài một chút, nói là muốn đi vệ sinh, một lát sau trở về lại cùng những người khác mời rượu nói chuyện, ầm ĩ hồi lâu. Mãi đến khi đã thay hai tuần thức ăn trên bàn và hâm nóng năm ấm rượu, một tiểu nha hoàn bên ngoài đột nhiên chạy tới, nước mắt nước mũi giàn giụa, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó nhìn không rõ dáng vẻ lúc đầu, xông thẳng tới trước mặt của Trì Mặc bắt lấy tay hắn liền dùng sức kêu khóc nói: "Nhị công tử, người mau đi xem Vi Nhi tỷ tỷ một chút, nàng...” 

Trì Mặc lập tức đứng lên, đôi đũa trong tay rơi xuống mặt đất cũng không biết, chỉ nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn, đáy mắt đầy vẻ căng thẳng nói: “Vi Nhi sao rồi?”

Tiểu nha hoàn cũng không kịp lau nước mắt nước mũi của chính mình, lập tức phủ phục trên góc áo choàng của Trì Mặc nói: "Nhị công tử, Vi Nhi tỷ tỷ đau bụng, đau đến hoảng hốt...liều mạng đang gọi tên của người, người mau chóng qua xem đi..."

Trì Mặc nghe xong lập tức chạy về hướng hậu viện. Trì Ưu cau mày liếc nhìn tiểu nha hoàn, đang muốn mở miệng nói chuyện liền thấy Trì Mặc quay người chạy đi, vội vàng muốn tới kéo lại nhưng đi chưa kịp, chỉ thấy trong nháy mắt Trì Mặc đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người. 

Trì Ưu xoay đầu lại, đúng lúc nhận thấy ánh mắt như băng của An Sơ Dương, trên lưng xuất hiện một cảm giác mắt lạnh liền kéo ra một nụ cười tự nhiên nói: "Trong phủ xảy ra chút chuyện, Trì Mặc qua xem thử..."

Ầm!

An Sơ Dương ra chưởng lập tức ép nát chiếc bàn, cả người đứng dậy mang theo một khí thế không giận mà uy, bình tĩnh cười lạnh với Trì Ưu: "Có lẽ không phải, Trì nhị công tử thật vội vàng, chuyện sinh đẻ của một nha hoàn trong phủ Quận vương cũng phải tìm Trì nhị công tử tới xem mới được! Hơn nữa đau bụng còn chỉ kêu gào tên của Trì nhị công tử!" 

Trì Ưu vừa nhìn thần sắc của An Sơ Dương đã biết không hay, thầm mắng tên đệ đệ này không thể bớt lo được, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn duy trì nụ cười rồi khuyên nhủ: “Đâu có, chẳng qua là một kẻ hầu hạ bên cạnh có quan hệ tốt với Trì Mặc...”

“Ngươi nói tầm bậy!” Lần này An Sơ Dương trực tiếp cắt ngang lời nói của Trì Ưu, mặt mày xưa nay lạnh như băng nhuốm đầy tức giận sâu sắc: “Ngươi cho rằng người của An gia chúng ta đều là kẻ ngu ngốc sao? Hôm nay ta phải đi xem xem, cuối cùng kẻ hầu hạ bên cạnh có quan hệ tốt với Trì Mặc đến mức nào!”

An Sơ Dương cất bước đi về phía trước, Trì Ưu đâu có chịu, vội vã ngăn lại phía trước hắn, cười xòa nói: “Sơ Dương, chuyện này chắc chắn là một sự hiểu lầm, hai nhà chúng ta sắp sửa kết thân rồi, cần gì phải như vậy...” 

Một tay An Sơ Dương đẩy Trì Ưu ra, võ công của hắn tốt nên đã đẩy Trì Ưu lùi về sau hai bước, sau đó quay đầu lại nói: “Nếu không phải sắp kết thân, ta còn mặc kệ chuyện này!” Trì Ưu vừa vững chân liền muốn tới kéo An Sơ Dương nhưng lại bị Phương Bảo Ngọc kéo tay lại, khuôn mặt như hoa như ngọc nói với Trì Ưu: “Chuyện của hai anh em vợ nhà người ta, ngươi tới tham gia làm gì?”

Trì Ưu bị Phương Bảo Ngọc kéo nên đuổi theo không kịp, nghe thấy lời nói của hắn chỉ cảm thấy đầu cũng muốn choáng váng: "Phương tiểu hầu gia, đó là đệ đệ ta! Ta có thể không tới tham gia sao?"

“Ủa, là đệ đệ của ngươi sao? Vậy ngươi đi đi!” Phương Bảo Ngọc tựa như vừa mới nhớ ra, liền buông tay ngoan ngoãn phối hợp, còn bỏ hai tay ra sau lưng biểu thị bản thân cũng không lôi kéo hắn nữa. Nhưng lúc này đã có một đám công tử sau khi uống rượu muốn xem ầm ĩ đi theo An Sơ Dương vào trong nhà với khí thế hùng hổ. 

Một đám người quen cửa quen đường đi vào trong căn nhà của Trì Mặc liền nhìn thấy Trì Mặc ôm trong lòng một nữ tử bụng nhô cao, đang hỏi: “Bụng còn đau không?”

“Vừa rồi đau rất kinh khủng...” Nàng kia dựa sát vào trong lòng Trì Mặc với giọng nói rất nhẹ nhàng.

Thần sắc Trì Mặc bình thường nhã nhặn và có chút lãnh đạm lại giống như dương liễu tháng ba mang theo sự dịu dàng và thương xót vô tận, chớp mắt khiến đám đông nhìn đến ngây người. 

Lập tức sắc mặt An Sơ Dương từ màu xanh biến thành màu đen, một cước đá tung chiếc bàn gỗ đàn hương trong phòng, con ngươi đen nhánh nhìn Trì Mặc một lúc liền tuôn ra lệ khí tràn ngập.

Lúc Trì Mặc nhìn thấy đám người này ở trong phòng, biểu cảm cũng trở nên ngây ngốc, hắn không ngờ An Sơ Dương lại đi vào nhìn thấy cảnh này, càng không ngờ đằng sau An Sơ Dương còn dẫn theo mười mấy công tử đang nhìn hắn sáng cả mắt.

“Đừng, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm.” Trì Ưu từ phía sau vội vội vàng vàng đuổi theo, đẩy mọi người ra rồi lớn tiếng giải thích. 

Cảnh Trầm Uyên đứng ở phía sau An Sơ Dương, nhìn Trì Mặc đã ôm chặt cô gái trong lòng lâu như vậy, trên dung mạo thanh tú hiện ra một nụ cười vô cùng lạnh nhạt: “Chi bằng Trì công tử giải thích ra, hiểu lầm trước mắt là thế nào?”

Sau khi Trì Ưu đi vào vừa nhìn thấy tư thế của đệ đệ, sắc mặt đã sa sầm không kiềm lại được. Nếu như Trì Mặc lúc đó không ôm người phụ nữ kia, cùng lắm thì hắn nói là chính mình đã làm to bụng của nha đầu là xong. Nhưng trước mắt cái ôm này quá chặt, nếu như hắn còn nói là nha hoàn của mình, vậy hai huynh đệ tranh nhau một người phụ nữ, còn tranh nhau một cái bụng chửa, có thể sẽ thành vụ tai tiếng của kinh thành. Lập tức Trì Ưu liền giống như con vịt bị chặn miệng, một câu cũng không nói ra được.

Phương Bảo Ngọc cũng đuổi theo Trì Ưu tới, chui ra từ trong đám người, vừa nhìn thấy tình cảnh trong nhà, lập tức khoa trương một tiếng ái chà. Vẻ mặt hắn kinh ngạc, ngón tay trắng trẻo chỉ vào Trì Mặc rồi nói với Từ Nghiên Kỳ: “Ngươi đúng là đã nói không sai, hôm qua Trì Mặc đúng là đã mệt mỏi vì người phụ nữ này rồi...” Đương nhiên, sự mệt mỏi mà Phương Bảo Ngọc nói không phải sự mệt mỏi mà Từ Nghiên Kỳ nói, thế nhưng lúc này nghe ra lại chính là cùng một ý tứ. 

Cảm thấy ánh mắt lạnh băng của An Sơ Dương, Từ Nghiên Kỳ lập tức nghiêm túc phản bác: “Đó là ta tùy tiện nói ra, nào biết hắn thực sự...”...đã chơi gái... Nửa câu nói sau, cuối cùng vẫn là vì sắc mặt lạnh băng của An Sơ Dương mà biến mất ở trong cổ họng.

Lúc này sắc mặt của Trì Ưu cũng khó coi đến cực điểm, hắn đợi Trì Mặc mà tròng mắt tưởng chừng cũng muốn rơi ra ngoài. Trì Mặc nhìn thấy ánh mắt của ca ca, cuối cùng cũng cảm thấy mình vẫn ôm nữ nhân như vậy có chút không ổn. Hắn lại từ từ đỡ cô gái kia ngồi xuống một chiếc ghế rồi ngẩng đầu nhìn An Sơ Dương: “Người ta thích chính là Vi Nhi.”

Sau một câu nói này, Trì Ưu đứng ở gần An Sơ Dương đã cảm giác thấy khí tức nguy hiểm, nhưng lần này hắn cũng không hề ngăn An Sơ Dương lại. Đến khi hắn nhìn sang, An Sơ Dương đã tóm lấy Trì Mặc hằm hằm đấm cho hai quyền vào khuôn mặt nhã nhặn của hắn, lúc đó ra tay mạnh mẽ hung bạo khiến Trì Mặc rơi ra một chiếc răng. 

Tiếp đó, toàn bộ phủ Trì Quận vương liền loạn thành một đám, khuyên can có, hòa giải có, tiếng gọi đại phu truyền tới liên tục không ngớt.

...

Vân Khanh ngồi ở đài ngắm tuyết trước Vinh Hoa Uyển, ngắm rừng mai nào đỏ nào xanh nào trắng, biểu cảm trên đôi mắt xinh đẹp có chút kinh ngạc, nói: “Mọi chuyện là như vậy. Vi Nhi kia là nha hoàn hầu hạ trong nhà Trì Mặc, khi Trì Quận vương phi đến phủ của ngươi cầu thân, bà không biết trong bụng Vi Nhi đã có... Bà chỉ cho rằng Vi Nhi này là một...”...thông phòng bình thường, Vân Khanh không nói ra, mà nhìn vào tròng mắt của An Tuyết Oánh và quan sát thần sắc của nàng. Thấy thần sắc nàng ổn định, mới tiếp tục chậm rãi nói: “Nhưng sau khi tới đính hôn trong phủ ngươi, Trì Quận vương phi mới biết nha hoàn đó đã có thai. Trì Quận vương phi luôn muốn nha hoàn phá đi con của nàng ta, nhưng mỗi lần Trì Mặc đều lấy cái chết ra dọa, nói chỉ cần nha hoàn này không sao, hắn sẽ nghe theo sắp xếp của Trì Quận vương phi cưới vợ về nhà. Còn nếu như nha hoàn này hoặc đứa con của nàng ta xảy ra chuyện gì, hắn sẽ chết ngay lập tức.” 

Cũng chính vì như vậy, Trì Quận vương phi thương xót con trai, đương nhiên là không muốn con trai chết đi. Nhưng bà lại sợ đến khi đứa con của nha hoàn này sinh ra mà An Tuyết Oánh vừa mới tới nhà, sẽ đắc tội với An gia đến cùng. Vì vậy liền nghĩ ra cách nói về đạo tràng này, để An Tuyết Oánh gả đến trước, rồi mới đưa Vi Nhi làm thiếp thất để đứa trẻ cũng có thân phận mà con trai cũng giữ được.

Nhưng chính thê vừa vào cửa đã rước thiếp thất, hai tháng sau con vợ lẽ đã sinh ra, đây quả thực không thua gì khiến cho An Tuyết Oánh về sau trở thành trò cười trong đám phu nhân ở kinh thành.

Huống chi Trì Mặc còn vì thiếp thất mà lấy cái chết đe dọa và thương lượng ngầm với Trì Quận vương phi mới bằng lòng lấy An Tuyết Oánh. Về sau gả đến rồi, sống trong những ngày yêu thiếp ghét thê, thanh xuân tươi đẹp của một người phụ nữ sẽ kiệt quệ. 

Nghe xong lời nói của Vân Khanh, sắc mặt An Tuyết Oánh trở nên trắng giống như màu sắc của một tờ giấy, khóe miệng cười vừa đắng vừa chát: “Vân Khanh, những điều ngươi nói ta cũng biết. Ngày ấy sau khi ca ca trở về, chân sau Trì Quận vương và Trì Quận vương phi cũng theo đến phủ, nói nha hoàn đó bọn họ sẽ nghĩ cách xử tử, cũng sẽ không để đứa trẻ kia tồn tại, cam đoan để ta gả tới sẽ không chịu oan ức như vậy.”

Nàng liếc mắt nhìn nền tuyết trắng xóa, trong ngực nổi lên một vẻ bi thương nhuốm lên đầu lông mày thanh tú, giọng nói nhẹ bẫng nói: "Tổ mẫu và mẫu thân thấy bọn họ tới nhà xin lỗi, tự trọng đã hạ rất thấp, xử trí như vậy cũng cảm thấy hợp tình hợp lý. Ta là trưởng nữ trong nhà, phía dưới còn có hai thứ muội (3) là An Lan và An Phương, nếu như phủ Trì Quận vương đã nói xin lỗi về chuyện này, cũng bằng lòng xử lý như vậy mà ta còn muốn từ hôn, sợ sẽ có ảnh hưởng đối với hôn sự của hai thứ muội."

Người của thời đại này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện không thể bình thường hơn. Chuyện của Trì Mặc không phải là sai vì hắn thương yêu nha hoàn, cũng không phải hắn làm cho nha hoàn mang thai, mà là không nên để nha hoàn có con trước khi thê tử còn chưa xuất giá, quan trọng nhất là chuyện này còn bị Vân Khanh sắp đặt làm ầm ĩ lớn như thế. Dưới tình huống này, là An Tuyết Oánh chiếm được ưu thế có lợi 

Nhưng không ngờ Trì Quận vương phi quý mến An Tuyết Oánh như vậy, sau khi con trai bị đánh vẫn có thể tới nhà cầu hòa. Nếu như dựa theo lời nói của phủ Trì Quận vương, xử lý xong nha hoàn thì đứa nhỏ kia cũng không sinh ra được. Trong cái nhìn của người đời, phủ Trì Quận vương thực sự đã sắp xếp rất tốt, người ta cũng đã hy sinh cháu của mình rồi.

Đồng thời An lão thái quân và An phu nhân suy xét, xảy ra chuyện như vậy, Trì Quận vương và Trì Quận vương phi đều có ý hổ thẹn trong lòng. Sau này An Tuyết Oánh gả qua, bọn họ chắc chắn sẽ che chở cho nàng nhiều hơn một chút, cuộc sống ở trong phủ đương nhiên sẽ tốt hơn.

Nhưng đáy mắt của Vân Khanh liền hiện lên sự tức giận như một lớp tuyết, khóe miệng nàng mang theo một nụ cười lạnh lùng, kéo tay An Tuyết Oánh chỉ cảm thấy tay nàng vừa lạnh vừa ẩm, rất dính nhớp giống như là tâm trạng lúc này của nàng. 

“Tuyết Oánh, gả ngươi tới đó sẽ không hạnh phúc. Trì Mặc vì nha hoàn đó có thể lấy cái chết đe dọa, nếu như hắn phát hiện nha hoàn đã chết, sẽ tìm tới cái chết ngay lập tức. Nếu hắn thực sự chết đi như thế, sau này Trì Quận vương và Trì Quận vương phi chỉ cần nhớ tới Trì Mặc liền nghĩ tới là ngươi muốn gả qua mới ép tới mức Trì Mặc tự sát. Nếu như hắn không chết, chờ ngươi gả tới, hắn cũng chắc chắn sẽ ghi hận với ngươi.” Sắc mặt của Vân Khanh hiếm khi thấy nghiêm túc và chân thành như vậy, nàng nhất định phải nói cho rõ ràng chuyện gả tới phủ Trì Quận vương. An Tuyết Oánh lòng dạ yếu đuối nhưng rất thông tuệ, lúc này nàng chắc chắn cảm thấy rất do dự, rất bồi hồi, cho nên mới nghĩ tới hẹn Vân Khanh ra thưởng tuyết ngắm mai, không ngoài việc muốn sắp xếp lại thật tốt những suy nghĩ trong lòng

Một giọt nước mắt liền rơi xuống mu tay Vân Khanh, những giọt nước mắt nóng bỏng từ mi mắt khép hờ của An Tuyết Oánh rơi xuống, ngón tay của An Tuyết Oánh nắm thật chặt tay Vân Khanh đến mức bàn tay cũng run rẩy. Tuy không thấy rõ thần sắc của nàng nhưng từ cảm giác trong tay, Vân Khanh biết An Tuyết Oánh lúc này chắc chắn rất thương tâm.

Đây là hôn sự của An Tuyết Oánh, là định hướng đầu tiên của An Tuyết Oánh đối với tình yêu nam nữ lại bị hủy bỏ vô tình như vậy. Vân Khanh có thể hiểu rõ tâm trạng của An Tuyết Oánh lúc này. Cũng may ở bên trong đài thưởng tuyết dùng sáu tấm bình phong bán trong suốt ngăn cách, giữa các bên không dễ thấy mặt, nàng kéo An Tuyết Oánh tới gần lòng mình, một tay nhẹ nhàng vỗ về lên lưng nàng, ánh mắt nhìn xa xăm, nhẹ giọng nói: “Tuyết Oánh, nếu nàng muốn khóc thì hãy khóc thoải mái đi.” 

Bên hông truyền tới một chút cảm giác ấm nóng khiến Vân Khanh biết được An Tuyết Oánh đang rơi lệ, lúc này Vân Khanh không lên tiếng nữa, để tùy nàng phát tiết tình cảm của mình.

Gió bấc thổi qua rừng cây, âm thanh vù vù từng cơn át đi tiếng khóc của An Tuyết Oánh, người xung quanh cũng không hề chú ý tới tình hình bên này, chỉ có một nam tử áo xanh đã nhìn về bên này vài lần, mặt mày hơi nhíu lại.

Sau một hồi, nước mắt của An Tuyết Oánh dần dần vơi đi vì nàng cũng không có tình cảm quá sâu sắc với Trì Mặc. Nước mắt như vậy chẳng qua là vì tự tôn và khát khao của một người thiếu nữ vượt quá tình cảm mà phát khóc, cho nên mặc dù là thương tâm cũng sẽ không đến tình trạng cực kỳ bi thương. Sau khi phát tiết chỉ cảm thấy sự đau buồn và lo âu sẽ theo nước mắt mà phát tiết ra ngoài. 

Vân Khanh thấy tiếng nghẹn ngào đã ngừng, liền ngồi xuống, nhìn thẳng vào An Tuyết Oánh bởi vì khóc mà đỏ vành mắt, cầm khăn khẽ lau nước mắt cho nàng rồi nói: “Vì hắn mà khóc, thật không đáng.”

An Tuyết Oánh khẽ gật đầu, tự mình cũng lau đi nước mắt trên khuôn mặt, giọng nói còn mang theo cảm giác nghèn nghẹn vì khóc, dịu dàng nói: “Cũng không hẳn là vì hắn, là vì ta đây một bầu mong mỏi đã gửi vào hư không nên mới khóc.” Trước đây cho rằng hắn là phu quân đã gả cho mình. Xưa nay trong kinh thành nghe nói Trì Mặc không có ham mê gì không tốt, không đánh bạc, không lưu luyến hoa hạng, ai biết hắn lại có người khác trong lòng, không khỏi khẽ nhếch khóe miệng: “Chỉ trách ta không tốt như nha hoàn kia thôi.”

Nghe xong lời này, Vân Khanh cũng biết nàng nói những lời giận dỗi, đương nhiên rồi, mở mắt trừng trừng thấy vị hôn phu của bản thân vì một nha hoàn mà đòi sống đòi chết, còn đem mình làm làm điều kiện trao đổi mới bằng lòng cưới, phàm là nữ tử có chút chí khí đều cảm thấy không chịu nổi. 

Vì vậy Vân Khanh kéo An Tuyết Oánh đứng lên, đứng đến trước cửa sổ thủy tinh trong suốt ngắm tuyết, chỉ vào một rừng mai ở phía xa, khóe môi đọng lại một nụ cười mờ nhạt nói: “Ngươi xem đó là cái gì?”

“Rừng mai.” An Tuyết Oánh có chút kỳ lạ vì sao Vân Khanh phải hỏi như vậy, lại biết nàng chắc chắn còn có điều muốn nói.

Vân Khanh gật đầu, con ngươi trong suốt chứa sự sắc bén, nhạt giọng nói: “Ngươi và ta đều thích hoa mai, ngươi thích mai đỏ, thích phong thái trong tuyết trắng của nó. Còn ta lại thích tuyết mai, thích cách nó sinh tồn trong tuyết, cùng một màu với tuyết lại ngầm lưu mùi hương thơm ngát. Ngay cả hai người chúng ta quan hệ bạn bè đến mức độ này, cũng có sở thích thưởng thức không giống nhau huống chi là con người. Mà thái độ của Trì Mặc đối với ngươi cũng giống như mai đỏ với mai trắng, chỉ có điều không đạt đến sở thích của hắn mà thôi. Cũng không phải là ai không tốt hơn ai, mà là không có cơ hội để hắn đánh giá cao ngươi mà ngươi cũng đánh giá hắn như thế.” 

An Tuyết Oánh nhìn một vùng cánh hoa như mây phía xa, hoa mai trùng trùng điệp điệp, lại nghe những lời giải thích một lượt này của Vân Khanh, một chút không cam tâm nơi đáy mắt dường như cũng tan đi theo băng tuyết. Sau đó trên mặt cuối cùng đã cất lên một nụ cười mờ nhạt đầu tiên, ánh mắt ảm đạm dần dần tiêu tan, dịu dàng nói: “Vân Khanh, may là ngươi đã lấy ví dụ, vừa nói như vậy là ta đã cảm thấy thoải mái rồi.

Thấy nàng cuối cùng đã cười, Vân Khanh cũng vui vẻ, chỉ sợ nàng vẫn ấm ức không vui khiến cho bệnh tim tái phát vậy có thể mang lại phiền toái.

Tuy An Tuyết Oánh tâm tư tỉ mỉ, nhưng cũng không phải người dây dưa một vấn đề có thể chui vào ngõ cụt, chỉ cần có thể hiểu rõ thì sẽ không dây dưa nữa mà đặt tư duy vào chuyện phải đối mặt khác vào lúc này. Nàng thu lại ánh mắt từ trên rừng mai, khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói: “Vân Khanh, ta đã không muốn gả cho hắn, ngươi có cách nào tốt có thể hoãn lại hôn sự này hay không?” 

Cách nàng nói rất hay, đương nhiên là đang không muốn gả vào phủ Trì Quận vương, điều kiện tiên quyết là không thể để người ta chất vấn nghi ngờ con gái ngoan của An gia đố kỵ không tha thứ người khác và cao ngạo không biết đối xử. Dù sao An Tuyết Oánh cũng là con gái đầu của An Thượng thư, cũng phải suy nghĩ đến hôn sự của các thứ muội, mà An phu nhân và An lão thái quân chắc chắn là cũng suy nghĩ đến điểm này.

Vân Khanh đã có thể nghĩ ra cách khiến An Sơ Dương gây náo loạn, đương nhiên đã nghĩ xong biện pháp tiếp theo. Nàng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của An Tuyết Oánh, cũng cảm thấy đã ở đây quá lâu rồi mới lạnh run, nhân tiện nói:  “Nơi đây lửa than không đủ, thân thể ngươi không khỏe, ta cũng sợ lạnh, nói chuyện run rẩy lẩy bẩy cũng không tiện. Thấy sắc trời không còn sớm, chúng ta vào trong xe ngựa nói.

Hai người khoác tay đi xuống lầu dưới, nhưng ở cửa thang của lầu đã nhìn thấy người không muốn gặp nhất lúc này là nha hoàn Vi Nhi đang ễnh bụng. 

***

(1) Thủy lục đạo tràng: Một loại pháp hội, thời gian ít thì bảy ngày, nhiều thì bốn mươi chín ngày, tụng kinh, ăn chay, sám hối, cầu xin cho chúng sinh lục đạo thoát khỏi bể khổ. Tương tự: “thủy lục pháp hội”, “thủy lục trai”.

(2) Tay áo hồng bên gối: Ám chỉ ngủ cùng phụ nữ. 

(3) Thứ muội: Em gái là con của vợ lẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui