Lưu Thúy vào cung luôn đi theo phía sau Vân Khanh, trước giờ vẫn biết trong cung hiểm ác, lúc theo Vân Khanh vào cung luôn cố gắng hạn chế mở miệng, tránh để Vân Khanh rước họa vào thân. Thế nhưng chuyện hôm nay khiến trong mắt nàng lộ ra sự nghi hoặc lớn, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Vân Khanh, nhăn mặt hỏi:
“Tiểu thư, thứ cho nô tỳ ngu dốt. Hôm nay ngoại trừ trong cung Đông thái hậu, nô tỳ còn cảm thấy suýt chút nữa gặp nguy hiểm, ngoài ra lúc đi trên đường nô tỳ cũng chưa từng cảm thấy có chỗ nào không thích hợp?”
Vân Khanh ngẩng đầu nhìn tấm màn mỏng trong phòng bay nhẹ theo làn gió lùa qua khe cửa. Khóe miệng lạnh lẽo, nàng cất giọng: “Em có nhớ vừa rồi nơi chúng ta đi ngang qua là nơi nào không?”
Lưu Thúy nhớ lại cảnh tượng trên đường lúc đó, nhưng nàng cũng không phải thường xuyên ra vào trong cung, đối với bố cục của hậu cung cũng không hoàn toàn nắm rõ, lắc đầu: “Nô tỳ chỉ nhớ nơi đó trồng rất nhiều hoa đào, chắc là nơi ở của phi tử nào đó! Lẽ nào là phi tử đó hại tiểu thư?”
Vân Khanh mỉm cười nhìn Lưu Thúy khẽ mím môi, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng: “Em có nhớ hôm nay lúc ở yến hội, Chương Oánh tán gẫu với ta có nhắc đến chuyện của Ôn tần hay không?”
Lưu Thúy suy nghĩ một chút, nàng vẫn luôn đứng ở phía sau Vân Khanh hầu hạ, đương nhiên có thể nghe được cuộc trò chuyện của ba người các nàng. Chương Oánh quả thực có nhắc đến chuyện của Ôn tần.
Ôn tần là một trong số những nữ nhân thanh tú nhất được Minh đế tuyển vào cung năm ngoái, mặc dù trước mắt không được sủng ái như Bảo chiêu dung và Bích tu nghi, nhưng cũng được xem là một người tương đối có tiềm năng. Vũ khí tranh sủng lợi hại nhất của nàng vẫn là bụng, hai tháng trước đã được chẩn đoán mang thai, lập tức được xếp vào hàng ngũ tú nữ được sủng ái nhất trong cung.
Tuy nhiên mấy ngày hôm trước, Minh đế đến cung Ngụy quý phi, đúng lúc Ngụy quý phi phát sốt. Gần đây trong cung vẫn luôn không yên ổn, nếu Tây thái hậu còn nằm trên giường thì hoàng hậu cũng bởi vì chuyện của Tiết gia mà đứng ngồi không yên, hôm nay trong yến tiệc, son phấn cũng không thể che đậy được vẻ mặt u buồn. Rồi lại tới Đông thái hậu nhiễm phong hàn, hơn nữa Ngụy quý phi phát sốt lần này thật sự khiến người ta cảm thấy có điềm chẳng lành. Minh đế tức giận, sai người của Khâm Thiên Giám đến xem. Người ở Khâm Thiên Giám nói rằng, Phòng Tú Tinh (*) hướng phía nam mang theo sao nhỏ, khứ uế xung tà, hơn nữa lại gặp phải sao Phượng, bởi vậy mới xảy ra hàng loạt chuyện này.
Mà Phòng Tú Tinh đối xứng với Phòng Nhật Thố (*) ngự ở phía nam, cầm tinh con thỏ, chính là điềm báo có mang, cũng chỉ có Ôn tần mà thôi.
Lưu Thúy trầm tư trong chốc lát, động tác xoa bóp chỗ bị thương vẫn không mảy may dừng lại chút nào, trong mắt cũng lộ ra thần sắc đã hiểu: “Tiểu thư, ý của người là nơi mà chúng ta đi qua lúc đó chính là cung của Ôn tần sao?”
“Phải, chính là U Thúy cung nằm bên trái con đường trải ngọc lưu ly.” Vân Khanh gật đầu, lại thấy Lưu Thúy vẻ nửa hiểu nửa không. Biết nàng không giống mình, mang theo ký ức trọng sinh, mỗi ngày đều phải suy nghĩ làm cách nào mới tránh khỏi rước họa vào thân, bèn chậm rãi nói rõ ý tứ của mình cho nàng.
“Phòng Tú Tinh là ngôi sao thứ tư trong nhị thập bát tú, cũng là ngôi sao thứ tư trong chòm sao Thương Long, nằm ở vị trí bụng rồng. Bởi vì vạn vật đều tiêu tán ở vị trí này, cho nên chính khí của Phòng Tú Tinh cực thịnh, yêu tà nếu gặp phải ắt sẽ bị nghiêm trị. Mà người của Khâm Thiên Giám cũng nói rằng, Long xuất thì Phượng phải ẩn, bởi vậy Tây thái hậu, Đông thái hậu và hoàng hậu đều không khỏe. Ngụy quý phi cũng ra mặt chấp chưởng hậu cung, vậy cũng coi như một nửa Phượng rồi. Nhưng ta tuy rằng đã được phong làm quận chúa, cũng không thể xem là Phượng. Nếu xem ta là Phượng, vậy Ngự Phượng Đàn càng có thể xem là Long rồi. Hắn tuy là Cẩn Vương thế tử, nhưng cũng không phải do Minh đế sinh ra, gả Phượng cho hắn tuyệt đối là không thể. Không nói đến chuyện có thể gả cho Ngự Phượng Đàn hay không cũng biết chắc được, Minh đế sẽ không bỏ qua cho ta. Nếu nhìn trên một phương diện khác, ta không phải Phượng, vậy Phòng Tú Tinh hướng tà, ta lại đúng lúc đi qua U Thúy Cung mà gặp chuyện, kiểu gì cũng sẽ gánh phải tội danh không đàng hoàng. Em nói xem, Cẩn Vương phi liệu có thích một thế tử phi như vậy hay không?”
Bất kể là gánh phải tội danh nào cũng có thể khiến nàng rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Đồng thời, hôn sự giữa nàng và Ngự Phượng Đàn nhất định sẽ nảy sinh vấn đề rất lớn.
“Trời ơi, tiểu thư, nô tỳ đã nói mà, thời tiết này sao nước rơi mà có thể kết thành băng được, cũng không phải mùa đông, gió thổi qua liền kết băng. Lúc đó nô tỳ nghe thấy tiểu thư giải thích như vậy, cũng không dám mở miệng hỏi lại nhưng trong lòng vẫn luôn ngờ vực. Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là không thích hợp.” Cẩn thận giúp Vân Khanh đeo tất vào, tránh khỏi chỗ bị sưng đã được thoa thuốc mỡ, lại dời lò than nhỏ đặt đến cạnh Vân Khanh, xong xuôi Lưu Thúy mới lau tay, quay lại lo lắng hỏi:
“Tiểu thư, nếu miếng băng mỏng trên đường đó không phải do nó tự kết lại, vậy không biết là do ai làm?”
Vân Khanh cười lạnh một tiếng, bàn tay trên giường dùng lực nắm chặt lại, quay đầu nhìn Lưu Thúy, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Em nói xem là ai?”
Lưu Thúy khổ sở suy nghĩ, cố gắng nhớ lại tất cả những gì nhìn thấy nghe thấy lúc ban ngày ở trong cung, yên lặng tua lại trong đầu một lần mới ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay chuyện tiểu thư được Đông thái hậu truyền đến Từ An cung, mọi người trong yến tiệc đều đã nhìn thấy hết. Mà tiểu thư đến cung của Đông thái hậu cũng phải nửa canh giờ. Nếu rắp tâm hại người, trong khoảng thời gian này, các nàng ngồi đó ai cũng có thể ra tay sắp đặt.” Lưu Thúy dừng một chút, lại nói tiếp:
“Tuy vậy, những người không thù không oán với tiểu thư ắt hẳn cũng sẽ không phí nhiều tâm tư như vậy. Hơn nữa người có thể biết được chuyện Ôn tần chắc chắn cũng không phải tiểu thư con nhà quan lại thông thường, nhưng…”
Lưu Thúy dùng ngón tay vuốt cằm, nhíu mày lắc đầu nói: “Cho dù đã dùng phương pháp loại trừ, số lượng những người còn lại vẫn không phải ít…” Dường như rất nhiều người có thù hận với tiểu thư. Ví như hoàng hậu, như Oánh phi, còn có Cảnh Tâm Như mấy người họ, nếu muốn tra xét từng người cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trông thấy bộ dạng Lưu Thúy trầm ngâm khổ não như vậy, Vân Khanh có chút buồn cười, nàng lên tiếng nói: “Em nghĩ sai hướng rồi. Chuyện này không phải do người ngoài cung làm.”
“Vậy là?” Lưu Thúy nhíu mày hỏi.
Cảm giác trên chân thoa thuốc mỡ đã dễ chịu hơn một chút, Vân Khanh nhấc chân đặt trên ghế gấm dài, vẻ mặt dần dần khôi phục sắc hồng, chậm rãi nói: “Là Ngụy quý phi.”
Nếu không phải Ngụy quý phi đột nhiên đau đầu, Minh đế cũng sẽ không cho mời Khâm Thiên Giám qua đây. Người của Khâm Thiên Giám từ đâu lại tới trùng hợp như vậy, vừa tính toán đã thấy Phòng Tú Tinh mang thai long tử. Ôn tần này lại vừa đúng là người của Tam hoàng tử, đứa con trong bụng còn chưa ra đời đã được trao cho tên gọi của ngôi sao thứ tư trong chòm sao Thương Long. Có thể thấy được nếu đứa con sinh ra là một hoàng tử, ắt hẳn sẽ được sủng ái.
Mà Ôn tần chắc chắn sẽ vì chuyện này mà cảm kích Ngụy quý phi, ngay cả gia tộc sau lưng nàng cũng sẽ sinh lòng cảm kích đối với Ngụy quý phi, một lòng quyết tâm cống hiến vì Ngụy quý phi. Đối với Ngụy quý phi mà nói, con trai bà - Tam hoàng tử năm nay cũng đã hai mấy, có một tiểu hoàng đệ chưa đủ tuổi với hắn căn bản là không vướng bận gì, vừa lúc có thể nhân chuyện này từ từ thu phục lòng người.
Cũng may lúc ở yến tiệc, Chương Oánh lắm lời nói ra chuyện này, cộng với Vân Khanh trước giờ vốn vẫn luôn lưu tâm đối với chuyện tranh đấu, trong đầu phản ứng cực nhanh nghĩ lại mới có thể che giấu Quách công công việc mình bị thương, cũng không để cung nhân đi theo bên người nghe thấy. Dựa theo sắp đặt của Ngụy quý phi, cung nữ đi theo bên người lúc đó và kiệu phu khẳng định là tai mắt của bà ta. Một khi Vân Khanh nói ra có chỗ nào không ổn, e rằng hiện tại còn không biết đang ở chỗ nào, đã bị người đời gán cho tà danh.
“Ngụy quý phi? Chúng ta chưa từng có xung đột gì với bà ta, vì cớ gì bà ta làm ra chuyện như vậy hại tiểu thư?” Lưu Thúy nghe xong không khỏi tức giận, ngón tay nắm chặt, căm phẫn nói.
Vân Khanh cười nhạt, ánh mắt xẹt qua một quyển thi tập trong thư phòng, lắc đầu nói: “Đương nhiên là có xung đột. Cổ Thần Tư ở cuộc thi đối thơ hôm đó là biểu muội của Tam hoàng tử.”
Trong triều, mối quan hệ giữa người với người vô cùng phức tạp rắc rối. Muốn hại một người hoặc hận một người căn bản cũng không cần có quan hệ trực tiếp với người đó, đôi khi chính mình còn chưa phản ứng kịp, đã bị người thầm để ý trong bụng.
“Nàng ta cũng không biết xấu hổ, Cổ Thần Tư trộm thơ của tiểu thư, lập tức bị Phong Linh rớt xuống bể đầu, chẳng lẽ còn chưa thấy báo ứng hay sao! Tâm địa cũng quá độc ác, phương pháp như vậy cũng nghĩ ra được.” Lưu Thúy quả thực bội phục những người trong cung trong này, thiên hạ có mấy vì sao cũng có thể hái xuống làm thành văn chương hại người được, còn hết lần này tới lần khác khiến người ta tin sái cổ.
“Những báo ứng này, người ở trong cung vẫn luôn không tin.” Vân Khanh cầm que gẩy gẩy chậu than, nụ cười nơi khóe miệng như có như không, giọng nói chậm rãi như nước chảy, bình tĩnh trong trẻo:
“Trong cung người muốn hại người, biện pháp nhiều vô số kể, đây chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.” Ngụy quý phi có thể vươn tới vị trí ngày hôm nay từ bao nhiêu phi tần của Minh đế, còn có thể đạt được địa vị ngang hàng với hoàng hậu đương nhiên cũng không phải hạng người bình thường.
Nếu nói về một nơi sát phạt nữ nhân lợi hại nhất, không nơi nào bằng hậu cung của hoàng đế. Một người có thể đi lên từ trong đó, không phải là vận khí tốt thì chính là lòng dạ độc ác. Vận khí tốt chỉ sợ là đếm trên đầu ngón tay, đa phần đều là vế sau.
“Vẫn may tiểu thư thông tuệ, đúng lúc phát giác ra quỷ kế của Ngụy quý phi. Bà ta hại chúng ta như vậy, chúng ta cũng phải trả lại, bằng không chưa biết chừng bà ta còn đang cười trộm chúng ta!” Lưu Thúy đi theo Vân Khanh, thấy Vân Khanh mỗi lần đánh trả kẻ xấu, cảm giác chịu thiệt tự nhiên lại dội về, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tức giận.
Vân Khanh liếc nhìn thần sắc của nàng: “Vậy em nói một chút xem, ta nên trả lại như thế nào đây?”
Lưu Thúy là tâm phúc của nàng, đi theo bên cạnh nàng cũng lanh lợi cơ trí, vậy nhưng vẫn bị học thức và quan niệm hạn chế, rất nhiều chuyện không thể lập tức phản ứng kịp giống Vân Khanh. Cho nên lúc Vân Khanh nói chuyện cùng nàng đều là vô tình hữu ý dẫn dắt.
“Chúng ta ở ngoại viện, không phải lúc nào cũng có thể tiến cung. Ngụy quý phi lại ở tại trong cung, còn là quý phi, biện pháp lần này phải cẩn thận suy nghĩ mới được.” Lưu Thúy bĩu môi, không cam lòng nói:
“Bà ta sắp đặt rất khéo, biết chúng ta đến chỗ Đông thái hậu, bèn sai người lấy băng ở trên đường…”
Lưu Thúy dần dần vỡ lẽ qua mỗi một câu nói, đột nhiên hai mắt sáng rỡ giống như vừa điểm hai ngọn nến, bừng tỉnh nhìn Vân Khanh: “Tiểu thư, chúng ta đến chỗ Đông thái hậu, bà ta dám cả gan tính toán như vậy, nếu tiểu thư người thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ Đông thái hậu cũng tẩy không sạch. Chúng ta đến nói cho Đông thái hậu, nô tỳ cảm thấy Đông thái hậu vô cùng thích người…”
“Không tồi, lần này em nói đúng. Đông thái hậu thích ta là thật, nhưng không phải bởi vì thực sự thích con người của tiểu thư em, mà là thân phận Cẩn Vương thế tử phi tương lai.” Vân Khanh tán thưởng nhìn Lưu Thúy, nha đầu kia đầu óc quả thực nhanh nhạy, mới dẫn dắt một chút đã nghĩ ra điểm mấu chốt.
Từ việc Ngụy quý phi bố trí cái bẫy này có thể nhìn ra, tuy rằng Đông thái hậu một lần nữa ra mặt quản lý lục cung nhưng rốt cuộc bà vẫn là ẩn cư đã lâu, đa số người trong cung đều chưa từng nghe đến người thái hậu này, cho nên Ngụy quý phi mới có dũng khí lớn như vậy ra tay bố trí.
Cũng chính bởi vì như vậy, Đông thái hậu mới muốn chấn chỉnh lại địa vị của mình trong hậu cung, cần dựa hơi một số mệnh phụ trong triều làm lực lượng trung kiên cho mình. Phần lớn những thần tử lớn tuổi đều đã có phe cánh riêng, sẽ không tội gì dính vào vị Đông thái hậu không con không cháu này. Cũng chỉ có những gia tộc mới nổi trong triều giống như Vân Khanh, Phù An Bá phủ cùng với bên thông gia tương lai Cẩn Vương phủ, cộng với một chút lực lượng bên người Vân Khanh mới là đối tượng dựa hơi thích hợp nhất.
Hôm nay những lời nói của Đông thái hậu chính là đang làm trắc nghiệm với nàng, kiểm nghiệm xem con người nàng sau này có thể là một người hữu dụng hay không. Nhìn sang hộp gỗ đàn hương cất chuỗi châu bằng mã não đỏ, Vân Khanh cười nhạt, xem ra Đông thái hậu vô cùng hài lòng.
“Đông thái hậu biết được nhất định sẽ xử lý, không cần chúng ta phải đến báo với Đông thái hậu. Lúc này, Đông thái hậu tự sẽ tự có định luận.” Vân Khanh nhẹ nhàng cười, ý cười nhiễm sắc đỏ từ ánh sáng tỏa ra nơi lửa than hừng hực. Nàng dựa vào Đông thái hậu hay không là chuyện của nàng, nhưng hành động lần này của Ngụy quý phi, thứ nhất đã đụng chạm đến thể diện của Đông thái hậu, thứ hai đã khiến Vân Khanh phải chịu thiệt. Bất kể thế nào, Đông thái hậu cũng không thể khoanh tay không để ý tới.
“Chúng ta chỉ cần yên tâm ngồi đợi tin tốt thôi!”
Trong Từ An cung.
“Ngươi nói quận chúa Vận Ninh lúc đó tuy đã trật khớp chân nhưng vẫn luôn chịu đựng không nói ra?” Anh ma ma ngạc nhiên hỏi Quách công công.
“Đúng vậy. Đông thái hậu, trên người nô tài có chút võ công nên thính lực cũng xem như không tệ. Quận chúa Vận Ninh đã giẫm lên miếng băng mỏng đó, xương chân bị lệch phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng cũng đủ cho nô tài nghe thấy rõ ràng.” Quách công công tươi cười trả lời Đông thái hậu.
Anh ma ma nhìn Đông thái hậu: “Quận chúa Vận Ninh này quả nhiên là người thông minh, nhịn đau cũng không nói. Chỉ là tin tức này nàng biết được cũng thật nhanh.” Tin tức trong hậu cung, không phải cái gì cũng có thể tùy tiện truyền ra bên ngoài, chỉ có những người thường xuyên qua lại trong hậu cung hoặc là quân cờ được sắp đặt từ trước trong hậu cung mới có thể nhanh chóng nghe ngóng được.
Phật châu bích ngọc trong tay Đông thái hậu chuyển động từng hạt không nhanh không chậm. Trên gương mặt hiền lành mang theo một nụ cười không rõ ý tứ, bà liếc mắt nhìn Anh ma ma, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Đích xác là một đứa nhỏ thông minh, bằng không ai gia cũng sẽ không sai ngươi đưa mã não đỏ cho nàng.”
Có thể ngồi được trên vị trí quận chúa, biết được tin tức của hai ngày trước, trong mắt của Đông thái hậu cũng không được xem là chuyện kỳ lạ gì. Có được nguồn tin tức linh hoạt như vậy chính là một mắt xích quan trọng trong việc tranh đấu.
“Chỉ tiếc chuỗi mã não đỏ này là vật khi xưa tiên đế đã tặng thái hậu.” Anh ma ma cười nói.
Đông thái hậu từ chối cho ý kiến, gật đầu. Trong đôi mắt dường như lại nhớ ra chuyện gì đó, ngón tay hơi ngưng lại trên Phật châu, nụ cười sâu hơn nửa tấc: “Ai gia ẩn cư ở Từ An cung nhiều năm như vậy, rất nhiều người đều đã nhớ không nổi ai gia là ai. Thật không ngờ có người nhân lúc ai gia tuyên triệu mà động tay động chân. Năm tháng vội vã, quả nhiên cái lớn không bằng cái trước mắt rồi.”
“Ngụy quý phi bây giờ cũng góp sức quản lý lục cung, lại có Tam hoàng tử là trưởng tử. Mà Tiết gia sau lưng hoàng hậu bây giờ đã không còn mạnh như lúc trước, dáng vẻ của Ngụy quý phi bây giờ đương nhiên là kiêu ngạo phách lối.” Quách công công đánh giá sắc mặt của Đông thái hậu, nhẹ giọng nói. Sau khi ông tiến cung không bao lâu, đã được điều đến bên người Đông thái hậu, chứng kiến vị thái hậu này đã ngồi vững vàng vị trí Đông cung như thế nào, từng trải qua một trận phản loạn, vẫn nắm chắc vị trí Đông thái hậu. Thủ đoạn của Ngụy quý phi dù có cao đến mấy, trong mắt vị Đông thái hậu từng trải này chẳng qua cũng chỉ như diễn xiếc mà thôi.
Đông thái hậu cười cười, nụ cười trong điện phảng phất đàn hương cũng trở nên mờ ảo không thật, chân mày bà giãn ra: “Nếu đã biết Ôn tần là Phòng Tú Tinh, hoàng tử trong bụng nàng chính khí vượng nhất. Vậy hãy để nàng xông một chút tà khí trong cung đi!”
Anh ma ma hiểu ý nở nụ cười, gật đầu cùng Quách công công.
Đêm hôm đó.
Ngụy quý phi đang ngồi trong Ngọc Khôn cung, Ôn tần ngồi nói chuyện cùng bà. Trên bàn trước mặt hai người, lò nhỏ đốt Vân Hải Đường đang tỏa ra ngọn lửa ấm áp.
“Tức thật, Thẩm Vân Khanh giẫm phải miếng băng mà cũng không trượt chân bị thương. Mất công nương nương đã bỏ ra một phen tâm huyết.” Ôn tần trời sinh yêu kiều nũng nịu, nhưng vừa cất tiếng nói cũng vô cùng sắc bén tàn nhẫn, không tương xứng với vẻ ngoài của nàng chút nào.
Ngụy quý phi nhếch miệng cười nhưng trong mắt lại lạnh lẽo, bà nhìn Ôn tần, hừ một tiếng: “Từ con gái thương nhân đến quận chúa Vận Ninh, muội cho rằng ai cũng có thể làm được sao? Nếu không thì tại sao ai ai cũng nói nàng ta vận khí tốt.”
Bà tỉ mỉ sắp đặt cái bẫy này chính là bởi vì biết rằng sau khi Cẩn Vương phi vào cung, Minh đế nhất định sẽ bố trí thiết yến tiếp đón Cẩn Vương phi. Đến lúc đó có thể tùy ý lấy bất kì lí do gì, đều có thể khiến Thẩm Vân Khanh phải đi ngang qua cung điện Ôn tần. Đáng tiếc dày công sắp đặt như vậy vẫn không hãm hại được nàng.
“Cũng phải, với xuất thân như nàng ta, không nhờ vận khí tốt còn có thể nhờ cái gì nữa chứ! Để xem nàng ta tránh được lần này, sau còn có thể tránh được lần nữa hay không?” Ôn tần xuất thân thế gia, khinh thường nhất là những người có xuất thân như Vân Khanh, đáy mắt nàng tràn đầy khinh bỉ.
Ngụy quý phi nghe vậy thì mỉm cười, nhìn Ôn tần dung nhan như đóa hoa mơn mởn, đáy mắt bà cũng không có vẻ khinh mạn không hề che giấu như Ôn tần. Không phải mỗi lần Thẩm Vân Khanh tiến cung đều sẽ có thời cơ thích hợp để gài bẫy nàng như vậy. Nếu đến lúc nàng đã trở thành Cẩn Vương thế tử phi, phía sau có chỗ dựa là Cẩn Vương phủ, muốn ra tay với nàng lần nữa cũng phải tính toán thật cẩn thận mới được.
Chỉ là những điều này nàng cũng sẽ không nói ra miệng, thu lại sự lạnh lùng nơi đáy mắt, bà dịu dàng nói: “Nàng ta suy cho cùng cũng chỉ là một quận chúa, muội muội bây giờ thân mang long thai, phải chú ý bảo vệ thân thể, cẩn thận chăm sóc chính mình.”
“Đa tạ nương nương quan tâm.” Ôn tần đắc ý vuốt bụng, thai nhi trong bụng nàng là ngôi sao thứ tư của chòm sao Thương Long hạ phàm, đương nhiên tôn quý khác thường. Bệ hạ còn đang gấp không biết đến độ nào nữa kìa.
Tuy hai người đang nói cười cùng nhau nhưng trong lòng mỗi người lại ôm những tâm tư riêng, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cung nhân: “Mau lấy nước, mau lấy nước…”
Cùng với giọng nói tryền tới là mùi khói lửa nồng nặc. Ôn tần lập tức sợ hãi đứng lên, một tay che lấy phần bụng, nhìn ánh lửa sau điện, la lớn: “Sao đang yên đang lành lại xảy ra hỏa hoạn…”
Ngụy quý phi cũng hoảng, mắt thấy ánh lửa kia càng lúc càng lớn, bốc cháy hừng hực từ phía ngoài lan dần vào trong điện cũng hiểu được có điều không ổn.
Trông thấy làn khói đen đã sắp bay tới cửa sổ, cung nhân bên cạnh đều lớn tiếng khuyên can: “Nương nương, mau ra ngoài thôi.”
Ôn tần nghĩ trong bụng mình còn có đứa nhỏ, đương nhiên là muốn ra ngoài trước, tránh hít hơi khói vào người, rất có hại đối với thai nhi. Ngụy quý phi thân là quý phi chốn hậu cung, hiển nhiên cũng vội vã chạy ngoài, không chấp nhận đi sau một phi tần nho nhỏ.
Lúc hai người chạy ra tới cửa, gấp gáp đụng vào nhau.
“Quý phi nương nương, thai nhi trong bụng tần thiếp là long tử.” Ôn tần hô lên, bước chân không dừng, trực tiếp chạy ra ngoài. Thời điểm quyết định sinh tử, nàng không thể chú ý đến cái gì gọi là tôn ti cao thấp.
Ngụy quý phi không nói gì, lông mày gắt gao nhíu chặt. Một phi tần nho nhỏ lại dám đoạt đường của bà, còn thật sự coi thai nhi trong bụng mình chính là long tử. Hai chữ “long tử” này từ đâu mà có, chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao?
“Để quý phi nương nương đi trước!” Ngụy quý phi không tránh, cung nữ bên người bà rất giỏi nhìn mặt đoán ý, sau khi hô lớn một tiếng, vô cùng có kỹ thuật đẩy nhẹ thân thể Ôn tần.
Ôn tần lo lắng không hề phát hiện, vẫn lảo đảo lao nhanh về phía trước, không cẩn thận bị đẩy như vậy, trực tiếp đụng phải bình đựng rượu đặt tại chỗ rẽ. Mu bàn tay che bụng nhói lên một phát đau điếng.
Ngụy quý phi thấy vậy thì nghĩ rằng tranh giành với một tần thiếp nhỏ nho ngược lại càng có vẻ bản thân mình kém phong độ. Mà lúc này khói trong cung đã vô cùng lớn, hai người cứ tranh giành như vậy, phòng trong còn một đám cung nữ nội thị, ngược lại càng thêm trì hoãn thời gian, lúc này mới mở miệng nói: “Trong bụng Ôn tần có long tử, để nàng ra trước đi!”
Tin tức trận hỏa hoạn vừa rồi không bao lâu đã truyền khắp trong cung. Hôm nay là mười lăm, Minh đế nghỉ tại Trữ Tú cung của hoàng hậu, cách Ngọc Khôn cung của Ngụy quý phi cũng không xa. Lúc đế hậu chạy tới đã thấy thế lửa bên ngoài Ngọc Khôn cung được cung nhân dập tắt không ít. Tuy vậy từ mùi khét gay mũi và những vết tích cháy đen sau khi lửa thiêu rụi để lại vẫn có thể nhìn ra thế lửa khi đó hung mãnh cỡ nào.
Ôn tần trông thấy Minh đế, lại bởi vì lúc chạy ra bị bình đựng rượu đụng trúng, nét mặt lập tức vừa mềm mại vừa đau đớn kêu lên: “Bệ hạ…”
Minh đế giữ chặt Ôn tần, lo lắng cho đứa bé trong bụng nàng, lập tức ôm nàng vào lòng. Ông vội vàng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Hoàng hậu cũng nhìn thoáng qua Ngọc Khôn cung vừa bị thiêu hủy, nhíu mày hỏi: “Đang yên đang lành vì sao lại bốc cháy? Chưởng sự thái giám trong cung đi đâu cả rồi?”
Tần Lục - chưởng sự thái giám trong Ngọc Khôn cung nghe thấy hoàng hậu nói vậy thì lập tức quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi nói: “Bẩm bệ hạ và hoàng hậu nương nương, nô tài vẫn luôn chú ý canh gác, không hiểu vì sao trong cung lại đột nhiên bốc cháy. Vừa rồi nô tài đi kiểm tra, ngọn lửa bắt đầu từ Thanh Ngọc trì trong Ngọc Khôn cung.”
Thanh Ngọc trì là một hồ nước nhỏ trong Ngọc Khôn cung, chiếm diện tích không lớn. Ngụy quý phi vốn thích hoa cảnh, nói có hoa có nước chảy mới dễ nhìn, bởi vậy Minh đế xây một hồ nước nhỏ trong cung cho Ngụy quý phi. Vị trí của hồ nước vừa đúng đối diện cửa sổ, bất kể là xuân hạ thu đông, chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy phong cảnh hồ nước vườn hoa cũng chính là biểu tượng cho sự sủng ái của Minh đế với Ngụy quý phi. Ngoại trừ bà, những phi tần khác cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy.
Vậy mà lúc này, Minh đế vừa nghe xong thì chân mày nhíu chặt, sau khi liếc mắt nhìn hoàng hậu, thần sắc đại biến.
Hoàng hậu từ tốn nói: “Thanh Ngọc trì ngập nước bốn mùa, hiện tại đang là lúc đông tàn xuân sang, khí hậu ẩm ướt, sao lại có thể bỗng dưng bốc cháy? Bệ hạ, chuyện này e rằng có điều không ổn.” Ánh mắt của bà xẹt qua Ôn tần đang run rẩy trong lòng Minh Đế, ý tứ sâu xa.
Minh đế cúi đầu liếc nhìn Ôn tần đang nép trong lòng, nhớ tới khi đó Khâm Thiên Giám nói trong bụng Ôn tần là Phòng Tú Tinh, trừ tà đứng đầu, thần sắc liền thay đổi. Lại nhìn thoáng qua Ngụy quý phi đứng ở một bên, còn đang kinh hãi lau mặt, ông lớn giọng nói với Ngụy Ninh: “Mau đi gọi Chưởng ty Khâm Thiên Giám đến đây, mời cả Tuệ Không đại sư cùng đến nữa.”
Ngụy quý phi nghe thấy bệ hạ muốn mời người của Khâm Thiên Giám liền biến sắc, tiếp theo lại nghe thấy nhắc đến Tuệ Không đại sư, lập tức cảm thấy không ổn, bất chấp sợ hãi trong lòng đứng lên nói: “Bệ hạ, trận hỏa hoạn lần này chẳng qua chỉ là người trong cung thần thiếp nhất thời lười biếng, thần thiếp sẽ nghiêm khắc xử phạt bọn họ. Đêm khuya sương dày, bệ hạ nên bảo trọng thân thể, không cần phiền phức mời người qua đây tra xem phong thủy giúp thần thiếp làm chi.”
Hoàng hậu nghe xong lời của Ngụy quý phi, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng. Xem phong thủy gì chứ, bệ hạ không phải kêu người tới xem phong thủy giúp ngươi. Lúc này, hoàng hậu chậm rãi cười, lắc đầu nói: “Ngụy muội muội nói vậy e rằng không ổn, nếu muội muội không sợ thì cũng không nói làm gì, nhưng Ôn tần vừa mới tiến cung, trong bụng lại mang thai long tử, bệ hạ đương nhiên phải bận lòng hơn rồi. Muội muội vừa rồi mới bị kinh sợ, trước tiên nên nghỉ ngơi chút đi!”
Minh đế nhìn thấy Ngụy quý phi tóc tai tán loạn, trên mặt còn có vết nhọ chưa kịp lau đi, không khỏi nhíu mày, lãnh đạm nói: “Trước tiên nàng qua một bên nghỉ ngơi đi.”
Ngụy quý phi biết nếu mình còn nói nữa, e rằng sẽ khiến Minh đế càng thêm phản cảm, may mà người của Khâm Thiên Giám cũng sẽ không nói liều, bà bèn ngồi một bên, không lên tiếng nữa. Miễn cho hoàng hậu lại nói bóng nói gió khiến Minh đế nghĩ nhiều, như vậy càng thêm bất lợi đối với bà.
Một lát sau, Tuệ Không đại sư tới trước. Minh đế sai người đỡ Ôn tần qua một bên để ngự y kiểm tra, nói với Tuệ Không đại sư: “Nửa đêm phiền đến đại sư, quả thật có chuyện quan trọng cần xem xét.”
Tuệ Không đại sư cười bí hiểm, vận chiếc áo cà sa Minh đế sai người đặc chế, chất vải thượng hạng. Tay áo theo gió bay bay, một thân tiên phong đạo cốt, ông chắp tay nói: “Bần tăng hôm nay trông thấy phía chân trời xa xa thấp thoáng mình rồng cùng mây đen cuồn cuộn, biết được điềm không tốt. Nói vậy tối nay bệ hạ triệu bần tăng đến đây chính là bởi vì chuyện ấu long tranh chấp cùng mây đen, làm đỏ rực cả một khoảng trời này.”
Minh đế nghe vậy, kinh ngạc nói: “Đại sư quả nhiên là cao tăng đắc đạo. Ấu long đại diện cho thai nhi trong bụng Ôn tần, khắp trời sắc đỏ từ Đông sang Tây chính là vụ hỏa hoạn trong Ngọc Khôn cung, còn mây đen…”
Minh đế ngẫm nghĩ, đen là tà khí, mây đen còn lại hẳn là tà khí tập trung thành đoàn, bay phía trên Ngọc Khôn cung, vừa đúng lúc Ôn tần ở đây. Ngụy quý phi chính là kẻ tà ám.
Nhất thời chân mày ông giật giật, nhìn về phía hoàng hậu: “Nàng thấy chuyện này thế nào?”
“Ôn tần vừa rồi luôn miệng kêu đau bụng, e rằng đã đụng phải tà khí.” Hoàng hậu nhíu mày, thấy Minh đế không lên tiếng, hiểu được ý tứ của Minh đế. Đôi mắt xẹt qua một tia cười lạnh, xoay người nói với Ngụy quý phi:
“Trận hỏa hoạn lần này chắc hẳn quý phi cũng đã bị kinh sợ. Muội hãy chép Bàn Nhược kinh ở Ngọc Khôn điện, mọi chuyện trong cung cũng không phiền quý phi vất vả nữa.”
Đây chẳng phải là trá hình cấm túc Ngụy quý phi sao. Ngụy quý phi thấy rõ ý cười trong mắt hoàng hậu, vội vàng đứng lên nói với Minh đế: “Bệ hạ, thần thiếp ở trong cung đã bao năm nay, sóng gió này hẳn là có thể chống đỡ được…”
“Quý phi vẫn nên yên ổn dưỡng tâm thì hơn!” Minh đế ngắt lời Ngụy quý phi, một cái liếc mắt cũng không nhìn, đỡ Ôn tần dậy, dịu dàng hỏi:
“Bụng còn đau không?”
Ngụy quý phi không từ bỏ ý định, tiến lên một bước, nói: “Bệ hạ, người của Khâm Thiên Giám còn chưa tới.”
“Lẽ nào quý phi không tin lời của Tuệ Không đại sư sao?” Hoàng hậu cười khẽ, dung nhan đoan trang cao quý, đúng mực mẫu nghi thiên hạ. Ngụy quý phi biết rằng lời này của bà không có hảo ý. Ai cũng biết hiện nay Tuệ Không đại sư được Minh đế vô cùng coi trọng, mỗi tháng đều muốn gặp Tuệ Không đại sư bàn luận kinh Phật.
Ngụy quý phi biết không thể tiếp tục nhắc đến người của Khâm Thiên Giám, đưa mắt nhìn Ôn tần đang được Minh đế hỏi han săn sóc.
Ôn tần khiếp sợ nhìn thoáng qua Ngụy quý phi, nhớ tới vừa rồi lúc ra khỏi điện, bụng bị cung nữ bên người Ngụy quý phi đẩy một phát, may mà nàng che chở kịp thời, bằng không chưa chắc lúc này long tử đã giữ được. Vì vậy nàng ta do dự một chút, vẫn làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Ngụy quý phi, cũng không nói giúp bà ta.
Đợi khi người của Khâm Thiên Giám chạy tới cũng đã là người không lầu trống. Minh đế đến U Thúy cung của Ôn tần, hoàng hậu cũng đã trở về Trữ Tú cung. Chỉ còn Ngụy quý phi vẻ mặt tịch mịch đứng trong đình viện vừa bị lửa thiêu rụi, cả người thảm hại nhếch nhác.
Người của Khâm Thiên Giám khiếp đảm, tiến lên phía trước nói: “Quý phi nương nương, bệ hạ truyền vi thần tới đây có chuyện gì?”
Ngụy quý phi quay đầu, biểu cảm trên mặt có chút vặn vẹo, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng: “Chuyện gì sao? Bệ hạ sai ngươi đến xem điện của bổn cung rốt cuộc có bao nhiêu tà khí, ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng Ôn tần!”
Người của Khâm Thiên Giám kinh hãi, cuống quít quỳ xuống dập đầu nói: “Quý phi nương nương thứ tội, quý phi nương nương thứ tội!”
“Cút!” Ngụy quý phi lạnh lùng liếc nhìn Chưởng ty Khâm Thiên Giám đang quỳ dưới đất, lớn tiếng quát. Hôm nay bà bị người ta gài bẫy hãm hại, rơi xuống chính cái hố mình đào.
Phòng Tú Tinh chết tiệt gì, Long xuất thì Phượng phải ẩn, đây đều là mấy lời kịch của bà và Khâm Thiên Giám. Bây giờ lại bị người khác lợi dụng chính đó để hại bà! Chờ tà khí đi qua! Vậy thì phải chờ bao lâu! Tiện nhân hoàng hậu nhất định sẽ tìm cách khiến bà phải ở lại chỗ này, tốt nhất là vĩnh viễn không thể ra ngoài mới hả lòng hả dạ!
Sáng ngày hôm sau, Ngự Phượng Đàn đã truyền tin tới. Ai nấy đều chỉ biết là Ngụy quý phi vì an nguy của hoàng tự mà chuyên tâm cầu phúc, duy chỉ những người biết chuyện mới hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
“Nếu không phải nàng sai Tang Thanh tới nói cho ta biết không cần động thủ, ta còn đang định đích thân đến phóng hỏa đốt điện của bà ta.” Ngự Phượng Đàn ngồi trong đình đá, nụ cười trên mặt mang theo một chút cuồng ngạo, trong đôi mắt hẹp dài cũng ấn chứa lãnh ý như Vân Khanh đêm qua.
Ngày hôm qua Vân Khanh tiến cung, vì không muốn đánh rắn động cỏ, ám vệ cũng không cùng nàng theo vào. Đến khi quay về nhà, chân bị thương này đương nhiên sẽ không qua được mắt ám vệ. Tang Thanh lập tức sai người thông báo đến Ngự Phượng Đàn, nhưng Vân Khanh cũng đã sớm đoán được, sai người truyền tin báo với Ngự Phượng Đàn không cần nhúng tay, để tự nhiên cũng sẽ có người thay nàng trút cơn giận này.
Thế nhưng Ngự Phượng Đàn vẫn không yên lòng, ngầm sai người đưa tin cho Tuệ Không, dặn ông tử tế “chiếu cố” Ngụy quý phi một chút. Hôm nay mới sáng sớm đã đến phủ Phù An Bá thăm Vân Khanh.
Vân Khanh được Lưu Thúy và Thanh Liên dìu vào trong đình. Trong vườn, chồi lộc xanh non mơn mởn, tô điểm cành cây trơ trọi như những tinh linh xinh đẹp. Thỉnh thoảng lại bắt gặp một vài bông hoa đầu xuân thản nhiên nở rộ trên một mảnh xanh mướt khiến trước mắt người ta như bừng sáng. Nàng nhìn khuôn mặt Ngự Phượng Đàn, đôi mắt như làn nước mùa xuân, linh động lấp lánh, định thần lại nói:
“Trước mắt chẳng phải chúng ta chưa cần động thủ sao, Ngụy quý phi cũng phải chép kinh Phật ngày đêm rồi, chàng còn tức giận gì nữa?”
Ngự Phượng Đàn quay đầu nhìn trái phải một vòng, thấy bốn phía đều chỉ có nha hoàn của Vân Khanh, bèn lớn mật vươn tay qua bàn đá, nắm lấy tay Vân Khanh, sóng mắt như liễu, khẽ trách: “Sao ta có thể không tức, bà ta dám làm trật chân nàng, bây giờ không thể ra ngoài. Bằng không, ta đã dẫn nàng đi du xuân rồi.”
Vân Khanh cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài của hắn, trắng giống như ngọc, bàn tay lớn mà không thô, lại rất ấm áp. Tay đẹp như vậy, ai có thể nhìn vào mà không thích cơ chứ. Nàng hơi dùng sức rút tay mình ra, lại kéo kéo mũ trùm áo choàng, cười yếu ớt nói: “Ta bị trật chân, không thể đi ra ngoài. Nhưng muội muội Nhã Chi của chàng chân không bị thương, chi bằng mời nàng ấy cùng đến thưởng liễu ngắm hồ, không phụ cảnh sắc xuân phong lại cũng không phá vỡ mỹ cảnh.”
Ngự Phượng Đàn sửng sốt, sau đó lập tức bừng tỉnh, khóe môi lại cong cong ý cười, mắt phượng liếc nhìn Vân Khanh: “Xem ra ta không cách nào đi thưởng thức cảnh đẹp ngày xuân rồi.”
Vừa rồi hắn còn nói muốn đi du xuân cùng mình, bây giờ lại nói không thể đi. Mắt phượng của Vân Khanh lộ ra một tia kinh ngạc mờ nhạt, nàng hỏi lại: “Tại sao lại không đi?”
Ngự Phượng Đàn cúi đầu trầm tư một hồi, sau đó mới hít một hơi thật sâu, thần sắc khoa trương nói: “Bởi vì ta ngửi thấy trong không khí một mùi giấm rất nồng, sắp bị ngâm đến chết rồi, không đi được!”
“Ngự Phượng Đàn chàng được lắm, dám trêu chọc ta.” Vân Khanh bặm môi làm ra vẻ tức giận, vịn vào thành bàn muốn đứng lên. Ngự Phượng Đàn thấy vậy bèn chắp tay, luôn miệng cầu xin tha thứ:
“Vân Khanh tốt của ta, nàng đừng đi, ở đây nói chuyện với ta, ta rất nhớ nàng.”
Vân Khanh ngoái đầu giận dỗi nhìn lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Ngự Phượng Đàn, sợi tình giăng đầy như tằm nhả kén, một vòng tiếp nối một vòng trong mắt hắn giống như muốn quấn chặt lấy Vân Khanh. Trong lòng nàng rung động, lại cảm thấy ngọt ngào. Vừa lúc chân đau lại cũng không thật sự muốn đi, nàng thuận thế ngồi xuống, cũng không nhìn Ngự Phượng Đàn, mắt phượng tỉ mỉ nghiên cứu điểm tâm trên bàn.
Ngự Phượng Đàn nhìn ánh mắt Vân Khanh như muốn nghiên cứu tỉ mỉ từng bộ phận nhỏ trên chiếc bánh điểm tâm, hiểu rằng nàng đang đợi mình nói chuyện, bèn ổn định hô hấp, cẩn thận chọn lọc từ ngữ trong đầu một hồi mới mở miệng hỏi: “Nàng gặp mẫu phi và Hàn Nhã Chi rồi?”
Vân Khanh nhấc mí mắt liếc hắn, vẻ mặt thản nhiên chờ hắn nói tiếp. Nàng thật ra cũng có để ý một chút bộ dạng Hàn Nhã Chi kia lúc gọi “Đàn ca ca”, muốn nghe một chút Hàn Nhã Chi rốt cuộc là ai.
***
(*) Phòng Tú Tinh, Phòng Nhật Thố: hai chòm sao trong Nhị Thập Bát Tú - cách gọi của 28 chòm sao nằm trên bầu trời theo cách chia trong thiên văn học Trung Quốc cổ đại.