Thấy ánh mắt tò mò của Vân Khanh, nụ cười trên mặt Ngự Phượng Đàn dần hiện lên, chỉ là nhìn có vẻ không được khoan thai như trước, đưa ngón tay thon dài ra gẩy gẩy lên cái tên Vân Khanh viết xuống, bọt nước trên bàn di chuyển thành một viên, không nhìn ra chữ viết ban đầu được nữa.
Thu lại ngón tay ướt át, Ngự Phượng Đàn vẩy bọt nước dính trên ngón tay, đôi mắt hẹp nhìn Vân Khanh, nói: “Không bất ngờ.”
Câu trả lời của hắn nằm trong dự liệu của Vân Khanh nhưng lại cũng nằm ngoài dự liệu, người kia thật sự là người mà những người bình thường khó có thể nghĩ tới, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ là do người kia giật dây, nhưng nhìn dáng vẻ của Ngự Phượng Đàn, dường như đã sớm dự liệu được, không nhìn ra được chút vết tích khiếp sợ nào từ trong đôi mắt hẹp dài gợn sóng của hắn.
Nếu không phải Tang Thanh tra ra được tư liệu, kỳ thực Vân Khanh cũng sẽ không đoán được là người kia có giao dịch với Vi Ngưng Tử. Sau khi bất ngờ, Vân Khanh lại bình thường trở lại, ngay cả nàng cũng có thể trọng sinh sống lại một kiếp, những chuyện khác so với nàng cũng không ly kỳ bao nhiêu.
Nàng khẽ mím môi, ngẫm nghĩ rồi ngước mắt hỏi: “Bây giờ chàng biết rồi, vậy chúng ta phải xử lý thế nào?”
Thân phận của người kia đặc biệt, dù nói ra chuyện này là ai làm, người khác cũng sẽ không tin. Chính vì nguyên nhân này, Vân Khanh chỉ có thể khiến Vi Ngưng Tử bị trừng phạt trước. Mà người kia, tạm thời thả trước đã. Nàng muốn nghe ý kiến của Ngự Phượng Đàn xem hắn nghĩ thế nào.
“Nếu người kia dám làm như thế, ắt sẽ có niềm tin khiến người ta không tra ra được. Có điều trước kia vẫn luôn là chúng ta ở ngoài sáng, bây giờ tất cả đều đã biết, vậy thì chúng ta ở trong tối rồi. cứ yên lặng đợi thay đổi thôi.” Ngự Phượng Đàn rũ mắt, đôi mắt nghiêng vừa rực rỡ vừa cao quý, cả người tỏa ra khí tức vô cùng phức tạp, khiến hắn một thân trường bào lưu vân mang theo chút gian xảo, như tồn tại trên thế gian, lại như mây trôi giữa trời.
Khi hắn lại một lần nữa ngước mắt lên, đôi mắt rực rỡ lưu chuyển, hắn dựa tới gần Vân Khanh, ý cười đầy mặt nói: “Khi còn ở Kinh vệ doanh, ta rất nhớ nàng.”
Giọng hắn trầm thấp, mang theo một mị lực lười biếng, từ trong tai truyền vào trong tim có nhiệt độ tê dại, Vân Khanh lại cười nói: “Nếu để cho người ở Kinh vệ doanh biết, quan chỉ huy mới nhậm chức của bọn họ cả đầu đều là nữ nhân, nhất định sẽ đại náo đấy.”
Nếu Ngự Phượng Đàn đã không muốn bàn về chuyện kia nữa, bây giờ cũng không bàn ra được kết quả gì, Vân Khanh sẽ tạm thời không bàn đến, ngược lại cười với hắn.
“Đám lính cũ kia, tướng công của nàng lợi hại như vậy, đã thu phục được bọn họ rồi. Dù ta chỉ nhung nhớ nữ nhân, bọn họ cũng không thể đánh thắng ta.” Ngự Phượng Đàn vô cùng kiêu ngạo nhướng mày, giọng nói mang vẻ tự hào, dáng vẻ như vậy quả thực giống dáng vẻ đứa bé đắc thắng đợi tán dương trước mặt người lớn.
Vân Khanh mím môi cười, mắt phượng mang theo sự dịu dàng như liễu, quay người tránh khỏi sự thân mật của Ngự Phượng Đàn, làm bộ hơi giận nói: “Ta còn chưa xuất giá, không biết chàng là tướng công của ai, đừng ở bên cạnh nói lung tung.”
Ngự Phượng Đàn mượn cơ hội lại gần, kéo tay Vân Khanh, cười híp mắt nói: “Đương nhiên là tướng công của Thẩm Vân Khanh rồi, cả đời này đều là nàng thôi. Người trong thiên hạ đều biết bệ hạ hứa hôn Thẩm Vân Khanh cho Ngự Phượng Đàn ta rồi, nàng muốn chối cũng không chối được đâu.”
Nói rồi, tay hắn lần lên hông Vân Khanh, đặt cằm lên vai nàng, ngửi mùi thơm từ cổ truyền tới, hít vào một hơi thật dài, toàn thân đều mê đắm khí tức ấy.
Ngực của hắn có một mùi đàn hương đặc biệt, có thể khiến người ta tĩnh lặng. Mà mùi hương như vậy cũng có trong Từ An cung của Đông thái hậu, nhưng lúc đó khi ở Từ An cung, Vân Khanh chỉ cảm thấy mùi hương rất đậm đà, toàn thân nàng lại không tự chủ được mà căng thẳng, nhưng mùi hương cũng tĩnh mịch như vậy của Ngự Phượng Đàn ôm lấy, nàng chỉ cảm thấy có thể khiến người ta thả lỏng tâm tình, khiến người ta hồn nhiên quên đi những chuyện trong lòng kia, chỉ muốn lẳng lặng nghỉ ngơi trong lồng ngực ấm áp rộng rãi của hắn.
Nàng thật sự rung động với nam nhân này rồi. Thích một người là không muốn rời xa lồng ngực hắn, tham lam hơi thở của hắn...
Cô gái trong ngực yên lặng ngây người trong lòng mình khiến trong lòng Ngự Phượng Đàn đầy ám áp, mềm thành một nắm, hắn dùng cằm cọ cọ cổ Vân Khanh, môi dán lên da thịt mềm mại, hỏi từng chữ: “Vân Khanh, nàng có nhớ ta không?”
Những ngày đó, khi hắn ở Kinh vệ doanh, ngoại trừ đối phó với công việc trong quân đội và thu phục binh sĩ, thời gian còn lại thường nhớ đến Vân Khanh, cũng chỉ khoảng mười ngày thôi, nhưng hắn cảm thấy dường như đã một khoảng thời gian rất dài không gặp được nàng rồi.
Hô hấp nóng hổi phun trên cổ, toàn thân Vân Khanh run lên, chỉ cảm thấy toàn thân có một dòng điện truyền qua, nàng nghiêng đầu, sóng nước xao động trong mắt trơn bóng: “Nhớ.” Nàng cũng thường nhớ hắn, không biết hắn ở Kinh vệ doanh như thế nào rồi?
Giọng nói dịu dàng nhàn nhạt nói ra chữ dường như hòa vào không khí trong chốc lát, không chăm chú một chút là sẽ quên, nhưng Ngự Phượng Đàn lại không bỏ sót, lưu luyến dán môi tới, nhẹ nhàng ma sát canh môi trên cổ Vân Khanh, thì thào mê luyến: “Khanh Khanh, ta nhớ nàng, đêm qua lúc nằm mớ cũng mơ tới nàng, nàng mặc một thân áo cưới màu đỏ, cười đi về phía ta, sau đó ta nắm tay nàng, cùng đi đến động phòng...”
Hơi thở của hắn như ngọn lửa phun bên gáy, Vân Khanh chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, cả người giống như bị thiêu cháy vậy, trong giọng nói dần dần nhỏ lại của Ngự Phượng Đàn muốn nói gì, Vân Khanh đương nhiên biết. Mỗi lần gặp mặt, sự chiếm hữu và nhớ nhung Ngự Phượng Đàn biểu hiện ra đều sẽ nồng đậm hơn, mỗi lần đều khiến lòng nàng run rẩy, người như vậy sao nàng lại không thích đây.
Ngự Phượng Đàn nói về cảnh trong mơ của hắn, cánh tay ôm chặt Vân Khanh, cảm giác như vậy thật sự không đủ, hắn rất muốn...
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Lưu Thúy: “Tiểu thư, Chương tiểu thư tới.”
Bầu không khí kiều diễm trong phòng lập tức bị phá vỡ, Vân Khanh thoát ra khỏi lòng Ngự Phượng Đàn, vừa rồi phản ứng đầu tiên trong đầu chính là đẩy Ngự Phượng Đàn ra.
Động tác này thực sự khiến Ngự Phượng Đàn trong chốc lát không đề phòng, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Hắn vịn bàn, vẻ mặt không cam lòng nhìn Vân Khanh: “Nàng thật ác độc, còn chưa gả đi đã muốn mưu sát phu quân rồi.”
Vừa rồi Vân Khanh cũng là phản xạ có điều kiện, thấy người Ngự Phượng Đàn nghiêng đi bèn vươn tay muốn đỡ, lúc này bị hắn chỉ trích cũng hơi ngượng ngùng: “Đâu có. Chương Oánh tới rồi, để nàng ấy thấy chàng ở trong phòng ta thì không tốt đâu, chàng vẫn nên đi trước đi.”
Vừa nói như vậy, Ngự Phượng Đàn lại càng không vui hơn, gương mặt điển trai lộ ra vẻ tức giận, hừ nói: “Sao lại giống yêu đương vụng trộm như vậy, nàng là thê tử chưa qua cửa của ta cơ mà, hừ!”
Vân Khanh biết hắn thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy, nhất thời vừa buồn cười vừa sợ Chương Oánh nhìn thấy, dịu dàng dụ dỗ: “Ta đương nhiên là vị hôn thê của chàng, nhưng bây giờ còn chưa đại hôn mà, không phải chàng muốn người ta phát hiện ra chàng ở trong phòng ta, đạt đến hiệu quả mà người kia không đạt tới đấy chứ.”
Nếu để người khác nhìn thấy Ngự Phượng Đàn ở một mình trong khuê phòng của Vân Khanh, đây là một khái niệm hoàn toàn khác với hai người đi đạp thanh ở ngoài, có thể bị liệt vào yêu đường vụng trộm, nếu nữ tử bị truyền ra danh tiếng như vậy, có thể sẽ bị giáng xuống làm thiếp thất.
"Như vậy sao được!" Ngự Phượng Đàn nghe vậy, liếc Vân Khanh một cái, không cam lòng nhìn cặp mắt xinh đẹp kia, nói: “Cứ như vậy mà đi, ta không chịu đâu.”
Nói rồi hắn chu đôi môi đỏ còn hơi trề lên, chớp chớp mi mắt thật dài với Vân Khanh, phong tình trong nháy mắt đó khiến Vân Khanh đột nhiên rung động, thầm nghĩ: Thật yêu nghiệt, còn biết nhân cơ hội làm nũng.
Ngay lúc Vân Khanh còn do dự có cần thỏa mãn cái tên thừa dịp chấm mút trước mặt hay không, giọng Lưu Thúy lại vang lên lần nữa: “Chương tiểu thư, tiểu thư còn đang ngủ trưa ạ.”
Giọng nói lần này còn gấp hơn lần trước, càng nhắc nhở Vân Khanh, Chương Oánh đã đi vào.
Vân Khanh cũng không để ý thỏa mãn hay không thỏa mãn nữa, nàng đi lên phía trước, chịu đựng sự xấu hổ hôn nhẹ lên khóe môi Ngự Phượng Đàn rồi nhanh chóng thu lại, thúc giục Ngự Phượng Đàn: “Đi mau đi, Chương Oánh sắp vào rồi.”
Khóe miệng được nhẹ nhàng cọ xát, Ngự Phượng Đàn cảm thấy rất không thỏa mãn, ỡm ờ để Vân Khanh kéo đến bên cạnh cửa sổ, oán giận nói: “Vừa trở về đã bị nàng đuổi đi, muốn hôn cũng hôn một cái như vậy, quả nhiên ta không hề có địa vị gì trong lòng nàng.”
“Về sau đại hôn rồi, chàng còn sợ không có cơ hội sao?” Vân Khanh không thể không dùng đòn sát thủ, cười liếc mắt với Ngự Phượng Đàn, ánh mắt vô cùng quyến rũ khiến Ngự Phượng Đàn nhộn nhạo, lập tức nhảy từ cửa sổ ra ngoài, cả đầu đều là việc đại hôn Vân Khanh nói, còn sợ không có cơ hội hay sao? Hắn để lại ý cười ngây ngô xuân ý dạt dào, khiến đám ám vệ ẩn núp bên ngoài đều cười thầm.
Vân Khanh vừa khép cửa sổ lại thì nghe được cửa đã mở ra, Lưu Thúy cao giọng nói: “Tiểu thư, người dậy rồi sao?”
Thấy Chương Oánh vội vã đi tới, Vân Khanh thở ra một hơi, cũng may Ngự Phượng Đàn đã đi rồi. Nàng mất tự nhiên lấy tay phẩy cổ, quét qua hơi thở người nào đó lưu lại, lại phát hiện sau khi Chương Oánh đi tới, tâm trạng hơi không ổn.
Vừa nhìn thấy Vân Khanh, trên mặt Chương Oánh lộ ra nét ngẩn ngơ, khác xa với dáng vẻ vẫn luôn muốn xông vào ở bên ngoài ban nãy.
Xem ra Chương Oánh tìm nàng có chuyện. nét mặt Vân Khanh không chút giấu giếm nói với Lưu Thúy: “Ta biết rồi, em đi bưng trà đi.”
Lưu Thúy cũng nhìn ra vẻ mặt Chương Oánh không đúng, những ngày qua Chương Oánh cũng tới phủ Phù An Bá hai lần nhưng vẫn luôn rất quy củ, không có dáng vẻ như Trương Hoành trước kia, mà nay lại khác. Lưu Thúy luôn nói Vân Khanh đang nghỉ ngơi nhưng Chương Oánh vẫn kiến trì muốn vào gặp Vân Khanh, hơn nữa nhất định phải gặp được, ngay cả Lưu Thúy cũng không ngăn được.
Đương nhiên nguyên nhân Lưu Thúy không ngăn được cũng là vì biết quan hệ của Vân Khanh và Chương Oánh không thua kém gì quan hệ với An Tuyết Oánh, hơn nữa Vân Khanh ở trong phòng cũng không quát nàng ấy ngăn lại, nếu không đổi lại là người khác muốn xông vào, Lưu Thúy có liều mạng cũng sẽ không để nàng ta vào.
Lúc này Vân Khanh bảo nàng ấy đi, đương nhiên là không muốn nàng ấy ở lại đây, để Chương Oánh tự do nói. Cũng phòng ngừa những người khác tiến vào, nghe được điều gì không nên nghe.
Hôm nay Chương Oánh mặc quần áo màu xanh đậm, trên khuôn mặt xinh đẹp là một đôi mắt xếch hơi sưng lên, mắt đầy tơ máu, dưới mắt còn có vết màu xanh, nhìn có vẻ như đã khóc, lại cả đêm không ngủ, ngay cả gương mặt sung mãn cũng có vẻ u ám và gầy gò, váy dài màu xanh đậm làm nổi bật lên sự ảm đạm, không còn chút dáng vẻ rực rỡ nào.
Vân Khanh rất ít khi thấy một Chương Oánh như vậy, dù lúc ở trong cung thay Thập công chúa chịu phạt, gương mặt của nàng ấy cũng rất ít khi có biến đổi. Thực ra về bản chất, Chương Oánh là một nữ tử khá vui tươi, bỏ đi sự ngang ngược và hay nói toạc thì Chương Oánh khá dễ chung sống. Nhưng nàng ấy lúc này khiến Vân Khanh nhớ đến phu nhân Mạnh thị Dĩnh Xuyên Hầu trước kia, cũng chính là khi mẹ của Chương Oánh mất, vẻ mặt của Chương Oánh chính là như vậy, giống như mất hết can đảm, lại không biết phải làm sao, mờ mịt vô tri khiến người ta đau lòng.
Nàng đi tới, nhìn Chương Oánh không chớp mắt, mắt phượng nhìn vào ánh mắt trống rỗng ấy, giọng nói kiên định dịu dàng hỏi: “Chương Oánh, cô... xảy ra chuyện gì thế?”
Sau khi Vân Khanh hỏi xong, tròng mắt Chương Oánh từ từ chuyển động trong hốc mắt, song trong đó vẫn một mảnh trống trơn như đầm nước bị đốt cạn tập trung trên mặt Vân Khanh.
Một giọt, hai giọt...
Mắt Chương Oánh bắt đầu chảy ra nước mắt, từng giọt từng giọt rơi trên mặt nàng ấy, rơi xuống váy dài màu xanh đậm, tan vào trong chất vải và đường thêu đẹp đẽ giống như nỗi khổ người ta không thể nói ra vậy.
Nước mắt của nàng ấy là nước mắt không tiếng động.
Chương Oánh rất ít khóc, mà ở trước mặt Vân Khanh đã từng khóc hai lần, nhưng lúc đó nàng ấy bi thương gào khóc, túc giận khóc lớn, chưa từng giống như bây giờ, không tiếng động thút thít. Đây là một sự thút thít vô cùng khó chịu, cả người đều bị đè nén trong khó chịu, dù là tiếng khóc cũng bị bao phủ trong sụ khó chịu sâu sắc này.
“Chương Oánh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Vân Khanh cảm thấy nước mắt kia giống như trân châu cắt không đứt, dần dần thành một dòng suối nhỏ trải đầy trong mắt phượng của Chương Oánh.
“Vân Khanh, ta xong rồi, xong rồi...” Sau khi khóc lóc hồi lâu, Chương Oánh mở miệng nhưng chỉ lặp lại những lời này, nước mắt từ trên mặt nàng ấy rơi xuống môi, làm ướt cả trái tim thiếu nữ.
Nét mặt của nàng ấy ngẩn ngơ, giọng nói cũng rất tuyệt vọng.
Vân Khanh biết nhất định là xảy ra chuyện lớn gì đó, lớn đến mức Chương Oánh lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng như vậy, nhưng lúc này Chương Oánh chỉ không ngừng rơi lệ, ngoại trừ câu “Ta xong rồi” kia, nàng ấy không nói gì.
Người đang trong lúc bi thương có lẽ chỉ muốn khóc to một lát, khóc xong, tất cả mọi chuyện trong lòng mới có thể thuận theo tự nhiên nói ra.
Vân Khanh không hỏi lại, chỉ đứng một bên cùng Chương Oánh, đợi nàng ấy nói ra, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!