Cẩm Tú Đích Nữ

Thanh Liên thật không cảm thấy có gì không đúng, nàng là đứa nhỏ cùng khổ nhà người ta, nếu không nghèo, cũng sẽ không cùng muội muội bán mình đến Thẩm phủ làm nha hoàn, đối với nàng ta mà nói, tiền bạc chính là thứ cần thiết để bảo vệ tính mạng, đại tiểu thư tính toán tiền riêng của mình là việc phải làm.

Lưu Thúy đành phải thu hồi ánh mắt, nhìn Vân Khanh lẩm bẩm trong miệng, một lát sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nói với Lưu Thúy: "Ngươi báo xem bạc có bao nhiêu, vàng có bao nhiêu?"

Lưu Thúy tràn ngập nghi hoặc đi ra ngoài, một lát sau lại tiến vào, nói với Vân Khanh: "Tiểu thư, số lượng trong đó, vàng có tổng cộng 49 lượng, bạc có 130 lượng."

Hừ...... Vân Khanh không nghĩ tới tiền riêng của mình ít như vậy, bất quá cũng đúng, nàng mới 13 tuổi, hết thảy đều do trong nhà chi tiêu, đa số những thứ cần thiết cha mẹ đều đã chuẩn bị tốt, cũng sẽ không có nhiều việc cần tiêu tiền, nếu nhà người bình thường nhìn thấy vàng bạc nhiều như vậy, đã vui mừng nhướng mày, ít nhất cũng đủ cho gia đình trung lưu có ba người sinh sống trong vòng một năm.

Nhưng vừa rồi nàng từ tiền viện trở về, nhớ tới chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, âm thầm nhớ lại một sự kiện vẫn bị nàng xem nhẹ dưới đáy lòng.

Nàng sinh ra ngày mùng tám tháng mười, nữa năm sau nàng đã tròn 14, kiếp trước sau khi 13 tuổi nàng mất đi danh dự, vẫn ở trong nhà không dám ra khỏi cửa, mãi cho đến khi mười bảy tuổi mới quen biết Cảnh Hựu Thần, lúc mười tám tuổi gả cho Cảnh Hựu Thần. Kiếp trước, lúc Cảnh Hựu Thần xuất hiện ở Bạch Hạc thư viện cũng chỉ có thể là lúc nàng mười lăm tuổi, mà nay Cảnh Hựu Thần hiện tại cũng đã ở Bạch Hạc thư viện của Nhâm phu tử, đời này không phải hắn đã xuất hiện quá sớm rồi sao?

Nàng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ hết thảy đều bởi vì nàng trọng sinh mà xảy ra thay đổi? Vốn dĩ chuyện đã xảy ra vẫn đang phát sinh, nhưng bởi vì tác động của nàng, khiến chúng xuất hiện sớm hơn sao?

Loại ý nghĩ này khiến trong lòng nàng không thể bình tĩnh lại, cảm giác vô lực đối với vận mệnh và cuộc đời khiến nàng không thể không cân nhắc lại hết thảy một lần nữa, vốn dĩ nàng muốn mượn ưu thế trọng sinh, biết trước mọi việc tương lai để tùy theo tình hình mà xoay chuyển.

Nhưng hiện tại, nàng phát hiện so với kiếp trước, có một số việc bởi vì cố gắng của nàng mà đã thay đổi, như vậy những chuyện khác cũng sẽ phát sinh xoay chuyển tương ứng, cho nên nàng cần phải suy nghĩ, phải suy nghĩ đến tình huống tệ nhất, nếu hết thảy mọi chuyện như của kiếp trước vẫn không thể tránh được, vậy nàng phải lựa chọn thế nào.

Ánh mắt Vân Khanh đã rơi vào hộp trang sức của nàng, tiền bạc của nàng không nhiều lắm, nhưng trang sức của nàng không thua kém bao nhiêu so với bất kỳ vị tiểu thư Dương Châu nào, nếu Thẩm gia giàu có ngập trời cuối cùng vẫn phải rước lấy tai họa, nàng nhất định sẽ làm cho cha mẹ vượt qua hết những việc đó, như vậy đến lúc đó người một nhà bọn họ còn cần gì phải nghĩ đến kiếp sau.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng theo cạnh vuông của hộp, trong lòng Vân Khanh đã có suy tính khác.

Lưu Thúy thấy nàng đột nhiên không nói nữa, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đã thấy tiểu nha hoàn ngoài viện đứng ở ngoài màn cửa nói: "Đại tiểu thư, Tri Phủ gia sai người đến đưa thiếp mời đến cho tiểu thư."

Vân Khanh liền sai Thanh Liên ra ngoài nhận bái thiếp vào, sau khi lật xem mới biết được, thì ra lần này sau khi An Tuyết Oánh đến kinh thành, lão thái quân phủ Ninh Quốc Công cũng có ý định, muốn tới Dương Châu, một là vì con thứ đến Dương Châu nhậm chức Tri phủ, ba năm mới có thể quay về kinh báo cáo công tác, bà muốn đến thăm con thứ và cháu trai cháu gái, hai là Dương Châu là thành lớn ở Giang Nam, núi sông đều đủ cả, cảnh xuân lại tuyệt đẹp, bà cũng có thể thưởng thức phong cảnh dọc đường đi.

Ninh Quốc Công vốn không muốn lão thái quân lớn tuổi còn bị xóc nảy dọc đường, nhưng lão thái quân nói ở kinh thành lâu thật buồn, thân thể của bản thân cũng mạnh khỏe, Ninh Quốc Công không lay chuyển được bà, liền để bà và An Tuyết Oánh cùng xuống Dương Châu.

Mục đích gửi thiếp mời lần này chính là muốn nhóm tiểu bối các nàng tập hợp náo nhiệt, bởi vì quan hệ của An Tuyết Oánh và nàng xưa nay không tệ, nên mới gửi thiếp mời cho nàng.

Nếu biết lão thái quân của Ninh Quốc Công đến, An Tuyết Oánh lại gửi thiếp mời, Vân Khanh trăm triệu lần cũng không thể chối từ, liền đến chỗ Tạ thị thương lượng muốn đưa quà tặng gì theo.

Tạ thị nghe nói lão thái quân của Ninh Quốc Công đến, lại ngầm giật mình, bất quá bà cũng không biểu lộ cảm xúc đặc biệt gì, dựa theo quy củ bảo Lý ma ma đặt mua lễ vật, sau đó dặn Vân Khanh: "Con đi gặp lão thái quân, lễ nghi phải chu đáo, phải biết xem sắc mặt, nhưng cũng không nên để mình chịu thấp kém, bình thường đến phủ Tri Phủ như thế nào, hôm nay vẫn cứ như vậy, nữ hài tử quan trọng nhất là hào phóng biết lễ, những thứ không phải của chúng ta, chúng ta cũng không thèm muốn."

Tạ thị nói lời thấm thía đơn giản chỉ muốn nói với Vân Khanh, chớ bởi vì thân phận lão thái quân cao quý, liền dùng sức nịnh bợ, cũng chớ bởi vì thân phận thương nhân của mình mà xem nhẹ chính mình, lại hâm mộ những thứ mình không thể có được.

Vân Khanh nhếch môi gật gật đầu, Tạ thị là mẫu thân tốt, trên phương diện nuôi dạy con cái cho tới bây giờ đều dựa theo chuẩn mực danh môn khuê tú mà dạy dỗ, bà sẽ không vì chính mình là phu nhân của thương nhân mà cảm thấy tự ti, cũng sẽ không hâm mộ người khác có được thứ gì đó mà chính mình không có. Một mẫu thân tốt, mới có thể giáo dục ra một đứa trẻ tốt, Vân Khanh tin tưởng vững chắc điều này.

Đến ngày hôm sau, Thái Thanh vấn cho Vân Khanh một búi tóc ‘tùy vân’, mãi về sau Vân Khanh mới phát hiện, Thái Thanh là người búi tóc rất đẹp, kiểu tóc gì vào trong tay nàng ta, đều trở nên rất đơn giản, xoay ngón tay một cái liền thành hình, cũng biết cách phối hợp với đồ trang sức, điểm này thật ra thực hợp ý Vân Khanh.

"Tiểu thư, người thấy thế nào?" Trong tay Thái Thanh cầm một cái gương hình trứng đặt ở sau đầu Vân Khanh, để nàng xem hai hàng trâm trân châu nhỏ ghim sau đầu.

"Không tệ." Vân Khanh nhìn trái nhìn phải, mở miệng nói, kiểu tóc và đồ trang sức như vậy rất xứng với trang phục của nàng.

Hôm nay nàng mặc tương đối mộc mạc, trên người mang một đôi hài vải thêu hoa văn như ý màu hồng cánh sen, kết hợp với một bộ áo váy cùng màu thêu hoa văn ánh bạc, tóc búi Tùy Vân, bên trên ghim một cây trâm phượng tua rua, trong miệng phượng ngậm ba chuỗi trân châu dài ngắn không đồng nhất, dưới cùng là những viên đá quý màu lam, theo bước chân mà nhẹ nhàng lóe sáng, phía sau búi tóc là hai hàng trâm trân châu nhỏ chiếu rọi lẫn nhau.

Sau khi trang điểm xong, ra khỏi cửa phủ ngồi lên xe ngựa, Vân Khanh liền xốc một góc rèm cửa xe ngựa lên, nhìn ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo bên ngoài. Trên đường đến phủ Tri Phủ phải đi qua đường cái náo nhiệt nhất Dương Châu, nhân lúc thời tiết ấm áp, người lui tới trên đường đặc biệt nhiều, tiểu thương buôn bán cũng đặc biệt hăng say, không ngừng rao hàng.

Mà ánh mắt Vân Khanh lại đảo qua từng lá cờ phất phới trên bảng hiệu của các cửa hàng, nàng đã bắt đầu nghĩ từ khi Lưu Thúy báo số lượng vàng bạc, nếu có thể tiếp nhận một cửa hàng của nhà nàng thì tốt rồi, nàng liền có thể lấy danh nghĩa khác mà mở cửa hàng, đến lúc đó cho dù tiền tài của Thẩm phủ đều mất hết, tốt xấu gì cả nhà cũng sẽ không phải sống cuộc sống trôi giạt khắp nơi.

Tốc độ bánh xe ngựa lăn nhanh, các cửa hàng như bay hiện lên trước mắt, lúc đến trước cửa phủ Tri Phủ, Vân Khanh phát hiện trước cửa còn ngừng mấy chiếc xe ngựa, xem ra người được mời không chỉ có mình nàng. Hơn nữa, nếu lão thái quân muốn náo nhiệt, như vậy khẳng định không chỉ mời một mình nàng, nhìn trong đó còn có hai chiếc xe ngựa xa lạ, cũng không biết còn mời thêm ai, bất quá xem chất liệu gỗ cùng trang trí trên xe ngựa, thân phận hẳn là không thấp.

Trước đây An Tuyết Oánh cũng đã mời Vân Khanh đến phủ chơi, kẻ dưới có biết nàng, liền đưa nàng đi vào trong. Lúc này đường đi có khác biệt, trước đây khi nàng đến đều trực tiếp đến Lạc Mai viện của An Tuyết Oánh, lần này vừa vào cổng, liền đi về phía viện lớn nhất ở phía Tây.

Châu phủ ở Dương Châu giàu có và đông đúc, chỗ ở của Tri phủ Dương Châu hiển nhiên là tiêu biểu, bên trong núi giả trùng điệp, nước chảy róc rách, hành lang gấp mười tám khúc, mang cho người ta cảm giác nước chảy qua cầu nhỏ, các hình vẽ trên cửa sổ dọc đường đi muôn màu muôn vẻ, lộ ra các loại ý tốt đẹp. So với Thẩm gia giàu có xa hoa, trong viện Tri Phủ còn có thêm một chút cảm giác nhà quan, thêm việc Tri Phủ đại nhân vốn là đệ đệ ruột thịt của Ninh Quốc Công, là trâm anh thế gia chân chính, sau khi sửa chữa lại, càng thêm chút văn vẻ.

Vân Khanh suy đoán nơi mình sẽ đến chính là viện mà lão thái quân ở trong phủ nha Tri Phủ, vừa bước một bước vào cửa chính viện, liền nghe thấy bên trong có người hô: "Thẩm gia tiểu thư đến." Tiếp theo từ bên trong đi ra một nha hoàn mặt tròn, bộ dáng xinh đẹp, hai tròng mắt linh hoạt nhún người chào nàng: "Thẩm tiểu thư đã tới, tiểu thư của chúng ta cũng mới ra ngoài đón người."

Nàng ta là nha hoàn Tiểu Hàn bên người An Tuyết Oánh, có biết Vân Khanh, Vân Khanh cười nói: "Tiểu thư của các ngươi đâu?" Vừa nói vừa có ý bảo Lưu Thúy ban thưởng, sau đó liền nhìn thấy màn cửa màu xanh tím nhấc lên, An Tuyết Oánh từ bên trong đi ra, lộ ý cười nói: "Ngươi đã tới."

Hôm nay An Tuyết Oánh mặc một bộ quần áo lụa vạt dài màu xanh lá cây lấp lánh ánh vàng, bên dưới mặc váy xếp màu vàng nhạt, tóc dài tỉ mỉ vấn thành một búi tóc đổ dài, bên trên cài trâm vàng hình hoa lan có nhụy trân châu rũ xuống, gió nhẹ thổi qua, nhụy lan liền run run theo gió, thoạt nhìn giống như hoa lan thật nở rộ trên đầu, trên tai đeo hoa tai hoa mai, cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của nàng, lộ ra một vẻ yếu đuối đáng thương.

Vân Khanh cũng cười, trêu ghẹo: "Thấy bộ dáng hấp tấp của ngươi, ta còn tưởng rằng mình đến muộn hai canh giờ rồi đó."

An Tuyết Oánh tiến lên lôi kéo tay nàng, cười mỉm, nói: "Sao có thể nói như ngươi vậy, chỉ là ta gấp gáp, muốn sớm gặp được ngươi thôi."

Hai người cười nói đi vào trong phòng, còn chưa vào đến phòng trong, liền nghe bên trong có tiếng nam tử nói, nàng mang chút nghi hoặc, cùng An Tuyết Oánh đi vào bên trong.

Sau khi vào phòng cũng không khỏi sửng sốt, thấy trong phòng rộng rãi đã ngồi đầy người, ngồi trên giường la hán trên cùng là một lão thái thái, thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, bà mặc áo choàng vạt dài bằng gấm màu hổ phách trên có thêu hoa văn khảm đường viền hồng nhạt, xen với cổ áo trung y màu trắng, váy ánh vàng bằng vải lụa có hoa văng cây nghệ tinh tế, cả người tản ra vẻ cao quý của quý tộc, đang nói chuyện với Tri Phủ phu nhân ngồi bên dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui