Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Liễu Quế Lan tức giận run rẩy, lại lần nữa chống mạnh quải trượng xuống đất: "Phản, làm phản rồi, một ngày ta chưa chết, nhà này chỉ có ta nói mới tính, lập tức trở về hết cho ta, bằng không, đợi đến biểu cữu gia của nha môn tới, chuyện không còn đơn giản như vậy đâu!"

Phượng Chỉ U ra vẻ giật mình nhớ ra: "Tôi thật đúng là quên mất, Phượng gia chúng ta còn có thân thích ở nha môn! Lúc tôi ở nhà lao sao không biết nhờ biểu cữu gia sắp xếp một chút chứ! Hại tôi thiếu chút nữa bị chém đầu."

Liễu Quế Lan kinh ngạc nhìn Vương thị: "Đây là chuyện khi nào? Sao không nói cho ta biết?"

Vương thị cố nặn ra một nụ cười: "Nương, người cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, con dâu nào dám nói cho người biết a!"

Mặc dù trong lòng Liễu Quế Lan không quan tâm Phượng Chỉ U, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng phải giả mù sa mưa quan tâm một chút: "Ta nói này Xuân Tú, sao ngươi có thể để xảy ra chuyện như vậy! Nếu đứa nhỏ Chỉ U này xảy ra chuyện gì, ngươi nói người làm tổ mẫu như ta phải sống như thế nào đây? Lại nói địa vị của biểu cữu ngươi ở trong nha môn để ở đâu, không phải chỉ cần hắn nói một câu thì có thể giải quyết xong sao!"

Vương thị liên tục gật đầu phụ họa: "Nương giáo huấn rất đúng, vừa nghe Chỉ U phải ngồi nhà lao, thiếu chút nữa con cũng không ngất đi, không còn tâm trạng nhớ đến chuyện này! Lúc đó cũng không biết làm sao, chỉ lo lắng nhớ thương Phượng Chỉ U, vị thân thích kia con căn bản cũng không nhớ tới..."

Phượng Chỉ U cười lạnh, đều nói ba ngươi phụ nữ có thể dựng được một vở kịch, hiện tại chỉ với hai người các nàng mà cũng đã thành một vở kịch rồi.

Nàng khẽ cười ra tiếng: "Chuyện này hình như nương nhớ sai rồi, ngày tôi bị hành hình nương còn cười với tôi, làm sao còn có thể lo lắng nhớ thương đây?"

Mặt Vương thị thoáng cái liền đỏ lên, lúc ấy ở pháp trường rõ ràng bà ta đã trốn đi, sao còn có thể bị nha đầu này phát hiện?

Vương thị lại ra vẻ oan ức mà nói: "Nương, người xem nha đầu Chỉ U oan uổng con kìa! Tuy nói con là kế mẫu, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, con đối với nàng cũng không tệ mà!"

Liễu Quế Lan lạnh giọng nói: "Việc này đều đã qua, sau này không cần nhắc lại nữa, đều cho ta nhớ kỹ, một ngày ta còn chưa chết, nhà này chỉ có ta nói mới tính, một lúc nữa các ngươi lập lại văn tự, đều trở về cho ta."

Thấy mọi người không ai nói gì, lúc này Liễu Quế Lan cũng được đỡ đi vào trong phòng.

Liễu Quế Lan nhìn thoáng qua Vương thị, lên tiếng: "Xuân Tú a, hôm nay ngươi chuẩn bị cái gì cho ta ăn rồi? Cả tháng này ăn chay niệm Phật, thân thể này sắp không chịu nổi rồi."

Lúc này Vương Xuân Tú mới bừng tỉnh đại ngộ, sao mình lại quên mất chuyện này!

Tuy nói lão thái bà Liễu Quế Lan này ăn chay niệm Phật, nhưng một năm cũng chỉ có một tháng đi lên Phật đường trên núi ăn chay mà thôi, cuộc sống ở nhà vẫn ăn thịt cá như thường lệ.

Nhưng cuộc sống của lão thái bà vẫn luôn đơn giản, lúc trước, cơm thừa đều luyến tiếc không vứt đi, nhưng từ khi Vương thị vào nhà, bắt đầu ăn uống lung tung, lão thái thái bởi vì việc này mà đã náo loạn vài trận, bất đắc dĩ bởi vì nhi tử Phượng Đại Sơn không chịu cố gắng mà thỏa hiệp, nhưng điểm mấu chốt của lão thái bà là bạc phải ở trong tay mình.

Thường xuyên như thế, lão thái thái cũng được dưỡng thành thói quen, dù sao cũng không tiêu tiền của mình.

Vương Xuân Tú sờ sờ đầu mình, ấp a ấp úng mở miệng nói: "Người xem, bận rộn từ sáng tới giờ mà con quên mất, lão nhị lên trấn mua chút đồ ăn ngon về tẩm bổ cho tổ mẫu ngươi."

Nói xong lấy từ trong ngực ra năm mươi văn tiền đưa cho Phượng Chỉ Thu.

Nhưng lúc này Phượng Chỉ Thu nhăn mũi: "Nương, phiên chợ trên trấn đã tan rồi, thịt này đi đâu mua?"

Vương thị không vui nói: "Ngươi ngốc sao, đến cửa hàng thịt trên trấn mà mua, tổ mẫu ngươi trở về, đắt một chút cũng phải mua về."

Phượng Chỉ Thu nhăn nhó: "Nhưng con không có cách nào đi a! Cửa thôn không còn đi xe bò trên trấn nữa, hôm nay Chỉ U mua không ít đồ ngon, lấy ra ăn không được sao."

Kỳ thật đây mới là lý do hắn ta không muốn đi, hơn nữa coi như hắn ta đi mua thịt, thì thịt này một miếng hắn ta cũng sẽ không được ăn, khi còn chưa phân gia đã như vậy, phân gia rồi thì lại càng như thế.

Vương thị tức giận trừng mắt nhìn Phượng Chỉ Thu: "Đồ ngu, Chỉ U kia không phải có xe bò sao? Ngươi lấy mà chạy không phải xong rồi sao?"

Phượng Chỉ U nhướn mày: "Nương, cái này không được, không phải tôi keo kiệt, mà nhị ca căn bản chưa từng đánh xe bò, nếu bò kia bị xổng không bắt lại được, hậu quả này ai có thể gánh vác."

"Con bò ở cửa kia là của Chỉ U! Nàng lấy bạc ở đâu ra?"

Vẻ mặt Liễu Quế Lan giật mình lên tiếng hỏi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết lão thái bà cũng sẽ không tin!

Vương thị bĩu môi, lông mày nhướn lên: "Ai u, con nói rồi mà nương, Chỉ U người ta hiện tại không giống trước kia nữa đâu, mấy cái bình bình lọ lọ nàng ta làm ra đều có thể bán được giá tốt, chỉ đáng thương cho người làm nương là con, bị người ta không coi ra gì!"

Sắc mặt Liễu Quế Lan trì trệ, nhưng vẫn là không thể tin được: "Việc này là thật?"

Thấy Vương thị gật đầu, hơn nữa sau khi nghe xong chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, sắc mặt lão thái bà vui giận đan xen.

Chẳng qua vẫn không thể nào tin tưởng, liền lên tiếng: "Được rồi, về sau cũng không cần làm công việc này nữa, ta tìm cho ngươi một gia đình giàu có rồi, ngày mai người ta sẽ tới đón người, Chỉ U à, nhờ tổ mẫu ta lo liệu, cuộc sống sau này của ngươi nhất định sẽ được ăn ngon uống tốt, đến lúc đó có đồ gì tốt cũng phải nhớ thương tổ mẫu này đấy!"

Còn không đợi Phượng Chỉ U lên tiếng, Liễu Quế Lan lại nói: "Ở trong Phật đường ta khuyên can mãi vị lão gia kia mới đồng ý nạp thiếp, bò để ở nhà làm việc đi, lúc không có việc gì còn có thể đến cửa thôn chở người kiếm chút bạc, dù sao đều là người nhà của mình, cũng không thể cho người ngoài."

Phượng Chỉ U cười lạnh: "Tổ mẫu cũng thật biết sắp xếp, tháng trước nương đã bán tôi cho Lý Tam rồi, đến lúc này bạc nợ Lý Tam cũng chưa trả, lúc này người lại định bán tôi cho ai? Thu được bao nhiêu bạc rồi!"

Liễu Quế Lan sửng sốt, đưa ánh mắt nhìn về phía Vương thị: "Ngươi bán rồi?"

Vương thị liên tục xua tay: "Nương, đây đều là hiểu lầm, Lý Tam căn bản chưa đụng tới Chỉ U, ngài cứ yên tâm bán..."

Vương thị thiếu chút nữa buột miệng nói ra, may mà kịp dừng lại.

Liễu Quế Lan cũng hơi kinh ngạc, nếu Phượng Chỉ U này không còn trong sạch nữa, mình cũng không tiện ăn nói với người ta!.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Lão thái bà liếc Vương thị một cái, lạnh giọng lên tiếng: "Việc này làm cho ngươi chịu uất ức rồi, chẳng qua không sao, lão gia kia một năm không về nhà được mấy chuyến, chúng ta không nói, hắn làm sao có thể biết, Chỉ U cứ như thường lệ gả qua là được rồi."

Sắc mặt Phượng Chỉ U lạnh lùng: "Tôi không gả, ai muốn gả thì tự đi mà gả."

Cơn tức của Liễu Quế Lan lập tức bùng nổ: "Ngươi không gả chẳng lẽ ta gả à? Chuyện đã sắp xếp xong xuôi rồi, há có thể thất tín với người ta, cái mặt già này của ta để ở đâu hả?"

"Đó là chuyện của người, lúc người làm việc này tại sao không hỏi tôi có đồng ý hay không, chỉ muốn kiếm bạc từ trên người tôi, đây là việc mà trưởng bối các ngươi nên làm?"

Liễu Quế Lan biến sắc, đập mạnh lên bàn.

"Rầm!"

"Làm phản rồi phải không?! Chuyện hôn sự cha nương đặt đâu con ngồi đó! Ngươi là một tiểu nha đầu, ngươi có tư cách gì?"

"A, ai đồng ý thì người ấy gả đi, tôi không gả."

Lưu Quế Lan tức giận trợn trừng mắt, sau đó cầm lấy quải trượng đánh vào bả vai Phượng Chỉ U!

Phượng Chỉ U nhanh tay lẹ mắt bắt lấy quải trượng, ánh mắt lạnh như dao nhìn thẳng Liễu Quế Lan, nhất thời làm cho thân thể lão thái bà run rẩy, thậm chí còn có chút không dám tin!

Đây...... Đây là Phượng Chỉ U?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui