Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Liễu Quế Lan giận dữ, hung hăng chỉ tay vào mặt Phượng Chỉ U: "Đồ bất hiếu nhà ngươi! Bại hoại gia phong, ngày mai ta sẽ để biểu ca ta bắt ngươi đi, cho ngươi vào nhà lao ở vài năm."

Phượng Chỉ U lạnh mặt: "Đừng động một tí là lại kêu bắt người ta vào nhà lao, nếu người thật sự có thể, vậy thì làm đi, nhưng tôi xin khuyên người một câu, đừng tự bê đá đập chân mình."

"Làm càn! Trong mắt ngươi còn có tổ mẫu ta không hả?"

Phượng Chỉ U nhướn mày, trong mắt đều là vẻ châm chọc, nàng không chút sợ hãi tới gần lão thái bà vài bước, khí tức lạnh lẽo kia làm cho lão thái bà cũng không tự giác lui về phía sau vài bước.

Chỉ là lão thái bà nghĩ tới mình là đương gia, sao có thể bị một tiểu bối hù dọa như vậy, vội vàng ưỡn người lên, giận dữ lớn tiếng nói: "Ngươi muốn làm gì! Muốn nổi loạn à!"

Phượng Chỉ U cười nhạo một tiếng, châm chọc trong mắt không hề che giấu mà hiện ra toàn bộ, ngay cả Phượng Chỉ Minh bên cạnh cũng có chút lo lắng, hắn ta vừa muốn lên tiếng khuyên giải thì nghe thấy lão thái bà lại tức giận chất vấn: "Ngươi cười cái gì!"

"Chẳng lẽ người ta bán tôi, tôi còn phải phải giúp người ta đếm tiền? Tổ mẫu người không chấp nhận cũng được."

Nói xong, nàng định rời đi, không ngờ bên ngoài lại truyền đến thanh âm thô kệch của Lý Tam: "Vương thị, bà ra đây cho ta."

Trong lòng Vương thị cả kinh, vội vàng cầm lấy tay lão thái bà: "Nương, phải làm sao bây giờ! Lý Tam đến đòi nợ rồi."

Liễu Quế Lan hung hăng liếc Phượng Chỉ U, lúc này mới nhìn ra ngoài cửa, ngược lại không có vẻ lo lắng như vậy: "Đến thì đến, theo ta ra xem một cái đi."

Lúc này Lý Tam dẫn theo mười mấy người, nhìn thấy cả nhà đều đi ra, cười ngả ngớn nói: "U, lại có thêm một lão thái thái từ đâu tới nữa à? Ăn mặc cũng không tệ, bạc đã chuẩn bị xong rồi?"

Liễu Quế Lan đanh mặt, cứng rắn hỏi: "Đây là vị gia nào tới nhà chúng ta ồn ào đây? Có nên gọi biểu ca trong nha môn của ta đến đây đưa người tới nhà lao đi dạo không a."

Lúc nói chuyện, Liễu Quế Lan cũng không thèm nhìn thẳng Lý Tam, lão thái bà dửng dưng chờ dáng vẻ nhận sai của Lý Tam, nhất thời làm cho Lý Tam cười lạnh ra tiếng: "Bớt nói nhảm, thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên, hôm nay nếu không lấy bạc ra đây, ta lột da các ngươi."

Vương thị trốn ở phía sau, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Liễu Quế Lan biến sắc, hoàn toàn không nghĩ tới mình đã nói như vậy rồi nhưng vẫn không dọa được người ta.

Chẳng lẽ...... Hắn ta không tin mình có biểu ca thân thích như vậy?

Lão thái bà nhíu nhíu mày, chẳng qua vẫn lạnh giọng nói: "Ngươi là đang nói gì? Có chuyện gì mà lão thái thái ta chưa từng thấy qua, dám ở đây hù dọa ai? Tiền bây giờ là một đồng cũng không có, người ngươi muốn không phải ở đây sao? Dẫn đi là được."

Nói xong Lưu Quế Lan còn chỉ chỉ Phượng Chỉ U, Lý Tam chuyển tròng mắt, ánh mắt híp híp đánh giá Phượng Chỉ U, đáy lòng còn đang suy nghĩ.

Phượng Chỉ U như cười như không nhìn Lý Tam: "Sao? Tam ca còn muốn nhúng tay vào vũng nước đục là ta nữa à?"

Lý Tam sững sờ một chút, sau đó như nghĩ đến cái gì, đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía Liễu Quế Lan: "Chết tiệt, nàng ta đã có nam nhân, ta còn muốn thế nào nữa?"

Liễu Quế Lan trừng mắt nhìn Phượng Chỉ U: "Nhà này chỉ có ta nói mới tính, Phượng Chỉ U hôm nay thuộc về ngươi, những chuyện khác do ta xử lý."

Lý Tam hiện tại cũng không quên nam nhân của Phượng Chỉ U lợi hại như thế nào, hắn ta có ngu mới muốn.

Vẻ mặt hắn ta không vui: "Bớt nói nhảm đi! Ta muốn tiền, năm mươi lượng một xu cũng không thể thiếu."

Lão thái bà hiển nhiên bị nghẹn lời, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, lại cứng cổ nói: "Nhà ta không có tiền!"

Lý Tam cười lạnh: "Không có tiền? Người đâu! Trước tiên bắt bò lại cho ta, vào nhà lục soát, có cái gì đáng giá đều lấy ra cho ta, ta không tin, hôm nay ta không làm được gì đám nhà quê các ngươi!"

Phượng Chỉ U bình tĩnh đứng yên tại chỗ lên tiếng: "Bò là của ta, ai dám động đến nó?"

Lý Tam tức giận không để ý, trực tiếp hô to: "Bất kể cái gì, chỉ cần là đồ của nhà này, đều lấy hết cho ta."

Phượng Chỉ U vốn định ra tay, nhưng lúc này Túc Tử Thần đứng ở phía sau nàng, hai tròng mắt giống như hai đạo lưỡi dao sắc bén bắn thẳng về phía Lý Tam: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Lý Tam đột nhiên có cảm giác sợ hãi mãnh liệt lui về phía sau, nhưng vừa nghĩ tới không thể cứ vứt mặt mũi như thế được, hơn nữa hắn ta còn mang nhiều người như vậy rồi mà, hắn ta cắn răng, nhìn mười mấy người phía sau, giận dữ: "Làm sao vậy, ta nói dắt xe bò đi các ngươi không có nghe thấy sao?!"

Mười mấy người phía sau Lý Tam cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó không ai dám do dự nữa, vội vàng đi về phía trước.

Toàn thân Túc Tử Thần lập tức tỏa ra sát khí nồng đậm, Phượng Chỉ U thấy chuyện không ổn, vội vàng giữ lấy cánh tay của hắn, mở miệng nói với Lý Tam: "Tam ca, ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, tốt nhất phân đồ của ta ra, cho dù ngươi lấy đi, ta cũng sẽ đến chỗ huyện lệnh cáo trạng ngươi, cách đây không lâu, huyện lệnh còn ăn cơm ở chỗ ta, giúp mấy huynh muội chúng ta phân gia, toàn bộ thôn Liên Hoa đều biết, nếu ta làm lớn chuyện này, chỉ sợ một phân tiền ngươi cũng không lấy được đâu."

Sắc mặt Liễu Quế Lan lập tức đại biến, nàng...... Nàng lại biết huyện lệnh đại nhân?!

Lý Tam hồ nghi, chỉ là khi nhìn Phượng Chỉ U nói chuyện, nhất định không thể là giả được, vội vàng sửa miệng nói: "Đồ đạc của mấy huynh đệ bọn họ đừng động tới, lục soát phòng Vương thị và nữ nhi ruột của bà ta, cộng thêm trên người và bọc quần áo của lão thái thái này."

Trịnh Kim Linh vừa trở về còn không biết chuyện gì đang xảy ra, đã cảm giác được cây trâm vàng trên đầu mình bị người ta mạnh mẽ kéo xuống.

Mấy nam đinh trong nhà có lòng muốn ngăn cản, bất đắc dĩ đối phương quá nhiều người.

Người ngoài cửa càng tụ tập càng nhiều, nhao nhao bàn tán.

"Cứ như vậy xét nhà là được rồi, nếu không thì bạc này biết năm nào có thể trả lại."

Một người lạnh lùng nhìn chằm chằm nơi đó, khoanh tay hả giận nói: "Còn nói nữa, thấy mà hả giận, cô nương trong nhà cũng có thể đem đi bán, thật sự là vì bạc cái gì cũng có thể làm ra a!"

Có người khinh thường cười lạnh ra tiếng: "Bình thường lão thái thái Liễu Quế Lan này không phải rất có năng lực sao? Hôm nay sao lại lấy khăn lau nước mắt thế kia, chậc chậc ~"

"Ta nói chứ vẫn là Phượng Chỉ U lợi hại, chỉ dăm ba câu đã làm cho Lý Tam không dám động đến xe bò của nàng ta rồi."

"Cái này là tự nhiên, ngày đó phân gia ngươi không ở đây sao? Lúc đây huyện lệnh còn hỏi Phượng Chỉ U nhà này muốn phân như thế nào nữa kìa, cô nương này chính là rất lợi hại đó nha!"

Không biết là ai, đánh giá chung quanh một vòng, lúc này mới tiếp tục nói: "Ài, còn phải nói à, ngày đó nếu không phải nhờ Phượng Chỉ U, lý chính cũng đã bị cách chức rồi."

"Nhỏ giọng một chút."

Mọi người ở bên ngoài ngươi một câu ta một câu bàn tán sôi nổi, căn bản không có ai muốn ra tay giúp đỡ.

Liễu Quế Lan tức giận đến giậm chân, vốn định trở về phòng thu dọn tay nải y phục của mình một chút, nhưng vẫn là chậm một bước, trong tay nải ba mươi lượng bạc cùng với năm lượng bạc trên người Vương thị cũng bị lục soát đi ra.

Tổng cộng là ba mươi lăm lượng bạc, cùng một ít trang sức, miễn cưỡng đủ năm mươi lượng......

"Đó là của ta! Các ngươi không thể cướp!"

Lão thái bà nói xong muốn đi lên cướp lại, nhưng không may bị người nọ đẩy ngã xuống đất.

Lý Tam cười lạnh: "Thiếu nợ trả tiền, đạo lý hiển nhiên!"

Sau đó Lý Tam lại híp mắt nhìn Trịnh Kim Linh: "Linh nhi tiểu cô nương, ngươi khóc cái gì? Không bằng đi theo gia, cam đoan ngươi sẽ được ăn ngon mặc đẹp, sống thoải mái, cái nhà rách này có cái gì đáng để lưu luyến."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui