Cẩm Tú không kịp do dự đã bị hắn kéo qua, dọc theo đường lên cầu thang, từ xa Hướng Anh Đông đã cao giọng oán trách Tả Chấn: “Ngày hôm qua cậu thật không xứng là anh em. Bữa tiệc còn chưa tàn đã không thấy bóng dáng đâu cả. Không biết là chạy đi đâu.”
Tả Chấn lại chỉ cười cười, thản nhiên nói: “Giành tiếp đãi sứ đoàn của áp chính là cậu. Nói muốn tranh quyền kinh doanh cũng là cậu. Tôi chỉ giúp đỡ lo liệu một hai câu thôi. Người đóng vai phụ, đi sớm một chút thì có sao đâu.”
Hướng Anh Đông nói: “Cậu tới rất đúng lúc, tôi có việc muốn thương lượng với cậu. Hôm qua người của lãnh sự quán muốn tôi giúp đỡ. Nói rằng có một cửa hàng của áp nhập khẩu đồ cổ, thuốc lá. Vừa sợ nước, vừa sợ va chạm, cho nên muốn dùng thuyền và kho chứa hàng tốt nhất của bến tàu Trường Tam. Tôi đã thay cậu đáp ứng rồi.”
Tả Chấn không nói gì, chỉ quay đầu dặn Thạch Hạo một tiếng: “Chuyện này giao cho cậu đi làm.”
Thạch Hạo đáp ứng: “Dạ, Nhị gia.”
Minh Châu cười khẽ, ở bên cạnh chen vào một câu: “Mặt mũi của Anh thiếu thật là lớn. Một ơn nghĩa lớn như vậy, anh nói câu là được sao? Cho dù là anh em của mình cũng không dễ dàng như vậy.”
“Ai nói, Hướng Anh Đông tôi là người keo kiệt như vậy sao? Bữa ăn khuya tối nay, tôi mời.”
Minh Châu cười chế giễu. “Thật hào phóng, vung tay là một bữa ăn khuya! Không biết ăn gì thứ đắt tới mức trị giá một chiếc thuyền.”
Hướng Anh Động nói: “Cái này cô đoán không ra đâu. Tôi vừa gọi người đặt một giỏ cua của hồ Dương Trừng, tối nay vừa mang đến. Mùa này không dễ ăn được thứ này đâu. Mọi người đến đúng lúc lắm, thưởng thức lúc còn tươi.”
Hắn vừa nói, vừa quay đầu nhìn Cẩm Tú. Còn chưa kịp mở miệng, Cẩm Tú đã biết hắn muốn nói gì. “Tôi biết rồi, mở một gian phòng, là gian mà Nhị gia thích. Mọi người ngồi trước đi, tôi đi chuẩn bị.”
Trong ấn tượng, ngoại trừ bữa tiệc tối hôm qua, đây là lần đầu tiên Hướng tiên sinh và Minh Châu đến Bách Nhạc Môn. Tả Chấn lại càng không cần phải nói. Trước kia còn thường thấy hắn, nhưng gần đây, suốt mười ngày nửa tháng cũng không thấy bóng dáng, không biết là bận việc gì. Khó có khi mọi người cùng tụ hội, ngay cả nàng cũng vui mừng theo.
òng này, đương nhiên là nơi mà trước kia Tả Chấn thường vào, là căn phòng mà lần đầu tiên nàng gặp hắn ở Bách Nhạc Môn. Gian phòng này là để dành riêng cho Tả Chấn, cho dù hắn không có mặt cũng đều để không. Dường như đây đã trở thành một quy luật bất thành văn của Bách Nhạc Môn.
Cẩm Tú xắn tay áo, nhóm lò than, lấy bình bạc, hâm rượu trắng. Lại sai người chuẩn bị gừng, giấm cùng cải chua. Hướng Hàn Xuyên châm thuốc, Minh Châu và A Đễ ở một ậm ừ mà lau cờ, Tả Chấn và Hướng Anh Đông tựa vào ghế nói chuyện phiếm. Chỉ có Cẩm Tú giống một con ong mật, bận rộn vui vẻ thu xếp trong ngoài.
Nàng đã quên Tả Chấn và Anh thiếu ngồi một chỗ. Còn chưa dứt lời, Tả Chấn và Hướng Anh Đông gần như đồng thời vươn tay ra, lại cùng dừng lại giữa không trung. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều ngẩn ra. Cẩm Tú cũng há hốc mồm. Trong thời gian ngắn, chiếc khăn mặt nóng hổi trong tay không biết nên đưa cho ai.
“Cái này…” Nàng ngập ngừng, sao lại thế này, vừa rồi bận đến mức hồ đồ rồi, đã quên mất là bên cạnh Nhị gia còn có Anh thiếu. Cũng không chờ nàng nói gì, Tả Chấn đã thu tay lại, thuận tiện lấy hộp thuốc lá trong ngực ra, châm một điếu thuốc. “Cô ấy đưa cho cậu đó.”
Hướng Anh Đông lại không nghĩ nhiều, thuận tay nhận lấy khăn, lau tay xong lại trả cho Cẩm Tú. Cẩm Tú xấu hổ nhận lại, liếc hắn một cái, trong lòng lại nhịn không được mà có chút ngượng ngùng. Cái khăn này… thật ra…
A Đễ ở bên cạnh tinh mắt, nhanh chóng đến hỗ trợ. Cô vắt một cái khăn đưa cho Tả Chấn. “Nhị gia cũng bận cả một ngày, cái này cho anh.”
Tả Chấn nhận lấy, A Đễ thuận thế dựa vào tay vịn của ghế, ngồi ở bên người hắn, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn, dịu dàng nói: “Lau nước nóng thì sẽ ấm áp một chút. Buổi tối lạnh, Nhị gia ăn mặc quá phong phanh.”
“Không có, trên xe Nhị gia có áo choàng.” Thạch Hạo bên cạnh ngốc nghếch xen mồm vào. (haha, ta thích anh này!)
A Đễ nhịn không được quay đầu, liếc hắn một cái. “Anh biết gì chứ!”
Minh Châu ở một bên thấy thế, dần dần nở một nụ cười có ý tứ. “Cô A Đễ này càng ngày càng biết săn sóc. Sao tôi chưa thấy cô ân cần hỏi han người khác như vậy?”
Cẩm Tú cúi đầu mà giặt lại cái khăn. Ra sức chà, ra sức vò, không biết dùng bao nhiêu sức mà tay đều đỏ cả lên.
Còn tưởng rằng biết khiêu vũ là có thể đứng hạng nhất, thật ra còn kém xa! Xem người ta A Đễ, đầu mày mới nhẹ nhàng nhướng lên thôi, quả thực là vô cùng quyến rũ. Ngồi ở bên cạnh Tả Chấn giống như lưng chẳng có xương, nửa thân người đều dựa sát vào… Lại còn có thể bóp vai cho hắn. Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy mà không chút cảm thấy thẹn. Đôi tay của cô ta không phải đang bóp vai, nào có chút sức lực gì, giống hệt như phủi bụi, nói là ve vãn thì đúng hơn… (giấm chua một bình… hắc hắc)
“Vinh tiểu thư, cua đã chưng xong rồi, để chỗ nào đây?” Đúng lúc này, bồi bàn bưng một lồng hấp cua tiến vào.
Cẩm Tú lấy lại tinh thần. “Chỉ lấy mười con ra là được, còn lại để trong lồng hấp kẻo nguội.”
Đang nghĩ ngợi, A Đễ đã không khách khí mà đưa tay lấy chiếc khăn trong tay nàng. Lau tay xong bèn lấy một con cua thật mập trong mâm, dùng kiềm bạc cạy yếm cua ra, cười nói: “Tôi thật là may mắn, con này nhìn không lớn nhưng lại có đầy gạch cua.”
Cô vừa nói vừa lấy gạch cua ra, đặt trong cái dĩa nhỏ đưa cho Tả Chấn: “Nhị gia nếm thử đi.”
Minh Châu cũng cầm cua lột cho Hướng Hàn Xuyên. “Đã qua mùa, khó có khi cua lại mập như vậy.”
Hướng Anh Đông quay đầu nhìn Cẩm Tú một cái, Cẩm Tú không khỏi trợn tròn mắt. Có ý gì? Bảo nàng lột cho hắn sao?
Liếc mắt qua đã thấy A Đễ lại dựa vào bên cạnh Tả Chấn, thật là ân cần. Đĩa gạch cua kia chỉ còn chưa đút vào miệng hắn mà thôi! Tả Chấn lại không có phản ứng gì, chắc là đã rất quen rồi! Nhớ tới lần trước, cũng tại gian phòng này, nàng đi lên tìm hắn giúp đỡ, liền thấy hắn tả ủng hữu ôm mà uống rượu. Trường hợp kia, dường như còn nóng bỏng hơn bây giờ nhiều.
Cũng không phải không có tay, không biết tự mình lấy sao? Cẩm Tú tức giận nghĩ. Đúng vậy, người ta đang bận bóp vai, lột cua cho Nhị gia. Những chuyện như bưng trà rót nước đương nhiên đành phải kêu nàng làm. Lập tức cầm lấy đồ kẹp cua, không ngẩng đầu lên mà nói: “Tôi đang lột cua, e rằng dính tay, làm bẩn Nhị gia thì không hay lắm.”
“Ồ?” A Đễ như cười như không mà đứng lên, cầm lấy đĩa dấm chua. “Đây là loại giấm gì mà nghe mùi chua thế này.”
Dấm nào mà không chua. Cẩm Tú oán hận lột cua, ngay cả kiềm kẹp cũng dùng tới, đem con cua trong tay lột tới tận xương, mãi cho đến khi đầy một đống thịt cua.
“Đủ, đủ, nhiều lắm rồi.” Anh thiếu liên tục nói, lấy đĩa thịt cua trước mặt nàng qua. “A, hương vị thật là ngon. Cẩm Tú, cô đừng làm nữa, còn lại cô ăn đi.”
Còn lại? Con cua trong tay cũng chỉ còn lại mấy cái chân. Cẩm Tú ngơ ngác nhìn Anh thiếu ăn to uống lớn, muốn nói cái gì rồi lại thôi. Đúng vậy, lột cua cho Anh thiếu vốn chính là bổn phận của nàng. Minh Châu hầu hạ Hướng tiên sinh, A Đễ chỉ lo cho Nhị gia, còn lại nàng, lo cho Anh thiếu không phải là đúng sao? Mấy tháng trước, có thể ngồi ở bên người Anh thiếu, lột cua cho hắn, đây quả thực là một cơ hội không dám mơ tới, vinh hạnh khó có đến nhường nào.
Nhưng… sao giờ phút này, nắm cái kẹp cua trong tay, trong lòng lại không biết có cảm giác gì! Không thấy vui mừng, ngược lại hình như là thất vọng thật lớn không cách nào tả được… Rốt cuộc nàng làm sao vậy?
…………………………………
“Nhị gia, cua là thứ lạnh, ăn nhiều e rằng không tốt, không bằng uống một chút rượu trắng cho ấm bụng.” A Đễ quay đầu nói với Cẩm Tú. “Vinh tiểu thư, rượu trên lò phía bên cô đã nóng chưa?”
Cẩm Tú vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc Tả Chấn cũng nhìn về phía nàng. Ánh mắt của hai người bất ngờ chạm vào nhau. Trong lòng Cẩm Tú nghe “ầm” một tiếng, vội vã hoàn hồn lại, cuống quýt nói: “Được rồi, thế đã được rồi.” Vừa nói vừa luống cuống đi bưng bình bạc trên bếp lò nhưng lại quên lót khăn mà dùng tay không bưng lấy chiếc bình bạc lên.
Bầu rượu kia vốn đầy tràn, lúc này đã được hâm nóng, Cẩm Tú vừa bưng nó trong tay, lòng bàn tay liền đau đớn, nhịn không được “á” lên một tiếng, bầu rượu kia nhất thời đổ hết xuống đất, văng lên đầy váy nàng.
“Cô không sao chứ?”
Hướng Hàn Xuyên, Thạch Hạo, Minh Châu cùng A Đễ đều đồng thời nhìn qua. Cẩm Tú đỏ mặt lên, cảm thấy trên tay đau như có kim châm. Nhìn lại trên người mình đã bị rượu làm ướt một mảng. Cái váy bằng nhung kia rất dễ hỏng, e là không thể mặc nữa. Thật là mất mặt mà… Những lúc thế này thì lại càng xấu mặt.
“Vừa rồi… không cẩn thận, là do cầm không chắc.” Cẩm Tú ấp úng, mặt đỏ tai hồng mà giải thích. “Không sao, tôi ra ngoài lấy bình khác. Rất nhanh, nhanh lắm.”
Tả Chấn nhìn nàng chạy ra ngoài nhanh như chớp, mày không khỏi nhíu lại. Hôm nay nàng làm sao vậy, sao không cẩn thận thế chứ! Cả buổi tối hôm nay đã thấy nàng tâm thần không yên, quên trước quên sau. Vừa rồi trơ mắt nhìn thấy nàng bưng chiếc bình bạc nóng hổi kia xuống lại không kịp ngăn cản, xem ra là bị bỏng rồi. Rốt cuộc sao lại thế này, lột cua cho Anh Đông thôi mà đã kích động như vậy sao?
Cẩm Tú ở ngoài cửa cứ chạy thẳng đến cầu thang mới dừng lại, vịn lấy lan can, giơ tay lên trước mắt… Đều bỏng đỏ cả rồi, không khác gì cua bị luộc chín, phỏng chừng ngày mai sẽ nổi bọt nước. Đều là tại Tả Chấn, nếu không phải hắn… Khoan đã, nàng bị bỏng tay thì có liên quan gì tới Nhị gia? Cả ngày nay miên man suy nghĩ gì vậy chứ!
Thật là bị ma nhập rồi. Cảnh triền miên mơ hồ trong giấc mộng ngày hôm qua kìa lại dần dần nổi lên trong lòng, hình như lại càng ngày càng rõ ràng. Rõ ràng đến nổi khiến nàng sợ hãi, giống như là sự thật vậy. Nàng nhớ rõ chạm vào đầu vai hắn, chạm vào ngực hắn… Nhớ rõ hơi thở dịu dàng càng ngày càng gần của hắn…
Không!
Nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên giống như là bị người ta giẫm lên chân vậy. Thế này là sao, người trong lòng nàng nghĩ tới phải là Anh thiếu mới đúng chứ. Nhưng vì sao, mở mắt ra, nhắm mắt lại, đều chỉ nhìn thấy hình bóng của Tả Chấn? Còn vừa rồi ở trong phòng nữa, A Đễ bóp vai, lột cua cho hắn thì liên quan gì đến Vinh Cẩm Tú nàng mà khiến nàng đứng ngồi không yên như vậy!
Nhớ tới giọng điệu như cười như không của A Đễ vừa rồi: “Đây là loại giấm gì mà nghe mùi chua quá vậy.” Vừa rồi không nghĩ kĩ, bây giờ bỗng nhiên cảm thấy hình như giọng nàng hơi có ẩn ý, một câu hai nghĩa. Câu nói kia có ý gì? Chẳng lẽ nói… nàng đang ghen vì Nhị gia?!
“Vinh tiểu thư!” Phía sau bỗng nhiên có người gọi khiến Cẩm Tú nhảy dựng lên. Quay đầu lại thì thấy là bồi bàn trên lầu. “Cô làm sao vậy? Có phải phát sốt hay không mà mặt đỏ như vậy?”
Cẩm Tú giơ tay che hái gò má nóng hổi theo bản năng. “Không, không có, chỉ là vừa bị bỏng tay.”
(Thiếu một câu…)
“Cám ơn.” Cẩm Tú nhận lấy theo bản năng, bồi bàn xoay người định đi, lại nghe Cẩm Tú ở phía sau gọi anh ta lại: “Chờ một chút… sao anh lại có thứ này?”
Sao lại khéo như vậy. Làm gì có người ngày nào cũng đem kem trị bỏng theo trên người, còn đúng lúc gặp được nàng.
Bồi bàn quay đầu nói: “Cái này là vừa rồi Tả nhị gia căn dặn, bảo tôi đi tìm cho cô một ống thuốc.”
Tả Nhị gia?! Tả Chấn. Lại là hắn.
Cẩm Tú ngẩn ngơ một lúc lâu, cầm ống kem trị bỏng trong tay, chậm rãi đi xuống lầu. Quẹo trái, là phòng thay đồ của Bách Nhạc Môn, nàng đẩy cửa đi vào. Bây giờ là lúc đông khách, phòng thay đồ không có ai, chỉ có Lệ Lệ đang chải đầu trước gương. Thấy nàng đi vào, không khỏi kinh ngạc mà quay đầu. “Ê, sao quần áo trên người cô lại ướt hết vậy?”
Lệ Lệ ở phía sau nàng nói: “Cái váy này bằng nhung đúng không. Thật đáng tiếc, e là giặt không sạch . Nhưng mà Cẩm Tú, tôi dám cá, sau này cô nhất định đứng hạng nhất. Chỉ cần nổi tiếng, một hai bộ quần áo thế này thì có là cái gì, ai còn để trong mắt chứ.” Cẩm Tú cũng không trả lời, nghe nàng tự lẩm bẩm tiếp. “Hồi chiều, lúc cô nhảy múa trên sân khấu, Anh thiếu cũng xem đến ngây cả người. Nói cô thật sự giống Ân Minh Châu năm đó.”
Cẩm Tú đã thay quần áo, đang cài lại nút thì tay bỗng nhiên dừng lại. Nói nàng giống Ân Minh Châu?
………………………………………
Rốt cuộc có người nói nàng giống Minh Châu.
Đương nhiên giống, sao có thể không giống? Từ khi biết Anh thiếu thích kiểu phụ nữ như Minh Châu, từ khi vào Bách Nhạc Môn, nàng liền cố gắng học làm Ân Minh Châu thứ hai. Từ đầu tóc đến quần áo, từ giọng nói đến dáng điệu, thậm chí bởi vì năm đó Minh Châu chỉ bằng một điệu múa mà nổi tiếng, nàng cũng ngày đêm trộm học khiêu vũ.
Chăm chỉ như vậy, cố gắng như vậy, cuối cùng hôm nay được như ý nguyện, nghe thấy có người nói một câu: “Thật giống Ân Minh Châu năm đó.”
Bỏ ra nhiều công sức như vậy, từng kỳ vọng như vậy, nhưng khi thật sự đến giờ khắc này, lại không biết tại sao không vui vẻ như trong tưởng tượng. Thậm chí, không có cảm giác gì.
Cẩm Tú ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lấy chì kẻ mày theo bản năng, vẽ lên đuôi lông mày. Khuôn mặt trong gương vẫn son phấn đều đều, xinh đẹp không tỳ vết. Nhưng trên mặt nàng, nhìn không ra là vui hay buồn, chỉ có vẻ hoang mang.
Đừng nói chẳng qua nàng mới chỉ có vài phần giống Minh Châu, cho dù có một ngày thật sự trở thành Ân Minh Châu thì sao chứ? Chiếm được sự tán thưởng của Anh thiếu, làm vũ nữ hạng nhất của Bách Nhạc Môn thì lại thế nào? Bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy, không phải thứ này, cái nàng muốn không phải thứ này.
Cẩm Tú thở dài, buông chì kẻ mày trong tay xuống, kéo ngăn kéo ra, muốn đem son phấn thu gom vào, lại liếc mắt thấy cái bật lửa bằng bạc kia đang lẳng lặng nằm ở một góc ngăn kéo. Cái bật lửa của Anh thiếu. Bỗng nhiên nhớ tới cái đêm đen tối ấy, nơi đầu đường xa lạ, nàng ngã nhào trên mặt đất đánh nhau với người bán hàng rong, nỗi sợ hãi như sắp đến gần cái chết. Nhớ tới khi tỉnh lại thì thấy một Sư Tử Lâm xinh đẹp ấm áp như thiên đường.
Đêm hôm đó, cả đời nàng cũng khó quên. Bởi vì bắt đầu từ đêm hôm đó, cả đời nàng đã trở nên khác trước.
Quên đi, không nghĩ nhiều như vậy nữa.
Làm người cũng không thể quên ơn. Lúc trước, nếu không có Anh thiếu, ngày đó nàng có chết ở trên đường cũng không có ai biết. Cho nên ngoại trừ hắn, trong lòng nàng hoàn toàn không nên có người đàn ông thứ hai, cho dù là Tả Chấn.
Cẩm Tú cầm lấy ống kem trị bỏng đang nắm chặt trong tay kia bỏ vào ngăn kéo, đẩy mạnh vào góc khuất nhất. Tất cả, tất cả mọi thứ của ngày hôm qua và hôm nay đều coi như chưa từng xảy ra. Cũng coi như hắn chưa từng dạy nàng khiêu vũ, chưa từng nghe nàng tâm sự, chưa từng giúp nàng hả giận, cũng chưa từng đi vào trong lòng nàng…