Chương 11: Chỉ vì ai đó
Rạng sáng, sắc trời chuyển dần từ tối đen sang sáng tỏ, màn trời giống như dần dần được kéo lên.
Cẩm Tú ngồi trước cửa sổ, nhìn trang giấy viết thư trắng phau trên bàn, cây bút trong tay lại rề rà không viết xuống được.
Trong lòng bàn tay bên kia là cái bật lửa bằng bạc chạm trổ tinh xảo, cầm trong tay mà thấy nặng trịch, giống như là đè trong lòng của nàng. Chuyện đã tới nước này thì không cần phải tránh né cái gì nữa. Cho tới nay, giữa nàng và Tả Chấn lúc gần lúc xa, muốn nói lại thôi, chẳng qua là vì giữa bọn họ còn có bóng dáng của Anh thiếu.
Cái đêm lần đầu tiên ăn cơm với Tả Chấn, nàng từng nói chắc chắn với hắn rằng: “Anh chẳng qua là gặp tôi ở trên đường, hôm nay mời tôi ăn cơm, ngày mai ngày mốt còn có thể mời người khác, đều chỉ là tình cờ mà thôi. Qua mấy ngày nữa anh sẽ không còn nhớ những lời hôm nay đã nói, hay là ăn cơm với ai… Tôi cũng vậy. Nhưng khi tôi đến bên cạnh Anh thiếu, cho dù chỉ là muốn báo đáp, cũng hi vọng anh ấy có thể để ý, có cảm giác, cũng hi vọng có thể lâu dài một chút. Điều này sao có thể giống nhau?”
Những lời lúc đó, mỗi câu mỗi chữ còn văng vẳng bên tai, nhưng Vinh Cẩm Tú nàng đã trở thành phụ nữ của Tả Nhị gia hắn.
Thật là rối như tơ vò.
Nàng tưởng rằng mình sẽ trung thành nhưng không thể. Những lời mà mình đã nói trước đây, bây giờ nghĩ lại mỗi câu đều rất đáng cười.
Chuyện ở bến tàu tối qua, nàng không hề hối hận, tuyệt đối không hối hận. Chỉ hơi cảm thấy mình thật có lỗi với Anh thiếu. Loại cảm giác rất có lỗi này không phải mới bắt đầu từ hôm nay, mà là từ cái đêm chân trần mạo hiểm dầm mưa chạy vội tới Thất Trọng Thiên kia, thì đã càng ngày càng đè nặng trong lòng.
Tuy rằng nàng chưa từng nói, thậm chí không chịu nghĩ tới, nhưng không ai có thể rõ hơn nàng, cái đêm đó, người mà Vinh Cẩm Tú nàng muốn đi tìm, thật ra là Tả Chấn.
Tại thời điểm nguy cấp, trong giờ phút không kịp suy nghĩ kia, người mà nàng vội vã bảo vệ, lại không phải là Hướng Anh Đông mà ngày ngày nàng nói trong miệng!
Cẩm Tú lại thở dài một hơi. Lúc trước là ai luôn mồm nói muốn báo đáp Anh thiếu? Là ai đã từng nói đồng ý làm tất cả vì Anh thiếu? Rõ ràng người nàng thích lúc trước là Anh thiếu, nàng vì Anh thiếu mới bước vào Bách Nhạc Môn, vì hắn mà không ngại cực khổ học khiêu vũ, cũng vì hắn mới không tiếc tất cả muốn trở thành người nổi nhất của Bách Nhạc Môn…. Rốt cuộc bây giờ đã như ý. Kết quả là, lại phát hiện mình đã yêu một người đàn ông khác.
Nàng yêu là người đàn ông đứng xa xa phía sau Anh thiếu ở trước cửa nhà Minh Châu; là người đàn ông luôn xuất hiện trước mặt nàng mỗi khi nàng cần giúp đỡ; là người đàn ông ngăn cách bởi khách khứa đầy phòng, chỉ xa xa liếc mắt một cái đã khiến tim nàng đập thình thịch.
Chuyện đã đến nước này, nàng cũng không thể về Bách Nhạc Môn nữa. Anh thiếu và Tả Chấn, nàng chỉ có thể chọn một người. Không, thật ra nàng đã hoàn toàn không còn sự lựa chọn.
Nàng muốn viết một bức thư chào từ biệt, cho dù phải đi, cũng phải có lời ăn nói với Anh thiếu. Nhưng trong lòng lại hơi hơi hổ thẹn. Nợ hắn quá nhiều mà còn chưa trả hết. Do dự thật lâu, bút vẫn gác lơ lửng trong không trung. Biết nói cái gì đây? Nói nàng thật sự giống như Minh Châu. Năm đó Minh Châu yêu Hướng tiên sinh cho nên đi với anh ta. Nay Vinh Cẩm Tú nàng lại yêu Tả nhị gia cho nên ngay cả nàng cũng muốn rời khỏi Bách Nhạc Môn?
Thật là chưa từng viết một bức thư khó xử như vậy.
Ngay lúc Cẩm Tú ngẩn người nhìn giấy viết thư, cách một cánh cửa khép hờ, Tả Chấn đang dựa vào cửa mà nhìn nàng.
Ngọn đèn lặng lẽ chiếu lên bóng dáng đẹp như tranh của nàng. Từ bến tàu trở về, ngay cả tóc nàng cũng không chải, mái tóc dài đen nhánh như tơ tằm xõa trên quần áo trắng tinh của nàng. Nàng đang suy nghĩ cái gì mà tập trung như vậy? Ngay cả tiếng hắn bước lên lầu cũng không nghe thấy?
Hắn vốn muốn đi thẳng vào, nhưng vừa đến cửa chợt nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của nàng, cho nên hắn không vào mà dừng lại ở cửa.
Trên tay Cẩm Tú có một cái bật lửa màu bạc. Hắn nhận ra, đó là của Anh Đông. Thật ra đó là do giám đốc Trần của hiệu buôn Đại Hưng tặng cho hắn. Có một lần đi ăn cơm với Anh Đông, Anh Đông thấy đẹp liền tiện tay mang đi… Không ngờ hôm nay lại thấy nó ở trong tay Cẩm Tú.
Rốt cuộc Cẩm Tú cũng ném bút, đẩy tờ giấy ra mà đứng lên. Thôi đi, chuyện này sau này nói nữa thì hơn. Dù sao ngay bây giờ cũng không gặp được Anh thiếu, có lẽ qua mấy ngày nữa, nàng sẽ rõ ràng hơn.
Vừa quay đầu lại, không ngờ thấy Tả Chấn đứng ở cửa. Hắn… đó là thái độ gì? Dường như không kịp che giấu, chợt lóe qua ngay tại giây phút nàng quay đầu lại.
Tả Chấn tiến vào, đưa cho nàng một cái túi giấy. “Cho em.”
……………………………………..
Cẩm Tú nghi hoặc mà mở ra. Cái gì vậy? Có hương vị ngọt ngào quen thuộc như vậy… “Bánh bà bà?” Gói giấy cuối cùng được mở ra, hai cái bánh nếp rắc đường hoa quế, chiên vàng ươm xuất hiện ở trước mắt nàng.
“Anh lấy đâu ra vậy?” Nàng không thể tin vào hai mắt của mình. Bánh bà bà này cũng chỉ có tiệm bánh ngọt ở thị trấn nhỏ quê nàng mới có. Ngay cả nàng cũng rất lâu rồi chưa nếm qua. Thật ra đây là đồ ngọt mà Minh Châu thích nhất trước đây. Nhưng lúc đó, đại nương rất hung dữ, ngay cả thỉnh thoảng ăn một cái bánh bà bà như vậy cũng là xa xỉ khó có được.
Sao Tả Chấn lại biết thứ này? Bỗng nhiên nhớ tới lúc mới đến Thượng Hải, gặp hắn tại cửa giáo đường trong đêm mưa ấy, hắn từng mang nàng đi ăn món ăn Hồ Nam. Lúc hỏi nàng muốn ăn cái gì, nàng lại gọi bánh bà bà này. Lúc ấy còn khiến cho hắn cùng bồi bàn bật cười ngay tại chỗ. Thì ra… Đến bây giờ hắn đều nhớ rõ.
Trong nhất thời, những kí ức ấm áp này bỗng nhiên dâng lên trong lòng, rốt cuộc nhịn không được mà mỉm cười. Cho dù hắn nhớ rõ, Thượng Hải cách Trấn Giang xa như vậy, hắn tìm đâu ra được thứ này cho nàng đỡ thèm chứ? Vẫn còn nóng nữa.
Dường như Tả Chấn biết nàng đang nghĩ cái gì. “Em nghĩ đi đâu vậy chứ, không phải từ Trấn Giang mua về, Thượng Hải cũng có cửa hàng bánh ngọt.”
Nụ cười của Cẩm Tú càng rõ ràng, cũng không nói gì nữa, cầm lấy một cái bánh cắn một miếng thật to… Cho dù Thượng Hải có cửa hàng bánh ngọt, nhưng loại bánh này, nhất định cũng phải đặt làm riêng.
Tả Chấn nhìn nàng. Một cái bánh nhỏ thôi mà thỏa mãn như vậy, nụ cười trên mặt không thể giấu được, ánh mắt cong thành hai vầng trăng nhỏ. Thật sự ngon như vậy sao? Hắn nhịn không được mà khẽ thở dài. Vì chiếm được nụ cười của nàng, đừng nói là vài cái bánh nếp nho nhỏ này, cho dù là nàng muốn mặt trăng trên trời thì hắn cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho nàng.(Woa woa woa, Chấn ca, em yêu anh, i love u, 我爱你)
“Khụ!” Cẩm Tú nôn ăn, thiếu chút nữa là nghẹn. Tả Chấn đưa tay lấy ly nước trên bàn, lại liếc mắt một cái liền thấy được tờ giấy viết thư trắng bóc trên bàn, mực đen giấy trắng có hai chữ rất bắt mắt: Anh thiếu.
Cẩm Tú cũng biết hắn đã thấy, muốn che tờ giấy lại đã không kịp, nhất thời không biết giải thích thế nào. Hơn nữa vừa bị bánh nếp làm nghẹn, nhất thời cả khuôn mặt đều đỏ cả lên.
Từ đêm qua đến giờ, nàng ở bên cạnh hắn nhưng lại nhớ đến một người đàn ông khác.
Cho dù hắn biết rõ ràng, cho dù đây chỉ là chuyện trong dự kiến, nhưng giờ khắc này, giấy trắng như tuyết, chữ bằng mực đen, rõ ràng bắt mắt như vậy, giống như có thể chọc mù mắt hắn… Hắn vẫn nhịn không được mà chấn động trong lòng.
Rốt cuộc hắn nên làm sao với Cẩm Tú bây giờ? Anh Đông là anh em tốt của hắn, Cẩm Tú là người trong lòng của hắn.
Từ đầu đến cuối, nàng luôn mồm đều là Anh thiếu thế này, Anh thiếu thế kia. Bây giờ đã trở thành người của hắn mà vẫn nhớ đến Hướng Anh Đông của nàng! Trong lòng hắn đã ngổn ngang cảm xúc, nhưng vẫn phải làm bộ như chưa nhìn thấy gì.
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân rầm ầm, không biết là ai mà chạy gấp như vậy. Cẩm Tú và Tả Chấn cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Người đến là Sáu mặt rỗ. Hắn đi rất gấp, vẻ mặt đỏ bừng, thở hổn hển: “Nhị, Nhị gia… Tra được tin tức của Huy ca rồi!”
“Nói đến thì có hơi phức tạp. Chuyện này có liên quan tới Vi Tam Thiệu – thủ lĩnh của bang Hoa Nam…”
Sáu mặt rỗ còn chưa nói xong, Tả Chấn đã khoát tay ngăn hắn nói tiếp. “Cậu xuống dưới chờ trước đi, tôi đến ngay lập tức.”
“Dạ.” Sáu mặt rỗ ngừng nói, xoay người đi xuống lầu.
Tả Chấn quay đầu nhìn Cẩm Tú, còn chưa mở miệng, Cẩm Tú đã mỉm cười. “Anh lại phải đi?”
Tả Chấn gật đầu.
Đã qua nhiều ngày như vậy, lo lắng nhất là sự sống chết của Thiệu Huy, điều kiêng kỵ nhất là cậu ta đã rơi vào tay đối phương. Vì vậy, hắn vẫn án binh bất động, chờ hành động của đối phương. Một khi tìm được Thiệu Huy rồi, bắt đầu từ giờ phút này, Thanh Bang vốn vẫn bị vây trong thế phòng thủ cũng sẽ không kiêng dè gì nữa, thời điểm ra tay phản kích đã đến rồi.
Cẩm Tú nhìn hắn ra cửa, xuống lầu, biến mất ở chân cầu thang, nụ cười trên mặt kia cũng dần dần tắt đi. Nàng biết vì sao hắn ngắt lời của Lục ca. Hắn không muốn để cho nàng biết quá nhiều, không muốn để cho nàng lo lắng giống như lần trước.
Cho nên dù biết tình hình rối ren, biết bên ngoài rất nguy hiểm, nàng cũng chỉ có thể làm bộ như mình không biết gì cả.
Hai ngày nữa chính là đông chí.
Thời tiết càng ngày càng trở lạnh, vú Vương đặt thêm lò sưởi ở trong phòng, Thạch Hạo thì dẫn theo một đám anh em canh giữ ở phòng khách, nói là ý của Nhị gia. Gần đây bên ngoài rất lộn xộn, mấy bữa trước, bến tàu, sòng bạc, Bách Nhạc Môn đều liên tiếp xảy ra chuyện, cho nên sự an toàn của Ninh Viên cũng phải hết sức cẩn thận.
Cẩm Tú thức dậy từ sớm, cùng với vú Vương bận rộn quét dọn phòng ốc. Bàn ghế, cửa sổ đều lau sạch đến mức không còn một hạt bụi. Rồi lại bám lấy Thạch Hạo, năn nỉ anh ta ra ngoài mua một bó hoa sơn chi về cắm ở trong phòng khách.
Nàng bận bịu loanh quanh từ lầu trên cuống lầu dưới làm vú Vương bên này cũng hoa cả mắt. “Cô Cẩm Tú, cô đang làm gì vậy? Sao bỗng nhiên lại sắp xếp nhà cửa rực rỡ thế này?”
Không biết Cẩm Tú im lìm ở trong bếp làm thứ gì mà đã một lúc lâu không đi ra, nghe thấy vú Vương hỏi, mới từ nhà bếp thò đầu ra, dùng cây trâm quấn đại lại mái tóc đã lòa xòa xuống không biết từ bao giờ. Cũng không để ý những thứ khác. Trên trán đã thấm một lớp mồ hôi mỏng, mặt thì đỏ bừng.
“Hôm nay là đông chí, tôi đang chuẩn bị đồ đạc đón lễ.” Giọng của nàng mang theo tiếng cười. “Trước kia ở quê, nhà tôi coi trọng nhất là đông chí, nói đông chí là lễ mừng năm mới lớn nhất.”
“Ăn tết?!” Vú Vương ngẩn ngơ. “Tôi ở đây đã năm sáu năm rồi, cho tới giờ cũng không có đón lễ lộc gì cả. Cho dù là ngày tết, Nhị gia cũng ở bên ngoài uống rượu đánh bài, hiếm khi trở về cũng chỉ để tắm rửa, ngủ một giấc rồi lại đi.”
“Đó là bởi vì không có ai ăn tết với anh ấy mà thôi.” Cẩm Tú lại lui vào bếp. “Dù sao hôm nay có nhiều người, mấy người Lục ca cũng có mặt, còn có tôi và bà, mọi người cùng một chỗ thì thật náo nhiệt, thật vui vẻ.”
“Chuyện này có phiền phức gì đâu. Chỉ là treo thêm vài cái lồng đèn, nặn vài cái bánh trôi đông chí, lại nấu một nồi cháo đoàn viên là được.”
“Cháo đoàn viên, đó là thứ gì?”
“Thật ra chính là hạt thông, hạt dẻ, hạt bo bo, có thêm gạo nếp, hoa bách hợp trộn vào nấu thành cháo, ý tứ là ‘nhà nhà hòa thuận, người người yên vui’. Chẳng lẽ Thượng Hải không có tục này sao?”
Nàng vừa nói vừa từ trong bếp bưng cháo đã nấu xong ra, đặt lên bàn.
Thạch Hạo nhịn không được cũng xúm lại, nhân lúc nàng xoay người, lén mở nắp nồi ra. Nhất thời, một cỗ mùi hương ngọt ngào sực nức xông vào mũi.
“Có đồ ăn ngon, đúng lúc đói bụng.” Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, múc một muỗng cháo định đưa vào miệng.
“Xẹt” một tiếng, một hạt dẻ cứng ngắc bay thẳng đến, đánh ngay vào thái dương của anh ta. Thạch Hạo kêu lên một tiếng, vừa ngẩng đầu đã thấy Cẩm Tú cười khanh khách, đứng ở trước mặt. “Sớm biết anh sẽ ăn vụng, nếu không ngăn lại, đợi đến khi Nhị gia trở về, cả nồi cũng cạn sạch.”
Thạch Hạo bất mãn mà thả muỗng xuống. “Thì ra cháo này là dành riêng cho Nhị gia.”
Cẩm Tú bị hắn nói nên xấu hổ, xoay người chạy vào trong bếp. Không lâu sau lại đi ra, trên tay bưng một cái chén nhỏ màu trắng đưa cho Thạch Hạo. “Nè, cho anh cái này, ăn trước một chút cũng không sao.”
“Ít vậy?!” Thạch Hạo há to miệng. “Vinh tiểu thư, cô tìm đâu ra cái chén nhỏ như vậy chứ? Cho mèo ăn sao?”
Một đám anh em vây quanh ở bên cạnh cũng nhịn không được mà cười rộ lên, mặt Cẩm Tú đỏ lên. “Là bảo anh để bụng lại, lát nữa nấu bánh trôi đông chí xong thì cho anh chén lớn nhất, chặn cái miệng của anh lại.”
Lúc Tả Chấn trở về, từ xa đã nghe thấy trong phòng rộn rã tiếng cười. Khi vào cửa, lại thấy ngoài cửa treo hai cái lồng đèn đỏ thẫm vừa to vừa tròn, dưới ánh đèn lồng màu đỏ rất có không khí vui mừng, Thạch Hạo đang vây quanh một nồi cháo, cùng Cẩm Tú tranh một cái chén nhỏ. Một đám anh em cùng vú Vương bên cạnh đều cười toe toét.
Còn Vinh tiểu thư – Vinh Cẩm Tú mà hắn yêu nhất kia, hai tay chống nạnh ra vẻ không nhân nhượng. Trên người là chiếc áo màu lam nhạt không thể giản dị hơn được nữa. Còn quấn lấy cái tạp dề cũ kĩ của vú Vương. Trên gương mặt trắng nõn không chút son phấn. Đâu còn giống vũ nữ hạng nhất Vinh Cẩm Tú với vẻ đẹp rạng rỡ trên sân khấu của Bách Nhạc Môn? Lại giống như lần đầu gặp nàng ở bên ngoài nhà Minh Châu hơn.
Nơi này, đúng là chưa từng náo nhiệt như vậy.
Mọi người đang vui đùa ầm ĩ, không ai để ý Tả Chấn đã đừng ở cửa. Cẩm Tú còn đang hăm dọa Thạch Hạo: “Bình thường, mấy người các anh thấy anh ấy đều giống như chuột thấy mèo, sao lúc này ngay cả một chén cháo cũng dám giành với anh ấy?”
“Cô không phát hiện sao, hai ngày nay tâm trạng của Nhị gia rất tốt.” Thạch Hạo giành lấy nồi cháo, múc một chén ra. “Tuy chén hơi nhỏ, nhưng nể tình lát nữa còn có bánh trôi nên tạm chấp nhận.”
Vú Vương bĩu môi rất vui vẻ. “Tâm trạng của Nhị gia tốt đều là vì Vinh tiểu thư, cậu đừng chọc giận cô ấy.”
Cẩm Tú đang muốn biện bạch, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Tả Chấn đang đứng ở cửa, mang theo nụ cười mà nhìn nàng.
“Nhị gia đã trở lại!” Nàng chỉ chỉ Thạch Hạo.
Thạch Hạo đang bận há mồm húp cháo. “Hương vị đúng là… Khụ, khụ!” Anh ta bị sặc. Theo ánh mắt của Cẩm Tú mà nhìn về phía cửa, lập tức buông cái chén trong tay xuống. “Nhị gia.”
Tả Chấn tiến vào hỏi: “Giành thứ gì ngon mà thành thế này?”