Chương 3: Dương liễu thướt tha
Ba ngày sau.
Những vết bầm tím trên mặt Cẩm Tú, trải qua cẩn thận điều dưỡng đã biến mất hơn phân nửa, nhưng chân trái bị trật tương đối nghiêm trọng, đi lại không tiện, còn phải chống nạng.
Lúc Hướng Anh Đông đến, Cẩm Tú đang ở trong phòng tập đi lại.
“Đã chờ không kịp mà muốn xuống giường rồi.” Hướng Anh Đông đứng ở cửa gọi nàng: “Buồn chán sao?”
Cẩm Tú bỗng nhiên quay đầu. “Anh thiếu!” Nàng nhịn không được mà mừng rỡ. “Sao anh lại tới đây.”
Mấy ngày qua, tổng cộng hắn tới ba lần, kỳ thật mỗi lần cũng chỉ là tùy tiện nói mấy câu rồi bước đi. Nhưng không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn, Cẩm Tú đều cảm thấy vô cùng vui mừng. Hắn còn nhớ mà đến thăm nàng.
Vừa rồi tập đi lại, mệt mỏi, đứng ở đó xuất thần, bỗng nhiên lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn cười nói: “Đây là ai vậy? Vừa đến liền chọc Minh Châu phát giận như vậy.”
Ngay tại trước khung cửa sổ này, hắn từng hỏi: “Tên là gì?”
“… Vinh Cẩm Tú.”
Lần đầu tiên có một người đàn ông dùng loại ngữ khí này hỏi nàng tên là gì? Giọng nói, vẻ mặt lúc đó, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ. Khuôn mặt của người này hình như là có ma lực, khiến người ta nhìn qua là không thể quên.
Lần trước, hắn từ trong phòng này đi ra ngoài, thừa dịp thím Lan còn chưa tới thu dọn đồ đạc, Cẩm Tú lén giấu đi cái bật lửa hắn để quên. Chắc là bằng bạc, khéo léo tinh xảo, nàng yêu thích không rời tay, còn dùng khăn tay sạch bọc lại. Muốn trả lại cho hắn, nhưng không biết tại sao, trong lòng quyến luyến không nỡ.
Trả lại cho hắn đi, cái này nhất định rất quý. Cẩm Tú nghĩ vậy, với tay vào trong túi áo, nắm chặt cái bật lửa. Vừa muốn mở miệng đã thấy Hướng Anh Đông lấy hộp thuốc lá ra, “xạch” một tiếng – trong tay hắn là một cái bật lửa mới màu vàng .
Cẩm Tú không khỏi há hốc mồm… Hắn thật là có tiền, làm mất cái bạc thì đổi thành cái vàng.
“Anh thiếu… Anh đổi bật lửa sao?” Nàng nhịn không được mà hỏi.
“Ừ, luôn quăng mất, đổi hàng trăm cái cũng không nhớ được.” Hướng Anh Đông gật đầu. “Sao cô biết?”
Cẩm Tú lại nắm chặt cái bật lửa trong tay, ấp úng nói:“Tôi… Lần trước hình như thấy một cái màu bạc.” Thì ra hắn cũng không để ý mấy thứ này, nàng lại thầm vui vẻ. Như vậy nàng có thể giữ lại cái này. Thứ đồ đặt trong túi tiền bên người hắn, được vuốt ve trong tay hắn, nàng giữ lại bên người thêm vài ngày, chắc cũng không quan trọng gì?
Cẩm Tú không biết mặt mình lại đỏ lên.
Ngẩng đầu, lúc này nàng mới phát hiện, cả nửa ngày mình chỉ nhìn Anh thiếu, nhưng lần này hắn không đến một mình.
Người đàn ông phía s7u hắn, đứng ở xa xa, tuấn tú tao nhã, Cẩm Tú thấy rất quen, nhớ mang máng là đã gặp qua ở trước nhà Minh Châu. Hôm đó hắn cũng ở đó. Hắn vẫn cứ đứng ở nơi đó, có chút cao ngạo, có chút lãnh đạm, là ai vậy?
“Tôi là Tả Chấn, chấn trong chấn động.” Hắn nói như vậy.
“Chúng ta đã gặp mặt.”
Tả Chấn mỉm cười. “Không sai.”
Hắn đánh giá Cẩm Tú. Lúc này đang là chạng vạng, Cẩm Tú đứng đưa lưng về phía cửa sổ, ánh chiều tà vàng rực ấm áp tạo thành một vầng sáng bao quanh nàng. So với hai lần gặp trước, bây giờ nói chung nàng tốt hơn nhiều. Nàng mặc bộ sườn xám bằng vải nỉ mỏng trắng như tuyết, hai bím tóc dài đen nhánh xõa trước ngực, cố hết sức chống nạng. Có lẽ là mệt mỏi mà hai bên thái dương hơi đổ mồ hôi, sắc mặt đỏ ửng.
Giống như Minh Châu, nàng cũng có một đôi mắt trong suốt, đen thẳm rất đẹp. Nhưng đôi mắt của Minh Châu là lạnh như nước, quyến rũ như sương khói, không biết làm cho bao nhiêu người mê muội. Cẩm Tú lại bất đồng, dường như nàng có tâm sự. Khi nhìn hắn, dịu dàng mà bối rối.
“Ngồi xuống rồi nói.” Hướng Anh Đông kêu thím Lan châm trà lại đây. “Đứng đó nhìn cái gì? Cũng không phải chưa gặp qua.”
Cẩm Tú thẹn thùng, thu nạng lại, mò mẫm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. “Nhìn xem, tôi còn khập khiễng, cái chân này hồi phục quá chậm, thật làm người ta sốt ruột.”
“Như vậy là được rồi. Lúc đầu ngay cả đầu ngón tay cũng nhúc nhích không nổi, tôi còn tưởng rằng tay chân cô đều bị đánh gãy chứ.” Hướng Anh Đông cười nói. “Phỏng chừng thêm tám mười ngày nữa là hồi phục như bình thường.”
Tả Chấn nâng chung trà lên. “Vinh tiểu thư vội vàng như vậy, có phải còn có chuyện gì phải làm gấp hay không?”
Cẩm Tú lắc đầu. “Tôi vừa đến Thượng Hải, không quen ai hết, nào có chuyện gì phải làm. Cũng chỉ có một chuyện… gấp thì cũng không gấp lắm. Tôi muốn hồi phục sớm một chút là có thể đi ra ngoài tìm chút việc vặt mà làm. Mấy ngày nay e là tiêu của Anh thiếu không ít tiền…”
Hướng Anh Đông nhìn thoáng qua Tả Chấn. Quả nhiên hắn nói không sai, cô gái này e sợ người khác chán ghét nàng. Nhưng xem ra, nàng cũng không tính về chỗ của Minh Châu. Hai chị em cứng cỏi như từ một khuôn đúc ra.
“Cô muốn… tìm việc làm? Có tính toán gì không?”
Cẩm Tú cũng không rõ mình có thể làm được gì. Nàng trầm mặc. Ở Trấn Giang, cha không cho đến trường đi học, cũng may trong nhà mời thầy giáo về dạy cho các anh em trai, tốt xấu đi gì nàng cũng theo học vài năm. Bây giờ ra ngoài tìm việc, e là chẳng có tác dụng gì.
“Vậy nói đi, cô biết làm cái gì?” Hướng Anh Đông thử hỏi. “Thí dụ như… tính toán? Ghi sổ sách? Hoặc là đàn dương cầm?”
Cẩm Tú cúi đầu, đàn dương cầm! Ngay cả sờ nàng cũng chưa từng sờ qua, đừng nói gì tới đàn. Nghe nói nhạc phổ của người tây rất khó hiểu. “Tôi không biết.”
Cái gì nàng cũng không biết, còn muốn đi ra ngoài kiếm tiền?! Hướng Anh Đông cười nghẹn, đã biết sẽ như vậy mà.
Hắn vừ7 cười, Cẩm Tú bỗng nhiên ngẩng đầu, kích động đỏ mặt. “Không biết tính toán, không biết đàn dương cầm, ít nhất tôi còn có tay có chân, làm những việc nặng cũng được vậy.”
Tả Chấn thản nhiên nhìn nàng, một đôi tay nhỏ bé nõn nà xúc động mà đan vào nhau. Đôi tay này có thể làm việc nặng gì? Hiện nay có biết bao người chen chúc ở bên ngoài chờ công việc. Huống chi ở Thượng Hải, ngay cả một chỗ ở nàng cũng không có. Cho dù kiếm được tiền, có đủ thuê phòng ăn cơm hay không cũng là vấn đề.
Mới đây nàng cũng lưu lạc bên ngoài, không phải chưa từng thử qua, nào có dễ dàng như vậy.
Cẩm Tú lườm hắn, giống như biết hắn đang nghĩ gì. “Không phải tôi không biết gì cả. Tôi đã học may, còn có thể thêu thùa, tôi biết làm lồng đèn. Đúng rồi! Tôi còn biết thổi tiêu. Từ lúc còn rất nhỏ tôi đã bắt đầu học thổi tiêu…” Nàng càng nói thì âm thanh lại càng nhỏ. Cuối cùng, ảo não đến mức không nói được nữa.
Nhìn gương mặt tỉnh rụi của Tả Chấn, nàng không nói được nữa. Ở trước mặt hắn, nàng bỗng nhiên á khẩu không nói được. May vá? Thêu thùa? Làm lồng đèn, còn có thổi tiêu! Những chuyện thường làm khi ở nông thôn, ở đây, ngay lúc này đã vô dụng. Nơi này là Thượng Hải, một Thượng Hải tưng bừng náo nhiệt, muôn màu muôn vẻ, là nơi giống như có muôn nghìn việc hệ trọng. Nơi này hoàn toàn không phải thế giới mà nàng quen thuộc.
Tả Chấn nhìn nàng, nhìn hàm răng trắng củ7 nàng chán nản mà cắn vào môi dưới. Băn khoăn, ngơ ngác, xấu hổ, vô thố,… đều có trong đôi mắt sáng ngời kia, lại còn không chịu thua mà trừng hắn biện bạch, giống như là sợ bị người khinh thường. Nhưng bề ngoài quật cường, bên trong hoảng loạn không thể gạt được mắt hắn chút nào.
Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên có chút mềm lòng.
Hướng Anh Đông đợi ở bên cạnh nhìn Tả Chấn mà cười cợt. Đều nói hắn có nhiều cách, lúc này lại gặp phải phiền phức rồi. Vinh Cẩm Tú là em gái của Minh Châu. Mặc kệ Minh Châu có thừa nhận hay không, nàng cũng không giống với những cô gái khác. Đẩy đi không được, nuôi thì càng xấu hổ… Biết ăn nói thế nào với Minh Châu đây? Em gái của cô được tôi nhặt về từ bên đường, cho nên liền thẳng thắn muốn cô ta?
Huống hồ hắn cũng không có chút hứng thú nào với Cẩm Tú. Nàng còn quá khờ khạo.
“Cô… trước hết cứ dưỡng thương cho tốt rồi nói sau.” Tả Chấn nói. “Đến lúc đó tự nhiên tôi sẽ sắp xếp.”
Con cáo già xảo quyệt này! Hướng Anh Đông thầm mắng. Thật giỏi chống chế, đẩy nguyên xi trách nhiệm trở về… Đến lúc đó? Đến khi nào? Thế nhưng Cẩm Tú ngốc nghếch kia còn tràn đầy bất ngờ cùng cảm kích… Aiz! Muốn nói tới bản lĩnh xem sắc mặt, nhìn thời thế, ngay cả một phần củ7 Minh Châu nàng cũng không có. Thật không biết sao có thể là chị em ruột.
Trời về chiều, đang lúc hoàng hôn.
Khí thu se sẽ, bởi vì sắc trời u ám muốn mưa mà càng thêm lạnh lẽo. Cả buổi chiều đều âm u. Đến chạng vạng, mây đen càng dày đặc, nhưng mưa còn chậm chạp chưa rơi xuống. Trên đường, xe đến xe đi. Người đi đường đều vội vội vàng vàng. Thời điểm này, ai lại không vội chạy về nhà, mong mỏi ăn bữa cơm nóng hổi. Cả căn nhà sáng ngời ánh đèn cùng tiếng cười đùa của người nhà, xua tan sự mệt mỏi của một ngày hối hả ngược xuôi ở bên ngoài.
Cẩm Tú cũng vội vàng đi trên đường.
Đường phố Thượng Hải thật sự rất phức tạp, nàng lại hoàn toàn không quen đường. Mới sáng đã ra ngoài, cầm tờ báo hỏi thăm một mạch mới tìm được trường tiểu học Hoa Anh. Trên báo đăng bọn họ thông báo tuyển dụng giáo viên âm nhạc, xem qua thì điều kiện cũng không quá khắc khe. Cẩm Tú còn nghĩ, trước kia cũng thường xuyên dạy bọn trẻ hàng xóm ca hát, thổi tiêu, thổi sáo,… nói không chừng có thể thử xem. Kết quả là, thật vất vả tìm được mới biết chưa từng có kinh nghiệm dạy học, lại không có người đề cử, muốn làm giáo viên quả thực là ý nghĩ viển vông.
Không sao, không sao.
Bước ra khỏi cửa trường tiểu học Hoa Anh, dọc theo đường đi Cẩm Tú càng không ngừng an ủi chính mình. Mới tìm hai ngày mà thôi! Bất quá cũng mới thử mấy chỗ như xưởng sợi, xưởng nhuộm, quán trà, tiệm đồng hồ, tiệm quần áo, trường tiểu học Hoa Anh… mà thôi. Nhất định còn có cơ hội. Lại mở tờ báo đã vo thành một cuộn ra, dòng chữ to nổi bật đập vào mắt. “Câu lạc bộ Thất Trọng Thiên tuyển học viên khiêu vũ…” Học viên khiêu vũ là cái gì? Đây là công việc mới mẻ gì? Xem tiền lương phía dưới cũng không thấp.
Vừa đi vừa nghĩ, qua vài giao lộ Cẩm Tú mới bất ngờ phát hiện… đi sai đường! Vội vàng quay lại, nhưng càng đi càng lơ mơ. Từng con đường nối tiếp dọc ngang khắp nơi, trước mắt là ngựa xe như nước, nhà cao tầng… con đường lúc nãy ở nơi nào? Nàng nhớ là quẹo vào ở một tiệm giày, nhưng tiệm giày kia dường như đột nhiên biến mất, rốt cuộc tìm không ra.
Trên người lại không có một xu nào.
“Tiểu thư, đi xe không? Rất rẻ.” Phía sau có chiếc xe kéo niềm nở đuổi theo mời chào, Cẩm Tú lắc đầu như trống bỏi. “Không đi, không đi.” Có rẻ nữa nàng cũng không đi nổi… Nhưng thật ra rất muốn hỏi một chút xem, hãng xe có chịu mướn phụ nữ kéo xe hay không?
Không khí ẩm ướt, hơi lạnh quất vào người.
Trên người Cẩm Tú vẫn là chiếc sườn xám bằng vải nỉ mỏng manh kia. Có lẽ lúc trước thím Lan sắp xếp, ở trong phòng lại không biết lạnh. Đi ra ngoài mới phát hiện quá phong phanh. Tay áo thì ngắn, tà lại xẻ cao, tay chân đều lạnh ngắt mà nổi da gà.
Lo nhất là sợ trời mưa, sắc trời đã trễ, phải nhanh chóng về Sư Tử Lâm mới được. Chân trái bị trật tuy đã tốt hơn nhiều, đi đường có thể không cần chống nạng nhưng đi quá lâu thì vẫn hơi đau, giống như đeo chì mà không nhấc nổi.
Cuối cũng mưa vẫn rơi. Lúc đầu nhỏ, sau đó lại dần dần chuyển lớn. Đầu tóc cùng bờ vai của Cẩm Tú đều đã ướt đẫm, còn ở trên đường nhìn ngược nhìn xuôi. Thấy quần áo đã không thể ướt hơn được nữa, đành phải chạy đến đứng dưới cửa của nhà thờ Vọng Hải Lâu trước mặt tránh mưa.
Ai mà biết, cơn mưa này chẳng những không ngừng, ngược lại dường như càng mưa càng lớn.
Ngân hàng Hoa Long đối diện, biển hiệu đèn nê ông có chữ “giao dịch dễ dàng” sáng lên, chiếu lẫn vào mưa bụi thê lương. Cẩm Tú ôm chặt hai tay, lạnh đến run lẩy bẩy. Đầu tóc ướt nhỏ giọt, bàng hoàng nhìn chung quanh.
Ngọn đèn ở quá xa, mưa rất lạnh, chung quanh lại xa lạ, bỗng nhiên lại có cảm giác đến bước đường cùng…
Một chiếc ô tô lướt nhanh qua sát cửa nhà thờ làm nước mưa trên đường bắn tung tóe, thiếu chút nữa bắn cả lên người Cẩm Tú. May mà nàng né nhanh, không đến nỗi trở nên ướt như chuột lột ngay tại trận. Nhưng chiếc sườn xám trắng kia lại gặp nạn, vạt áo dính loang lổ lấm chấm. Cẩm Tú đau lòng cong người xuống, đem tờ báo trong tay lau chùi. Nàng chỉ có duy nhất một bộ quần áo như thế này. Ai biết vừa lau được vài cái, chợt nghe thấy tiếng xe thắng gấp, chiếc xe vừa rồi cư nhiên lui lại, từ từ chạy đến dừng lại bên cạnh nàng.
Tài xế nhanh nhẹn xuống xe, mở cửa sau ra, bung dù lên… Cẩm Tú nhìn thấy một đôi giày da màu đen thò ra khỏi xe, giẫm vào nước mưa. Lại nhìn lên trên, là một ống quần thẳng thớm.
Cẩm Tú ngạc nhiên đứng thẳng người, lập tức trợn tròn mắt. Dưới cái dù, rõ ràng đúng là Tả Chấn?!
Sắc trời u ám, mưa gió lạnh lẽo nhưng giọng nói của hắn lại dịu dàng ấm lòng người. “Cẩm Tú, lại đây.”
Giọng nói của hắn rất tự nhiên làm cho người ta không thể nào cự tuyệt. Hắn nhận lấy cây dù từ tay người lái xe che lên đầu Cẩm Tú. “Trời mưa đừng ra ngoài một mình.”
Đây là lần đầu tiên Cẩm Tú đi loại xe tư nhân này. Chiếc ghế da rộng lớn mềm mại dễ chịu, trong không khí tràn ngập hơi ấm. Nàng hơi tò mò mà rướn người nhìn tài xế lái xe. Cái vòng tròn kia là dùng để chuyển hướng sao, bên cạnh còn có tay cầm. Động tác của lái xe thuần thục, thực không đơn giản, xe chạy êm như vậy.
Tả Chấn không phải là người hay nói chuyện, nhưng không biết vì sao, giờ phút này Cẩm Tú bỗng nhiên cảm thấy hắn vô cùng thân thiết. Tuy chỉ gặp mặt hai lần, nhưng Thượng Hải to lớn như vậy, người nàng quen biết tổng cộng cũng chỉ có vài người. Trong những người này, Tả Chấn đã được cho là bạn bè.
Đầu tóc Cẩm Tú ướt hết cả, vài sợi tóc trên trán còn nhỏ giọt, dán vào trên cái trán mịn màng của nàng, lông mày càng thêm đen tuyền. Tả Chấn xoay mặt qua nhìn nàng. “Thương thế của cô khỏi rồi sao?”
Cẩm Tú gật đầu. “Đúng vậy, từ hôm kia đã không cần dùng nạng nữa.” Nàng quay đầu về phía Tả Chấn, chỉ vào mặt mình. “Nhìn xem! Vết bầm trên mặt đều hết rồi. Thím Lan chăm sóc tôi rất chu đáo, đồ ăn mỗi ngày đều không lặp lại, ngay cả quần áo cũng không chịu để cho tôi giặt. Mỗi ngày ăn no lại ngủ, ngủ chán rồi lại thức dậy ăn cơm. Aiz, từ nhỏ đến lớn chưa từng sung sướng như vậy, thực sự có chút không hưởng thụ nổi. Cứ tịnh dưỡng như vậy, sao thương tích có thể không tốt được. Thật ra vốn cũng không có gì trở ngại, bầm tím mà thôi, không tổn thương đến gân cốt.”
Cẩm Tú nói linh tinh lang tang, có chút mừng rỡ cùng ríu rít như gặp được bạn cũ nơi đất khách quê người. Kỳ thật cùng lắm thì Tả Chấn cũng chỉ có thể coi là bèo nước gặp nhau, ngay cả nói cũng chưa nói được vài câu. Nhưng ngay lúc này, ở nơi đây gặp được một người quen, bất luận là ai, đối với Cẩm Tú mà nói đều được cho là quý giá.
Tả Chấn cũng không chen vào, dường như hắn không hề để ý đến nàng lảm nhảm, chỉ hỏi: “Tối nay còn có chuyện gì khác hay không?”
Cẩm Tú ngẩn ra. “Tôi thì có chuyện gì, về Sư Tử Lâm thôi.”
“A?” Cẩm Tú không rõ ý tứ của hắn. Mãi đến khi xuống xe, nàng mới phát hiện trước mắt là một khách sạn.
Nói là khách sạn nhưng kém xa Sư Tử Lâm. Chỉ là một tòa nhà hai tầng rất đơn giản, bên trên treo một tấm biển “Khách sạn Tương Đàm”.
“Tôi và Anh Đông đều thích ăn món ăn Hồ Nam, nơi này là chính gốc, trước kia thường đến.” Tả Chấn kéo nàng vào chiếc dù. “Coi như yên tịnh, chỉ là hơi đơn sơ.”
Cẩm Tú lại vui đến không nói nên lời. Đây sao có thể coi như đơn sơ được! Chỉ là đơn giản mà thôi. Không thể tưởng tượng được Thượng Hải còn có những nơi thế này. Ngoài cửa treo lồng đèn đỏ, dù bằng giấy dầu, bên trong còn có cầu thang bằng trúc. Lập tức liền khiến nàng nhớ tới quê nhà Trấn Giang. Trong nhà cũ của nàng cũng có cầu thang bằng trúc như vậy, vừa bước lên liền vang tiếng kẽo kẹt. Bây giờ muốn trở về cũng không được nữa rồi.
Anh thiếu… anh ta cũng thích những nơi như vậy sao?
Tả Chấn mang nàng lên lầu, không phải bao phòng riêng, chỉ là một căn gác. Trời mưa ít người, chỉ có bọn họ là khách. Bàn của bọn họ được kê sát cửa sổ, cửa sổ được chống lên một nửa, dùng màn trúc để che mưa, tiếng mưa rơi đánh vào sột soạt, rất tĩnh mịch. Cẩm Tú bỗng nhiên nhớ tới một câu từ: “Cây ngô đồng, canh ba mưa, biết đâu tình đang đắng. Từng chiếc lá, từng âm thanh, nhỏ giọt trên thềm vắng.”
Bốn phía rất yên tĩnh. Nghe giọt mưa đánh vào trên màn trúc, cảm thấy tâm tư biến ảo, vui vẻ không nói nên lời.
Bên môi Tả Chấn xẹt qua một ý cười. Vừa bước vào Cẩm Tú liền bắt đầu thất thần, nàng đang nghĩ cái gì? Hắn gõ nhẹ vào cái bàn. “Ăn cay được không?”
Cẩm Tú kiêu ngạo mà ngẩng đầu. “Không c7y không ngon!”
(nghi chỗ này thiếu mất một câu)
Cẩm Tú nhịn không được mà nở nụ cười, nhìn Tả Chấn. “Cho dù là thật… Anh sợ sao?”
Tả Chấn ngẩn ra, Cẩm Tú cũng biết cười. Nàng cười rộ lên, thì ra là động lòng người như vậy. Ánh mắt cong thành hai vầng trăng khuyết nho nhỏ, khóe môi mềm mại nhếch lên… Nghe ngữ khí của nàng, dường như là khiêu khích.
Tả Chấn cúi đầu xem thực đơn. Thật ra quán ăn nhỏ này, món ăn sở trường cũng chỉ có vài món như vậy, không cần xem hắn cũng biết. Hắn gọi vài món cay nhất rồi lại sợ vừa rồi Cẩm Tú chẳng qua là phô trương thanh thế cho nên đem thực đơn đưa cho nàng. “Còn lại cô gọi đi.”
Nói thật, gần như Cẩm Tú không có kinh nghiệm gọi món ăn ở ngoài. Nhìn thực đơn, tên đều là xa lạ. Suy nghĩ nửa ngày mới hết sức thận trọng hỏi: “Có thể gọi… một cái bánh bà bà không?”
Cái gì, bánh bà bà? Đó là cái gì vậy?!
Bồi bàn ngẩn người, Tả Chấn cũng ngẩn người. Hai người chậm rãi nhìn nhau, không khỏi đồng thời bật cười. Trong tay Tả Chấn vừa bưng lên một ly trà, nụ này cười, gần như đem nước trà cũng rung rinh trào ra ngoài.
Bồi bàn nhịn cười. “Tiểu thư, món ăn mà cô gọi, hình như không phải món ăn Hồ Nam?”
Cẩm Tú biết gây ra trò cười, không khỏi đỏ cả mặt lên, hết sức xấu hổ mà ấp úng: “Không có sao, không có thì thôi… Vậy, như vậy…”
Nắm tay đặt bên mép bàn của nàng cũng sắp đổ đầy mồ hôi, Tả Chấn nhanh chóng vung tay bảo bồi bàn đi xuống. “Cứ làm đại một món canh bưng lên.”
Hắn châm một điếu thuốc, đặt cái bật lửa ở trên bàn. Cẩm Tú nhớ tới cái bật lửa giấu trong túi của mình cũng là màu bạc, chạm trổ tinh xảo như vậy.
“Bánh bà bà kia là món ăn ở quê cô sao?” Tả Chấn hỏi.
Cẩm Tú gật đầu. “Rất lâu rồi không ăn, Thượng Hải không có bán.” Nàng chưa nói nửa câu sau. Thật ra, đây là món bánh ngọt mà Minh Châu thích nhất khi còn nhỏ, vừa rồi không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ tới.
Chỉ có một mình nàng nhớ rõ, Minh Châu đã quên rồi.
“Đương nhiên là sốt ruột.” Cẩm Tú chau mày. “Đã làm phiền Anh thiếu lâu như vậy. Ăn, mặc, ở đều dựa vào anh ấy. Ăn không ở không thì không nói, còn phải trả tiền thuốc men. Cứ như vậy người ta sẽ thấy phiền.”
Cẩm Tú chán nản. “Thật là. Đi cả một ngày mà không có chút kết quả nào. Có điều… ngày mai tôi còn muốn tới câu lạc bộ Thất Trọng Thiên xem xem, bọn họ tuyển dụng học viên khiêu vũ. Nói là học viên nhưng còn có thể có tiền lương.”
“Thất Trọng Thiên?!” Tả Chấn nhìn nàng, có chút không chắc chắn chính mình nghe được cái gì. “Cô nói… cô muốn đi Thất Trọng Thiên khiêu vũ?”
Thì ra nàng vội vã kiếm tiền.
Tả Chấn dựa vào phía s7u. “Khiêu vũ thì không được.” Những chỗ như thế không thích hợp với Cẩm Tú. “Thật ra đối với Anh Đông mà nói, một chút tiền tiêu cho cô, căn bản không thể xem như tiền. Cậu ta tùy tiện đánh một ván bài cũng không đủ. Cô có trả cậu ta hay không, hoàn toàn không sao cả.”
“Vậy, tôi cũng phải trả lại cho anh ấy.” Cẩm Tú nói rõ ràng từng chữ.
Đúng, Anh thiếu có cả đống tiền, anh ta không để ý tiêu thêm vài đồng, nhưng nàng để ý. Nàng không thể vừa thích anh ta, vừa nợ anh ta.
Thích! Nàng cư nhiên nghĩ đến từ này. Cẩm Tú không khỏi lạnh cả người. Anh thiếu và nàng… Chỉ sợ là vô vọng. Một người ở trên mây, một người ở dưới bùn. Nhưng cũng không có cách nào. Cho dù chỉ nhìn bóng dáng của anh ta, nàng đã vui vẻ; nghe thấy giọng nói của anh ta, tim nàng liền đập mạnh. Vào cái ngày mà nàng bị thương, trong đêm tối mờ mịt ấy, là hắn cứu nàng. Cho nên bất luận như thế nào, nàng nhất định phải nghĩ cách báo đáp hắn.
Dường như nghe thấy Tả Chấn nói gì đó, Cẩm Tú hơi ngẩn ngơ mà ngẩng đầu.“Cái gì?”
Tả Chấn không biết nên buồn cười hay là hết cách. Những người phụ nữ ra ngoài ăn cơm với hắn, còn chưa có ai dám không nể mặt, thất thần nhiều lần như vậy. Lòng của nàng căn bản là không ở trên người hắn.
“Anh… quen biết Anh thiếu rất lâu rồi? Tôi luôn thấy các anh đi cùng nhau.” Cẩm Tú hỏi.
“Ừ.” Tả Chấn nói. “Mười mấy năm. Có điều bình thường cậu ấy đều ở Bách Nhạc Môn, tôi ở bến tàu, lúc rảnh rỗi mới cùng nhau đi tiêu khiển.”
Cẩm Tú không khỏi có chút thất vọng. Thím Lan nói Sư Tử Lâm là của Anh thiếu, nàng còn tưởng rằng sẽ ở gặp được hắn ở đó, nhưng vẫn không gặp được. Thì ra bình thường hắn hoàn toàn không ở Sư Tử Lâm.
Tả Chấn liếc nàng một cái. Nàng thất thần, là đang nghĩ chuyện này?
“Cô… muốn làm việc bên cạnh Anh Đông?”
Cẩm Tú chấn động, vội vã phủ nhận: “Không không, không có, anh hiểu lầm rồi, tôi không có không biết tự lượng sức mình như vậy. Cái gì tôi cũng không biết, đi theo anh ấy có thể làm cái gì?”
Tả Chấn cười khẽ, rút điếu thuốc ra, chậm rãi hỏi một câu: “Như vậy thì… cô muốn làm phụ nữ của cậu ta?”
“A?” Cẩm Tú cho rằng mình đã che giấu rất tốt, lại lập tức bị vạch trần, không khỏi mặt đỏ tía tai. “Nào có, nào có! Anh thiếu… Anh thiếu, thân phận của anh ấy, tôi…”
Tả Chấn thản nhiên nói: “Thân phận gì? Ý của cô là, chỉ cần không lo lắng chuyện thân phận thì cô đồng ý?”
Cẩm Tú nghẹn lời. Rõ ràng nàng đã rất cẩn thận nhưng hắn chỉ vừa liếc mắt, dường như có thể nhìn thấu tất cả.
“Anh đang chế nhạo tôi sao?” Ngây người cả buổi, Cẩm Tú mới phản ứng lại.
Tả Chấn lại nói: “Đồ ăn đến rồi, nếm thử món cá kho tiêu này đi, đây là món ăn đặc biệt của chỗ này.”
Cẩm Tú tức giận trừng hắn. “Những lời anh vừa nói, rốt cuộc là có ý gì? Tôi biết 7nh và Anh thiếu là bạn thân, các anh cưu mang tôi, trong lòng tôi thật sự rất cảm kích. Nhưng những chuyện thế này, sao có thể lấy làm trò đùa!”
“Tôi cần sự cảm kích của cô để làm gì?” Tả Chấn cười. “Cô có thể làm gì cho tôi?”
Giọng nói của hắn bình tĩnh, thậm chí có thể nói là ôn hòa, nhưng ánh mắt bỗng nhiên lại lạnh buốt. Mấy câu đó hắn nói như vậy, không có chút giận dữ nào nhưng lại làm Cẩm Tú không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Cẩm Tú thật sự không hiểu biết Thượng Hải, lại càng không hiểu biết Tả Chấn. Nếu nàng hiểu rõ, hẳn là nên biết, còn không có ai dám nói như vậy trước mặt hắn. Nếu thím Lan ở đây, hiện tại nhất định nhào tới che miệng của nàng.
Đáng tiếc là thím Lan không ở đây cho nên Cẩm Tú nói ra toàn bộ: “Tôi biết, tôi không hiểu quy tắc của Thượng Hải. Anh và Anh thiếu là người thế nào, làm những chuyện gì, tôi đều không hiểu được. Lòng của tôi đối với Anh thiếu, ở trong mắt của anh, nhất định là rất đáng cười? Anh ấy cao cao tại thượng, tôi lại nhỏ bé không đáng kể. Nhưng anh sẽ không hiểu được, đêm hôm đó, là anh ấy mang tôi về từ bên đường. Anh ấy là người duy nhất chịu giúp tôi. Cho nên, nếu có một ngày, anh ấy cần tôi làm gì cho anh ấy, tôi nhất định sẽ làm.”
Giọng của nàng từ từ nhỏ lại. “Ở Thượng Hải, tôi không biết ai khác, cũng không có chỗ nào khác để đi. Thậm chí mỗi đồng tiền mà tôi tiêu, đều là của Anh thiếu. Tôi lấy gì để báo đáp anh ấy? Cái gì tôi cũng không có…”
Tả Chấn im lặng lắng nghe. Vẻ mặt sâu xa khiến cho người ta nhìn không thấu, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Cẩm Tú ngừng lại, hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, trên mặt nở ra một nụ cười. “Đang tốt đẹp sao lại nói những chuyện đó! Anh mời tôi ăn cơm, tôi lại làm mất hứng của anh. Xem đồ ăn đều sắp nguội hết. Anh còn không biết tại sao hôm đó tôi lại có thể bị đánh ở trên đường. Thật ra là vì giành một chén cơm chan nước thịt giá hai hào với người bán hàng… Nếu biết bây giờ có một bàn thức ăn ngon thế này thì hôm đó thật không nên liều mạng như vậy.”
Vừa nói, nàng vừa gắp một miếng thịt đuôi bò kho cay, cắn một ngụm to. “A, vừa mềm vừa rục, cay đến mức đầu lưỡi cũng tê rần, quả nhiên là món ăn ngon…” Nàng cay nên hít hà, ngay cả nước mắt cũng sắp trào ra.
Thật ra nàng đang khoa trương, không có cay đến thế. Nhưng nếu không giả vờ như vậy, nàng sẽ không cách nào che giấu được hơi nước khó kiềm trong mắt.
Một bàn tay nhẹ nhàng giữ đũa của nàng lại, một chiếc khăn to mềm mại trùm lên mũi và miệng của nàng.
Ngẩng đầu, nàng thấy Tả Chấn ôn hòa mỉm cười. “Cay quá thì đừng cố.”
“Vừa rồi không phải tôi giễu cợt cô.” Rõ ràng Tả Chấn không cần phải giải thích, nhưng vẫn giải thích. “Tôi và Anh Đông là anh em đã nhiều năm. Cô muốn đi theo cậu ấy làm việc cũng được, muốn báo đáp cũng được, hoặc là trong lòng cô thích cậu ấy cũng được. Ngoại trừ tôi ra, cô sẽ không thể tìm được người thứ hai giúp cô đạt được mục đích.”
Cẩm Tú cầm tay khăn của hắn lau mặt, cũng lau đi sự thất thố vừa rồi của mình. “Thôi đi, thật ra tôi không có chút ảo tưởng nào đối với Anh thiếu, chưa từng hi vọng có được anh ấy… Hiện tại điều mà tôi muốn, chẳng qua chỉ là làm thế nào để sống sót. Sau này không bao giờ vì một chén cơm mà đánh nhau với người ta ở trên đường nữa.”
Tả Chấn khẽ cau mày. “Anh Đông cao đến mức không thể trèo tới sao? Hiện tại cô cũng ngồi chung bàn ăn cơm với tôi. Cậu ta có gì khác với tôi?”
“Đương nhiên là không giống nhau.” Cẩm Tú buông khăn t7y xuống, nhìn ra màn trúc ngoài cửa sổ, giọng nói hết sức rầu rĩ. “Anh chỉ là gặp tôi ở trên đường, hôm nay mời tôi ăn cơm, ngày mai ngày mốt còn có thể mời người khác, chẳng quá đều là ngẫu nhiên. Qua mấy ngày nữ7 thì anh sẽ không nhớ rõ những lời đã nói hôm nay, ăn cơm với ai… Tôi cũng vậy. Nhưng khi tôi đến bên cạnh Anh thiếu, cho dù chỉ là muốn đền ơn, cũng hi vọng anh ấy có thể để ý đến, có cảm giác, cũng hi vọng có thể lâu dài một chút. Điều này sao có thể giống nhau?”
Tả Chấn rót ình một chén rượu, chậm rãi uống. Hắn đã hiểu được.
“Ngày mai không cần đi Thất Trọng Thiên.” Hắn nhíu mày một chút, rượu đúng là có hơi nồng. “Đều là khiêu vũ, Thất Trọng Thiên không bằng Bách Nhạc Môn. Huống chi Bách Nhạc Môn là địa bàn của Anh Đông.”
Cẩm Tú nghi hoặc. “Chẳng lẽ Bách Nhạc Môn cũng vừa lúc tuyển nhận học viên khiêu vũ?”
Tả Chấn cười. “Nếu cô thích cách gọi này cũng không có gì không được. Có điều người khác đều quen gọi là vũ nữ.”
“Vũ nữ?!” Cẩm Tú khiếp sợ đứng lên, thiếu chút nữa lật đổ cái mâm trên bàn. Hắn nói… Thất Trọng Thiên muốn nhận là vũ nữ?
Tả Chấn nhìn chén rượu trong tay. “Bách Nhạc Môn là hộp đêm nổi tiếng nhất Thượng Hải, nhất là sàn nhảy của Bách Nhạc Môn, là có tiếng rất lâu rồi. Ở nơi đó, ít nhất cô có thể chỉ khiêu vũ.”
Cẩm Tú trầm mặc. Bách Nhạc Môn! Bách Nhạc Môn của Anh thiếu…
Vì giành một chén cơm mà đánh nhau ở trên đường, cùng với ở Bách Nhạc Môn làm vũ nữ, cái nào xấu hổ hơn? Ngoại trừ lòng tự trọng không chút ích lợi gì còn sót lại, nàng còn có cái gì có thể bán!
“Vũ nữ cũng chia thành rất nhiều loại. Bạch Trân Châu củ7 Đại Phú Hào, Mã Lệ An của Thất Trọng Thiên,… Bọn họ đều là hạng nhất. Ở trên đài nhảy một bản thì một đống tiền sẽ vào túi họ. Nếu cô nhảy tốt, Anh Đông sẽ cất nhắc cô trở thành Ân Minh Châu thứ hai, cũng không phải không có khả năng.” Tả Chấn ngả người về phí7 sau, dựa vào ghế dựa.
Thì ra nàng muốn tới gần Anh Đông? Vậy có khó gì. Hiện tại hắn có thể đưa nàng đến bên người Anh Đông.