Cẩm tú duyên

Phiên ngoại
 
1. Vỏ trứng của con đâu?
Có một ngày, Tiểu Sơ Thất đang nghe mẹ kể chuyện, trứng gà có thể nở ra gà con.
“Mẹ, mẹ, vậy vỏ trứng của con đâu? Con muốn nó.”
“…”  Cẩm Tú cảm thấy đầu phình ra. “Con và gà con không giống nhau, chúng ta không phải chui ra từ vỏ trứng.”
“Mẹ, mẹ, vậy con từ đâu ra?”
“Con từ bụng mẹ chui ra.”
“Con làm sao mà chui vào trong bụng mẹ chứ?”
“Cái, cái này…” Cẩm Tú nghẹn họng, hơn nữa mặt cũng đỏ bừng, vô tội mà ném cho Tả Chấn một ánh mắt cầu cứu.
Thế là Tiểu Sơ Thất liền bị một bàn tay to lớn xốc lên.
“Đến đây, con trai, ba dẫn con đi ăn kem”
“Kem?” Nó hôn ba một cái, thế này cũng có thể dễ dàng được ăn uống vậy sao!
“Ba, vậy vỏ trứng của ba đâu?”
Tả Chấn: “…”
Buổi tối, Tiểu Sơ Thất lại nhớ tới vấn đề này, Cẩm Tú trổ hết bản lĩnh mới dỗ được nó đi ngủ.
Nhị gia ôm lấy bà xã đã mệt mỏi hết hơi về phòng, nhắc lại. “Em nói xem, thế này có được không? Ba là tử số, mẹ là mẫu số, trên trừ xuống dưới, kết quả là cho ra Tiểu Sơ Thất.”
“Không biết xấu hổ!” Cẩm Tú đẩy hắn một cái.
“Nếu không thì ba là khí hidro, mẹ là khí oxy, chúng ta bị đốt, thế là… phản ứng ra Tiểu Sơ Thất?”
“Vô lại!”
“Cũng không được sao? Vậy nòng nọc tìm mẹ thì…”
“Anh chỉ biết ăn hiếp em!” Cẩm Tú kéo mền qua che lấy mặt, không chịu nghe nữa…
“Bà xã, vẫn là em thông minh! Ba ăn hiếp mẹ cho nên có Tiểu Sơ Thất!”
Cẩm Tú: “…”
2. Sức mạnh từ sự lạnh lùng của mẹ
Đảo mắt, Tiểu Sơ Thất đã tới tuổi đến trường.
Sáng sớm hôm đó, vì gọi nó cùng ba nó dậy mà tính nhẫn nại của Cẩm Tú cũng sắp hết sạch. Tiểu ma vương này, tính cách cũng bướng y hệt ba của nó, ngay cả trình độ ngủ nướng cũng ngang tầm với Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Sau khi vất vả gọi nó tỉnh dậy và ăn sáng xong thì Cẩm Tú mới nhớ tới mấy thanh phi đao bằng bạc thằng nhóc này hay mang theo không thể đem lên lớp.
Cẩm Tú: “Đưa dao ẹ”
Tiểu Sơ Thất: “Không được.”
Cẩm Tú: “Con nít mang theo dao vốn đã không đúng rồi, bây giờ còn muốn mang lên lớp, vậy thì càng không được. Lỡ như làm bị thương các bạn thì sao?”
Tiểu Sơ Thất: “Con sẽ không làm bị thương người vô tội.”
Cẩm Tú: “Vậy cũng không được. Tiểu Sơ Thất nghe lời đi.”
Tiểu Sơ Thất lắc đầu: “Không được, không được, ba cũng đao không rời thân mà.”
Trong lòng Cẩm Tú càng giận. Ba, nó không nhắc tới ba thì thôi, nếu không có ba chiều nó như vậy thì sao nàng lại cho nó chạm vào dao chứ! Lúc này không đến giúp mà còn ngồi một bên đọc báo!
Cẩm Tú: “Con là con nít, ba con là người lớn.”
Tiểu Sơ Thất: “Mẹ, chơi dao thì không phân biệt già trẻ, trai gái.”
Cẩm Tú giận ngút đầu nhưng lại không có chỗ trút: “Vậy con liệu mà làm đi.” Nói xong thì không thèm để ý nó nữa.
Lúc này, rốt cuộc Tả nhị gia cũng từ tờ báo ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thoáng qua thằng con còn đứng bên cạnh cái bàn, mà bà xã của hắn thì đã ngồi trên sô pha thêu hoa.
Thằng con thì chưa hiểu, nhưng hắn thì đã lĩnh giáo sức mạnh lạnh lùng này rồi.
Một phút, hai phút, năm phút, mười phút… Khi hắn vừa nghĩ ra cách chiêu dụ thằng con thì Tiểu Sơ Thất bỗng nhiên òa lên khóc. Từng giọt nước mắt cứ như những viên trân châu bị sút chỉ mà ồ ạt rơi xuống. Bộ dáng này đáng thương như là chịu sự uất ức gì to lớn lắm. Nó vừa khóc vừa nhìn trộm về phía mẹ mình. Khóc một hồi nó mới phát hiện ánh mắt Cẩm Tú không thèm liếc qua một cái. Cuối cùng không nhịn được nữa mà nhào vào lòng Cẩm Tú. “Mẹ! Mẹ! Mẹ không cần Tiểu Sơ Thất nữa sao?”
Cẩm Tú đẩy nó ra, cũng không thèm nói chuyện.
“Mẹ, con nghe lời, con nghe lời mà!” Tiểu Sơ Thất chậm rãi lấy thanh phi đao bằng bạc kia ra, đặt vào tay mẹ mình. “Mẹ, mẹ đừng không quan tâm, không quan tâm đến Tiểu Sơ Thất nha, mẹ!”
Tiểu tử thúi, dám thi gan với mẹ mày. Tả Chấn mắng thầm. Thử nghĩ mà xem, Tả nhị gia của Thượng Hải, có ai trong giang hồ mà không nể mặt chứ, không phải cũng phải chịu thua bởi sự lạnh nhạt của mẹ mày sao?!
……………………
P.s.: Thằng nhóc này tên Tiểu Sơ Thất (mồng bảy) vì nó sinh ngày mồng 7 tháng 7 hay vì đó là cái hôm hai người ooxx ở bến tàu gì đấy!
3. Ba ơi, con yêu ba!
Tiểu Sơ Thất giống hệt ba nó ở chỗ rất ghét uống thuốc. Lúc này nó đang bị cảm lại cáu kỉnh, không chịu ngoan ngoãn uống thuốc. Cẩm Tú và vú em, hai người cũng không bồng được nó.
Tiểu Sơ Thất uốn qua uốn lại như một con giun, đầu thì lắc như trống bỏi, còn mím môi nói không cần, không cần. May mà có ba ba lãnh khốc của nó đến cứu giúp.
Hắn túm lấy Tiểu Sơ Thất đặt lên đầu vai: “Con trai, cưỡi ngựa không!”
Tiểu Sơ Thất lập tức vui vẻ, ôm lấy đầu Tả Chấn hét lớn: “Ba ơi, chạy nhanh lên, đừng để mẹ đuổi kịp. Con không muốn uống thuốc, không muốn đâu!”
Vì thế Tả nhị gia bèn mang thằng con chạy từ trên lầu xuống dưới lầu, đi mấy vòng trong đại sảnh, cuối cùng thì ôm nó ngồi xuống sô pha.
“Con trai, uống thuốc đi rồi ba dẫn con ra vườn chơi.”
“Con không muốn, mẹ nói không thể đi, trong vườn gió rất lớn.”
Tả Chấn không ngờ Tiểu Sơ Thất lại di truyền tính ngang ngược của hắn không sót chút nào!
“Vậy con muốn ăn kẹo que không?” Hắn lấy từ trong túi ra một que kẹo màu rực rỡ, quơ qua quơ lại trước mặt Tiểu Sơ Thất. Tiểu Sơ Thất nuốt một ngụm nước miếng: “Ứ, không thèm.”
“Vậy con dao nhỏ bằng bạc này con cũng không thèm sao?” Tả Chấn tiếp tục dụ nó.
“Dao? Ba ơi ba, con muốn xem một chút.” Ánh mắt của Tiểu Sơ Thất lập tức không  thể rời đi con dao nhỏ sáng chói kia. Con trai của hắn, hắn còn không hiểu sao. Nếu ngay cả kẹo que cũng không lừa được nó vậy thì chỉ còn lại phi đao thôi.
“Uống thuốc trước đã.” Tả Chấn thừa thắng xông lên.
“Ba, vậy ba uống chung với con được không?”
Uống thuốc chung? Câu này sao nghe quen vậy ta!!! Tế bào thần kinh của hắn vận động kí ức một chút. Thì ra Cẩm Tú cũng từng dùng giọng nói cầu xin cùng ánh mắt mềm mại này khiến cho hắn uống thuốc với nàng.
Thua rồi, thật sự thua rồi!
Hắn chỉ có thể nhận lấy chén thuốc trong tay Cẩm Tú, uống trước một ngụm, sau đó vô cùng ai oán mà nhăn mày nhìn Tiểu Sơ Thất uống thuốc ừng ực rồi cầm lấy phi đao trong tay hắn. Cuối cùng còn không quên lưu lại trên mặt hắn một nụ hôn dính đầy thuốc bắc. “Ba ơi, con yêu ba!”
Mãi cho đến khi hết bệnh, rốt cuộc Tiểu Sơ Thất cũng gạt tới tay những thanh phi đao mà ba nó cất giữ N năm nay.
4. Muốn hết tất cả
Khi Tiểu Sơ Thất mới học được nói nguyên cả câu, đúng lúc đó là tết Trung thu. Dưới sự bảo vệ của tầng tầng lớp lớp vệ sĩ trong tối, ngoài sáng, tùy tùng… lần đầu tiên Nhị gia dẫn Cẩm Tú cùng Tiểu Sơ Thất đi dạo hội lồng đèn. Tay phải ôm vợ hiền, tay trái bồng con trai, chỉ vì một câu nói của Tiểu Sơ Thất mà hắn tiếc rẻ vì trước nay chưa từng đi hội lồng đèn: “Ba, muốn lồng đèn.”
“Ba, cái này, muốn” Tiểu Sơ Thất chỉ vào cái lồng đèn hình con hổ.
“Được, con trai, thì lấy cái này.” Thế là Nhị gia vung tay lên, Thạch Hạo trả tiền.
“Ba, cái này.” Tiểu Sơ Thất quay đầu lại liền kéo lấy cái lồng đèn hình con thỏ.
Thế là Nhị gia lại vung tay, Thạch Hạo tiếp tục trả tiền.
Đi qua ba bốn quầy hàng, tay trái của Nhị gia ngoại trừ bế Tiểu Sơ Thất, còn lại toàn là lồng đèn, không dưới mười cái.
Cẩm Tú vội vã ngăn cản, thế nhưng Nhị gia lại quyết tâm làm con trai vui vẻ, hắn nói con trai gọi ba ba thật là ngọt.
Khi bọn họ đi ngang qua hàng bán kẹo thì Tiểu Sơ Thất giơ cánh tay nhỏ bé bụ bẫm lên quơ một vòng, trong giọng nói còn hôi sữa mang theo vẻ độc tài: “Ba, muốn hết tất cả!”
“…”
5. Gọi ba ba
Gần đây, Tiểu Sơ Thất có xu thế muốn nói chuyện, mỗi ngày bi bi bô bô. Hôm đó, Cẩm Tú và Tả Chấn ngồi trên sô pha chọc cho Tiểu Sơ Thất nói chuyện. Thằng nhóc này lại cười với Tả Chấn, còn gọi một tiếng “ba”.
“Tiểu Sơ Thất, gọi lại một lần nữa, nào, gọi ba ba.” Người kia lập tức không thể bình tĩnh, hắn liền ôm lấy Tiểu Sơ Thất vào lòng, không ngừng bảo con trai gọi lại lần nữa. Thế nhưng Tiểu Sơ Thất hoàn toàn không thèm để ý gì đến hắn, giãy giụa muốn đi nghiên cứu mấy cái tua rua trên nệm ghế sô pha.
“Cẩm Tú, Tiểu Sơ Thất đang gọi ba sao?” Hắn lắc lắc cánh tay Cẩm Tú.
“Ừ” Người vợ hiền kia đỡ con trai dậy, để cho nó tiếp tục nghiên cứu mấy cái tua rua, còn phải an ủi ông chồng không yên bên cạnh.
“Cẩm Tú, sao nó không gọi nữa, không phải hồi nãy vừa gọi ba sao?” Tả Chấn còn chưa chịu buông tha, lại đưa mặt tới trước mặt Tiểu Sơ Thất. “Con trai, gọi ba ba lại đi được không? Ba ba!”
Một que kẹo giơ tới trước mặt Tiểu Sơ Thất, thế nhưng Tiểu Sơ Thất lấy kẹo xong lại lắc đầu, ngồi vào trong lòng Cẩm Tú, ngậm lấy que kẹo xinh xắn kia, mút một hồi rồi ngẩng đầu nói với Cẩm Tú: “Mẹ, mẹ!”
6. Người phụ nữ khác 1
“Mẹ ơi mẹ, cái gì là người phụ nữ khác?”
“Hả, Tiểu Sơ Thất?”
“Hồi chiều con nghe được chú Anh Đông nói với dì Minh Châu là, bây giờ ngoại trừ Cẩm Tú ra thì Tả nhị gia sẽ không để cho người phụ nữ khác đến gần mình. Mẹ, người phụ nữ khác là gì?”
“Ừm, đừng nghe chú Anh Đông của con nói lung tung, con nít không cần biết chuyện của người lớn. Tiểu Sơ Thất, con đến nếm thử xem cái này có ngon không?”
“Ôi, rất ngon” Tiểu Sơ Thất vừa ăn vừa bướng bỉnh mà ngẩng cái đầu tròn tròn, kéo lấy ống tay áo của mẹ lắc lắc: “Mẹ, vậy dì A Đễ có phải là phụ nữ không?”
Tại sao là A Đễ… Tại sao lại là A Đễ… Nhìn khuôn mặt đầy vẻ tò mò của con, nàng cảm thấy choáng váng.
Tiểu Sơ Thất lập tức bị xách vào lòng ba mình. “Tiểu Sơ Thất, lại đây, ba nói cho con biết. Trừ mẹ và em gái con ra thì những người khác đều là người phụ nữ khác.”
“Ồ!” Tiểu Sơ Thất có chút đăm chiêu. “Vậy vú Vương cũng vậy sao?”
Rõ ràng mặt của Nhị gia sa sầm lại, cực kỳ không tình nguyện mà nói “Đúng!”
Cẩm Tú thấy đầu đen thui.
7. Người phụ nữ khác 2
Tiểu Sơ Thất vừa học được thêm cái từ “phụ nữ khác”. Hôm ấy, Thạch Hạo lại dẫn Tiểu Sơ Thất đi chơi với con hổ nữa. Trên đường về nhà, Tiểu Sơ Thất chơi mệt rồi nên nằm trong lòng anh ta mà ngủ. Vì thế, mấy người bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm trên xe. Đương nhiên nhân vật chính là Nhị gia.
“Thạch Hạo, bây giờ chắc cái phòng vip của Nhị gia cũng bị mấy người Anh Thiếu bỏ đi rồi.”
“Đúng vậy, bây giờ mà muốn thấy được dung nhan tôn quý của Nhị gia thì thật là khó. Trừ ở bến tàu ra, Bách Nhạc Môn hoàn toàn không thể thấy được anh ấy.”

“Hê hê, hôm đó tôi đưa đồ đến cho Nhị gia, còn nhìn thấy anh ấy giống như né, ừm, né tranh côn trùng mà đẩy tay A Đễ ra.”
“Bởi vì dì ấy là người phụ nữ khác của ba cháu.” Cái đầu trong lòng Thạch Hạo vừa dụi đôi mắt lim dim vừa lè nhè nói, sau đó thì lại ngủ tiếp.
Ba tên đàn ông trên xe mang theo mồ hôi lạnh đầy đầu mà kinh hoàng hóa đá trong nháy mắt.
8. Em gái nhỏ của Tiểu Sơ Thất
Tiểu Sơ Thất và em gái nó sinh cùng ngày mồng 7 tháng 7 nhưng cách nhau 6 năm.
Từ khi con nhóc hình thành trong bụng mẹ thì đã được coi là bảo bối, nhất là ba ba đẹp trai của nó. Haiz, khác cực thì hút nhau, điều này luôn không sai. Nếu nói ở Thượng hải, còn có ai có thể khiến cho ba ba lãnh khốc của nó bảo sao nghe vậy một cách vô điều kiện, trừ người mẹ xinh đẹp dịu dàng của nó ra thì chính là em gái của nó. Đương nhiên, nó cũng có thể, nhưng nó là nam tử hán, không thể đề ra những yêu cầu vô lí được.
Lúc còn nhỏ, nó còn vì tranh giành mẹ với em gái trong bụng mà khóc một hồi. Sau này lớn lên mới biết vì sao ba cùng mẹ lại cẩn thận tỉ mỉ đến thế. Thật ra ba mẹ đều rất yêu nó và và em gái, đều là bảo bối như nhau cả.
Khoảng thời gian đó, ba mẹ đều như đang đánh giặc. Mẹ ngồi trên sô pha thì nó không thể chạy nhảy trên đó. Nó không thể được mẹ bồng. Mẹ cùng nó vào vườn hoa, cũng chỉ ngồi trên ghế mà nhìn chứ không đùa với nó như trước kia, đừng nói chi là mang nó ra ngoài chơi. Mẹ thường không ăn cơm với nó, rất nhiều lần nó nhìn thấy mẹ chưa ăn xong đã che miệng chạy vào phòng. Rất nhiều, rất nhiều thứ. Tóm lại, nó cảm thấy mẹ thay đổi, ba cũng thay đổi.
Có một hôm, nó vừa dựa vào mẹ thì đã thấy ba lập tức bước qua nói với nó: “Tiểu Sơ Thất, con cẩn thận một chút, đừng đụng vào mẹ.” Nó rất uất ức, nó chỉ muốn đến gần mẹ làm ảo thuật mà thôi, vì thế nó khóc lên. Nước mắt nam nhi vốn không dễ dàng rơi, thế nhưng nó vì một cái ôm của mỹ nhân mà tình nguyện làm vậy, đúng không. Trong ấn tượng, lúc nhỏ nó rất ít khóc, lần này là lần khóc dai nhất. Nó khóc rất thảm thiết, còn vừa khóc vừa mếu máo: “Con không có, con không có va vào mẹ, con rất yêu mẹ!” Giống như là muốn trút hết những uất ức trong nhiều ngày không được quan tâm ra ngoài. Khóc đến cùng, nó còn thút tha thút thít, vì thế là ba mẹ nó hoảng hốt. Lúc này hai người mới nhớ bọn họ còn có một đứa con trai rất đáng yêu, thật là không nên mà. Cẩm Tú lập tức ôm nó vào lòng, vỗ vỗ vào lưng an ủi nó, còn khen nó là đứa trẻ ngoan, là người anh tốt, nói nó là một nam tử hán, biết lấy gối ôm, lấy dép lê, rót nước ẹ nữa. Còn nói bọn họ sai rồi, bọn họ quá lo lắng cho em gái nhỏ mà không chú ý đến nó. Ba ba cũng xin lỗi nó, nói là vì quá lo cho sức khỏe của mẹ.
Aiz, chính là thế, một đứa trẻ ngoan như nó bọn họ biết tìm đâu ra, cho nên nó quyết định tha thứ cho họ, bởi vì hai người đáp ứng buổi trưa cho nó ngủ với mẹ. Nó thích nhất là ngủ trên cánh tay rộng lớn của ba, sau đó tỉnh lại trong lòng tay ấm áp, còn mang theo mùi hương dễ nghe của mẹ.
Lúc em gái vừa ra đời thì rất nhỏ, mềm mại yếu ớt, nó ôm lấy thì còn cười với nó. Nụ cười đó rất giống với mẹ. Đôi mắt to tròn như hai viên thủy tinh đen tròn trịa trong suốt, ướt át. Hàng mi dài và cong lên như hai cánh bướm chớp chớp. Chiếc mũi thẳng và cao, đầu mũi tròn tròn. Cái miệng nhỏ như là trái anh đào đỏ mọng. Khuôn mặt nó như quả táo, trắng nõn mịn màng còn mang theo màu hồng phấn mê người.
Cô nhóc tên là Tả Thấm Minh, nó là Tả Duật Minh. Ba nói, Thấm có nghĩa là vui vẻ, Duật có nghĩa là sung sướng. Ba và mẹ hi vọng hai anh em nó có thể vui vẻ cả đời này. Hai đứa nó đều có chữ Minh, chính là ghi nhớ công ơn của mẹ, muốn chúng nó vĩnh viễn phải hiếu thảo với mẹ. Đương nhiên rồi, cho dù ba nó không nói thế thì chúng nó cũng sẽ làm, bởi vì ba mẹ chính là người mà chúng nó yêu nhất trên đời này.
Lúc còn nhỏ, em gái rất hay khóc. Thế nhưng nó phát hiện, em nó chỉ thích khóc trước mặt ba nó, vả lại rất nghe lời nó, chưa bao giờ khóc trước mặt nó. Cho dù có chơi với nó và bị té đi nữa thì chỉ cần nó ôm lấy em, dỗ dỗ nó thì nhiều lắm con bé cũng chỉ rơi vài giọt nước mắt. Nhưng nếu ba có mặt, vậy thì sẽ hỏng bét rồi! Nhất định em nó sẽ mếu máo, đôi mắt tròn nhìn ba nó, nháy vài cái là có thể rơi xuống vài chuỗi nước mắt. Mà người cha lãnh khốc của nó, chỉ cần em nó vừa khóc thì hắn liền hết cách. Nếu em nó vừa khóc vừa đòi ông trăng trên trời, ba nó tuyệt đối sẽ bắt thang mà hái xuống cho con bé. May mà con bé cũng coi như biết chuyện, không đòi những thứ này.
Tính cách của con bé rất giống Cẩm Tú, dịu dàng trầm tĩnh, giọng nói chuyện nhẹ nhàng mềm mại, giống như là có người đùng cái bàn chải lông mềm mà ngoáy vào tai vậy, cực kỳ dễ chịu. Mà hai đứa nó đều di truyền tính bướng bỉnh của ba nó, nó thì lộ ra ngoài mà em nó thì giấu ở bên trong, cho nên thật ra em nó càng giống ba hơn. Hơn nữa con bé càng biết cách sử dụng loại ngữ khí thờ ơ lãnh đạm này. Nếu bạn nhìn thấy con bé biện hộ cho đương sự ở trên tòa thì nhất định bạn sẽ đồng ý trăm phấn trăm với ý kiến của nó. Người trong bang đều gọi con bé là người đẹp băng giá. Điều này khiến cho ngoại trừ nó và ba mẹ, các chú bác cô dì khác đều không thể hiểu nổi. Một cô bé ở nhà ngoan ngoãn nghe lời là thế, làm sao có thể dùng một ánh mắt là ngăn cách người ta ngàn dặm như thế. Hơn nữa, tài phóng đao của con bé còn hơn cả nó nhưng không dễ gì lộ ra. Nếu không phải năm đầu trung học con bé ra tay giúp một bạn trong lớp bị đứa lớn hơn ăn hiếp, ai mà ngờ được một con nhóc xinh xắn như thế lại mang theo dao.
Con bé thích bám lấy ba ba, đây là điều mọi người đều biết. Từ nhỏ nó đã giống như một con gấu nhỏ luôn đeo lấy cổ ba nó. Đến khi lớn lên, trở thành một cô gái xinh đẹp vô song thì con bé vẫn bám lấy ba ba như cũ, hễ ra là ôm lấy ba mà hôn. Đương nhiên đó là ở nhà. Ở bên ngoài, người con bé hay bám theo nhất vẫn là anh trai nó. Mà hai đứa nó giỏi nhất là đóng giả tình nhân. Thật ra hai đứa nó rất giống nhau, chỉ có điều mọi người vẫn lầm rằng đó chính là cái gọi là vợ chồng thì có nét tương đồng.
Nó còn nhớ, bắt đầu từ khi em nó học tiểu học, với ngoại hình người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở của em nó cộng với vẻ thông minh lanh lợi thì người theo đuổi nhiều như sao trên trời, mà thư tình thì tới tấp như tuyết rơi. Haiz, đẹp quá cũng sẽ làm rối loạn trật tự xã hội. Giống như nó, từ tiểu học đến trung học, bởi vì những cô gái muốn giành làm bạn gái nó mà giáo viên đã mời phụ huynh nhiều lần đến nỗi ba mẹ nó phải phát rầu. Vì thế, hai đứa nó bàn nhau nghĩ ra một cách toàn vẹn – giả làm tình nhân. Cứ như thế, cuộc sống tương đối bình tĩnh cũng duy trì đến khi nó vào đại học Bắc Bình. Sau đó còn nhờ em nó đến trường đại học dẹp yên một đám con gái như ong dại bướm cuồng. Khi em nó đi học ở Luân Đôn nó cũng sang thăm, đúng lúc là lễ tình nhân, hai đứa nó giả làm người yêu mà đùa giỡn trên đường rất vui vẻ, tại nhà hàng xa hoa nhất ăn đồ ăn tình nhân miễn phí. Lúc đi Ý chơi, chúng nó còn giả tình nhân để được mua vé xem ca kịch chỉ bằng nửa giá. Thậm chí ở Pháp, hai đứa còn bị coi là tình nhân mà làm người mẫu chụp ảnh áo cưới bên hoa oải hương lãng mạn nữa.
Mãi cho đến sau này, khi nó cưới vợ, em nó có chồng nhưng hai đứa vẫn tương thân tương ái như trước.
9. Quần áo của em gái
Chuyện kể rằng, khi mọi người trong nhà đứng ngồi không yên vì em gái sắp ra đời thì Tiểu Sơ Thất lại trở thành một đứa trẻ không ai quản.
Hôm ấy, cũng không biết nó làm thế nào mà lục ra một bao quần áo lớn từ trong tủ của mình. Trẻ con vẫn thường cảm thấy hứng thú với những thứ đồ là lạ và chuyện thám hiểm, Tiểu Sơ Thất cũng không ngoại lệ.
“Xạch” một tiếng, nó cầm cái túi dốc ngược lên trời. Cái gì?! Toàn bộ là màu hồng nhạt, rõ ràng là những vật phẩm của trẻ sơ sinh chỉ dùng cho bé gái: quần áo nhỏ xíu mềm mại! Những cái váy nhỏ đủ màu! Kẹp tóc hình nơ bướm! Búp bê dễ thương!
Ba ơi, mẹ ơi, khi con còn nhỏ, hai người ăn mặc cho con như vậy sao?!
Nó đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ (thằng nhóc này trí nhớ tốt thật!), mỗi khi dì Minh Châu đến thăm nó thì luôn nói, nếu như nó là con gái thì chắc chắn đó là một đứa trẻ rất xinh đẹp!
Tiểu Sơ Thất rất tức giận! Nó nghĩ nó đường đường là một nam tử hán, di truyền vẻ đẹp trai của ba nó không sót chút nào, chỉ có điều đôi mắt quá giống mẹ, lớn hơn những đứa con trai bình thường khác một chút, lông mi dài hơn một chút, cong hơn một chút, làn da trắng mịn hơn một chút, sao lại bị ăn mặc thanh con gái chứ!
Trời ơi! Nó cực kỳ tức giận!
Vì thế, nó kéo túi đồ lớn kia, thở phì phò hổn hển, không biết tại sao trên đường đi lại không bị ai phát hiện mà vất vả đi đến hẻm phía sau, quăng nó đi! Giống như là thở ra một hơi khí độc!
Sau đó, nó liền quên phén chuyện này đi. Mãi đến một tháng sau, vào một ngày nào đó sau khi em gái ra đời, mẹ nó bỗng nhiên nhớ đến sáu năm trước, người cha hoang phí của chúng nó từng mua một đống đồ của con gái mà còn chưa dùng, nhưng lục lọi khắp nơi mà không cách nào tìm ra.
Lúc này Tiểu Sơ Thất mới biết, thì ra đó là đồ ma ba mẹ mua cho em gái vào sáu năm trước! Nhưng bị nó ném mất rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui