Cẩm tú duyên

Nhìn xung quanh một chút, Bách Nhạc Môn được cho là mỹ nữ nhiều vô số kể. Những đóa hoa thơm của Thượng Hải này, ngươi nào cũng nũng nịu như mèo, mềm mại như tơ tằm, sóng mắt long lanh như nước, dung mạo như tranh. Chỉ có nàng áo vải mặt mộc, đứng lớ ngớ ở đó, lạc lõng như vậy.
Anh thiếu coi thường nàng, cũng đúng thôi.
Đến Thượng Hải đã sai, đến Bách Nhạc Môn có lẽ là sai càng thêm sai. Nhưng… nàng không tin cùng là một mình lẻ loi lưu lạc trên đường phố xa lạ, Minh Châu có thể trở nên vượt trội mà nàng chỉ xứng đáng trốn ở trong góc tối nhìn người mình thích, không dám tới gần.
Mới cách một ngày, Cẩm Tú đã thấy Tả Chấn cho người mang thứ mà hắn gọi là “một chút đồ đạc” tới. Trời ạ! Đây mà gọi là “một chút đồ đạc” sao! Một chút mà đã đầy nhóc cả hai cái rương lớn.
Cũng không phải là cho nàng làm đồ cưới, không cần phải lãng phí như thế: vải cotton, vải sa tanh, gấm vóc, tơ lụa, sườn xám, váy dài, áo ngủ, áo khoác, áo choàng… Còn có giày dép cùng mũ nón. Màu sắc kiểu dáng, cần gì có đó. Cộng thêm cả bộ son phấn, thậm chí còn có nước hoa cùng trang sức.
Cẩm Tú bị dọa ngây cả người. Trên giường, trong tủ đều là quần áo giày dép. Thước tấc vừa vặn giống như là đo đạc làm riêng cho nàng. Sao hắn lại làm được thế! Ngẩng đầu là châu báu, cúi đầu là quần áo rực rỡ. Rốt cuộc những thứ này phải tốn bao nhiêu tiền đây… Không tính đến ngọc trai và trang sức bằng vàng chói mắt trong chiếc hộp tinh xảo kia, chỉ cần tiện tay cầm lấy một chiếc áo ngủ, không biết là làm bằng chất liệu gì, cầm trong tay mềm mại mịn màng, màu sắc trang nhã tươi đẹp, có lẽ giá trị nhất định không ít.
Không có công thì không nhận thưởng, nàng không thể nhận món quà quý giá thế này được.
Nhưng người mang đồ đến lại cung kính nói: “Vinh tiểu thư, Nhị gia có căn dặn, mấy thứ này không thể mang về. Tất cả đều dựa vào thước tấc của cô mà mua, người khác không thể dùng được. Nếu cô không chịu nhận, chúng tôi không thể trở về báo cáo kết quả với Nhị gia được.”
Cẩm Tú đứng ở giữa phòng đầy quần áo trang sức, không biết làm thế nào. “Nhưng một mình tôi sao có thể dùng hết nhiều thứ như vậy? Nếu không thì quần áo giày dép đặt tạm ở chỗ tôi, đợi khi gặp Tả Chấn, tôi nói chuyện với anh ấy. Còn trang sức châu báu này, hay là anh cứ mang về thì tốt hơn.”
“Nhị gia còn bảo tôi nói một câu, Bách Nhạc Môn không như những chỗ khác, muốn làm người nổi nhất của Bách Nhạc Môn, tiếc tiền là không được. Sau này Vinh tiểu thư có tiếng rồi thì mấy thứ này không cho là gì cả.”
Cẩm Tú ngẩn ra, thì ra không có tiền, thậm chí ngay cả vũ nữ cũng không thể làm. Giống như những người đóng phim ca hát, muốn nổi tiếng cũng phải dựa vào người nâng đỡ.
Quay đầu lại nhìn những thứ bên người, trong lòng biết là không thể nhận. Chẳng qua Tả Chấn chỉ nói cho có mà thôi, lên làm người nổi nhất của Bách Nhạc là chuyện dễ dàng như vậy sao? Nếu không thể, nàng lấy gì trả lại cho hắn. (dễ thui, lấy thân báo đáp là được mà tỷ *_*)

Nhưng mấy thứ này… sao lại đẹp đến thế chứ, là thứ long lanh rực rỡ, lộng lẫy xa hoa mà nàng chưa bao giờ thấy qua. Dường như mang theo sự mềm mại của âm nhạc, mang theo hương thơm của đêm, mê hoặc khiến Cẩm Tú không tự chủ được mà đưa tay chạm vào.
Thay quần áo, rửa mặt chải đầu một lần nữa, Cẩm Tú ngắm nghía mình trong gương.
Sườn xám bằng gấm in hình hoa hạnh, mái tóc dài búi hơi lỏng, da thịt trắng mịn như ngà, mắt sáng như sao, môi đỏ mọng ướt át, dưới ánh đèn vàng, xinh đẹp khiến người ta kinh hãi, rồi lại ngỡ ngàng xa lạ. Cách tấm gương, nàng đẹp như vậy, nhưng lại cũng xa lạ như vậy. Đầu mày đáy mắt, không thấy một chút vui mừng, chỉ có thoáng qua vẻ không cam lòng vì lỡ bước phong trần.
Đây không phải là nàng, đây là một cô gái mà nàng chưa từng quen biết.
Trong mơ hồ, hình như Cẩm Tú thấy được bóng dáng của Minh Châu.
Hoảng hốt nhớ lại một Vinh Cẩm Tú lúc mới đến Thượng Hải, gió bụi mệt mỏi, tràn đầy hi vọng đứng bên ngoài cửa nhà Minh Châu. Thông qua cái bóng lờ mờ trong gương, hình như nhìn thấy nàng quần áo tả tơi mà lưu lạc ở trên đường phố phồn hoa, vì một chén cơm mà bị đấm đá. Nhìn thấy nàng lớ ngớ xuyên qua ở từng phố lớn ngõ nhỏ, tìm một công việc kiếm sống. Nhìn thấy nàng đứng ở một góc xa xa phía sau lưng Anh thiếu, chờ mong hắn ngẫu nhiên quay đầu lại.
Trong mắt Cẩm Tú xẹt qua một ý cười tự giễu, không biết tại sao, bỗng nhiên có vẻ thê lương.
Tòa nhà cũ ở Trấn Giang đã bị chủ nợ xiết để gán nợ, e là cả đời này cũng không thể quay về. Từ nay về sau, cũng chỉ còn lại một mình nàng đối mặt với ấm lạnh trên đời này, còn có tương lai xa xôi không thể biết trước kia.
Tả chấn nói đúng. Lối thoát duy nhất của nàng, kết quả tốt nhất chính là trở thành người nổi nhất của Bách Nhạc Môn. Như vậy mới có cơ hội đứng trước mặt Anh thiếu mà không phải sau lưng hắn.
Rốt cuộc cứ như vậy mà đi Bách Nhạc Môn.
Thời gian còn sớm, khách khứa không nhiều lắm, vũ nữ Lệ Lệ đang dựa vào quầy bar, ngán ngẩm mà sơn móng tay. Vừa thấy Cẩm Tú, mắt nàng lập tức trợn to: “Ai da, Cẩm Tú, cuối cùng cô cũng chịu mặc quần áo tử tế mà ra ngoài? Chậc chậc, eo thon như vậy, chân dài như vậy. Nghề này của chúng ta, quan trọng nhất chính là đủ “vốn liếng”. Người xinh đẹp, còn sợ không nổi sao? Lát nữa quản lý cũng không dám khinh thường nữa.”
“Nghe nói đêm qua, Tả Nhị gia nhảy với cô một bản?” Trong giọng nói của Lệ lệ tràn ngập vẻ cực kỳ hâm mộ không chút che giấu. “Cẩm Tú, cô coi như là quạ đen biến thành phượng hoàng trong một đêm rồi.”

Thật không hiểu nổi, con bé Cẩm Tú này mới đến vài ngày, ngay cả một người khách cũng không biết, sao thoáng cái đã được Tả Nhị gia coi trọng nhỉ? Nhìn chuỗi ngọc trai bóng loáng đeo trên cổ của cô ta kia, nhất định không rẻ, sao có thể là do cô ta mua được. Một điệu nhảy ngày hôm qua không biết giá trị bao nhiêu tiền.
“Nhảy với Tả Chấn một bản thôi, có kinh thiên động địa như vậy sao?” Cẩm Tú cũng không hiểu được. “Những người khách mà mỗi ngày các cô tiếp đón, người nào không phải quan lớn, người giàu có. Có tiền có thế, người cỡ nào mà chưa thấy qua, đã sớm gặp nhiều thì có gì là lạ.”
Vẻ mặt Lệ Lệ dần dần trở nên kỳ lạ, nhìn nàng một lúc lâu mới nói: “Cô… Ngay cả Tả Nhị gia là ai cũng không biết! Thảo nào luôn mồm gọi cả họ lẫn tên của ngài ấy. Tôi ở Bách Nhạc Môn cũng đã nhiều năm, cứ gọi Tả Chấn, Tả Chấn như cô, thật là lần đầu tiên nghe thấy.”
Cẩm Tú ngẩn ra. Sao vậy. Nhìn vẻ mặt của nàng, có nghiêm trọng như vậy sao? “Đúng rồi, tôi vẫn lấy làm lạ, hình như người khác đều gọi anh ta là Nhị gia. Rốt cuộc là tại sao?”
“Ngài ấy là đệ tử duy nhất của Hà lão gia. Năm đó là nhân vật đứng thứ hai của Thanh Bang. Huống hồ bây giờ lại là em kết nghĩa của Hướng tiên sinh.” Lệ Lệ nói. “Mọi người gọi ngài ấy như vậy, là có ý tôn kính.”
“Thanh Bang?” Cẩm Tú không hiểu ra sao cả. Nghe có vẻ… không giống thứ gì tốt.
Lệ Lệ nghiêm khắc cảnh cáo nàng: “Ra ngoài làm việc, nhất định phải biết phép tắc của bên ngoài. Sau khi Hà lão gia mất, Nhị gia chính là thủ lĩnh của Thanh Bang. Cô cứ gọi bậy Tả Chấn, Tả Chấn như vậy, nếu như bị người khác nghe thấy, sớm muộn gì cũng mang vạ vào thân.”
Thủ lĩnh của Thanh Bang?! Cẩm Tú nhịn không được mà “a” một tiếng. Bỗng nhiên nhớ tới dao và súng trên người Tả Chấn trong phòng trên lầu hai tối hôm đó. Thì ra… thì ra hắn là người trong giang hồ!
“Cô nói, Tả Chấn… Tả Nhị gia, anh ta là xã hội đen? Là loại người đốt nhà, giết người, cướp của, hiếp dâm?!”
Cẩm Tú khiếp sợ không dám tin. Sao Tả Chấn lại thế được! Hắn ôn nhu tao nhã là thế, ngoại trừ có đôi khi hơi lạnh lùng một chút, sao có thể nhìn ra thân phận xã hội đen của hắn?
 “Cô im miệng!” Lệ Lệ sợ tới mức lập tức che miệng của nàng lại, quay trái quay phải nhìn xung quanh thấy không có người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Cô điên rồi sao, không muốn kiếm ăn thì cũng đừng kéo tôi xuống nước chứ. Chỗ này là chỗ nào, Anh thiếu và Nhị gia có quan hệ gì cô có biết hay không? Anh thiếu cùng anh trai Hướng tiên sinh đều là anh em kết nghĩa của Nhị gia. Từ trên xuống dưới của chỗ này, có ai mà không cung kính với ngài ấy! Những  lời vừa rồi mà cô cũng dám nói ra.”

Cẩm Tú bị nàng bịt miệng thiếu chút nữa nghẹt thở, chỉ còn có nước gật đầu. “Biết rồi, biết rồi…”
Lệ Lệ buông nàng ra, coi thường mà nhìn Cẩm Tú. “Tôi biết cô mới tới, không hiểu chuyện, cho nên mới hảo tâm nhắc nhở cô. Thế lực của Thanh Bang, cộng thêm địa vị của Hướng gia, tại hắc bạch lưỡng đạo đã có thể một tay che trời. Đừng tưởng rằng nhảy một bản với Nhị gia là có thể không kiêng nể gì. Giao tiếp với bọn họ, ít nhất cô phải học được nói năng thế nào, cái gì gọi là khom gối hầu hạ, cô hiểu không? Ngàn vạn lần đừng nghĩ vớ vẩn, lấy cái mạng nhỏ của mình ra làm trò đùa. Chỉ cần được sự khen ngợi của Nhị gia, về sau ở Bách Nhạc Môn, không đúng, ở cả Thượng Hải này, còn có ai dám làm khó dễ cô? Giống như Ân Minh Châu năm đó, không phải là dựa vào Hướng tiên sinh mới có hôm nay sao.”
“Đừng nói ngay cả Ân Minh Châu mà cô cũng không biết.” Lệ Lệ liếc nàng một cái. “Thực không hiểu nổi, Anh thiếu vẫn luôn có tiếng xét nét, sao lại cho cô vào Bách Nhạc Môn. Ân Minh Châu năm đó là do Anh thiếu tốn rất nhiều sức mới có thể đoạt về từ Đại Phú Hào. Lúc chị ta treo biển hành nghề ở Bách Nhạc Môn, thật sự là hưng thịnh chưa từng có, nổi tiếng khắp cả Thượng Hải. Mỗi buổi tối, cũng không biết có bao nhiêu người vì muốn xem chị ta khiêu vũ mà đến đây vung tiền như rác. Nếu chưa từng nhảy với Ân Minh Châu, quả thực không thể coi là người có uy tín danh dự. Cô lại không biết chị ta?”
Sắc mặt Cẩm Tú từ từ trở nên tái nhợt. Lệ Lệ nói không sai, ở trong này, chẳng qua là dựa vào cong gối hầu hạ mà kiếm cơm ăn. Nàng chỉ không ngờ tới, thì ra năm đó Minh Châu cũng như vậy.
Nàng chẳng qua là cách mười năm, lại bước vào vết chân của Minh Châu.
Lệ Lệ đè thấp giọng, nói tiếp: “Có điều xưa đâu bằng nay, bây giờ Ân Minh Châu đã được Hướng tiên sinh bao, đã sớm rửa tay không làm nữa, chuyển vào khu nhà cấp cao trên đường Đan Quế, lên đời rồi. Dưới tay chị ta còn có năm đóa hoa vàng, chuyên đi xã giao với các công tử thượng lưu, trong giới này cũng rất có tiếng… Cô ngẫm lại xem, sau lưng có Hướng tiên sinh làm chỗ dựa, ngay cả Tả Nhị gia cũng phải nể mặt chị ta ba phần, còn có chuyện gì mà làm không được? Aiz, nếu có tôi một phần mười nhan sắc của chị ta thì cũng không cần lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không làm nên trò trống gì.”
Cẩm Tú nhìn thoáng qua mặt Lệ Lệ, ai nói không có nhan sắc. Trong Bách Nhạc Môn này, người nào không phải là mỹ nữ. Nhưng người khác đẹp như từ trong tranh được ra, khuôn mặt xinh đẹp mà thôi, Minh Châu lại bất đồng. Không nhớ nổi chị ấy đẹp ở chỗ nào, chỉ cảm thấy vẻ mị hoặc cùng rực rỡ ấy giống như sương mờ trong đêm, nhìn không thấy, sờ không tới, lại vô thanh vô tức ngấm đến tận xương tủy.
“Nếu nói như vậy, Minh Châu coi như là chị dâu của Anh thiếu sao.” Cẩm Tú nhớ tới khi vừa đến Thượng Hải, đụng vào Anh thiếu ở trước cửa nhà Minh Châu. Thảo nào mà hắn lại đến đó, thì ra đều là người một nhà.
Lệ Lệ lại hừ nhẹ một tiếng: “Cái gì mà chị dâu. Xuất thân như chúng ta mà làm chị dâu của Anh thiếu sao? Nói ra thật khiến người ta cười rụng răng mất. Hướng gia có địa vị gì? Ngân hàng, xưởng sợi, hộp đêm… bao nhiêu tài sản đếm cũng không hết. Sau lưng còn có thế lực Thanh Bang làm chỗ dựa vững chắc. Không nói đến cái khác, bến tàu Trường Tam chắc cô cũng nghe nói qua chứ? Đó là do Nhị gia mua đứt. Thuyền của ai mà không qua bến tàu của ngài ấy, hàng hóa của ai mà không vào kho để hàng của ngài ấy? Chỉ cần bọn họ giậm chân một cái, mặt đất của Thượng Hải đều phải chấn động.”
“Bọn họ sẽ cưới một vũ nữ làm vợ sao? Vậy thì toàn bộ tiểu thư khuê các của Thượng Hải đều cùng nhau nhảy xuống sông Hoàng Phổ mất. Ân Minh Châu chẳng qua chỉ dựa vào bộ mặt xinh đẹp, nhưng chỉ xinh đẹp thôi thì có ích gì? Đến giờ còn không phải chỉ là một tình nhân do Hướng tiên sinh nuôi ở bên ngoài mà thôi sao.” Giọng của Lệ Lệ đè xuống càng thấp. “Nghe nói đàn bà bên cạnh Hướng tiên sinh cũng không chỉ có một mình chị ta. Ân Minh Châu là người thông minh, tranh danh phận chỉ biết tự tìm mất mặt, không bằng nhân cơ hội này mà vét thêm một ít tiền mới là việc nên làm.”
Cẩm Tú bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
 “Ân Minh Châu có phải tình nhân của Hướng tiên sinh hay không, lời của người ngoài cũng không có nghĩa gì.” Mặt nàng đỏ ửng lên, giọng nói cũng không khỏi cao vài phần. “Những người đó không liên quan gì cả, sao bọn họ lại biết Hướng tiên sinh không thật lòng với chị ấy?”
Lệ Lệ bất mãn: “Cô ầm ĩ cái gì, coi chừng người khác nghe thấy! Cũng không phải nói cô, cô kích động cái gì.”
Cẩm Tú ngẩn ngơ. Đúng vậy, sao nàng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy?

Bắt đầu từ lúc Minh Châu đuổi nàng ra ngoài, từ nay về sau các nàng chính là người dưng nước lã. Nhưng nghe thấy người khác nhắc tới tên Minh Châu, nàng vẫn cảm thấy tim đập nhanh hơn, không biết nên vui hay buồn. Người khác nói Minh Châu là tình nhân của Hướng tiên sinh, nàng vẫn cảm thấy chói tai.
Thói đời cứ trêu ngươi như vậy, Minh Châu là đàn bà của Hướng tiên sinh. Mà nàng, lại thích Hướng Anh Đông – em trai của Hướng tiên sinh. Cho dù người khác có nói thế nào, cuối cùng Minh Châu cũng có thể ngẩng mặt. Cho dù là tình nhân, rốt cuộc nàng vẫn chiếm được người đàn ông mà mình thích. Mà cảm tình của nàng, e rằng càng vô vọng hơn cả Minh Châu.
Ít nhất Lệ Lệ cũng thừa nhận, năm đó Minh Châu là do Anh thiếu “tốn rất nhiều sức” mới đoạt được. Mà nàng, nếu không có sự giúp đỡ của Tả Chấn thì ngay cả tư cách vào Bách Nhạc Môn cũng không có.
Nếu… nếu có một ngày, nàng nổi tiếng như Minh Châu năm đó, Anh thiếu có thể nhìn nàng với cặp mắt khác hay không?
“Khụ khụ!” Cẩm Tú vội vàng ho khan hai tiếng, cắt đứt suy nghĩ miên man của mình. Trời ạ, rốt cuộc nàng đang nằm mộng gì thế này. Sờ lên mặt mình, đã không tự chủ được mà đỏ cả lên.
“Vị tiểu thư này… Cô mới tới sao? Sao trước kia chưa thấy qua?” Có người nói chuyện ở sau lưng, dựa vào quá gần, lúc nói chuyện hơi thở nóng hổi cứ phun lên gáy Cẩm Tú. Cẩm Tú hoảng sợ, đột nhiên xoay người lại, thấy một gương mặt kề sát vào, là một người đàn ông trung niên, tóc chải bóng loáng, ánh mắt mang theo ý cười mê đắm.
“Vinh… Cẩm Tú.” Cẩm Tú lui ra sau một bước, nhớ tới hôm đó ở trước cửa sổ trong Sư Tử Lâm, Anh thiếu cũng từng hỏi nàng tên là gì?
Không biết tại sao, hôm đó nói ra tên của mình thì tim đập rất mạnh. Hôm nay nói ra ba chữ giống như vậy, lại chỉ cảm thấy nhục nhã nói không nên lời. Không sao cả, đường đi là do chính mình lựa chọn. Chỉ cần qua đêm nay, sau này sẽ không có cảm giác nữa.
Cẩm Tú nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, trên mặt từ từ xuất hiện một nụ cười. Nụ cười rất nhạt, nhưng bỗng nhiên khiến người ta thấy sáng chói, chỉ cảm thấy xinh đẹp cực kỳ.
“Xin hỏi quý tính của ngài, rất hân hạnh được nhảy một bản?” Cẩm Tú nghe thấy giọng nói của mình, nhưng sao âm thanh xa lạ đến thế, dường như là một người khác đang nói chuyện. Thì ra bốn chữ khom gối hầu hạ, nói thì rất dễ dàng, làm được mới là uất ức. Cả người giống như nổi da gà, cố gắng giữ khuôn mặt tươi cười nhưng trong lòng lại giống như làm đổ mấy bình gia vị: chua, cay, mặn, đắng đều cuồn cuộn dâng lên trong ngực.
Nếu đã không thể quay đầu, cũng chỉ có thể cố gắng lếch tới. Cẩm Tú cười mà ôm lấy khuỷu tay của người đàn ông kia, đi xuống sàn nhảy. Một ngày nào đó, nàng cũng muốn giống như Minh Châu, trở thành người nổi nhất của Bách Nhạc Môn, không cần phải nói với người khác: ‘Tôi là Vinh Cẩm Tú, rất hân hạnh được nhảy một bản?’ nữa.
Bỗng nhiên nàng hiểu được, vì sao hôm đó Minh Châu lại muốn đuổi mình ra ngoài. Cũng bỗng nhiên hiểu được vì sao Tả Chấn lại đưa mình vào Bách Nhạc Môn.
Ở Thượng Hải, chờ đợi sự giúp đỡ cùng bố thí của người khác thì vĩnh viễn không có ngày ngẩng mặt lên được. Tất cả mọi thứ đều phải dựa vào hai bàn tay của chính bản thân kiếm được. Tiền tài, địa vị, danh tiếng, thậm chí là người đàn ông mà mình thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận