Lúc Niên Ngọc nhìn Sở Khuynh, Sở Khuynh cũng vừa đúng lúc nhìn thấy nàng.
Là hắn, thiếu niên tối qua……“ Người không thể đánh giá bởi vẻ bề ngoài” Sở Khuynh nhàn nhạt mở miệng, tối quá hắn vừa được lĩnh giáo qua, không phải sao?Tuy chỉ có mấy chiêu, nhưng ánh mắt của thiếu niên này dường như đã từng trải, kinh nghiệm rất phong phú.
Hơn nữa….
.
nghĩ đến gương mặt đã bị nhìn thấy, Sở Khuynh nhìn mắt Niên Ngọc thêm vài phần sắc bén.
Hai người nhìn nhau, Niên Ngọc rõ ràng cảm nhận được Sở Khuynh không có ý tốt, xem ra tối qua tự nàng đã biết được bí mật lớn của hắn, Sở Khuynh này sẽ đối với nàng thế nào đây?Niên Ngọc đang suy nghĩ, Sở Khuynh vén vạt áo, lệnh bài đeo ở thắt lưng lộ ra, lộ ra ngoài còn có một miếng ngọc bội khác, nhưng ngay tức khắc đã bị vạt áo che mất.
Tuy rất nhanh nhưng Niên Ngọc vẫn nhìn thấy, ngọc bội đó……là nàng đã để lại trong lầu của Triệu Ánh Tuyết, sao lại ở trong tay hắn?Niên Ngọc cùng Sở Khuynh lại một lần nữa nhìn vào mắt đối phương, lần này đôi mắt hắn ít đi sự sắc bén, thêm vào vài phần cảnh cáo.
Hắn là đang cảnh cáo nàng những điều nàng thấy đêm qua không được nói ra ư?Niên Ngọc hít mạnh một hơi, nàng mới không tọc mạch, cái nàng cần…….
nghĩ đến mục đích của miếng ngọc bội, Niên Ngọc chau mày lại.
Sở Khuynh nhìn thấy phản ứng của nàng, khóe miệng dưới mặt nạ dương lên.
Xem ra ngọc bội này đối với thiếu niên này rất quan trọng đây!Sở Khuynh hiểu rõ điểm này, phớt lờ đám người ở đây, siết chặt dây cương theo hướng khác rời đi….
.
“ Ha, mấy năm không về, đặc quyền của Tử Nhiễm cũng càng nhiều hơn rồi, bản vương cũng chưa dám cưỡi ngựa đi vào đây này!” Triệu Dật nhìn nam nhân trên tuấn mã ghen tuông nói,” Đều nói phụ hoàng thương bổn vương nhất, nhưng bổn vương thấy người phụ hoàng đem lòng thương nhất là Tử Nhiễm mới đúng, bổn vương chỉ là mang một cái hư danh……”Niên Ngọc nhìn bóng lưng đi xa, người con trai này của đại tướng quân, tuổi còn trẻ hoàng thượng đã giao Xu Mật viện cho hắn quản, cai quản quân vụ, bảo vệ biên cương, quyền lực cấm quân, đều nằm trong tay hắn, có thể thấy được sự coi trọng và tin tưởng hoàng thượng dành cho hắn.
Kiếp trước, khi hoàng để còn tại vị, Xu Mật sứ Sở Khuynh được bái quyết phong hầu, thậm trí hoàng thượng có ý phá lệ phong vương.
Nhưng có người không mong muốn Sở Khuynh được phong vương,trước ngày hoàng đế phong vương, Sở Khuynh xử lý công vụ từ Nam Cương trở về Thuận Thiên phủ, tới nửa đường gặp mai phục bị phục kích nên mất mạng.
“ Niên Ngọc, ngươi nói bổn vương có thảm không ?” Triệu Dật lên tiếng đánh gãy mạch suy nghĩ của Niên Ngọc.
Thảm không thảm?Khóe miệng Niên Ngọc co rút, nàng nên trả lời thế nào được?Nhưng tính tình của Mộc Vương quá nóng nảy, cơ hồ cũng không mong đợi câu trả lời của nàng, nhìn thấy một nữ tử ôm đàn đi vào núi giả không xa, nhất thời mắt sáng lên.
“ Thị cầm và cầm đều ở Tứ Phương quán , nhất định ca ta cũng ở đây rồi, ha, hôm nay đúng là một ngày tốt lành nha.
” Triệu Dật cũng không chịu được nữa, buông cổ Niên Ngọc ra hướng bên núi giả phi thân đi.
Mộc Vương biến mất chốc lát, phía sau núi giả một tiếng đàn du dương truyền đến, bình thản, đạm bạc không tranh, tuyệt trần thoát tục.
“ Ly Vương……là Ly Vương điện hạ đang đánh đàn”.
Có người đột nhiên hô lên.
Nói tới Ly Vương, trong mắt nhiều thiếu nữ, đều tràn ngập sự ngưỡng mộ và phấn khích, đó là nam nhân tuẫn mỹ nhất Bắc Tề, tướng mạo đó người khác nhìn vào má đỏ tim đập, người có mặt ở đây đều đi về phía núi giả.
Chỉ còn Niên Ngọc vẫn đứng yên nghe tiếng đàn dâng lên, và tiếng thì thầm của đám người….
.
“ Ly Vương thật xứng là đệ nhất công tử Bắc Tề, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, phong tư như vậy, tài hoa như vậy, ở Bắc Tề không tìm được người thứ hai như hắn đâu….
”“ Ha , tài hoa thì có sao? Lại không phải con ruột của hoàng thượng, ta nghe cha ta nói hoàng thượng tốt với hắn chẳng qua là vì tiên đế thôi, sau này hoàng vị thế nào cũng không truyền được đến đầu hắn….
.
”Truyền không đến đầu Triệu Diệm sao?Ha , nhưng ai biết được từ đầu tới cuối người luôn tự xưng là đạm bạc không tranh lại luôn đang mưu đoạt vị trí đó!Niên Ngọc đứng yên ở đó, chỉ cần nàng đi qua núi giả, nàng sẽ giống kiếp trước gặp được Triệu Diệm, nhưng Niên Ngọc lại không, nàng còn có chuyện quan trọng phải làm, còn về Triệu Diệm…….
.
Nàng và hắn tương lai còn dài!Ngọc bội nàng đặt đêm qua đã rơi vào tay Sở Khuynh, nàng nắm không chắc ý đồ của hắn, chỉ để tự cứu mình tính toán nên đặt nơi khác rồi.
Hít mạnh một hơi, Niên Ngọc hồi tưởng lại tất cả những việc phát sinh tại Tứ Phương quán này, kiên định xoay người đi theo hướng còn lại…….
Tứ Phương quán, nữ nhân không được vào, trừ ngày lễ thành niên này.
Trong lễ thành niên phụ mẫu tới xem lễ, đây là truyền thống xưa nay.
Trong Tứ Phương quán bên cạnh hồ Thánh Hiền, nữ quyến tụ tập một chỗ nói chuyện.
Lúc Niên Ngọc đến, tìm trong đám đông một bóng người, còn chưa tìm được đã nghe thấy một nha hoàn hoảng loạn kêu cứu“ Cứu mạng……mau đến cứu người, trưởng công chúa…….
trưởng công chúa rơi xuống nước rồi.
”Thanh Hà trưởng công chúa, muội muội ruột của đương kim thánh thượng, kết hôn nhiều năm mà chưa có con cái, bây giờ bốn mươi tuổi cũng cùng cũng mang thai, nhưng kiếp trước chính trong hồ Thánh Hiền này thai nhi đó đã bị chết lưu.
Mà hiện tại trưởng công chúa và thai nhi trong bụng là tính toán duy nhất của nàng.
Tiếng kêu cứu truyền đến, Niên Ngọc nghĩ cũng không nghĩ nhảy xuống hồ, nữ quyến bệnh cạnh nghe thấy tình hình bên này, cũng lập tức vây đến xem.
“ Cứu ta……cứu con của ta……”Dưới nước, Thanh Hà trưởng công chúa vất vả dãy dụa, trong lòng tràn đầy sợ hãi, nàng có được đứa bé này không dễ dàng gì, thái y nói vốn thân thể nàng đã có vấn đề, nếu thai này không giữ được thì sau này khó có thể mang thai lần nữa.
Nhưng nước lạnh lẽo không ngừng cuốn lấy người nàng ta chìm xuống, dường như muốn kéo nàng vào địa ngục.
Nhưng đột nhiên, có một lực đạo lôi nàng ta lên sau đó thân thể nàng ta được giữ lấy, phá nước bay ra.
“ Mau truyền thái y”.
Trong sự kinh hoảng của nữ quyến và nha hoàn chỉ nghe thấy một lời phân phó kiên định như vậy, chỉ nhìn thấy một thân ảnh gầy yếu ôm lấy trưởng công chúa phi vội về phía hương phòng.
Trong hương phòng.
Nha hoàn hầu bên cạnh ,trên giường, trưởng công chúa đã thay ra bộ y phục ướt, sốt ruột nhìn thái y bên cạnh: “ Hài tử của bổn cung thế nào rồi?”“Điện hạ, thai nhi không sao, may mắn cứu kịp thời, nước trong hồ mùa hè không lạnh lắm, nhưng hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể, thai nhi cũng sẽ chịu không được.
” thái y thật thà bẩm báo “ Vi thần kê một phương thuốc bảo thai, công chúa uống vào là được”Nghe thái y nói trưởng công chúa nhẹ nhõm thở ra một hơi, may mắn…….
may mắn cứu kịp thời!Thanh Hà trưởng công chúa nghĩ đến gì đó, nhìn sang thiếu niên trong phòng toàn thân ướt sũng, “ vừa nãy là ngươi cứu bổn cung?”“ Bẩm trưởng công chúa, đúng vậy”.
Niên Ngọc hướng trưởng công chúa bái một bái.
Thanh Hà trưởng công chúa liếc nhìn Niên Ngọc đang đứng một bên, có chút không thể tin được, thân thể gầy yếu này…….
.
“ không ngờ sức của ngươi cũng lớn thật, đầu óc cũng sáng suốt”.
Thanh Hà trưởng công chúa nghĩ đến khi nãy, trong lòng tràn đầy cảm kích, “ Ngươi đã cứu mẫu tử bổn cung, nói đi, ngươi muốn ta thưởng gì?”Phần thưởng ư?Niên Ngọc không chút do dự, lập tức mở miệng, “ Lệnh bài ân xᔓ Ngươi nói lệnh bài ân xá?”Không chỉ Thanh Hà trưởng công chúa ngay cả thị nữ có mặt cũng thất kinh, “ To gan, lệnh bài ân xá đâu phải thứ ngươi có thể lấy!”Niên Ngọc không để ý mấy thị nữ, chỉ yên lặng đợi trưởng công chúa mở lời.
“ Khẩu vị của ngươi không nhỏ nhỉ.
” Trầm ngâm một lát, trưởng công chúa cuối cùng cũng lên tiếng, “ ngươi có biết lệnh bài ân xá đối với bổn cung có ý nghĩa gì không, nó không chỉ là một tấm lệnh bài, nó là của hồi môn tiên đế cho ta, cũng là đồ duy nhất để bôn cung tưởng nhớ hoàng huynh.
”Niên Ngọc biết sự quý trọng của lệnh bài ân xá, ở Bắc Tề chỉ có một tấm lệnh bài ân xá duy nhất, chỉ có dùng rồi hoặc hoàng đế thu hồi, mới có thế ban cho người tiếp theo.
Nhưng hiện tại lệnh bài ân xá là hy vọng duy nhất của nàng.
Niên Ngọc nâng mắt, không chút sợ hãi nhìn vào mắt trưởng công chúa , “ thai nhi trong bụng trưởng công chúa, đối với trưởng công chúa cũng là thứ duy nhất, chuyện này…… đáng giá, tiên đế là người thiện lương nhân từ, nếu tiên đế trên trời linh thiêng có biết cũng sẽ không trách trưởng công chúa.
”Thanh Hà trưởng công chúa nheo đôi mắt, lại nhìn thanh niên gầy yếu trước mặt, thêm vài phần quan tâm, “ Hoàng huynh người…….
.
quả thật là thiện lương nhân từ, vậy ngươi nói ta xem, ngươi lấy lệnh bài ân xá làm gì?”.