Cẩm Tú Kỳ Bào 2 Thế Thân

Lâm Hàn choàng dậy vì tiếng sấm. Giường của cô và Thục Hoa ở ngay sát cửa sổ, cơn mưa lớn bất thần ập đến mang theo từng vạt nước hắt thẳng vào trong khiến mặt đất ướt dầm dề. Một tia chớp lóe sáng lên làm vũng nước trên nền nhà lấp loáng. Lâm Hàn vội vàng nhồm dậy, đi ra đóng cửa sổ vào, song khi mò mẫm quay trở lại giường thì phát hiện ra trong chăn trống không. Ngô Thục Hoa đâu?

“Thục Hoa, Thục Hoa”, gọi liền hai tiếng không thấy ai trả lời, Lâm Hàn bèn lấy chiếc bật lửa dưới gối, căn phòng tối om sáng lên hơn một chút khiến cô nhìn thấy chiếc đèn dầu để trên bàn vẫn nằm nguyên tại chỗ. Tim Lâm Hàn bỗng nhiên đập thình thịch, một nỗi hoảng sợ ập đến. Cả Vương Linh và Thục Hoa đều rất nhát gan, mỗi lần thức dậy ban đêm đều phải gọi cô, có hôm trăng sáng rõ như ban ngày mà tụi nó vẫn phải thắp đèn, huống hồ đêm nay mưa gió, đưa bàn tay lên còn không nhìn thấy ngón nữa là…

Trong lòng Lâm Hàn mỗi lúc một bồn chồn hơn, cô vội vàng mặc áo khoác vào, cầm cây đèn dầu đi ra ngoài. Khi đi qua phòng Vũ Trúc và Vương Linh, cô nghĩ hay là Thục Hoa sang bên này nên đưa tay lên định gõ cửa, không ngờ chạm ngay vào cánh cửa, “kẹt” một tiếng, cánh cửa tự động mở ra.

Lâm Hàn hoảng sợ giật lùi hai bước, dừng chân rồi đứng nguyên tại chỗ nhìn kỹ lại. Rõ ràng là phòng của Vũ Trúc, nhưng vì sao hai đứa nó lại không khóa cửa? Lẽ nào cả hai cũng không có trong phòng? Lâm Hàn muốn vào trong xem, nhưng lại không dám nên cứ đứng mãi ở cửa, cuối cùng chỉ biết cắn môi động viên chính mình: “Đừng sợ, bình tĩnh lại nào!”

Mưa bỗng trút xuống ào ào, tạo nên những âm thanh ầm ầm trên mái ngói hệt như cả xe đá đổ thẳng xuống vậy. Tất cả những âm thanh khác đều mất hút trong đó. Lâm Hàn bước vào phòng Vũ Trúc và Vương Linh, gió từ ngòa cửa sổ thổi vào khiến ngọn lửa bên trong chiếc đèn dầu lay lắt bập bùng, Lâm Hàn vội dùng tay chắn gió lại, chầm chậm đi đến cạnh bàn đặt đèn xuống, đóng cửa sổ vào. Tiếng mưa ngay lập tức nhỏ hơn rất nhiều.

Gian phòng này hơi khác với phòng của cô và Thục Hoa, chiếc giường được kê ở mặt tường đối diện với cửa sổ, diện tích cũng rộng hơn chút ít. Ở giữa phòng chỉ có một chiếc bàn giống phòng cô, thế nên trông càng có vẻ trống trải hơn. Mùi dầu hỏa khó chịu xộc ngay vào mũi Lâm Hàn. Cô cầm chiếc đèn lên, đi tới sát giường, vừa đi vừa gọi tên Vương Linh, Vũ Trúc. Chỉ thấy chăn chiếu được dồn thành một đống nhô cao, đang run lên dữ dội. Lâm Hàn đi tới gần hơn, lập tức nghe thấy bên trong phát ra những tiếng “cạch cạch” khe khẽ. Cô bèn vỗ nhẹ vào đống chăn, gọi: “Vũ Trúc, Vương Linh”.

Chiếc chăn càng run dữ dỗi hơn, tuy nhiên nhìn vào kích cỡ của nó thì không giống như có hai người, vậy một trong hai người đó đã đi đâu, hay người này không phải là một trong hai người đó? Lâm Hàn thở dài một tiếng, đưa tay kéo chiếc chăn ra. Người trong chăn kêu lên thất thanh khiến cho tay Lâm Hàn run bắn, đánh rơi chiếc đèn dầu xuống đất. Lập tức chiếc đèn bị vỡ tan thành mấy mảnh, ngọn lửa tiếp xúc với dầu hỏa bị đổ ra liền bùng lên thành một đám lửa lớn, sau đó cháy lan theo vết dầu ra phía cửa sổ. Sàn nhà này được làm toàn bằng gỗ, cháy to lên thì phải làm sao đây? Lâm Hàn quên cả sợ hãi, vội vàng kéo ngay chiếc chăn rồi lấy hết sức phủ nó lên ngọn lửa. May mà lửa được dập kịp thời, cả gian phòng lại chìm trong bóng tối đặc quánh. Lâm Hàn ngồi bệt xuống sàn thở dốc từng hồi, đột nhiên nhớ ra là trong phòng vẫn còn một người khác nữa.

“Chị Lâm Hàn à?”, người ngồi trên giường cất tiếng hỏi trong màn đêm đen thui, có vẻ như vừa trải qua một nỗi sợ khủng khiếp nên ngay cả giọng nói cũng đã khàn đặc lại, có điều không giống cả Vũ Trúc lẫn Vương Linh.

“Là chị đây, em là ai?”

“Em là Vũ Trúc”, sau khi xác nhận đó đúng là Lâm Hàn. Tiêu Vũ Trúc mới dần bình tĩnh lại.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân gấp gáp, liền sau đó là giọng nói của Hữu Đức vang lên ngoài cửa: “Tiêu Vũ Trúc, Vương Linh, các cô có sao không?”.

Rõ ràng là tiếng kêu ban nãy đã đánh thức bọn họ, sáu người con trai đều lao cả đến đó. Vũ Trúc và Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như vừa sống sót sau một tai họa lớn.

“Hôm nay Vương Linh về đến nhà cứ là lạ thế nào ấy, ngồi trên giường cũng không nói không rằng, giục đi ngủ mấy lần nhưng hễ nghe thấy bảo đi ngủ thì cô ấy lại trừng mắt lên nhìn như có mối hận thù gì ghê gớm lắm. Lúc đó em chỉ nghĩ rằng chắc hồi ban ngày cô ấy đã bị sợ hãi quá nên thành ra như vậy, bèn an ủi mấy câu, song cô ấy vẫn cứ nguyên bộ mặt khó đăm đăm, có nói thế nào cũng không tác dụng, thêm vào đó em lại buồn ngủ không chịu nổi, nên cuối cùng cũng để mặc cô ấy, đi ngủ một mình. Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, em thấy Vương Linh ra sức lay mình dậy. Khi em vừa mở mắt ra, thấy cô ấy chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Vũ Trúc cậu xem kìa, có ai ở ngoài đó vậy?” Vũ Trúc nói tới đó liền rùng mình, ngẩng đầu lên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Mọ người nghe thấy cô ấy nói vậy đều bất giác nhìn theo ra ngoài, chỉ thấy một khoảng trống đen ngòm, ngoài những dòng nước mưa và cành cây bị mưa giật cho tơi bời đang run rẩy thì hoàn toàn không có thứ gì khác lạ. Tất cả lại quay vào nhìn Vũ Trúc với vẻ bức thiết, cho rằng nhất định Vũ Trúc đã trông thấy cái gì đó, hy vọng cô ấy sẽ vén bức màng bí mật lên.

Ai ngờ Vũ Trúc chau chau mày rồi nói tiếp: “Em cũng nhìn ra cửa sổ như mọi người vậy, nhưng chẳng nhìn thấy gì hết cả, nên mới vỗ về Vương Linh, bảo không sao, chắc là cậu tưởng tượng vậy thôi. Có lẽ hồi ban ngày vì đám dơi mà cô ấy thành ra như vậy. Thực ra thì em cũng hơi bực bộ, sau đó thì lấy chăn trùm kín đầu, không hiểu vì sao mà đêm nay lại buồn ngủ đến thế, chỉ xoay người mấy cái là đã lại ngủ say. Không biết bao lâu sau đó, em nghe thấy một tiếng loảng xoảng, tiếp đến là mùi dầu hỏa xộc vào mũi. Em mò mẫm bên cạnh mình định gọi Vương Linh dậy xem xem có phải đổ cây đèn dầu không, song thấy khoảng bên cạnh trống trơn. Em tưởng Vương Linh dậy đi vệ sinh nên hỏi một câu: “Vương Linh, cậu dậy đi vệ sinh à?” Không có ai trả lời, tiếp đó là những tiếng “tuk tuk” vang lên phía cửa sổ, giống hệt như có người đang gõ cái gì ở đó vậy. Ồn ào quá không ngủ được tiếp nên em vùng dậy định xem rốt cuộc đó là thứ gì. Bình thường Vương Linh nói cô ấy rất nhạy cảm với mùi gas bật lửa nên toàn để bật lửa xuống sàn nhà bên dưới chân giường. Khi đó em men theo thành giường quờ quạng tìm bật lửa, đột nhiên…”

Kể đến đó, mắt Vũ Trúc bỗng trợn tròn, toàn thân run bắn lên, dường như vận chìm đắm trong vùng ký ức mới vừa diễn ra đó. Mọi người nghĩ ngay ra là chắc chắn cô ấy đã chạm vào một cái gì đó đáng sợ, thế nên đều căng thẳng đến mức nín thở. Vũ Trúc vỗ vỗ lên ngực, nuốt nước bọt, trông toàn thân như đổ sụp đến nơi: “Em chạm vào một cánh tay lạnh ngắt, hơn nữa còn dính nhớp nháp. Mới đầu em còn tưởng Vương Linh dọa mình, bèn khẽ gọi tên cô ấy nhưng không hề có ai đáp lại. Đúng lúc đó, bàn tay ấy quay ngược lại túm lấy tay em…” Nghe đến đó, tất cả mọi người đều giật thót mình, tự nhiên chộp lấy cổ tay mình theo phản xạ có điều kiện, sợ rằng sẽ có một bàn tay nào đó bất ngờ thò ra từ trong bóng tối chộp lấy tay mình vậy.

Vũ Trúc xoa xoa cổ tay mình rồi nói tiếp: “Hắn ta rất khỏe, tay cứng như gọng kìm vậy, siết chặt tay em tới nỗi không động đậy được, cổ tay như muốn gãy ra mà cũng không sao rút ra nỗi. Khi đó em đã biết chắc chắn rằng hắn không phải là Vương Linh, cô ấy làm sao khỏe như vậy được? Nhưng vì sao trong phòng của bọn em lại có ba người kia chứ? Em càng nghĩ càng sợ, muốn kêu lên nhưng lại không kêu nỗi. Khi đang sợ tới nỗi hồn xiêu phách lạc thì bàn tay đó đột ngột buông ra. Một lát sau, em nghe thấy có tiếng người vào phòng. Em sợ quá còn không dám nhìn, sợ sẽ lại có một người kỳ quái nào đó xuất hiện, vội chui ngay vào chăn đến cả thở mạnh cũng không dám nữa”.

“Vậy thì Vương Linh đi đâu nhỉ? Lâu như vậy rồi mà”. Hữu Đức hỏi câu mà ai cũng thấp thỏm trong lòng.

“Em cũng không biết, bình thường khi muốn đi vệ sinh cô ấy đều gọi em đi cùng. Hôm nay cô ấy không ngủ, nên ra khỏi phòng lúc nào em cũng không biết nữa”.

“Còn nữa”, Lâm Hàn đứng lên, nhìn hết lượt rồi nói: “Cả Ngô Thục Hoa cũng đâu mất rồi không thấy”.

Câu nói của Lâm Hàn giống hệt như một thìa nước vào chảo dầu đang sôi, tất cả đột nhiên náo động cả lên. Tiêu Khâm đứng bật dậy, hung hăng giẫm mạnh chân, nhổ bọt xuống sàn: “Mẹ kiếp, mình đã biết cái nơi quỷ sứ này không yên ổn mà”.

“Anh kêu gào cái gì vậy?”, Hữu Đức gằn giọng nói, dù âm lượng rất nhỏ nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngay một sự nguy hiểm không thể nào cưỡng lại. Tiêu Khâm cúi đầu, có vẻ hơi lúng túng, không biết thì thầm điều gì trong miệng rồi cuối cùng cũng ngồi xuống.

Hữu Đức nhìn Tiêu Khâm rồi nói tiếp: “Hiện giờ việc quan trọng nhất là phải tìm đươc hai người đó, bọn họ là bạn học thì chắc là đang ở cùng nhau, có lẽ sẽ không gặp chuyện gì đâu”.

Trong những lúc thế này chỉ có Hữu Đức là giữ được sự bình tĩnh nhất, Lâm Hàn tán thành gật đầu: “Phải đấy, bây giờ chúng ta phải đi tìm họ. Trước tiên hãy ra nhà vệ sinh kiểm tra xem, không chừng bọn họ lại đang ở đó đấy”.

Vừa đi ra đến cửa, Hữu Đức chợt gọi giật mọi người lại. Anh ta đưa cây đèn dầu cầm trong tay cho Lâm Hàn rồi ngồi xuống. Theo hướng nhìn của Hữu Đức, Lâm Hàn trông thấy một cây đèn dầu vẫn nguyên vẹn đang đặt ngay ngắn ngay bên cạnh cửa: “Nếu nó ở đây từ trước, đáng lẽ Vương Linh phải đá đổ mớ phải. Còn nếu là cô ấy đánh rơi thì chắc chắn phải bị vỡ rồi”.

Vũ Trúc chứng thực suy đoán của Lâm Hàn, nói vì Vương Linh không quen ngửi mùi dầu hỏa nên bình thường bọn họ vẫn để chiếc đèn dầu ở bên cạnh cửa. Hữu Đức thở dài một tiếng: “Lẽ nào ngay từ đầu Vương Linh đã không nghĩ đến việc phải dùng chiếc đèn này? Cô ấy là một người nhát gan như vậy, sao lại có thể ra khỏi nhà mà không cần đèn chứ?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều im lặng không dám nói một lời, cảm tưởng như kết cục của sự việc này sẽ thay đổi nếu như mình nói ra một câu nào đó vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui