Trên đời này ta hận nhất hai người, người sinh ra ta, còn lại là An Cảnh.
---
Ngày thứ hai cuống họng Đường Cẩm Thư sưng lợi hại, nói cũng nói không nên lời, một buổi sáng sớm Vương Thủ Nhân đã bị tuyên tiến cung, nhìn qua một lần nói cũng không có gì đáng ngại, mở hòm thuốc, lại dặn đi dặn lại, trong một tháng không thể lại cùng phòng.
Xảo Thiến ở một bên, trên mặt tràn đầy lo lắng, ngay cả xác nhận nhiều lần rằng không có gì đáng ngại, Vương Thủ Nhân nói: "Ngươi là cung nữ mới tới?"
Xảo Thiến nhẹ gật đầu.
"Ta biết ngươi là hảo tâm, nhưng trên đời này cũng có nhiều hảo tâm cũng gây ra chuyện xấu, ta nhìn nha đầu ngươi dáng dấp cũng linh lợi, Đường Cẩm Thư tuy không có khắt khe, nhưng ta ngược lại tình nguyện để ngươi đi theo chủ tử khác, đi theo hắn... Người như hắn là không có kết cục tốt."
"Hồ ngôn loạn ngữ." Xảo Thiến bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, quay người đi.
"Đến lúc đó có đúng hay không cũng không biết được." Vương Thủ Nhân thở dài, vừa nghiêng đầu vào trong phòng Đường Cẩm Thư nói: "Ta khuyên ngươi hiện tại ăn điểm tâm, sống thật tốt, đừng có chọc hắn tức giận, trên đời này người nhiều vô kể,hắn chưa chắc sẽ giam ngươi cả một đời."
Đường Cẩm Thư viết lên giấy: "Trên đời này người nhiều vô kể, chỉ riêng ta và hắn không thể sống cùng nhau.
"Ngươi a ngươi, aizzz." Vương Thủ Nhân nhìn xong lắc đầu liên tục, thu dọn đồ vật liền lui ra ngoài.
Buổi chiều Xảo Thiến tới quét phòng, Đường Cẩm Thư nhìn nàng, khoa tay, hỏi: "Ngươi còn muốn học viết chữ không?"
"Đương nhiên muốn." Không rõ ý tứ hắn, Xảo Thiến thận trọng nói.
Đường Cẩm Thư cười một tiếng, đem mảnh vải lúc trước phơi trên nhánh cây giật xuống, trải trên đất, dùng bút chấm mực, đưa cho nàng.
Xảo Thiến kinh ngạc nói: "Trên cái này?"
Đường Cẩm Thư nháy mắt mấy cái, dùng ngón tay chỉ lên vải satanh trên đất, muốn trên cái này viết câu đối.
"Đường đại ca, đây chính là..."
"Chỉ là một xấp tơ lụa, có đáng là gì đâu?" Đường Cẩm Thư khoa tay nói, xoay người từ dưới đất nhặt lên một rễ nhánh cây nhỏ, tại vải sa tanh màu vàng nhạt vạch qua mấy lần, nói: "Ta còn chưa từng dạy học, ngươi là học sinh đầu tiên của ta."
Hắn nói lời này ngược lại là thật, hắn thuở nhỏ không thích song trong cung, ra ngoài đường làm hiệp khách tự do tự tại. Trước kia tại phòng đọc sách, An Cảnh đã từng hướng hắn hỏi viết chữ, chỉ là khi đó Đường Cẩm Thư vội vã về nhà ăn bánh ngọt, tiện tay vẽ lên hàng chữ, lưu lại một câu "ngươi không có tuệ căn*" trực tiếp chạy.
*Tuệ căn: trí tuệ
"Đường đại ca, ngươi đang cười cái gì?" Xảo Thiến ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng đầu hỏi.
"Không có gì." Đường Cẩm Thư lắc đầu. Hắn khi đó bất quá mới mười mấy tuổi, dùng lời nói hại người là trò vui của hắn, An Cảnh khi đó là một trong các hoàng tử, thông minh hơn người,không biết có hay không lưu lại bóng ma tâm lý.
"Tới đây." Đường Cẩm Thư lấy lại bình tĩnh, nhấc lên ống tay lòa xòa, thần sắc nghiêm túc nhìn Xảo Thiến: "Ngươi phải nhớ kỹ, muốn luyện chữ tốt, thứ nhất phải nắm được lực của bút, nặng hay nhẹ thành tay phải điêu luyện, chữ nhìn liền sẽ có mỹ cảm."
Xảo Thiến nhìn vào động tác hắn học, bút mặc dfu là loại nhẹ nhất nhưng tay nàng nhịn không được vẫn run lên, ngay cả cán bút cũng cầm không vững.
Đường Cẩm Thư nắm chặt tay của nàng, nhàn nhạt rủ xuống mắt nói: "Chớ khẩn trương."
Tơ lụa làm vật liệu, mềm mại làm lộ ra màu mực, nét đầu tiên của chữ "Xảo" hạ xuống, Xảo Thiến nhịn không được vui vẻ nhìn hắn, trong mắt là ánh lên điểm tinh quang.
Đường Cẩm Thư bị nàng nhìn không được tự nhiên, buông tay ra cười cười, hướng nàng khoa tay nói: "Không cần lo lắng, nghĩ cái gì thì ngươi viết lên."
Xảo Thiến phá lệ chuyên chú viết xong tên của mình, mùi thơm của mực nước nhàn nhạt bay vào mũi, quay đầu thành quả của mình, nàng ngại ngùng: Những cái đường quanh co khúc khuỷu kia, nhìn qua chỗ đó không giống như là chữ, giống mấy con sâu róm tụ lại một chỗ hơn.
Đường Cẩm Thư nhìn một chút liền cười hớn hở, tán dương: "Xảo Thiến cô nương so với ta lúc mới học còn viết tốt hơn."
Hắn nhặt một cái bút khác lên, phẩy một nét trên hai chữ, giữa ngày hè những bức tranh phảng phất như có sinh mệnh, từ những đường cong thành thạo điêu luyện, đến những nét bút liền nhau như vui sướng nhảy trước mặt nàng.
Xảo Thiến đỏ mặt lên, hưng phấn vỗ tay: "Đường đại ca, đây cũng là ảo thuật sao? Sao ta có thể viết như vậy chứ!"
Hai người một viết một sửa, đến trưa, trên miếng vải sa tanh những hàng chữ lưu loát diễm lệ như phượng múa rồng bay, xa xa nếu nhìn qua, tựa như một bức họa sơn thủy.
Xảo Thiến nhịn không được cảm thán nói, "Đường đại ca, nó thật đẹp..."
Hai người ngẩng đầu nhìn trên bầu trời với đầy những cánh hoa hòe đang phất phơ bay lượn: " Nha, sắp đến tiết Khất Xảo rồi?" Xảo Thiến lẩm bẩm nói.
Dọn dẹp xong hai người liền cắt giấy và hồng tuyến, trong cung sớm đã có người đặt mua quần áo phục sức thất tịch. Đối với một năm cung nhân lao động cực nhọc, Khất Xảo là thời gian vui vẻ khó có được trong cung, hàng năm lúc này đều sẽ có sông đèn, trong viện sẽ có người chuẩn bị Xảo quả, Hồng Lăng, bạch ngó sen đã được chuẩn bị từ trước.
"Đường đại ca, ta nói cho ngươi cái bí mật, tại quê quán Thiệu Hưng chúng ta a, hàng năm trong đêm thất tịch, đều có thật nhiều cô nương vụng trộm trốn ở lều bí đỏ, nghe nói a, chỉ cần lúc đêm khuya vắng người nghe được Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ thì thầm thì cô nương sẽ có thể đạt được tình yêu chung tình ngàn năm không thay đổi." hai tay Xảo Thiến chống cằm, ngồi trên bậc thang mơ màng nói.
"Ngươi là người Giang Nam?" Đường Cẩm Thư trên giấy viết.
"Đúng vậy.", Xảo Thiến đáp: "Giang Nam là một chỗ tốt, đất lành, nước chảy xa xa, tuấn mã như rồng, vừa đến mùa xuân cây liễu bên bờ đâm chồi nảy lộc, cây liễu a.... Đường đại ca, ngươi nhìn thấy tơ liễu chưa?"
Đường Cẩm Thư lắc đầu.
"Nó giống như cây hòe, nhưng nó so với cây hòe không nổi bật, mềm mại hơn, bay lả tả, cùng với gió xuân có thể bay đi rất xa rất xa..."
"Như vậy ngươi muốn về nhà sao?" Đường Cẩm Thư viết trên giấy hỏi.
"Nhà a..." Trong mắt người thiếu niên xẹt qua một tia ước mơ, sau đó lại lắc đầu: "Ta không muốn trở về, chỉ cần có thể cùng Đường đại ca cùng một chỗ, không trở về nhà cũng tốt."
Đường Cẩm Thư bất động thanh sắc rủ xuống hai mắt.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi đi, không còn người nào tới trong viện làm ầm ĩ nữa. Nghe người ta nói Thục phi kia mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng lại một tháng đều không gặp Hoàng Thượng, nàng ngày thường ngang ngược càn rỡ đã quen, bây giờ thất sủng, thật là thê thảm.
Xảo Thiến nghe mà lòng hả hê, đến cả người không bao giờ quan tâm đễn chuyện trong cung như Thu Thiền cũng nhẹ gật đầu.
Mắt thấy tiết Khất Xảo tới gần, Đường Cẩm Thư ngày ngày đều mệt mỏi, giữa hè lại càng không muốn ra ngoài.
Nước ô mai dạo này thường được mang đến, chỉ là hắn uống không quen cái thuốc Đông y, đụng tới hạ nhân của Thục Phi thê thê thảm thảm đứng trước cửa, liền thuận tay phân phát cho bọn họ để giải nhiệt.
An Cảnh cũng hàng ngày đến, nhìn hắn hữu khí vô lực nằm lỳ ở trên giường liền đem hắn ôm đến bên cạnh, Đường Cẩm Thư cũng lười cử động, chỉ thành thành thật thật để hắn ôm.
"Làm sao lại gầy thế này?" Ngày hôm đó An Cảnh nhéo nhéo vai của hắn, nhíu mày nói: "Quần áo đều mặc rộng thùng thình rồi."
Đường Cẩm Thư vẫn nói không ra lời, tìm trang giấy viết: "Hoàng Thượng cảm thấy vậy, không nên ôm cũng được."
An Cảnh đọc xong cười ha ha, đáp: "Ngươi giận trẫm?"
"Dĩ nhiên không phải." Đường Cẩm Thư sợ hắn sinh khí, gấp, miệng lại ngô ngô không phát ra được âm thanh, chỉ có thể luống cuống khoa chân múa tay.
Trước kia An Cảnh nói mắt của hắn trong veo như mắt hài tử, hiện tại.
"Đừng sợ." An Cảnh cười đem hắn ôm vào ngực, Đường Cẩm Thư ngoan ngoãn rủ xuống hàng mi, An Cảnh đụng đụng chóp mũi của hắn, chỉ cảm thấy thật bình yên, liền cảm thán nói: "Thời điểm ngươi không nói, sẽ không cố ý chọc giận trẫm, không miệng đả thương người, trẫm đang nghĩ nếu có thể, liền gọi Vương Thủ Nhân điều chế thuốc câm."
Đường Cẩm Thư bị dọa phát sợ, hắn biết An Cảnh người này luôn nói được là làm được, nhiều biện pháp hành hình quái dị cũng có thể nghĩ ra được, liền trong ngực hắn mở to hai mắt, liều mạng lắc đầu.
"Ta biết,ngươi sợ." An cảnh cười vỗ vào lưng hắn: "Nếu bị câm, Đường Cẩm Thư chẳng phải vẫn là Đường Cẩm Thư hay sao? Chỉ tiếc trẫm đối với những gia hỏa như vậy kia không có hứng thú."
Lại nghĩ tới đến cái gì: "Trần thăng nói ngoài cung năm nay hội hoa xuân rất náo nhiệt, nhìn ngươi ngày nào cũng buồn bực, ra ngoài ngắm xem có khỏe hơn không?"
Đường Cẩm Thư đâu còn quản hắn nói cái gì, chỉ nghe được đối phương nói để yên chính mình, lập tức an tâm, loạn xạ gật đầu hai cái.
Ánh nến ánh lên nửa khuôn mặt ôn nhu như ngọc của hắn, đế vương trẻ tuổi nhẹ giọng thở dài: "Cẩm Thư, ta cả đời này đã làm qua rất nhiều việc nhẫn tâm, giết qua người ngay cả mình đều không đếm hết, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn còn hai việc chưa hoàn thành, quan trọng là trước mắt chậm chạp không nhẫn tâm ra tay, không thuận tiện."
Dứt lời cười một tiếng: "Đại khái cuối cùng sẽ hối hận đi."