Cầm Tù Nam Thần


Thấy Nhan Nặc nói xong không còn lên tiếng, Tống Tâm Nghiên nhìn theo ánh mắt Nhan Nặc đến Cố Diệc Thần ngồi ở hàng ghế trước, trong lòng hiểu rõ.

Bỏ tay Nhan Nặc ra, cúi xuống bên tai cô nói: "Nặc Nặc, mình từ học viện nghệ thuật xa xôi chạy đến đây không phải để ôn tập với cậu! Mình đến đây để bày mưu tính kế cho cậu, lúc trước ở trường trung học cậu quá nhút nhát bỏ lỡ cơ hội tốt, bây giờ nếu không cố gắng, sớm muộn gì nam thần của cậu cũng là của người khác! Nghe nói hoa khôi của viện bọn mình, cái cô Hứa Yên Nhiên gặp ai cũng ẩn ý đưa tình, thích mặc váy trắng giống như bạch nguyệt quang ấy, dạo gần đây hay đi cùng với nam thần của cậu!"

Chỉ thấy Nhan Nặc thở dài, vẻ mặt buồn bã, khẽ nói "Hứa Yên Nhiên quả thật rất xinh đẹp! "

"Nặc Nặc!!! Cậu đang nói gì vậy? Cậu mới là người xinh đẹp! Khuôn mặt trái xoan của cậu rất chuẩn, không giống mặt rắn của cô ta, nhìn là biết đã chỉnh sửa! Hơn nữa cậu ngực to eo thon, đàn ông nào mà không động lòng? Hồi cấp ba người theo đuổi cậu cũng không ít.

"

Nhan Nặc cười cúi đầu, nghĩ thầm đàn ông khác động lòng thì có ích gì, trong lòng cô thủy chung chỉ có một người.

Tống Tâm Nghiên giả vờ kích động nói: "Cố gắng lâu như vậy, còn quyên góp cả một tòa nhà, chẳng lẽ cậu muốn từ bỏ? Cậu phụ lòng cái tòa nhà kia sao??"

Nhan Nặc bị giọng điệu của cô ấy chọc cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không phải từ bỏ, chỉ là có đôi khi, mình không nhìn thấy hy vọng mà thôi.

"

"Cậu phải chủ động một chút chứ! Vĩnh viễn bị động đương nhiên là không có hy vọng rồi! Nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách tầng sa, cậu xem đi, vừa rồi có hai bạn học chạy đến hỏi Cố Diệc Thần bài tập, cậu ấy ai đến cũng không từ chối, rất kiên nhẫn trả lời, cậu ấy là người rất thích giúp đỡ người khác đúng không?"

Nhan Nặc gật đầu không hiểu lý do, Tống Tâm Nghiên lại nói tiếp: "Cậu không hiểu chỗ nào trong tài liệu ôn tập này thì cứ đi hỏi cậu ấy xem nên ôn tập thế nào để nắm được trọng điểm, cậu ấy chắc chắn cũng sẽ giúp cậu, sau đó cậu nhân cơ hội lấy phương thức liên lạc của cậu ấy, chờ thi xong mời cậu ấy uống trà sữa, như vậy cơ hội gặp gỡ thường xuyên không phải sẽ đến sao! Hơn nữa cho dù cậu ấy từ chối, đây cũng là một cơ hội rất tốt để làm quen mà ~ làm quen cũng không tệ~"

Cuối cùng Nhan Nặc bị đẩy đến trước mặt Cố Diệc Thần, Tống Tâm Nghiên tốt bụng vỗ vai Nhan Nặc, nói lớn: "Bạn học, cậu là học bá của lớp ta, bạn tôi có một chút không hiểu về trọng điểm ôn tập lần này, phiền cậu giảng giải một chút, cảm ơn cậu.

"

Tống Tâm Nghiên nói khá to, không chỉ Cố Diệc Thần quay lại, mà các bạn học khác cũng liếc nhìn bọn họ, lần này Cố Diệc Thần không tiện từ chối, gật đầu đồng ý.

Tống Tâm Nghiên đẩy vai Nhan Nặc để cô ngồi vào bàn bên cạnh Cố Diệc Thần, còn mình thì nhanh chóng chuồn mất, để lại Nhan Nặc mặt đỏ bừng, cô nhỏ giọng nói "cảm ơn" với Cố Diệc Thần.

Nhìn hai má Nhan Nặc ửng đỏ, hai tay nắm chặt xấp tài liệu ôn tập, lo lắng không dám nhìn anh.

Cố Diệc Thần cảm thấy buồn cười, anh đưa tay lấy xấp tài liệu ôn tập đã bị Nhan Nặc nắm đến nhàu nhĩ, nhẹ giọng hỏi "Bạn học, cậu có chỗ nào không hiểu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui